Cao Quan

Chương 166: Thay tôi uống chén rượu này!: Nắm chặt trong tay





-Viễn Chinh, đừng để ý làm gì. Thằng nhãi này rất bướng bỉnh, thật ra con người hắn cũng không đến nỗi tệ. Cậu không biết đấy thôi, năm đó hắn theo đuổi Tuyết Yến rất dữ, ha ha, bây giờ thấy cậu liền nổi cơn ghen, cậu thông cảm cho hắn đi.

Phòng Gia Lượng kề tai Bành Viễn Chinh nói nhỏ.

Bành Viễn Chinh cười:

-Không đến mức tức giận, nhưng rượu có thể uống lung tung, nói không thể nói lung tung.

-Ha ha, thôi đi, chỉ là chuyện vui thôi mà…

Phòng Gia Lượng vừa cười vừa nói:

-Tôi thấy cậu cũng uống không ít rượu rồi, hai anh em ta uống tí bia cho tỉnh rượu nhé?

-Phục vụ, lấy hai chai bia đi!

Lý Tuyết Yến bị mấy bạn nữ kéo lại uống rượu, cô không thể từ chối, hơi lo lắng liếc về phía Bành Viễn Chinh. Thấy hắn đang tán gẫu với Phòng Gia Lượng, cũng yên tâm hơn.

Uyển Hải Nam đã chuếnh choáng say, vừa rồi y và Bành Viễn Chinh đấu rượu, không quật ngã được đối phương, ngược lại bản thân còn có phần chống đỡ không nổi. Y chạy tới phòng vệ sinh, móc họng cho chó ăn chè một lúc. Sau đó rửa mặt, súc miệng, uống một ít nước khoáng vào, mới thấy tỉnh táo lại một chút, chuẩn bị quay về.

Uyển Hải Nam vừa ra khỏi phòng vệ sinh, chợt thấy một bóng dáng quen thuộc.

Hoàng Đại Long mặc một chiếc áo sơ mi đủ màu sặc sỡ sản xuất tại Pháp, tay cầm điện thoại di động, vội vã đi lên thang lầu.

-Hoàng tổng?

Uyển Hải Nam kêu lên.

Hoàng Đại Long dừng bước, thấy là Uyển Hải Nam cũng hơi bất ngờ:

-Uyển Hải Nam? Cậu đi đâu đây?

Uyển Hải Nam bước tới, cười nói:

-Hoàng tổng, tối nay tôi có cuộc họp lớp thời trung học, anh đến đây là…?

-Tôi đến gặp người bạn.

Hoàng Đại Long nói xong liền tiếp tục bước đi:

-Phòng 201 ở đâu?

Uyển Hải Nam hơi ngẩn ra, cười nói:

-Ở phía trước kìa, Hoàng tổng, lớp chúng tôi họp mặt ở phòng 201!

Nhưng Hoàng Đại Long đã rảo bước bước vào cuối hàng lang, không nghe rõ Uyển Hải Nam nói gì.

Y đang ở nhà với Vương Na, đột nhiên nhận được điện thoại của một người lạ, nói có một người tên Bành Viễn Chinh mời y đến khách sạn Dạ Hải. Tuy Hoàng Đại Long ngạc nhiên nhưng vẫn lái xe tới đây. Buổi tối trên đường ít xe, Hoàng Đại Long chạy tới đây không đến 20 phút.

Hoàng Đại Long đẩy cửa phòng 201, bước vào. Y liếc mắt một cái liền nhận ra Bành Viễn Chinh đang ngồi, mỉm cười vẫy vẫy tay:

-Viễn Chinh!

Đột nhiên có một người lạ mặt, cao lớn thô kệch xông vào, trên cổ đeo vòng vàng một cách kệch cỡm, trên tay đeo đầy nhẫn vàng, tay cầm điện thoại di động, cổ tay cũng đeo còng vàng, vừa thấy là đã biết một kẻ nhà giàu mới nổi.

Cách ăn mặc của Hoàng Đại Long có tiếng tại thành phố. Thật ra Tống Quả đã nhiều lần nhắc nở y, đừng giống như bọn nhà giàu mới nổi, ăn mặc tao nhã một chút. Nhưng tính cách Hoàng Đại Long là thế, cũng không phải y đeo vòng vàng là để khoe khoang, đã có thân phận con trai ông chủ tập đoàn Tin Kiệt, y cũng không cần phải khoe khoang làm gì.

Chỉ có điều y rất ham thích thứ kim loại quý màu vàng này, theo lời của y, dùng nó để "trấn ma quỷ, bảo vệ thân thể".

Ánh mắt ngờ vực của mọi người đều dán vào người Hoàng Đại Long. Uyển Hải Nam về đến, tới trước mặt Hoàng Đại Long cười nói:

-Hoàng tổng, bạn của anh ở đây sao? À, xin trân trọng giới thiệu với mọi người, đây là Tổng giám đốc Hoàng Đại long, con trai của Chủ tịch Hội đồng quản trị Hoàng của tập đoàn Tin Kiệt!

Mọi người càng tỏ ra kinh ngạc. Tập đoàn Tin Kiệt là tập đoàn tư nhân hàng đầu của thành phố Tân An, cha con Hoàng gia là đại gia có tiếng ở Tân An, người này là con trai Chủ tịch Hoàng, ông chủ của Uyển Hải Nam, đột nhiên vào phòng này làm gì?

Hoàng Đại Long cười cười, đi nhanh tới chỗ Bành Viễn Chinh.

-Viễn Chinh à, đi nhậu cũng không gọi tôi nha!

Hoàng Đại Long cười ha hả, vỗ vỗ vai Bành Viễn Chinh.

Bành Viễn Chinh đứng dậy, cười nói:

-Tôi gọi anh đến là để uống rượu mà!

Vốn Hoàng Đại Long chỉ thuận miệng nói đùa một câu, nhưng y nghe trong lời nói của Bành Viễn Chinh dường như có hàm ý khác, liền nhìn Bành Viễn Chinh chờ đợi hắn nói tiếp.

Phòng Gia Lượng đứng dậy nhường chỗ, cười nói:

-Mời Hoàng tổng ngồi!

Lúc này mọi người đều đã rõ, Hoàng Đại Long đến là do Bành Viễn Chinh nhờ nhân viên phục vụ gọi tới.

Sắc mặt Uyển Hải Nam hơi tái đi, khóe miệng hơi run run: tiểu tử này sao lại quen Hoàng Đại Long? Hơn nữa, xem ra quan hệ có vẻ khá thân tình! Cảm giác say còn lại của Uyển Hải Nam lập tức tiêu tan, trán toát mồ hôi.

Hoàng Đại Long cũng không khách khí, đặt mông ngồi xuống, lại ngông nghênh nhìn mọi người gật gật đầu cười nói:

-Mọi người cứ tự nhiên, xin lỗi đã quấy rầy mọi người!

-Người anh em, tìm tôi uống rượu hả?

Hoàng Đại Long nhìn Bành Viễn Chinh.

Lý Tuyết Yến không ngờ Bành Viễn Chinh lại có quan hệ thân mật như vậy với ông chủ tập đoàn Tin Kiệt, đột nhiên cảm thấy mình còn rất nhiều điều chưa hiểu hết về Bành Viễn Chinh.

Lúc này, ai cũng hiều, Bành Viễn Chinh gọi Hoàng Đại Long tới đây, đại khái là do vừa bị Uyển Hải Nam "khích tướng", vậy là sắp có trò hay? Không ít người tò mò nhìn Uyển Hải Nam đang đứng ngồi không yên.

Bành Viễn Chinh mỉm cười, nâng chén rượu lúc nãy lên, phất tay nói:

-Chị phục vụ, cho tôi xin cái chén mới!

Đợi nhân viên phục vụ đem chén đến, Bành Viễn Chinh đem chén rượu kia rót vào, đặt trước mặt Hoàng Đại Long, giọng đầy trào phúng:

-Hoàng tổng, vừa rồi Uyển tổng của Tin Kiệt nói, nếu tôi uống chén rượu này, tập đoàn Tin Kiệt sẽ đến thị trấn Vân Thủy đầu tư, cho dù là lỗ vốn cũng sẽ không tiếc. Tôi muốn hỏi, hắn có quyền định đoạt không?

Hoàng Đại Long ngẩn người, y không rõ tình huống cho lắm. Nhưng từ vẻ mặt lãnh đạm và ngưng trọng của Bành Viễn Chinh, cũng đoán ra được một chút, liền nhíu mày nhìn Uyển Hải Nam trầm giọng nói:

-Uyển Hải Nam, sao lại thế này?

Uyển Hải Nam lúng túng cười, không biết phải nói sao.

Hoàng Đại Long quay lại nhìn Bành Viễn Chinh, cười nói:

-Người anh em, tôi đã nói rồi mà, việc cải tạo phố buôn bán thị trấn của cậu, chắc chắn phải giao tập đoàn Tin Kiệt chúng tôi tiến hành!

-Các anh có thể tới tham gia đấu thầu, còn có đấu thầu thành công hay không, tôi không dám bảo đảm.

Bành Viễn Chinh cười:

-Nếu Hoàng tổng đã sảng khoái như vậy, vậy thay tôi uống chén rượu này đi, Uyển tổng đã nói từ nãy giờ, tửu lượng của tôi không thắng được hắn, anh uống thay tôi đi!

Hắn đã nói đến mức này, làm sao Hoàng Đại Long còn không đoán ra chuyện này có vấn đề, tuy không biết cụ thể như thế nào, nhưng với tính cách của Bành Viễn Chinh, có thể gọi mình từ xa tới đây, chắc chắn là đã thực sự nổi cáu. Nguồn truyện: Truyện FULL

Nghĩ vậy, Hoàng Đại Long lạnh lùng nhìn Uyển Hải Nam một cách căm tức, rồi trước vẻ mặt xấu hổ và khó chịu của Uyển Hải Nam, trước ánh mắt ngạc nhiên chăm chú của mọi người, không chút do dự nâng chén rượu lên uống cạn một hơi.

-Uyển tổng, bây giờ anh hài lòng rồi chứ?

Bành Viễn Chinh lãnh đạm cười, giọng nói tuy bình tĩnh, lại lộ ra vẻ nghiêm nghị bề trên.

-Tôi…

Giờ phút này Uyển Hải Nam đã tỉnh rượu hoàn toàn, cả người toát mồ hôi lạnh.

Hoàng Đại Long đưa tay chỉ chỉ Uyển Hải Nam, định nói gì đó, chợt nghe Bành Viễn Chinh lên tiếng bèn quay lại.

-Hoàng tổng, vị này là Phó bí thư , Phó chủ tịch thị trấn chúng tôi, Lý Tuyết Yến.

Bành Viễn Chinh giới thiệu.

Hoàng Đại Long mở tomawts, đứng dậy cười ha hả, giơ tay ra về phía Lý Tuyết Yến:

-Nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu!

Hoàng Đại Long đã từng gặp Lý Tuyết Yến một lần, lúc đó Lý Tuyết Yến đến tìm Bành Viễn Chinh nhờ hỗ trợ công tác tuyên truyền, có điều Hoàng Đại Long nhớ kỹ cô, cô lại không có ấn tượng gì về Hoàng Đại Long.

-Xin chào, Hoàng tổng, sau này hoan nghênh Hoàng tổng đến thị trấn chúng tôi đầu tư.

Lý Tuyết Yến đứng dậy mỉm cười bắt tay Hoàng Đại Long.

Hoàng Đại Long cười ha hả:

-Có duyên phận mới mới gặp lại như thế này, tôi đến kính mọi một chén rượu, các vị là bạn học của Viễn Chinh, Bí thư Lý, cũng là bạn của tôi, hôm nay tôi mời! Lát nữa, tôi lại mời mọi người đi hộp đêm ca hát khiêu vũ!

Hoàng Đại Long giọng khách át giọng chủ, ngồi vào vị trí của Uyển Hải Nam, bắt đầu chủ trì tiệc rượu. Mọi người không thể không nể mặt, đều chuyển qua uống bia và rượu vang.

Chỉ có một mình Uyển Hải Nam như đứng đống lửa, như ngồi đống than, hận không thể tìm được cái lỗ nẻ nào mà chui vào.

Y tổ chức họp mặt bạn bè, vốn định khoe khoang thành tựu của mình một chút, kết quả lại mất mặt thê thảm, giờ phút này, nói y không hối hận đã khiêu khích Bành Viễn Chinh là giả.

Nhưng làm sao y có thể ngờ, một Chủ tịch thị trấn tép riu như Bành Viễn Chinh, lại có thể "thao túng" được đến cả Hoàng Đại Long?

Nửa giờ sau, tiệc tan. Bành Viễn Chinh và Lý Tuyết Yến lên chiếc Panther của Hoàng Đại Long, để y đưa về. Hoàng Đại Long dưa Lý Tuyết Yến về trước, rồi lôi kéo Bành Viễn Chinh đến hộp đêm ca hát.

Y còn gọi cả Tống Quả đi cùng. Đã muộn thế này, may mà Tống Bính Nam đi họp ở tỉnh vắng nhà, bằng không Tống Quả cũng không dám đi.

Đón Tống Quả lên xe trưc nhà họ Tống, Hoàng Đại Long cười dâm đãng:

- Hai vị, hộp đêm Sao Biển có mấy con nhỏ Tây đẹp lắm, mời hai người thử "thịt tươi" một chút nhé!

Tống Quả hoảng hồn:

-Hoàng Đại Long, anh muốn tìm đường chết phải không? Bà xã anh ở nhà còn đang chờ sinh, anh lại có ý nghĩ tà đạo này!

Bành Viễn Chinh cũng nhíu mày:

-Hoàng Đại Long, anh chấm dứt ngay đi! Anh muốn chơi vui, tôi tham gia, nhưng chơi bậy thì không!

Hoàng Đại Long cười ha hả:

-Hai người nha, là cái đồ đạo đức giả! Không phải chỉ là chơi đùa thôi sao? Anh biết, tôi biết, trời biết đất biết, sợ cái gì mới được chứ! Đều là đàn ông con trai, giả bộ cái gì!