Cáo Báo Ân

Chương 3




Đột nhiên từ nhà bếp truyền đến một tiếng vang rất lớn, Thích Thiếu Thương quát to một tiếng :

“A..”

Liền vội vội vàng vàng chạy vào bếp.

Mải mê cùng Tiểu Vi nói chuyện, cư nhiên quên mất hắn đang nấu một nồi nước trên bếp lò, hoàn hảo vừa đúng lúc a, nồi còn chưa bị cháy hư đi mất.

(Nguyệt: xạo… =.= mải mê nghĩ tới mỹ nhân thì có =3=)

Đang lúc hắn luống cuống dọn dẹp một bãi hỗn độn, bất chợt cảm giác có một ánh mắt chăm chú nhìn mình nơi cửa nhà bếp.

Cậu thanh niên kia không biết đã ra khỏi phòng tắm tự khi nào, đang đứng  nhẹ mỉm cười nhìn hắn.

Cậu ta cười lên thật xinh đẹp a…

Tuy dùng từ đẹp này hình dung một người nam nhân có điểm rất cổ quái… nhưng trừ bỏ từ này, Thích Thiếu Thương thực không còn từ nào chuẩn xác hơn để hình dung.

Cậu ta mặc quần áo của Thích Thiếu Thương, cư nhiên cũng rất vừa vặn.

Mái tóc xoăn nhẹ ẩm ướt dính bết trên vầng trán ôn nhuận, cả người như đang lan tỏa một làn hơi nước thanh lương mát dịu.

Một mùi hương thản nhiên dễ chịu thoảng trong không khí.

Thích Thiếu thương lại càng phi thường kích động, mà trong tay hắn lúc này còn đang cầm một cái khăn lau bàn ướt nước. Hắn vốn nấu ăn thực tệ a, nên càng không nghĩ đến việc sẽ thi triển tài nghệ trù sư này cho người ngoài nào thấy, chỉ đành lắp bắp nói:

“Cậu…. cậu ra ngoài trước đi a, chốc lát nữa tôi sẽ nấu mì xong ngay mà.”

Khóe mắt thoáng lướ tới vòm ngực do chưa kịp lau khô, nên vải áo dính bết vào da thịt, làm mặt Thích Thiếu Thương nhất thời có chút hồng.

(Nguyệt: sắc lang =3=)

Cậu thanh niên kia cư nhiên đi tới gần hắn, rửa tay… liền cầm lấy hai quả trứng đặt nơi kệ bếp, đập vỡ vào bát bắt đầu đánh, lúc bắt đầu dường như có chút ngập ngừng, động tác khá chậm rãi, thế nhưng càng lúc càng nhanh nhẹn thông thạo.

Không đợi Thích Thiếu Thương kịp phản ứng, y đã đánh xong trứng, còn quen tay nêm nếm luôn gia vị.

Thích Thiếu Thương nhìn động tác cậu ta như thế lưu sướng nhanh nhẹn, chỉ còn biết ngây người lăng lăng đứng một bên nhìn.

Cậu ta buông cái bát trong tay xuống, nhướng mi nhìn hắn. Thích Thiếu Thương lúc này thoáng ngượng ngùng, cười nói:

“Nếu được, cậu nấu luôn giúp tôi đi vậy?”

Cậu ta không khách khí… Hoặc không chừng, cậu ta cũng cho rằng nếu để Thích Thiếu Thương làm bếp, không biết đến khi nào mới được ăn cơm a, nhưng nhìn lại trên bàn giờ chỉ có mỗi một hộp mì, hoài nghi quay sang nhìn Thích Thiếu Thương.

“Hắc hắc, cơm chiều chỉ là mì trứng thôi… Không có gì khác cả, thực ngượng ngùng a!”

Tiểu Vi đứng nơi cửa phòng bếp tò mì nhìn vào, thấy cậu thanh niên kia đứng nhìn Thích Thiếu Thương, đáy mắt tóat lên bốn chữ ‘bất khả tư nghị’.

Cậu ta mở cửa tủ lạnh, lục tìm trong chốc lát, từ trong tủ tưởng chừng như trống trơn lại lôi ra được một hộp đậu, một bó cải bẹ, còn có vài cây hành lá, cuối cùng còn lấy ra được một bó củ cải.

(Nguyệt:…. giống đào kho báu quá….=.=)

Đem rau cải hảo hảo rửa sạch, mắt miếng củ cải. Cậu nấu nồi nước lên, cho củ cải và cải xanh vào, nêm nếm gia vị, lại cho mì vào tiếp tục nấu, nước sôi lên mới thả vào một ít hành lá.

(Nguyệt:…. đụng tới mấy màn nấu nướng này là ta mún bỏ chạy, cho dù chỉ là 1 tô mì =((=((….)

Tiểu Vi lúc này đã đứng ở bàn ăn hét to:

“Thơm quá a!!!”

Đứng nơi cửa nhà bếp, Thích Thiếu Thương cùng Tiểu Vi không ngừng nuốt nước miếng, không những thơm, món ăn cậu làm ra còn có đủ màu sắc đỏ vàng xanh kích thích thị giác, làm Thích Thiếu Thương cảm thấy tròng mắt hắn đều đã muốn dính chặt vào nồi mì trên bếp, mãi không dời đi.

Nhưng Tiểu Vi dưới sự đốc thúc của cậu thanh niên kia, vẫn ngoan ngoãn đi rửa sạch tay, mà Thích Thiếu Thương ngay sau đó cũng nối bước làm theo.

Ngồi xuống bàn ăn, hai người quả thực vùi đầu ăn không ngừng… đã lâu không được ăn cơm ở nhà như vậy a, đã vậy hương vị lại còn hảo ngon miệng….

Sợi mì nấu vừa ăn, mà nước mì cũng nồng đậm hương vị. Còn thoang thoảng mùi thơm, ngay cả món mì trứng bình thường thế này cũng trở thành mỹ vị nhân gian a.

Thích Thiếu Thương bắt đầu phi thường cảm kích quyết định đã cứu con tiểu hồ ly kia.

(Nguyệt: h ảnh hoàn toàn tin rồi kia O.O)

Ăn uống mỹ mãn, Tiểu Vi chạy đến phòng khách xem tivi. Thích Thiếu Thương nhìn cậu thanh niên trong chốc lát, cũng đành nhận mệnh đứng lên:

“Tôi đi rửa bát vậy.”

Không nghĩ cậu ta vẫn không phủi tay mặc kệ hắn, chỉ yên lặng dọn dẹp bàn ăn sạch sẽ, còn cùng hắn vào phòng bếp giúp hắn rửa bát.

Thích Thiếu Thương đứng một bên đem chén bát đặt lên kệ, một bên len lén trộm nhìn người bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ: ‘nếu cậu ấy có thể nói chuyện thì thật tốt a.’

Nghĩ đến đây, hắn liền quay sang hỏi:

“Cái kia…. Cậu… không thể nói chuyện sao?”

Cậu ta lau khô tay, đi đến ngồi xuống bàn trong phòng khách, cầm lấy bút viết viết xuống ba chữ ‘ Cố Tích Triều’, lại đưa mảnh giấy sang cho Thích Thiếu Thương.

“Tên của ta.”

Thích Thiếu Thương lúc này đang dọn dẹp phòng khách, trong đầu không ngừng nghĩ về việc vừa xảy ra lúc nãy.

Cậu ấy có có thể nói chuyện, thật là tốt a!

Cậu ấy cư nhiên còn có cái tên hay như vậy….

Cố Tích Triều, Cố Tích Triều….

Cậu ấy khi nói chuyện, thanh âm lại còn rất êm tai nữa, âm sắc cứ như tấu ra từ nhạc cụ ngân vang, phi thường dễ nghe nha….

Cậu ấy còn có thể viết chữ nữa, tuy vẫn là chữ viết dạng phồn thể…. A, đúng rồi, có lẽ bởi vì cậu ấy là hồ ly biến hình mà, nên chữ cậu viết ra vẫn mang nét cổ phong, không lạ….

Mà chữ cậu ấy viết ra lại còn đẹp như thế nữa….

(Nguyệt:.. ầy, cái đoạn này có thể gọi là bị bắt mất hồn rồi đi =))…)

Thích Thiếu Thương cư nhiên không biết, trên mặt hắn đang triển lộ một nụ cười phi thường háo sắc mà nhìn người kia.

(Nguyệt: đó, thấy chưa =))=))=)))))…….)

Buối tối, sau khi đưa Tiểu Vi lên giường ngủ, bé con còn chớp chớp đôi mắt to đen láy mà nói với hắn:

“Bánh bao thúc thúc, tiểu Vi Vi phát hiện hồ ly không chỉ đẹp, mà còn rất tốt nga!”

Thích Thiếu Thương nghe câu này, thiếu chút nữa đã té đập đầu vào giường thượng.

“Thật mà!!! Tiểu Vi Vi cảm thấy anh ấy còn đẹp hơn bất nhiều dì khác mà, đẹp như mama vậy đó…. A, không, hai người xinh đẹp có chút không giống nhau, nhưng đều là rất xinh đẹp nha!”

Thích Thiếu Thương đứng một bên cười cười, nhìn bé con bàn luận về vấn đề triết lý nhân sinh liên quan đến sự ‘xinh đẹp’, cư nhiên một bên lại phát hiện…. cũng rất có đạo lý đi!!!

“Tiểu Vi, không được gọi anh ấy là hồ ly nữa, rất không lễ phép đó. Anh ấy có tên mà, gọi là ‘Cố Tích Triều’, về sau phải gọi là Cố thúc thúc, có nghe không!”

Hắn dặn dò Tiểu Vi.

“Ân, tên thật dễ nghe nha! Bất quá, tiểu Vi Vi không gọi là Cố thúc thúc đâu, sẽ gọi là mỹ nhân thúc thúc….”

Thích Thiếu Thương lại muốn ngã quỵ lần thứ hai…

Chỉ là, Tiểu Vi đã chìm vào mộng đẹp ngọt ngào, cũng không nhìn thấy trên mặt bánh bao thúc thúc của bé con lúc này đang hiện ra một loại biểu tình thực kỳ quái.

Từ nay về sau, hai đại nam nhân cùng một cô bé nhỏ (hoặc một đại nam nhân thôi, một cô bé, còn có một tiểu hồ ly nữa?) bắt đầu một cuộc sống nhìn qua có vẻ quỷ dị, nhưng lại phi thường ấm áp.

Ban ngày, hắn cùng Tiểu Vi một người đi làm, một người đi nhà trẻ, Cố Tích Triều ở nhà.

Bởi vì nhà trẻ phải ở lại suốt ngày, cho nên bữa trưa chỉ có hai người bọn họ cùng ăn,

Chiều đến, có khi Thích Thiếu thương đến công ty, lại đôi khi ở lại nhà.

Buổi tối, Cố Tích Triều chuẩn bị cơm, Thích thiếu Thương đi đón Tiểu Vi về, trên đường trở về, hai người đều là một bộ dạng chảy nước miếng mà đi thật nhanh.

Cố Tích Triều cư nhiên lại là một người toàn năng a.

Không nói đến thức ăn thật ngon cậu làm, có thể khiến Tiểu Vi khen ngợi không thôi, còn có mái tóc của bé con đều là một mình cậu thắt.

Mỗi ngày, sau khi ăn điểm tâm, cậu đều kiên nhẫn chải tóc cho Tiểu Vi, cho dù ngày đầu tiên có chút không thuần thục, nhưng so với bình thường Thích Thiếu Thương làm cũng là tốt hơn nhiều… dần về sau đã biến thành Tiểu Vi tự động chạy đến trước gương, ngóng chờ mỹ nhân thúc thúc tới thắt cho mình một mái tóc thật xinh đẹp.

Mà việc dọp dẹp nhà cửa lại càng phi thường nghiêm túc. Nhìn Cố Tích Triều quét dọn như thế, Thích Thiếu thương mới phát hiện trước đây hắn đã qua loa như thế nào… còn mặc nhiên cho rằng một nam nhân độc thân như mình, làm việc nhà như thế này cũng xem là thực sạch sẽ rồi.

Cứ như vậy, trong nhà dần đẹp hẳn lên, mà việc nhà cũng tăng thêm không ít. Chính là chỉ cần vừa thấy Cố Tích Triều cầm lấy chổi trong tay, Thích Thiếu Thương liền lập tức nhảy dựng lên đi tìm giẻ lau.

Tuy là có điểm mệt, nhưng cùng cậu ấy làm việc thế này, cảm giác phi thường tốt a.

Hơn nữa, Thích Thiếu thương trước đây cũng không hề phát hiện mình nguyên lai lại thích đứng trong bếp đến như vậy. Thời điểm Cố Tích Triều nấu cơm, hắn cũng theo sát bên người, giúp cậu rửa đồ vật này nọ…, làm đúng tiêu chuẩn của một phụ tá.

Tiểu Vi đôi khi cũng muốn xuống bếp giúp đỡ, kết quả đều bị Thích Thiếu Thương khuyên quay trở lại phòng khách xem tivi.

(Nguyệt: ầy… sao ko cho pé giúp???? =)))=))))….)

Cố Tích Triều quả thật là phi thường xinh đẹp a.

Thoáng nhìn qua đã có nét suất khí tuấn mĩ, nhìn kỹ lại còn có khí chất đoan chính thanh nhã, đôi khi cậu phiêu mi liếc qua còn lộ nét quyến rũ…. không phải quyến rũ yêu mị, mà là một loại phong tình ẩn ẩn hoặc nhân.

Hơn nữa, giơ tay nhấc chân đều mang theo một cỗ khí chất tao nhã.

Thích Thiếu Thương thầm đánh giá, nói không chừng cậu không chỉ đơn giản là hồ ly đâu, mà là hồ tiên a….

Nhìn cậu ta hiện tại cầm dao bếp thái thịt như thế kia, bộ dáng cư nhiên vẫn thập phần thanh nhã thong dong.

Tiếc nuối duy nhất của Thích Thiếu Thương chính là Cố Tích Triều vẫn quá ít khi nói chuyện. Hơn nữa, đôi khi cậu khinh nhu cau mày, tựa muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng vẫn không xuất ngôn.

…..

Có một ngày giữa trưa, đang ngồi ở bàn cơm, Cố Tích Triều lại có biểu hiện muốn nói lại thôi như thế, làm Thích Thiếu Thương rốt cuộc nhịn không được mà hỏi:

“Cậu có phải muốn nói gì với tôi không?”

Cố Tích Triều nhìn hắn, miệng hơi khép mở, ánh mắt có chút mờ mịt, bộ dáng tựa như đang cố gắng hồi tưởng điều gì.

Không biết tại sao, Thích Thiếu Thương đột nhiên nghĩ tới… rất muốn hôn nhẹ lên đôi môi mềm mại của cậu ấy a!

Lập tức hắn đã bị ý tưởng này của chính mình kinh hách, nhanh cúi đầu xuống tiếp tục ăn cơm.

Hai ngày trước, khi trên đường đến trường, Tiểu Vi còn thực tiếc nuối mà nói:

“Mỹ nhân thúc thúc nếu là nữ thì tốt rồi, vừa hảo có thể làm người yêu của thúc thúc nha….”

Hắn nghe thấy câu này, sợ tới mức thiếu chút nữa đã lạc tay lái tông vào lề đường.

Kỳ thật, cuộc sống nếu có một người yêu tốt như vậy, chắc sẽ hảo phong phú lên rất nhiều….

Chính là, làm người yêu sao…..

Thích thiếu thương liếc mắt nhìn Cố Tích Triều, lại phát hiện cậu lúc này đang dùng một bàn tay đè chặt nơi thái dương, thần tình phi thường thống khổ.

—— hoàn đệ tam ——