Cáo Báo Ân

Chương 7




Sáng hôm sau, Thích Thiếu Thương buồn bã ỉu xìu rời khỏi giường, phát hiện Cố Tích Triều cư nhiên vẫn cúi đầu không nói mội lời, ngay cả khi thắt bím tóc cho Tiểu Vi hay lúc ăn điểm tâm cũng thế. Trong lòng hắn, lại càng thêm nôn nóng sợ hãi.

Sau khi đưa Tiểu Vi đến trường, lại ghé qua công ty trong chốc lát, không có việc gì làm, Thích Thiếu Thương ngồi tại bàn làm việc, tâm tư lơ đễnh phương nào. Kết quả bị đồng nghiệp nhận định là hắn đang ‘tư xuân’, chưa đến giờ tan ca giữa trưa đã bị mọi người đánh đuổi đi về, bảo hắn về tìm gặp ‘ý trung nhân’ đi.

Ý trung nhân đúng là có, còn ‘tư xuân’…. Nói ra cũng xem như chuẩn xác.

Bất quá, điều mà đồng nghiệp hắn không tưởng tượng đến, chính là ý trung nhân hại hắn trằn trọc bất an cầu không được kia, là một nam nhân, còn là một con tiểu hồ ly a.

Trên đường lái xe về nhà, miên man suy nghĩ, chốc lát lại ngây ngô cười, chốc lát lại trầm tư, lúc về đến nhà, lòng Thích Thiếu Thương đã tràn ngập bất an.

Thật cẩn thận mở cửa, cả nhà im ắng.

Cậu ta đi ra ngoài mua gì rồi sao?

Phút chốc có chút thoải mái, thế nhưng kế tiếp lại cảm thấy mất mát thật lớn.

Thích Thiếu Thương đứng giữa phòng khách không người, đi qua đi lại, nghĩ ngợi liền chạy đến phòng bếp nhìn xem, nhưng cũng không có ai.

Trong phòng không có Cố Tích Triều, không có cảm giác đây là nhà a.

Quên đi, đi ngủ vậy. Đêm hôm qua cơ hồ đều không chợp mắt được. Tuy tám phần cũng là ngủ không được, nhưng nằm trên giường, hảo hảo ngẫm nghĩ cũng tốt.

Thời điểm đi ngang qua phòng ngủ của Cố Tích Triều, cước bộ Thích Thiếu Thương đột nhiên dừng lại.

Cửa phòng đóng, cậu ta đang ở bên trong a.

Kỳ thật cũng không có gì kỳ lạ, Cố Tích Triều sau khi bọn họ đi ra ngoài rồi sẽ lại ngủ. Lúc trước nhìn tình cảnh thế này, Thích Thiếu Thương trong lòng luôn cười thầm: ‘tiểu động vật chính là rất thích ngủ a.’

Nhưng hiện tại, đứng trước cửa phòng, đầu óc tràn ngập tưởng tượng cảnh người kia đang an ổn nằm cuộn mình trong chăn, Thích Thiếu Thương cảm giác lòng mình dâng lên một trận ngứa ngáy khó hiểu.

Ân… liếc mắt một cái, chỉ liếc mắt một cái thôi liền sẽ đi ra ngay, không ảnh hưởng cậu ta nghỉ ngơi là được.

(Nguyệt: ờh, liếc 1 cái thôi nhah =.=)

Không nên, không nên a. Thừa dịp người ta đang ngủ mà đi vào nhìn lén thì rất không quân tử.

Chỉ lặng lẽ liếc mắt nhìn một cái chắc cũng không quan hệ, cứ nói…. Cứ nói là đi vào hỏi cậu ta có muốn uống nước hay không vậy.

Nghĩ đến đây, Thích Thiếu Thương rốt cuộc hóa thân vi lang, kiên quyết cùng quyết đoán nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ngủ của Cố Tích Triều…. cư nhiên cũng không nhìn ra cái cớ vừa rồi hắn nghĩ trong đầu có bao nhiêu vô lý sứt mẻ.

(Nguyệt: ái tềnh che mờ lý trí đó ^^!)

Cố Tích Triều quả nhiên đang nghỉ ngơi trên giường.

Thích Thiếu Thương vừa tiến vào, đã thấy khuôn mặt cậu lúc ngủ có bao nhiêu bình tĩnh cùng xinh đẹp. Trang trí màu lam nhạt, làm cả gian phòng ẩn ẩn một loại không khí phi thường thoải mái dễ chịu.

Ánh mặt trời lan tỏa sáng lạn ngoài cửa sổ, nhưng đại bộ phận đều bị rèm cửa ngăn trở, chỉ chiếu lên một ánh vàng mờ nhạt nơi khuôn mặt ôn nhuận nhu hòa của cậu, làm làn da tuyết trắng nguyên bản càng toát ra vẻ trong suốt hoặc nhân.

Nhìn thấy đôi mi nhắm chặt kia, Thích Thiếu Thương khó có thể kìm chế bản thân, hướng giường chầm chậm tiến đến gần.

Đột nhiên, đạm ảnh run động, khóe miệng nhẹ mỉm cười. Mi mắt duyên dáng chậm rãi mở ra, đôi con ngươi hắc sắc có phần mơ màng mông lung, lại mang nửa phần thanh tỉnh trong suốt.

Thích Thiếu Thương căn bản không ngờ tới Cố Tích Triều cư nhiên cứ tỉnh dậy như vậy, vừa khẩn trương vừa xấu hổ, thân hình trơ ra bất động, ngay cả dũng khí xoay người chạy trốn cũng không có.

Đôi mắt mờ sương mênh mông của Cố Tích Triều dõi nhìn hắn trong chốc lát, rồi lại khép mi lại. Miệng nhỏ giọng than thở:

“Như thế nào lại là anh?….”

Cậu trở mình, đưa lưng về phía Thích Thiếu Thương.

Ngay sau đó, cậu giật mình xốc chăn ngồi dậy, lăng lăng nhìn hắn, đôi mắt từng chút từng chút thanh tỉnh, khuôn mặt biến hồng huyết sắc.

Cuối cùng đã thanh tỉnh rồi!

Cậu đỏ mặt, ngữ khí có chút tức giận hỏi Thích Thiếu Thương:

“Anh như thế nào lại ở trong này? Là vào từ khi nào?”

Tên ngốc không mời mà đến kia cư nhiên cứ tự tiện ngồi xuống giường:

“Cậu có đang nằm mộng không?”

Cố Tích Triều bất giác rụt lui vào trong chăn.

Đáy mắt Thích Thiếu Thương chợt lóe lên ánh tinh quang kỳ quái:

“Có phải hay không, mơ thấy tôi?”

(Nguyệt: sax, anh lại xài cái chiêu cưa cẩm cổ điển thế nhỉ =))………)

Cố Tích Triều quả thực đã thẹn quá hóa giận, khuôn mặt dần dần phát nhiệt:

“Anh là đang nói hưu nói vượn cái gì…”

Không đợi cậu nói hết lời, phiến môi đã bị lập tức bị hắn gắt gao ngăn chận, tiếp theo là cảm giác một đầu lưỡi linh hoạt len vào trong miệng.

(Nguyệt: đấy, đấy mới là sư phụ của ta =)) hảo!!!!)

Thích Thiếu Thương căn bản không thể ngờ, hắn cư nhiên vừa nghĩ đến cái gì liền làm ngay như vậy. Hiện tại, trong mắt hắn chỉ có hình ảnh Cố Tích Triều bờ mi khép hờ, phiến má đỏ bừng…. Được nhìn cậu gần đến như vậy, hắn mới phát hiện làn da cậu cư nhiên không chút tì vết nào, thật xinh đẹp a.

Hắn thế nhưng đang hôn Cố Tích Triều.

Tuy rằng việc này chỉ từng phát sinh trong tưởng tượng, cũng không nghĩ cảm giác hiện thực lại tốt đẹp đến như vậy.

Đầu lưỡi tham nhập thật sâu, liếm lộng một mảnh mềm mại ấm áp kia, từng chút từng chút dây dưa, truy đuổi cùng thối lui, do dự cùng quyết liệt, dùng sức mút lấy khóe môi mềm mại của cậu.

Thực ngọt.

Đến khi hắn lưu luyến rời khỏi đôi môi Cố Tích Triều, người nọ đã rơi vào trạng thái mơ màng tựa như chưa tỉnh ngủ, ánh mắt thất thần không thấy được tiêu cự.

Trưng ra một biểu tình vô tội đến cực điểm, Thích Thiếu Thương không khỏi dấy tâm trêu đùa.

Hắn dùng đầu ngón tay vẽ lên từng đừng cong trên làn da trắng mịn của cậu, động tác lưu sướng linh hoạt, ngón cái còn có chút ác ý vuốt ve khóe môi tiêm diễm đỏ hồng, cố ý hạ thấp giọng hỏi:

“Có phải vừa ăn chocolate không? Như thế nào lại ngọt như vậy?”

(Nguyệt: sư phụ hảo mặt dày =.=)

Vốn muốn nhìn biểu tình thẹn thùng vô thố của Cố Tích Triều, Thích Thiếu Thương lại không dự đoán được, người kia lúc này đỏ mặt tía tai, đôi mắt nhíu thành một đường hẹp dài…. Thoạt nhìn, thật sự rất giống một con tiểu hồ ly a.

Ngay sau đó, hắn cảm giác thân thể bị mãnh liệt áp chế, bản thân phút chốic đã bị Cố Tích Triều chấn trụ xuống giường.

Người kia nhìn xuống hắn, cười đến bất lưu hảo ý:

“Anh không phải nghĩ muốn đùa giỡn tôi đấy chứ? Ân?”

Hắn chỉ nhớ tiểu hồ ly này trước nay ôn hòa, không nghĩ tới cản tính loài hồ rất thông minh quật cường a.

Bất quá, Thích Thiếu Thương cũng không khinh địch, đâu dễ dàng bị ngăn chặn như thế. Hắn cư nhiên thuận thế thả lỏng người nằm trên giường, tự tiếu phi tiếu nhìn Cố Tích Triều:

“Hay là hiện tại, cậu cứ đùa giỡn lại tôi đi?”

Còn hơn cả mong đợi của Thích Thiếu Thương, Cố Tích Triều lúc này hoàn toàn ngây người. Mặt phát đỏ hồng, cố gắng hạ thanh âm bình thường hết mức có thể:

“Ai muốn đùa giỡn với gã da mặt dày như anh chứ!”

Nói xong, cậu leo xuống khỏi người hắn.

(Nguyệt: mn, chúc mừng, cuối cùng đã nhận ra chân lý!!!)

Bất ngờ, Thích Thiếu Thương lại gắt gao nắm chặt tay cậu:

“Cậu không cần, vậy tôi sẽ tiếp tục.”

Thích Thiếu Thương mãnh lực xoay người, đem Cố Tích Triều đặt dưới thân, liền cúi người muốn hôn xuống. Cố Tích Triều hốt hoảng nghiêng đầu tránh né, dùng cả tay chân mãnh liệt chống cự. Thích Thiếu Thương một lần hôn không được, môi thuận thế rơi xuống vành tai cậu.

Hai người, cùng lúc phát ra thanh âm kinh hô.

Thích Thiếu Thương cư nhiên vẫn quyến luyến chưa muốn rời, mà Cố Tích Triều giãy dụa càng thêm lợi hại.

Tuy rằng hai người cũng chưa dùng hết tất cả sức lực bản thân, thế nhưng động tác càng lúc càng mạnh. Sau cùng, đã trở thành nửa thật nửa giả triền đấu.

Dây dưa bất phân thắng bại, bất chợt ‘phanh’ một tiếng, đầu Cố Tích Triều bất cẩn đánh phải ván giường thượng.

Cậu kêu lên một tiếng đau đớn, nhíu chặt mi lại, đình chỉ giãy dụa.

(Nguyệt: bb, gây họa rồi =3= lo mà dỗ mn đi)