Cảnh Xuân Như Mộc

Chương 41: Hạnh phúc là điều giản đơn, đơn giản chính là hạnh phúc




[Mỗi ngày ở cùng người mình yêu, nói chuyện điện thoại, du lịch, nói về một hứa hẹn một giấc mơ, nằm trên đùi anh nghe anh kể về những chuyện tuổi thơ, hàng năm cùng anh đón sinh nhật, đón Valentine, đón Giáng sinh, giao thừa, cùng anh làm mọi chuyện. Thậm chí tiếp tục cùng anh gây gổ, cho dù đó chỉ là những chuyện vụn vặt, sau đó chiến tranh lạnh, điên cuồng nhớ đối phương, cuối cùng sẽ lại làm hòa.]

Nhan Giác cảm thấy mình giống như bị bệnh, ngồi trong nhà xem tivi cô cứ luôn nhìn trộm Lệ Tranh làm việc, trạng thái như vậy duy trì cũng đã được hai tiếng đồng hồ rồi.

“Lệ Tranh, hình như em bị bệnh rồi.” Cô nói. Lệ Tranh cúi đầu, nhưng lại không trả lời cô. Nhan Giác chưa từ bỏ ý định, chạm nhẹ vào anh, “Lệ Tranh, hình như em bị bệnh.”

Lúc này Lệ Tranh mới nghe được, anh bỏ laptop ra, đưa tay sờ lên trán cô, rồi sờ trán mình để kiểm tra nhiệt độ, “Trán không nóng, có khó chịu chỗ nào sao?” Anh kéo tay cô, Nhan Giác thuận thế ngồi xổm bên chân anh, cằm đặt lên đùi anh, ngẩng đầu nhìn, “Em thấy giống như em đang mơ, cho dù có mở to mắt cũng giống như là mơ.”

“Tại sao?” Sắc mặt Lệ Tranh vẫn nhợt nhạt như cũ, giống như màu sắc của giấy Tuyên Thành, mỗi lần Nhan Giác  nhìn anh là một lần cô thấy đau lòng. Cô cúi đầu, vùi mặt vào hai gối của Lệ Tranh, giọng nói có phần buồn bã, “Bởi vì em cảm thấy anh  không chân thật, em không biết vì sao dì lại bắt đầu hận em như vậy, nhưng bây giờ lại để mặc anh và em ở cùng nhau, hạnh phúc rất không chân thật, em sợ một ngày nào đó em tỉnh lại, liền phát hiện anh không còn bên cạnh em nữa.”

Nhan Giác đã nghe nói, ngày Lệ Tranh xuất viện, mẹ của anh, Vương Anh đã bay ra nước ngoài, nghe nói đó là một hội nghị quốc tế, không phải mười ngày nửa tháng thì không về được. Nhan Giác thấy may mắn, nhưng cũng thấy sợ, cô sợ mười ngày nữa chính là hạn chót mà Vương Anh cho cô, cô sợ khi bà ấy trở về cũng là lúc cô và Lệ Tranh phải tách ra, “Lệ Tranh, anh nói anh sẽ không vì Cố Thước mà rời xa em chứ?”

Giọng nói của cô trở nên nghẹn ngào, nhưng Lệ Tranh vẫn không trả lời cô. Lòng của Nhan Giác trầm xuống, cô ngẩng đầu nhìn Lệ Tranh. “Chẳng lẽ em nói đúng sao? Để em đoán một chút, có phải anh đã cần xin mẹ anh, cho chúng ta mười ngày ở cạnh nhau, sau khi mẹ anh trở về, anh sẽ rời khỏi em, kết hôn cùng Cố Thước?” Lệ Tranh mờ mịt nhìn cô, anh nhẹ nhàng vỗ về lên má cô, “Cô bé ngốc, anh sẽ không lấy người khác, cả đời này anh chỉ lấy em, hoặc anh sẽ độc thân suốt đời.”

“Có thật không?” Nhan Giác nằm trong ngực Lệ Tranh, giọng nói  buồn buồn, “Có những lời này của anh là em thấy vui rồi, thật ra chỉ cần anh sống tốt thì anh kết hôn với ai cũng không sao.”

Lệ Tranh không nói gì, trừ tiếng tim đập cũng chỉ có tiếng hô hấp nhẹ nhàng của anh. Lúc này Nhan Giác không hiểu, đợi khi cô hiểu được thì đã muộn mất rồi.

Mỗi một ngày qua đi, Lệ Tranh d,0dylq.d vẫn luôn bận bịu không xong công việc, Chris tạm thời bị giữ lại không được từ chức, cụ thể thì Chris từ chức khi nào Nhan Giác cũng không biết. Cô chỉ biết cuộc sống của cô bây giờ rất đơn giản mà lại phong phú, không cần đi làm, mỗi ngày đều  ở nhà nhìn Lệ Tranh bận rộn làm việc, thỉnh thoảng lại vẽ trộm anh, khi ngồi, khi đứng. Lúc bị phát hiện cô nghịch ngợm cười một tiếng, rồi chạy trốn. Hoặc vào trong bếp nấu một nồi canh bí đao thịt viên mà anh thích ăn nhất, hiện tại cô đã biết mình nên nêm bao nhiêu muối.

Trước đây cô không hiểu, cho rằng tình yêu sẽ phải sôi nổi, mỗi ngày đều nói với đối phương rằng, “Anh yêu em hay em yêu anh” ngàn vạn lần mới thấy hạnh phúc. Bây giờ cô đã hiểu, hạnh phúc chính là điều rất giản đơn.

Mỗi ngày ở cùng người mình yêu, nói chuyện điện thoại, du lịch, nói về một hứa hẹn một giấc mơ, nằm trên đùi anh nghe anh kể về những chuyện tuổi thơ, hàng năm cùng anh đón sinh nhật, đón Valentine, đón Giáng sinh, giao thừa, cùng anh làm mọi chuyện. Thậm chí tiếp tục cùng anh gây gổ, cho dù đó chỉ là những chuyện vụn vặt, sau đó chiến tranh lạnh, điên cuồng nhớ đối phương, cuối cùng sẽ lại làm hòa.

Số lần cô và Lệ Tranh cãi vã rất ít, chứ đừng nói đến rời đi khi chiến tranh lạnh, cho nên Nhan Giác cảm thấy cô hạnh phúc hơn so với nhiều người.

Cho nên khi Văn Cảnh nói cho cô biết cuộc thi tranh quốc tế năm năm mới diễn ra một lần sẽ bắt đầu, ngoại trừ có chút tiếc nuối thì Nhan Giác không còn cảm giác gì khác. Nhan Giác đang ngồi trên tầng ba quán ăn thứ 100 mới khai trương, trong thời điểm mùa hè nóng bức, nhìn cốc nước trước mặt và nhìn sang Văn Cảnh đã uống sang cốc sữa nóng thứ ba, cô cảm thấy cả người đều nóng lên. “Trưởng phòng Văn, dự báo thời tiết nói, nhiệt độ đã lên đến 22 độ rồi, cậu vẫn còn ở đây uống sữa nóng sao?”

Mùa xuân của Dung Bắc luôn đến sớm, nhưng vẫn chưa cảm nhận được khí trời mùa xuân thì mùa hè đã tới. Bây giờ mới chỉ là cuối tháng ba.

“Nhan Giác, cậu không biết đâu, bây giờ tớ phải cẩn thận, đồ lạnh không dám ăn, đồ cay cũng không dám ăn, chỉ sợ ảnh hưởng không tốt đến đứa bé.” Văn Cảnh uống một ngụm sữa, sờ sờ lên bụng, lúc này mới thôi. Nhan Giác cười nói, “Mọi người đều nói, ăn chua sẽ sinh con trai ăn cay thì sinh con gái, bây giờ chua cậu không ăn cay cũng không ăn. Vậy sau này sẽ sinh……….”

Cô còn chưa nói hết câu, liền đón nhận một nắm đấm của Văn Cảnh, “Có cậu sinh bất nam bất nữ thì có.”

Nhan Giác càng cười to hơn, “Cái này chính là cậu nói nhé, tớ vẫn chưa nói gì………….”

“Đáng ghét.” Văn Cảnh trực tiếp ngồi vào bên cạnh để đánh cô, Nhan Giác vừa tránh vừa nhắc, “Dưỡng thai, muốn làm mẹ thì không được như vậy.”

Trong lúc hai người đùa giỡn đến mức mất hình hình tượng thì Chris đi tới bên cạnh bọn họ, “Cô Nhan, bên dưới đã xong cả rồi,  tối nay Trình tổng có tổ chức bữa tiệc mừng ngày khai trương nhà hàng thứ 100, Lệ tổng bảo tôi hỏi cô xem cô có muốn tham gia hay không? Nếu cô không tham gia thì có thể về nhà trước. Chỉ là cô Nhan, hôm nay Lệ tổng có thể rất khuya mới về.”

“Tham gia, không phải chỉ là Liya Phạm thôi sao? Trước đây khi học đại học chúng tôi cũng đã từng săn chung trong căng tin rồi, lần này chẳng qua là uống ly rượu mừng khai trương nhà hàng mà thôi. Tôi tham gia.”

Hôm nay công ty Lệ Tranh tham gia lễ khai trương nhà hàng thứ 100 của Trình Bắc Vọng, vừa là đối tác làm ăn vừa là bạn bè, nên cả Lệ Tranh và Nhan Giác đều được mời tới tham gia. Nhưng khi tới nơi, cô thấy Văn Cảnh mang vẻ mặt không hài lòng, lại nhìn về phía sau cô ấy, cô thấy Liya Phạm, đừng nói đến Văn Cảnh, đến cô nhìn thấy cũng cảm thấy khó chịu. Vì vậy cô và Văn Cảnh mới ngồi ở đây chờ lễ cắt băng khánh thành kết thúc.

Nếu không phải nghe nói tiệc rượu phải tổ chức buổi tối thì cô cũng sẽ không tham gia,dù sao thì cũng phải nhìn thấy Liya Phạm cả một buổi tối.

Nhan Giác huých huých Văn Cảnh, hỏi ý kiến của cô ấy, Văn Cảnh lại đột nhiên trở nên miễn cưỡng, cô xoay cổ “Tớ đành xả thân cùng quân tử đi ( trong bản convert là liều mình bồi quân tử) tớ có thể cùng cậu làm tổ ở đây trong lễ khai trương của bạn học Trình, thì còn không thể cùng cậu tham gia tiệc rượu sao? Chẳng qua tớ phải nói trước, tớ chỉ phụ trách việc ăn, còn uống tớ không quan tâm.”

Sau đó Văn Cảnh hướng Chris nói, “Chris, làm phiền cô nói với Trình Bắc Vọng một tiếng, tôi muốn ăn canh DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn  khoai sọ và bánh trứng, để anh ấy giúp tôi chuẩn bị. Cảm ơn nhiều!”

Chris gật đầu một cái rồi rời đi, nét mặt Văn Cảnh lại trở nên nhàn nhạt, cô giơ tay lên, “Phục vụ, cho tôi thêm một cốc sữa nóng.” Nhan Giác phát hiện sự biến hóa của Văn Cảnh, hỏi, “Đang tốt, sao lại không vui rồi? Hiện tại bạn học Trình của cậu  trở thành một người ba tốt------ người cha tốt, người chồng tốt, còn làm một người làm tốt công việc của mình nữa, còn gì để buồn nữa đây?”

Văn Cảnh nhận lấy cốc sữa từ nhân viên phục vụ, uống một ngụm, sau đó nhìn Nhan Giác, “Nhan Giác, có phải cậu vẫn luôn giấu tớ một chuyện phải không? Chuyện của Chris và Trình Bắc Vọng, hai người họ quen biết đã lâu, phải hay không?”

Tim Nhan Giác đập mạnh một cá, nhìn vào ánh mắt Văn Cảnh, một lúc lâu mới nói ra, “Đúng vậy, tớ biết chuyện Chris và Trình Bắc Vọng đã quen biết từ lâu, trước đây bọn họ đã từng yêu nhau, gần như có thể nghĩ đến chuyện kết hôn, nhưng lại bị mẹ chồng cậu cứng rắn chia rẽ.”

Nhan Giác nói từng câu thẳng thắn, nhưng Nhan Giác phát hiện Văn Cảnh không hề có chút nào là kinh ngạc, chờ nói xong tất cả, Văn Cảnh đột nhiên kéo tay cô, “Nhan Giác, Văn Cảnh tớ từ trước đến giờ ngoại trừ việc dạy học thì nhất định là không có thành tựu gì cả, phải nói thật điều đáng kiêu ngạo nhất của tớ, chính là có một người bạn tốt như cậu. Cảm ơn cậu đã suy nghĩ cho tớ, nếu như ngay từ lúc đầu cậu vạch trần chuyện của bọn họ. có lẽ tớ sẽ không thấy được tình cảm mà Trình Bắc Vọng dành cho tớ, tớ càng không thể có được hạnh phúc như bây giờ.”

Văn Cảnh là người thông minh, ngay từ hôm Chris tới nhà Nhan Giác, Nhan Giác thấy được hai người họ ở dưới lầu ôm nhau thì cô cũng đã thấy được. Là một người kiêu ngạo, điều đó đã khiến cô giận dữ, nhưng sau khi tỉnh táo lại, cô lựa chọn trầm mặc.

Văn Cảnh tìm thám tử tư nhờ họ điều tra chuyện của Trình Bắc Vọng và Chris, khi cầm những thông tin đó, quả thực cô rất muốn giết người, thử hỏi có người phụ nữ bình thường nào có thể tiếp tục tỉnh táo khi chồng mình đã từng hạnh phúc với người phụ nữ khác mà không phải là mình.

Cũng chính vào lúc đó, chuyện mình vô sinh bị mẹ chồng đem ra gây sức ép. “Nhan Giác, cậu biết không, khoảng thời gian đó tớ đã có suy nghĩ muốn chết, mẹ của Trình Bắc Vọng lúc nào cũng chèn ép tớ, mong tớ và Trình Bắc Vọng ly hôn, thật sự đã có vài lần tớ muốn làm ngay, thật sự như vậy đi. Bọn tớ biết nhau là nhờ xem mắt, người ta ban đầu là tự do yêu nhau, đó là cơ sở tình cảm. Lại nói, giống như Trình Gia, chắc chắn sẽ không chấp nhận một người phụ nữ không thể sinh con. Nhan Giác, cậu có biết, thật sự có rất nhiều lần suýt nữa tớ đã nói ra rằng tớ đã biết mọi chuyện của Chris, nói ra chuyện mẹ anh ấy muốn Chris sinh đứa bé cho Trình Bắc Vọng. Nhưng khi tỉnh táo lại, nếu như Trình Bắc Vọng nói muốn ly hôn với tớ, tớ lại không phải người sẽ quấn chặt lấy không buông, nhưng tớ lại không muốn buông tay.” (đoạn này thật khó hiểu a @.@)

Cô thở dài một hơi, “Cứ như vậy, về sau, lão Trình lại giống như muốn bỏ trốn, dẫn tớ đi Sài Gòn, sau đó mỗi ngày đều dẫn tớ đi chơi, rồi sau khi bọn tớ có đứa bé, tớ cảm thấy rằng ông trời vẫn rất quan tâm đến tớ, không để tớ nhất thời tùy hứng mà tác thành cho hạnh phúc của  người khác, đánh mất hạnh phúc của mình.”

Văn Cảnh nói xong, Nhan Giác nhìn cô ấy một lúc lâu, sau đó sờ bụng của cô ấy, “Con nuôi, xem ra mẹ con không phải là cô gái ngốc, mà là một người thông minh nha.”

Trình Bắc Vọng vốn không yên lòng về Văn Cảnh, sau khi cắt băng khánh thành kết thúc liền chạy tới tìm họ, Lệ Tranh cũng vậy. Nhìn Lệ Tranh bước ra từ thang máy đi đến trước mặt mình, Nhan Giác nhớ tới khi hai người ở Vân Nam, người đàn ông đứng trước mặt mình giống như nhân vật trong tranh. Lòng cô chua xót, không biết mình có thể hạnh phúc hay không. Có lẽ cô nên giống như Văn Cảnh, giả bộ ngốc nghếch, chờ đợi hạnh phúc của mình, có lẽ cô dfienddn lieqiudoon cũng nên dũng cảm một lần, tìm Vương Anh nói chuyện một chút.

Chỉ là mặc kệ là tình huống nào, trước tiên cô vẫn nên đối mặt với một người.

Đêm rất khuya, màu vàng của ánh chiều tà bao phủ khu vực hội trường bên dưới, các nhân vật nổi tiếng tập trung ở đây. Nhà hàng thứ 100 là một trong những nhà hàng lớn của Dung Bắc, hôm nay khánh thành mời đến không ít doanh nhân.

Trước khi Nhan Giác và Lệ Tranh tách nhau ra, Nhan Giác dặn đi dặn lại bảo anh không nên uống rượu, vừa mới xuất viện chưa bao lâu, mà công ty đã có biết bao công việc, Nhan Giác cảm thấy đau lòng. Liya Phạm dạo bước tiến về phía cô còn Nhan Giác thì đang cùng bạn bè nói chuyện nhưng mắt vẫn nhìn Lệ Tranh ở phía xa. Mấy hôm nay sắc mặt của anh có khá hơn một chút, nhưng vẫn hơi trắng, hơn nữa tinh thần cũng không tốt lắm, có lúc khi cô và anh nói chuyện, anh cũng không phản ứng kịp.

Liya Phạm đứng sau lưng cô, nhìn cô trêu chọc, “Nhan Giác, tôi vẫn cho rằng vận mệnh của cô không tệ, không có được một bức tranh của mình, lại không nhận xuất ra nước ngoài học tập của trường, nhưng cô lại có chút bản lĩnh được giữ lại trường giảng dạy, làm một giáo viên cũng không tồi, có được thể diện, có được danh tiếng, nhưng cô lại đi tìm đường chết! Cô lại đem ly rượu hất lên người thầy Hứa, lần này công việc cũng không còn. Tôi lại nghe nói cuộc thi năm năm diễn ra một lần sắp bắt đầu rồi, chậc chậc, đáng tiếc cô lại không được ai đề cử, nên không thể tham gia được.”

Cô ta cầm một lọn tóc của Nhan Giác, “Nghe nói bạn trai cô vì cô nên mới xảy ra tai nạn, bạn trai hiện tại của cô cũng sẽ nhanh chóng trở thành bạn trai cũ của cô thôi, thật đáng thương, không bằng như vậy, cô có muốn chồng tôi giới thiệu cho cô một người khác không?”

“Tỉnh lại đi Liya Phạm.” Nhan Giác lùi về sau một bước, né tránh tay của cô ta, “Thái giám tổng quản nhà cô thì cô vẫn nên tự mình giữ lấy đi, bạn của hắn, tôi không dám muốn, mà cũng không thể muốn nổi.”

Vì vấn đề thỏa thuận trước hôn nhân mà Liya Phạm không gả cho Ông chủ lớn đó nữa, mặc dù trong làng giải trí cũng không tệ, nhưng vẫn muốn tìm một cây đại thụ cho mình, vì vậy Liya Phạm mới có người chồng hiện tại, một phú thương người Việt Nam 43 tuổi. Nhan Giác xem qua hình ảnh đám cưới của hai người họ trên báo, diện mạo cũng như số tuổi của người đó đều hợp với Liya Phạm. Chỉ là, có người phụ nữ nào chịu được một người đàn ông vừa đến trên giường liền không được.

Một tin tức đáng tin đến từ Bộc Ngọc, chồng của Liya Phạm đã bất lực nhiều năm, đi khắp nơi chữa trị đều không có kết quả, mới 43 tuổi mà đã từng có bảy người vợ.

Văn Cảnh đứng cạnh lên tiếng phụ họa, “Đúng vậy, Liya Phạm, cùng chúng tôi chia sẻ chút, kỹ thuật của chồng cô không tốt hay là vốn dĩ đã không được, nếu là về vấn đề kỹ thuật, Trình tiên sinh có giúp đỡ, bạn học Trình nhà tôi, chậc chậc, mạnh mẽ!”

Văn Cảnh nói chuyện không chừa lại cho Liya Phạm một chút thể diện nào, mặt của cô ta biến thành màu di@en*dyan(lee^qu.donnn) gan heo, hung hăng trợn mắt nhìn Nhan Giác, “Nhan Giác, cô đang nói lung tung cái gì thế, cô cũng đừng có đắc ý quá, tôi nghe nói Lệ Tranh của cô đang bàn giao công ty cho người khác, cổ phần đều đã bán, cô có biết chuyện này không? Chẳng lẽ cô không nghe nói gì sao, đàn ông gạt phụ nữ để làm một chuyện, hoặc là làm cho người đó kinh hỉ (vui mừng), hoặc là làm cho người đó kinh sợ (sợ hãi), cô nói, Lệ Tranh sẽ khiến cô cảm thấy như thế nào?”

Đúng vậy, Lệ Tranh, anh bàn giao công ty nhưng không nói cho em, là muốn em kinh hỉ hay là muốn em kinh sợ đây? Nhìn xa xa, Lệ Tranh đang đi về phía mình, ngoài mặt Nhan Giác mỉm cười, nhưng bên trong lại là sóng to gió lớn.