Cảnh Xuân Như Mộc

Chương 7: Xin chào, Hoắc Đông Xuyên




【Từ quen biết đến xa lạ, tình yêu giữa cô và Hoắc Đông Xuyên cũng rất mông lung.】

Nhan Giác vẫn đang nghĩ ngợi vì sao Đinh Chiêu Đông nằm viện thì một giọng nói vang lên "Con trai, cố nhịn thêm chút nữa, sắp đến phòng bệnh rồi! Cha bọn nhỏ đâu!"

Cô tò mò quay đầu thì bị một lực mạnh đẩy tới, giữa cái nắng trưa hè hừng hực đầu óc cô trở nên choáng váng, đến khi bình tâm lại thì đã thấy được vẻ mặt mất bình tĩnh của Lệ Tranh. Đôi vợ chồng trẻ ở phía sau lưng anh có phần lúng túng, bọn họ ôm khư khư đứa bé trai trong ngực, nhìn vào một mảng ướt đẫm trên lưng anh, đứa bé trai mặt vô tội nói: "Ba, con nhịn không được."

Từ ngày đó trở đi, Nhan Giác sâu sắc nhớ một điều: phương thức trị liệu dành cho những trẻ em ‘đái dầm’ là phải cách xa người khác. Lúc ấy, cô chỉ có thể vờ an ủi: "Không phải người ta thường nói, nước tiểu của trẻ con chính là thứ nước bổ dưỡng sao."

Cho đến khi đứng trước cửa nhà, Nhan Giác còn muốn cắn lưỡi, ‘thứ nước bổ dưỡng’, suy nghĩ cặn kẽ thì cô cảm thấy lời an ủi này quá mất mặt. Cô móc chìa khóa mở cửa, trong nhà rất yên tĩnh, cha chắc còn đang ngủ, Nhan Lương đi học, về phần mẹ thì cô không rõ đi đâu, những thứ này bây giờ không phải trọng điểm. Ngón tay cô chỉ vào cửa nhỏ "Nhà tắm ở trong kia, anh nên đi tắm thôi, tôi vào tìm áo cho anh."

Đi tới phòng tắm, cô thuận tay mở cửa cho anh. Cùng là phòng tắm, nhưng khi ở nhà Lệ Tranh, vật chất so với nơi này khác xa. Cô đứng ở tủ quần áo lật tìm trang phục, đồng thời nghe tiếng nước chảy ở phía bên ngoài, khóe môi giật giật, xem ra anh ta cũng không để ý.

Nhan Tuấn nằm ở trên giường ngủ rất say sưa, Nhan Giác lại rầu rỉ. Cha cùng Nhan Lương vóc người hơi nhỏ, trang phục của hai người đều không hợp với Lệ Tranh. Nhưng hết cách rồi, trong phòng ánh sáng mờ nhạt, cô chỉ hy vọng tìm được quần áo cho anh. Càng ngày càng nhiều trang phục bị xốc ra, tán loạn xếp thành núi nhỏ đặt ở trên giường. Dưới núi nhỏ ấy, Nhan Giác tay cầm trang phục, lấy lại tinh thần không biết anh tắm xong chưa.

Lệ Tranh không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Nhan Giác im lặng thế này, nhìn cô bây giờ hình như đang nhớ chuyện xưa, ánh mắt mê ly lấp đầy những ký ức không hề có sự tồn tại của anh. Dựa vào khung cửa, anh mở miệng nói "Tôi đối với quần áo cũng không xem trọng, tùy tiện chọn một cái được rồi."

Từ trong ký ức ùa về, Nhan Giác ngẩng đầu nhìn đến Lệ Tranh ăn mặc chỉnh tề, đỏ mặt "Ở đây chỉ có một vài cái thôi." Lúc đưa áo mặt cô hướng về một bên, đừng hỏi cô tại sao! Có trời mới biết dáng người anh ta đoan chính thế nào, những lọn tóc thấm nước chảy xuống, bắp thịt trên người rắn chắc, người đàn ông ‘ăn mặc chỉnh tề’ đứng ở trước mặt cô, lực hấp dẫn lớn biết bao. Nếu như bây giờ Văn Cảnh ở đây, Nhan Giác tuyệt đối tin tưởng cô ta sẽ trực tiếp ‘gục ngã’.

Cô không phải là người ‘háo sắc’, nhưng trái tim cô vẫn đập rất nhanh.

"Chiều nay bay rồi, giờ tôi phải đi sắp xếp hành lý đây, anh cứ từ từ mặc." Nhan Giác như đào binh bố trận, nói xong liền vọt trốn ra ngoài. Cô tin rằng, nếu như cứ đứng ở đó mà nói chuyện tiếp, nhất định trong thời gian sau cô sẽ không dám gặp anh. Tất cả đều tại câu kia ‘Đông Xuyên, con đến rồi!’ Ngày trước khi còn tỉnh táo, Nhan Tuấn đều nói như vậy.

Trở lại phòng ngủ của cha mẹ, Nhan Giác nghe được câu nói đầu tiên của ông: "Đông Xuyên, con không thể bắt nạt con gái ta, ta muốn hai con phải sống hạnh phúc."

Nhan Giác choáng váng đầu óc, tâm tình không còn ở đây.

Lệ Tranh mặc đúng cái áo chia tay năm đó cô chuẩn bị cho Hoắc Đông Xuyên làm quà sinh nhật, mặt anh ôn hòa: "Chú cứ yên tâm, Nhan Giác mạnh hơn con, nhưng con nhất định bảo vệ cô ấy."

Lúc nói chuyện, Nhan Giác nhìn thấy anh đang nhét máy trợ thính vào, bộ dáng chăm chú.

Lời của Lệ Tranh cứ văng vẳng bên tai cho đến khi cô lên máy bay, cô không nghĩ rằng, lời nói bịa đặt lại có thể xuất phát từ chân tâm. Dưới mắt Nhan Giác duy nhất là cảnh tượng hai người đàn ông cùng nhau trò chuyện ở bệ cửa sổ gần bồn hoa Lan Quân Tử, những đóa hoa màu đỏ đượm cả buổi chiều tà. Bởi vì Lệ Tranh, Nhan Giác mới thấy được nụ cười của cha, cho nên trước khi chia tay, cô nhìn anh dịu dàng nói: "Cám ơn."

Trước khi máy bay cất cánh, Nhan Giác gửi hai cái tin, thư vừa ghi xong thì cũng là lúc tiếp viên hàng không nhắc nhở hành khách phải tắt điện thoại. Cô tựa vào ghế ngồi, chờ cho trái tim mình ổn định. Máy bay cất cánh trong nháy mắt, toàn thân cô nặng trĩu cùng với hô hấp, hy sinh một chỗ giải thoát tất cả. Cô thích máy bay ở thời điểm tầng bình lưu*, 30.000 feet, không có sương mù, không có gió, không có gì để nhớ, không có tâm tình, chỉ là tự do vô tận, giống như cô là chủ nhân của nơi này, Vũ Trụ.

* Tầng bình lưu: hay còn gọi là tầng tĩnh khí, là một lớp của bầu khí quyển trên Trái Đất và một số hành tinh.

Nhan Giác không thích quá trình hạ xuống, bởi vì hạ xuống đồng nghĩa với việc bắt đầu lại.

Ban đêm ở Thành Đô, giao thông thuận tiện khiến người ta dễ chịu. Trong tắc xi, cô chỉ cảm thấy hai bên đường mây trời giống như đang bay, chốc lát đã đến chung cư nhà cô. Có thể không ngoài ý muốn, người đứng đợi dưới lầu không phải là Nhiếp Văn Hiên thì cũng là Văn Cảnh.

"Yêu nghiệt tính hoàn lương, cây dương mai* cũng không thu hút anh ta được đâu!" Nhan Giác từ trong hành lý lấy ra ba phần quà, sau đó trơ mắt nhìn Văn Cảnh đem hai phần giao cho tài xế.

*Cây dương mai: hay còn gọi là thanh mai đỏ (red bayberry)

"Cậu cướp đoạt quà của anh ta như thế không sợ anh ta đòi mạng à?"

Văn Cảnh khoát khoát tay, thái độ phẫn hận, "Anh ta không có thì giờ nói lý với tớ...tớ cũng không muốn để ý đến anh ta."

Nói xong Văn Cảnh đuổi tài xế trở về, trước khi xe lái đi cô còn không quên dặn dò ‘Không được để lão Trình chồng tôi ăn trộm cây dương mai của tôi biết chưa’. Hành động này khiến Nhan Giác khinh bỉ Văn Cảnh một hồi "Trình Bắc Vọng cưới cậu, coi như là thua thiệt lớn."

"Ngại thua thiệt thì ban đầu cũng đừng ngỏ lời kết hôn với tớ." Văn Cảnh ngước mặt lên trời, dáng vẻ kiêu ngạo "Đi, lên lầu nói chuyện. . . . . ."

Nhan Giác nghĩ đến chuyện Văn Cảnh muốn nói cùng với việc Nhiếp Văn Hiên từng nhắc trước đó là có liên quan, chỉ là không ngờ sự tình lại còn có Liya Phạm. "Trước kia tớ biết ngay tên đó gặp ‘sắc’ là nổi lòng tham, không nghĩ tới bây giờ còn thấy tiền sáng mắt! Mấy đồng tiền dơ bẩn mà có thể khiến ‘hắn ta’ chụp ảnh cho Liya Phạm! Không có chính kiến!"

Lúc này người đang ở Tam Á giơ máy chụp hình, hắt hơi một cái, Nhiếp Văn Hiên cứ như vậy đứng đối diện với tư thế cứng đơ của Liya Phạm nửa ngày.

"Đó là công việc của ‘yêu nghiệt’ chứ sao." Tâm tình Nhan Giác ngược lại bình tĩnh, cô lấy ra một tấm thẻ đưa tới cho Văn Cảnh "Tiền không dùng, trả cậu."

"Không phải cho ba mẹ cậu à?" Văn Cảnh ngồi chồm hổm trên mặt đất bám vào ghế phía trên. Từ lúc bước vào nhà đã bận rộn, Nhan Giác mệt mỏi nghe được Văn Cảnh hỏi thì để đồ xuống, đem mấy chuyện xảy ra ở trong nhà nói một lần.

"Anh hùng cứu mỹ, khéo léo tỏ tình, Nhan Giác, Lệ Tranh đối với cậu là có tình ý." Mới vừa thay Nhan Giác hận gả ‘’yêu nghiệt’, lần này phản ứng của Văn Cảnh trở nên bình tĩnh hơn "Bởi vì anh ta tàn tật nên cách thổ lộ vòng vèo, không như Hoắc Đông Xuyên, rung động và lãng mạn."

"Ngày mai tớ có tiết, tớ đi ngủ trước đây." Chỉ cần người khác nhắc đến cái tên Hoắc Đông Xuyên, Nhan Giác luôn muốn trốn tránh.

Trí nhớ luôn là khắc sâu như vậy, khắc sâu đến độ khiến cho người ta đau đớn.

Nằm ở trên giường trằn trọc trở mình, cô nhớ về những ngày ấy.

Ngày quốc tế thiếu nhi vừa trôi qua, máy điều hòa ở trong phòng học cũng không thể xóa tan mùi mồ hôi nhễ nhại của những nam sinh mới vừa đá cầu xong, Nhan Giác ngồi ở hàng vị trí thứ ba ngáp ngủ, nếu như không phải là Liya Phạm đẩy cô, cô cũng không biết suy nghĩ của giáo sư lúc ấy là gì.

"Thi giữa kỳ thành tích lớp chúng ta không tệ, duy chỉ có một bạn học được điểm 0, yêu cầu của em ấy là muốn đem bài thi của mình đọc cho mọi người nghe , Hoắc Đông Xuyên, em đứng lên."

Nhan Giác nhớ mang máng cái người này, đầu đầy mồ hôi trên người mặc áo thun cổ tròn, cô không chỉ gặp anh ta một lần, chỉ là hôm nay trông anh ta rất hồi hộp. Bài thi bị anh bóp nhăn nhúm trong tay, Hoắc Đông Xuyên bắt đầu đọc: "Cuộc thi lần này đề mục là 《Tôi muốn hạnh phúc》. Hạnh phúc của tôi rất đơn giản, tôi muốn cô gái mà mình thích cũng yêu thích mình. Không biết có phải phương pháp theo đuổi của tôi sến sẩm hay không, ngay cả thổ lộ cũng bị thất bại, tôi đánh đàn ghi-ta ở dưới ký túc xá của cô ấy, mới vừa đàn xong được đoạn thứ nhất thì tôi bị một chậu nước lạnh trên lầu tưới xuống; lễ Giáng Sinh ở ven đường thổ lộ tình cảm bằng nến trái tim, cô ấy không tới một giây thì thổi hết nến; kiên trì hai tháng viết thư tình, đổi lại được chỉ là một tờ giấy trắng. . . . . . Tôi hiểu rõ không nên đem bài thi của mình để thổ lộ cùng cô ấy, nhưng tôi thật sự hy vọng giáo sư sẽ để cho tôi đứng ở trong lớp, đọc bài thi này cho cô ấy nghe. Nhan Giác sinh viên lớp mỹ thuật, anh thích em, hãy làm bạn gái của anh có được hay không! ! !"

Khi Hoắc Đông Xuyên rống to câu sau cùng, trán anh ta liên tục đổ mồ hôi, trực tiếp đem bài thi ném đi, nhìn chằm chằm Nhan Giác.

Nếu như có thể lần nữa cho cô lựa chọn, cô tuyệt đối sẽ lớn tiếng hô to: không được!

Thứ ba, thời tiết âm u, Nhan Giác ảm đạm tỉnh lại trong giấc mộng, miệng cô lầm bầm "Không được". Mắt nhìn Văn Cảnh vẫn ngủ say bên cạnh, cô muốn nói cho mọi người biết, không phải là Hoắc Đông Xuyên từ bỏ cô, mà chính cô mặc kệ hắn.

Đầu tuần lễ mới, cô ngập mặt trong các bài thi, thời điểm này phòng học rất bận rộn.

Tiếng chuông reo một hồi, các sinh viên nộp bài cho Nhan Giác mới từ từ rời khỏi phòng thi, chạm mặt cô liền nhìn thấy Chu Dịch đang xé một tờ giấy của học trò. "Thưa thầy, thầy cũng không phải là chủ nhiệm của em, huống chi tờ giấy này em chỉ mới lấy ra, căn bản còn chưa kịp sao chép."

Chu Dịch và Nhan Giác đều là đồng nghiệp, cũng chính là người mà cô hay gọi ‘muôn đời đứng thứ 2’, khô khan vô cùng nhưng lại mười phần nịnh bợ. Lông mày anh ta khẽ nhướng "Sai chính là sai, cái gì gọi là chưa kịp sao chép? 0 điểm, không cần giải thích!"

Hôm nay là kỳ thi cuối khóa, thầy giáo với học sinh đôi co thì thật không hay, Nhan Giác vốn định tiến lên khuyên nhủ đôi câu, đang định mở miệng thì đối diện có một người đi tới, làm cô sực nhớ ra là mình đã thất hứa, cô đồng ý với Lệ Tranh là thứ ba tuần trước sẽ đến dạy Lệ Viên, có thể là do bận rộn nên cô vội quên mất.

Sáng sớm lúc ra cửa tin tức khí tượng bảo hôm nay thời tiết lên đến 39 độ C, vì vậy cô chọn trang phục tơ tằm, trời nóng như vậy mà vẫn có người khiến cô nể phục, Chris, đang vận trên người bộ đồ công sở, vẻ mặt cẩn trọng nhìn cô.

"Nhan tiểu thư, Lệ tổng muốn tôi tới hỏi cô khi nào thì có thể đến dạy cho Lệ Viên?" Thân hình cô ta dáng như người mẫu, vẻ đẹp lạnh lùng, chưa nói đến tiếng thứ hai thì đã thấy các bạn sinh viên đi ngang trầm trồ. Thấy vẻ mặt không tin của Nhan Giác, tính chất nghề nghiệp của cô ta nổi dậy "Được rồi, là do tôi tự chủ trương, Lệ tổng không muốn tôi thúc giục cô, nhưng mấy ngày nay tâm trạng Lệ Viên không được tốt, tôi nhờ cô khi nào rãnh rỗi thì ghé qua, con bé hình như không bài xích cô."

Nhan Giác hứa hẹn từ thứ ba cho đến tận bây giờ, dù mệt mỏi cô vẫn đáp ứng Chris.

Đến Lệ gia thì cô phát hiện Lệ Tranh cũng đang ở đó, trên ghế salon trong phòng anh ta đang ngồi tiếp chuyện với khách. Thấy Nhan Giác, Lệ Tranh hơi khẽ gật đầu, sau cũng không nói gì. Nhan Giác nhìn ra người kia chắc là trưởng bối của anh, nếu không anh sẽ không cung kính như vậy. Không có thời gian suy nghĩ nhiều, cô đi theo Chris lên lầu. Lệ Viên lúc ấy đang ở phòng ngủ, Nhan Giác gõ cửa vào thì thấy thiên sứ nhỏ đang vùi trong chăn.

"Lệ Viên, cô giáo tới rồi, chúng ta đi tới phòng vẽ được không?" Đối với Nhan Giác là cách nói chuyện khó chịu, nhưng đổi lại là Lệ Viên thì Chris rất kiên nhẫn, ai ngờ cô ta mới vừa đưa tay, thiên sứ nhỏ đã la hét chói tai.

Nếu như tần suất vật lý có thể khiến người ta trực diện nhìn thấy linh hồn của mình, vậy tiếng thét chói tai bây giờ của Lệ Viên chính là trực tiếp tiếp xúc với tế bào thần kinh của cô. Xoa xoa lỗ tai, Nhan Giác nói: "Vậy chúng ta học ở đây thôi."

Năm phút sau, Chris lần nữa nhìn quanh căn phòng, đợi đến khi an tĩnh cô ta mới đóng cửa rời đi. Nhan Giác ngồi xếp bằng trên thảm trải sàn nhất thời không biết vẽ cái gì, suy nghĩ một lát thì cô bắt đầu. Đầu tiên là cửa sổ, ngoài cửa sổ có ánh sáng, bên cửa còn có người. Đang vẽ thì cô cảm nhận được Lệ Viên chui khỏi chăn, sau đó khoác cổ cô, dường như đang làm khán giả thưởng thức hội họa.

Người và người duyên phận thật kỳ lạ, giống như Nhan Giác thế nào cũng nghĩ không thông, cô tại sao lại được cô bé này để ý? Thời gian chậm chạp trôi qua, bút pháp phía trên cũng giống như vậy, trong lúc Nhan Giác vẽ xong một nửa, mặt trời ngoài cửa cũng dần ấm áp. Chuông điện thoại vang lên, một tay cô cầm bản vẽ, tay kia móc điện thoại ra.

Điện thoại vừa mới thông thì cô đã nghe được giọng nói mập mờ của 'yêu nghiệt', "Tiểu Nhan, em ở đâu?"

"Dạy thêm cho học sinh." Bộ mặt cô phớt lờ trả lời cũng khiến cho Nhiếp Văn Hiên sốc hông, "Quên đi, anh đã nhờ Văn Cảnhbáo cho em, hôm nay tụ họp bạn bè! Bọn anh chờ em!"

"Ba ngày nay em không thấy Văn Cảnh rồi." Kể từ ngày đó tách ra, Nhan Giác cũng chưa gặp qua Văn Cảnh, trong phòng làm việc cũng không thấy cô ta. Nhiếp Văn Hiên đương nhiên tin lời Nhan Giác, nhưng là không thể chịu được "Văn Cảnh để anh giải quyết, trước năm giờ em phải có mặt ở đây!"

Nhan Giác còn chưa kịp nói gì thì Nhiếp Văn Hiên đã cúp điện thoại. Tụ họp với Hoắc Đông Xuyên cô có nên đi hay không, cô sợ sao? Không!

Nhan Giác đứng dậy tính toán thu bản vẽ, sau lưng có một lực mạnh ngăn trở, cô quay đầu thì thấy Lệ Viên đang nắm vào tấm tranh vẽ không buông "Con thích sao? Thế thì cô sẽ cho con."

Sửa sang xong dụng cụ vẽ tranh, mắt cô nhìn chằm chằm Lệ Viên đang cầm bức tranh rời phòng. Lầu dưới Lệ Tranh cũng vừa tiễn khách, sau chỉ nói "Chris, lấy giúp tôi tài liệu và máy trợ thính trên bàn."

Nhan Giác đứng ở cầu thang lan can, sau vài giây cô vẫn không nhịn được cười "Anh không sợ người khác phát hiện anh căn bản không nghe gì sao?"

Nếu như không phải tận mắt thấy, Nhan Giác nhất định không tin, một Lệ Tranh nghiêm cẩn như vậy lại ‘lừa gạt người’.

"Sợ, ông ấy mà phát hiện thì sẽ đánh người ngay." Lệ Tranh nhận lấy máy trợ thính trong tay Chris, ngẩng đầu hướng Nhan Giác nháy mắt mấy cái "Chỉ sợ ông ấy càu nhàu mệt chết người."

Nhan Giác nhớ tới một quyển sách: không có một loại khiếm khuyết nhất định, lạc quan và khôn ngoan cũng có thể khiến cho người ta trở nên ưu thế. Lỗ tai dùng để nghe những việc có lợi, nhưng nếu bạn không thích nghe thì không nên nghe.

Lệ Tranh như vậy khiến cô hơi bất ngờ.

Nhan Giác còn đang đón nhận ý kiến của Lệ Tranh thì cô đã thấy mình ngồi vào chiếc xe của anh rồi, lần này cô và Lệ Tranh cùng ngồi phía sau. Cửa sổ xe nửa mở, chạng vạng tối gió mang hơi ấm rũ vào mặt cô, không chút thương tình thổi ấm trái tim cô. Thật may, đến cửa thì đã thấy Nhiếp Văn Hiên, Nhan Giác hít sâu một hơi rồi cùng Lệ Tranh nói lời từ biệt.

Tấm biển hiệu MG được thiết kế theo phong cách Gothic, trải qua nhiều năm bây giờ trở thành trường phái cổ điển, cùng Nhiếp Văn Hiên hòa quyện lại càng bổ sung khung cảnh cho nhau. Nghe được tiếng bước chân, Nhiếp Văn Hiên liền vỗ tay một cái "Hoặc là nói hai người ăn ý, thời gian không xê xích là bao."

Mặt Nhan Giác cứng đờ, nghe được giọng nói mấy năm không nghe "Nhan Giác!", cô chậm rãi xoay người.

"Hoắc Đông Xuyên, anh khỏe chứ."

Thật ra thì, trên cõi đời này chia tay tốt nhất là không nên gặp lại, mà lúc gặp thì đã trở nên xa lạ.

Từ quen biết đến xa lạ, tình yêu giữa cô và Hoắc Đông Xuyên cũng rất mông lung.