Cao Quan

Chương 168: Cơ hội làm giàu: Nắm chặt trong tay





Có lẽ đây là lệ thường của thị trấn Vân Thủy, nhưng xin nhớ kỹ, mặc kệ lệ thường hay không lệ thường, Bành Viễn Chinh cảm thấy Hách Kiến Niên dẫn mọi người ra ngoài, lại bảo UBND ra mặt báo cáo ở trên thì có chút thái quá.

Nếu Chủ tịch thị trấn hắn dẫn người ra ngoài, lấy danh nghĩa UBND đánh báo cáo thì không thành vấn đề. Nhưng nếu Bí thư Đảng ủy dẫn người đi thì phải lấy danh nghĩa Đảng ủy để gửi báo cáo, dựa vào cái gì mà bắt UBND làm chứ?

Trong quá khứ, Đảng ủy và UBND thị trấn Vân Thủy kỳ thật không có phân biệt rõ ràng. Sau khi Nghiêm Khang bị điều đi, UBND và Đảng ủy trên thực tế đã làm thành một thể, đều do Hách Kiến Niên chủ trì, mặc kệ là công tác của Đảng ủy hay UBND.

Nhưng hiện tại cần phải phân biệt rõ ràng. Nếu phân biệt không rõ, Bành Viễn Chinh biết rằng mình sớm hay muộn cũng sẽ rơi vào "ma chưởng" của Hách Kiến Niên.

Sống yên trước mặt, phóng nhãn tương lai. Nhất định phải phân rõ cơ sở với Hách Kiến Niên.

Nếu là "thói quen" thì hắn nhất định phải sửa thói quen này.

Suy nghĩ như thế, Bành Viễn Chinh liền cười nói:

- Tuyết Yến, tôi cảm thấy như vậy không được thích hợp. Bí thư Đảng ủy thị trấn dẫn người ra ngoài, đại diện cho toàn bộ thị trấn Vân Thủy. Đảng ủy lãnh đạo UBND thì vẫn nên do Đảng ủy gửi báo cáo.

Lý Tuyết Yến cả kinh. Cô thật không ngờ, Bành Viễn Chinh lại có thể nói như vậy.

Vốn cô xem ra, Đảng ủy hay UBND gì cũng đều là người cùng một nhà. Nhất là ở thị trấn, Đảng ủy và UBND không giống như cơ quan cấp huyện phân biệt rõ ràng như vậy. Rất nhiều công tác được trộn lẫn vào nhau. Cán bộ thị trấn đa số đều giao nhau nhậm chức. Ai đánh báo cáo cũng không quan trọng.

Lý Tuyết Yến nhướng mày, nhìn Bành Viễn Chinh cười khổ nói:

- Viễn Chinh, đây là chỉ chuyện nhỏ. Mặc kệ là Đảng ủy đánh báo cáo hay UBND đánh báo cáo, kỳ thật cũng có gì khác biệt quá lớn đâu.

- Nếu không có gì khác biệt, vì sao không lấy danh nghĩa Đảng ủy gửi báo cáo đi?

Bành Viễn Chinh quét mắt nhìn Lý Tuyết Yến, thản nhiên nói:

- UBND mặc dù là công tác dưới Đảng ủy, nhưng công tác hành chính và công tác Đảng ủy vẫn là hai con đường khác nhau. Nên quy phạm thì nhất định phải quy phạm. Trộn lẫn mà làm thì không có nghĩa là đoàn kết hợp tác, mà nói lên tính độc lập của UBND chẳng còn chút nào.

Bành Viễn Chinh giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, kiên định.

Lý Tuyết Yến vừa nghe liền bừng tỉnh. Cô lúc này mới hiểu được Bành Viễn Chinh vì sao lại phản ứng với một chi tiết nhỏ như vậy. Cô vốn không suy nghĩ về phương diện này. Nếu không phải Bành Viễn Chinh nói trắng ra, thì chắc cô sẽ không phản ứng.

- Ai….!

Lý Tuyết Yến thở dài, cảm thấy có chút không biết nói thế nào cho tốt.

Tuy rằng chỉ là một chuyện nhỏ, chỉ là một báo cáo hình thức, nhưng nếu Bành Viễn Chinh cự tuyệt lấy danh nghĩa UBND hành văn, như vậy hắn và Hách Kiến Niên khẳng định là sẽ sinh ra xung đột kịch liệt.

- Đồng chí Tân Hoa, cô qua đây một chuyến.

Lý Tuyết Yến ngẫm nghĩ rồi gọi điện thoải bảo Lý Tân Hoa của phòng chính Đảng qua đây.

Lý Tân Hoa kính cẩn bước vào văn phòng của Lý Tuyết Yến, hướng hai vị lãnh đạo chào hỏi, sau đó đứng chờ lãnh đạo an bài công tác.

- Tân Hoa, tôi và Chủ tịch Bành đã thương lượng một chút. Bí thư Hách mang đội khảo sát, đại diện cho hai bộ máy UBND và Đảng ủy thị trấn Vân Thủy, đơn thuần lấy danh nghĩa UBND để gửi báo cáo lên quận là không thích hợp. Nên lấy danh nghĩa Đảng ủy thị trấn đi. Cô hãy khẩn trương viết báo cáo, sau đó đóng con dấu của Đảng ủy.

Lý Tuyết Yến do dự một chút rồi nói tiếp:

- Đưa cho Bí thư Hách thẩm duyệt qua, rồi đem gửi lên quận.

Lý Tân Hoa ngẩn ra, đột nhiên liếc mắt nhìn Bành Viễn Chinh một cái, cũng không dám chần chừ, lập tức gật đầu đồng ý.

- Vâng, Phó bí thư Lý, tôi đi làm ngay.

Lý Tân Hoa xoay người bước đi. Lý Tuyết Yến do dự một chút, giơ tay phải lên định bảo Lý Tân Hoa ngừng lại, nhưng rồi lại thôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Cô không kìm nổi quay đầu lại nhìn Bành Viễn Chinh, khóe miệng cười khổ. Cô gần như có thể tưởng tượng được bộ dạng giận tím mặt của Hách Kiến Niên khi xem báo cáo.

- Đồng chí Tân Hoa, cô chờ một chút.

Bành Viễn Chinh phất tay.

Lý Tân Hoa lập tức dừng lại, cung kính xoay người nói:

- Lãnh đạo, anh còn gì chỉ bảo?

- Chỉ là một báo cáo thôi, cô sau khi viết xong, đóng dấu của Đảng ủy, không cần đưa qua cho Bí thư Hách xem. Bí thư Hách công tác bận rộn, một việc nhỏ như vậy không cần phiền đến ông ấy. Cô mang qua đây cho Phó bí thư Lý duyệt qua là được rồi.

Bành Viễn Chinh đơn giản nói một câu. Lý Tuyết Yến trong lòng nhảy dựng, lặng yên như trút được gánh nặng.

Bành Viễn Chinh nói đúng. Một chuyện nhỏ như vậy, không cần tự mình Hách Kiến Niên thẩm duyệt. Cô là Phó bí thư Đảng ủy, xét duyệt cũng như nhau, Nếu Hách Kiến Niên không nhìn thấy báo cáo, thì sẽ không tồn tại xung đột phát sinh với Bành Viễn Chinh.

- Vâng, lãnh đạo, tôi hiểu rồi, tôi đi đây.

Lý Tân Hoa sau khi rời khỏi, Bành Viễn Chinh lại tiếp tục nói chuyện công việc với Lý Tuyết Yến, lúc này mới trở về văn phòng.

Kỳ thật Bành Viễn Chinh muốn hỏi một chút về quỹ đen của thị trấn, nhưng sau cảm thấy có hỏi cũng vô ích. Thời gian lâu dài, chính mình tất nhiên biết được. Tuy nhiên, cái gọi là quỹ đen này, hẳn là một khoản riêng của Hách Kiến Niên, ai cũng không được chen vào.

Trên thực tế, hắn đã nghĩ đúng. Cho dù là lúc trước Nghiêm Khang còn công tác, cũng không được nhúng tay vào.

Kim khố thiết lập tại phòng Tài chính, mở một tài khoản độc lập, có kế toán và thủ quỹ chuyên môn quản lý, chỉ có mình Hách Kiến Niên ký tên. Ngoại trừ Hách Kiến Niên, bất cứ kẻ nào ký tên cũng không được.

Bành Viễn Chinh cũng không suy nghĩ quá nhiều, chỉ tổ lãng phí thời gian và tinh lực. Chỉ có điều, sau này hắn mới biết được, số lượng quỹ đen này quá lớn, vượt xa so với tưởng tượng của hắn.

Đây tạm thời là việc nói sau.

Buổi chiều, Bành Viễn Chinh cơ bản dạo qua khu sản xuất công nghiệp Vân Thủy một vòng. Tuy rằng công tác trước mắt của hắn là đẩy mạnh việc cải tạo phố buôn bán, nhưng không có nghĩa là hắn bỏ qua những phương diện công tác khác của Chủ tịch thị trấn.

Hắn và Cổ Lượng đi bộ đến khu sản xuất công nghiệp.

Đứng trên con đường quốc lộ mới tinh, bất kể là quy hoạch hay là đang thi công xây dựng vẫn không tìm ra được một chút khuyết điểm nào của khu sản xuất công nghiệp rộng 300 mẫu, lại gắt gao nhíu mày.

Công trình khu sản xuất công nghiệp này kỳ thứ nhất đã hoàn thành. Công trình thứ hai tuy rằng dựa theo kế hoạch sớm đã lên ngựa, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa được khởi công. Mà công trình thứ nhất chỉ mất hai, ba tháng đã hoàn thành. Nhưng hiện tại vẫn chưa có một doanh nghiệp nào có mặt. Toàn bộ khu sản xuất công nghiệp đầu tư thật lớn hoàn toàn trống rỗng.

Bành Viễn Chinh lúc còn làm Trưởng phòng Tin tức Ban tuyên giáo đã từng giúp thị trấn Vân Thủy làm tuyên truyền. Nhưng sau này Bành Viễn Chinh không còn chú ý đến. Theo tình huống hiện tại xem ra, tuyên truyền dường như là không có hiệu quả.

- Lão Cổ, tôi nhớ rõ kỳ thứ nhất của công trình này đã làm xong mấy tháng rồi. Sao lại chẳng có doanh nghiệp nào vào cả? Cho dù là thu hút đầu tư không được, thì ở thị trấn nhiều xí nghiệp như vậy, chẳng lẽ không có một ai nguyện ý tiến vào?

Bành Viễn Chinh trầm giọng hỏi.

Cổ Lượng do dự một chút, thở dài nói:

- Chủ tịch thị trấn Bành, khu sản nghiệp này chỉ là công trình chụp đầu, chưa trải qua luận chứng nguyên vẹn đã vội vàng lên ngựa. Tiền bỏ ra nhiều, nhưng kết quả lại không như mong muốn.

- Đầu tư mấy chục triệu, nhưng lại như nước trôi sông. Thật sự là lãng phí!

- Lúc trước, khi lão Nghiêm còn ở đây, từng vì dự án này mà thảo luận qua với Bí thư Hách. Nhưng Bí thư Hách cứng rắn, mạnh mẽ đẩy mạnh, ai ý kiến cũng không nghe. Kết quả liền thành như vầy.

- Lão Cổ, có lẽ khu sản nghiệp này vị trí không tồi. Ở thị trấn và quận lại cấp ra không ít ưu đãi, lẽ ra hẳn là phải có xí nghiệp cảm thấy hứng thú. Như thế nào lại đảo thành trưng bày cho đẹp?

Bành Viễn Chinh nhíu mày nói, chậm rãi bước đến cổng chính khu sản nghiệp.

Cổ Lượng cũng đi theo, cười khổ nói:

- Chủ tịch thị trấn Bành, vị trí địa lý không tồi, ở quận cũng đưa ra không ít ưu đãi. Nhưng vấn đề mấu chốt ở chỗ, khu này trên danh nghĩa là khu sản xuất công nghiệp, nhưng kỳ thật chỉ là một khu buôn bán lớn. Xí nghiệp tiến vào, cố nhiên là hưởng thụ những ưu đãi của quận và thị trấn. Nhưng lại không thể hưởng thụ được những loại trợ cấp do quốc gia và tỉnh quy định cho các khu kinh tế mới, và miễn giảm thu nhập từ thuế, thế thì người ta dựa vào cái gì mà đến chứ?

Bành Viễn Chinh ngẩn ra, chợt bừng tỉnh.

Hắn thật ra đã quá sơ sót điểm này.

Từ thập niên 80 cho đến nay, các nơi trong cả nước hứng khởi xây dựng các khu kinh tế mới. Bởi vì có những chính sách ưu đãi của quốc gia chống đỡ, mà về phương diện thuế cũng như vậy.

Nhưng thị trấn Vân Thủy xây dựng khu sản nghiệp, lại không có cấp bậc hành chính, không trải qua Ủy ban Kế hoạch tỉnh, thành phố phê duyệt lập dự án. Chỉ có treo chiêu bài khu sản nghiệp, thuộc loại sơn trại hóa. Bởi vậy, sẽ không khó lý giải khi không có ai hỏi thăm.

Theo một ý nghĩa nào đó, đây đúng là một công trình chụp đầu.

Bành Viễn Chinh dừng bước. Hắn không tiếp tục bước vào trong mà chuyển hướng ra ngoài.

- Lão Cổ à, bất kể như thế nào, khu sản nghiệp đã xây dựng. Để không không dùng là một sự lãng phí rất lớn. Bước tiếp theo, chúng ta phải nghĩ biện pháp, tối thiểu phải lợi dụng được lợi ích ở đây. Bằng không, một đầu tư lớn như vậy chẳng khác nào trôi sông đổ biển.

Cổ Lượng thở phào một cái:

- Chủ tịch thị trấn Bành, nói thì không sai, nhưng muốn thu hồi đầu tư rất khó. Trừ phi cho khu sản nghiệp này một danh nghĩa hợp pháp. Nhưng loại khả năng này rất nhỏ. Chúng ta xây dựng khu sản nghiệp này quy mô không lớn, muốn dùng súng bắn chim đổi pháo căn bản là không có khả năng.

Nghe xong lời của Cổ Lượng, Bành Viễn Chinh cười đầy thâm ý.

Hắn đột nhiên nhớ đến ba năm sau, thị trấn Vân Thủy và hai xã thị trấn khác xác nhập lại thành một khu Tân An mới. Mà vị trí ở đây, trong tương lai mười năm tới, thế nào cũng trở thành một đoạn đường phồn hoa của thành phố Tân An. Khi tới thời điểm đó, ngay cả khi khu kinh tế mới không có những chính sách bảo hộ, thì sản nghiệp này cũng sẽ không bỏ không.

Nghĩ đến đây, hắn trong lòng đột nhiên nảy lên một ý tưởng mãnh liệt. Nếu chính mình có được trong tay mảnh đất ba trăm mẫu này, thì không cần làm gì cả, chỉ cần chờ trong mười năm, ít nhất giá trị sẽ tăng gấp một trăm lần. Trở nên giàu có không còn là giấc mộng.

Nhưng ý tưởng chợt lóe lên rồi biến mất. Đối với tiền vàng và vật chất, là người tái sinh, hắn nhìn xem cực nhạt. Nếu muốn kiếm tiền, thì cơ hội tùy tay làm nên. Làm sao chỉ dừng ở một cơ hội này được.