Cao Quan

Chương 248: Vị hôn thê





Lúc này đây, hiệp nghị ký kết hoạt động bắt đầu, Bành Viễn Chinh hoàn toàn không có lộ diện. Trên đài chủ tịch cũng không có hắn, mà người lên tiếng cũng không có hắn.

Chủ trì nghi thức là trợ lý Chủ tịch huyện, Chánh văn phòng UBND quận Mạc Xuất Hải.

Mạc Xuất Hải mỉm cười bước lên đài, cất cao giọng nói:

- Các vị lãnh đạo, các vị khách quý, các bằng hữu, hôm nay chúng tôi ở đây long trọng cử hành nghi thức ký kết hiệp nghị hạng mục xây dựng khu sản nghiệp xí nghiệp chế tạo máy móc giữa thị trấn Vân Thủy khu Tân An và tập đoàn Tín Kiệt. Xin cho phép tôi giới thiệu những vị lãnh đạo và khách quý tham dự hoạt động ngày hôm nay.

- Lãnh đạo tham dự hoạt động hôm nay gồm có Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham, Ủy viên thường vụ thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố Tiêu Quân cùng với đồng chí lãnh đạo Hội đồng nhân dân, UBND thành phố, Bí thư quận ủy Tân An Tần Phượng, Phó bí thư quận ủy, Chủ tịch quận Cố Khải Minh, thành viên bốn bộ máy khu và những đồng chí bộ môn liên quan của khu. Khách quý tham dự hoạt động hôm nay gồm có Ủy viên thường vụ Mặt trận tổ quốc, Phó chủ tịch Hiệp hội Công thương nghiệp, Chủ tịch Hội đồng quản trị Hoàng Bách Thừa tiên sinh.

Mạc Xuất Hải đọc đến tên người nào, thì lãnh đạo đang đứng trên đài chủ tịch đều khom người cúi chào. Chỉ có điều ở dưới đài rất nhiều cán bộ đều ngoài ý muốn phát hiện, Chủ tịch quận Cố Khải Minh thì sắc mặt tươi cười, nhưng Bí thư quận ủy Tần Phượng thì sắc mặt hơi có chút ngưng trọng, nụ cười có vẻ rất gượng ép.

- Sau đây, xin mời Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy, đồng chí Lý Tuyết Yến hướng các vị lãnh đạo và khách quý giới thiệu cơ bản tình huống hạng mục. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Khi bên này đang diễn ra nghi thức ký kết hiệp ước thì một chiếc xe quân dụng biển số thủ đô chậm rãi tiến vào cơ quan chính quyền thị trấn Vân Thủy. Một cô gái xinh đẹp, trắng trẻo mái tóc dài từ trên xe bước xuống, đứng ở trong sân nhìn chung quanh một chút.

Điền Minh và Lý Tân Hoa vừa lúc từ trên lầu bước xuống, nhìn thấy một cô gái xinh đẹp xa lạ thì không khỏi ngẩn ra, nhưng chợt bị vẻ đẹp của cô hấp dẫn.

Dáng người cô thon thả, cao ngạo xuất chúng, ánh mắt làm say lòng người. Làn da trắng mịn màng và những đường cong cơ thể duyên dáng. Cử chỉ của cô nhã nhặn, lịch sự, đoan trang thanh lịch, chẳng khác nào tiên nữ trên trời, khiến người khác có một cám giác khó nói.

Đây đúng là Phùng Thiến Như. Cô sau khi xử lý xong công việc ở công ty máy tính Hoa Vũ ở thủ đô thì buổi sáng ngày hôm qua liền gấp gáp chạy đến Tân An mà không thông báo cho Bành Viễn Chinh, muốn tạo bất ngờ cho hắn.

Vốn chiều ngày hôm qua cô sẽ đến, nhưng có việc ở tỉnh nên kéo dài thời gian một chút. Bạn học trung học Từ Tiểu của cô chính là con gái của Bí thư Tỉnh ủy Giang Bắc Từ Xuân Đình biết cô đến Giang Bắc, "cưỡng ép" lưu lại tỉnh một đêm. Hai cô nhiều năm không gặp, tất nhiên là phải thân thiết rồi. Nếu như Phùng Thiến Như không phải kiên quyết phản đối thì hôm nay Từ Tiểu cũng đã cùng cô đến Tân An.

Phùng Thiến Như thản nhiên cười, giọng nói du dương:

- Xin hỏi Bành Viễn Chinh có ở đây hay không?

Lý Tân Hoa cười nói:

- Chủ tịch thị trấn Bành không có ở thị trấn. Xin hỏi cô đây là….?

- Tôi họ Phùng, là….

Phùng Thiến Như lời vừa ra khỏi miệng, không kìm nổi khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng lên. Nhưng dù sao cô cũng xuất thân từ nhà quyền quý, nên điều chỉnh lại thái độ của mình, thản nhiên cười:

- Tôi là vị hôn thê của anh ấy.

Phùng Thiến Như lời này đúng lý hợp tình, lại hòa nhã.

Tuy rằng hai người vừa mới xác định quan hệ, còn chưa có đính hôn, nhưng trong lòng Phùng Thiến Như, Bành Viễn Chinh giống như người yêu cả đời.

Lý Tân Hoa chấn động, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Phùng Thiến Như, trong lúc nhất thời cũng không biết nói gì. Cũng may Điền Minh khá thông minh, phản ứng mau lẹ, lập tức tiếp lời:

- Lãnh đạo chúng tôi đi tham dự một hoạt động ở quận. Giữa trưa mới về. Chúng tôi sẽ gọi điện thoại thông báo cho lãnh đạo. Cô vào phòng ngồi chờ một lát.

Phùng Thiến Như tao nhã cười:

- Anh ấy đang bận à? Vậy phiền anh mở cửa văn –phòng giúp. Tôi ngồi ở trong phòng cũng được.

Khi nói chuyện, lái xe quân nhân từ trên xe mang xuống hai vali hành lý cho Phùng Thiến Như, tất cung tất kính cười nói:

- Phùng tiểu thư, hành lý của cô để ở đây hay là…

- Cứ để ở đây đi. Hồ sư phụ, trên đường vất vả cho anh quá. Anh cứ lái xe trở về, nói với chú ba là tôi đến nơi an toàn, bảo cả nhà đừng nên lo lắng.

Lái xe gật đầu, mang theo hai vali hành lý đi sau đằng sau Phùng Thiến Như vào bên trong cơ quan. Điền Minh mở cửa phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, kính cẩn mời Phùng Thiến Như đi vào. Lý Tân Hoa vội vàng đi rót nước.

Phùng Thiến Như đứng một chỗ, thấy văn phòng làm việc của Bành Viễn Chinh có chút đơn sơ thì không khỏi nhíu mày. Cô đã đoán chừng điều kiện cơ sở khẳng định là khá kém, nhưng không nghĩ tới lại gian khổ như vậy.

Lái xe mang hành lý vào cho Phùng Thiến Như, sau đó đứng thẳng chào:

- Phùng tiểu thư, tôi xin phép trở về.

- Cảm ơn Hồ sư phụ, phiền anh quá.

Phùng Thiến Như cười ôn hòa:

- Hồ sư phụ trên đường nhất định phải chú ý an toàn.

Lý Tân Hoa và Điền Minh nhìn thấy cảnh tượng này, thầm nghĩ vị hôn thê xinh đẹp như tiên này của Chủ tịch Bành lai lịch không nhỏ.

Lý Tân Hoa rót một tách trà nóng, cười nói:

- Mời cô uống trà!

Phùng Thiến Như gật đầu mỉm cười:

- Cảm ơn!

Phùng Thiến Như thái độ rất ôn hòa. Cô bản tính không màng danh lợi, cũng không tính toán nhiều. Sự cao quý của cô lại không cần biểu lộ ra ngoài, nhưng đủ để Điền Minh và Lý Tân Hoa phải kính sợ.

Ai nói Bành Viễn Chinh không có bạn gái? Chủ tịch thị trấn Bành không ngờ đã có vị hôn thê.

Vị hôn thê của Chủ tịch thị trấn Bành là từ thủ đô tới. Rất có lai lịch.

Vị hôn thê của Chủ tịch thị trấn Bành rất xinh đẹp, khiến người ta cực kỳ hâm mộ.

Không bao lâu, tin tức Phùng Thiến Như đến đây đã lan truyền cao thấp cơ quan thị trấn Vân Thủy. Cô tuy rằng ngồi trong phòng làm việc của Chủ tịch thị trấn Bành đóng cửa không ra, nhưng gần như trong tất cả các phòng làm việc khác, chủ đề chính thảo luận là về cô.

Thậm chí có mấy nữ cán bộ trẻ tuổi, kềm chế không được nội tâm hiếu kỳ, rón ra rón rén chạy đến cửa sổ văn phòng Bành Viễn Chinh rình xem Phùng Thiến Như. Phùng Thiến Như thấy cảnh tượng ngoài cửa sổ thì không khỏi mỉm cười.

Thi Bình chậm rãi bước tới, thấy vài người có bộ dạng lén la lén lút thì không khỏi cười mắng:

- Các người đang làm gì vậy? Không biết lễ phép gì hết. Mau khẩn trương về làm việc đi.

Các nữ cán bộ lập tức giải tán.

Lúc này, Phùng Thiến Như đẩy cửa bước ra, hướng Thi Bình chủ động chào hỏi:

- Chào chị!

Người phụ nữ này thật đẹp, hơn nữa khí chất lại rất cao. Thi Bình tự nhận mình cũng có vài phần nhan sắc, nhưng trước mặt Phùng Thiến Như, cô không kìm nổi sinh ra vài phần xấu hổ.

Thi Bình khẩn trương lấy lại bình tĩnh, bắt tay Phùng Thiến Như:

- Chào cô, tôi tên là Thi Bình, là Phó chủ tịch thị trấn Vân Thủy. Hôm nay Chủ tịch quận đến tham dự một hạng mục ở quận, chắc tối nay mới về. Có cần tôi gọi điện cho cậu ấy không?

Phùng Thiến Như cười lắc đầu:

- Không cần, tôi ở đây chờ anh ấy là tốt rồi.

Thi Bình bước vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, tùy ý nói vài câu với Phùng Thiến Như. Đương nhiên, cũng theo bản năng mà hỏi thân phận và bối cảnh của Phùng Thiến Như nhưng cũng không có kết quả gì.

Nghi thức ký kết hiệp nghị chấm dứt, Đông Phương Nham và Tiêu Quân ở lại, chuẩn bị tham dự bữa tiệc chiêu đãi vào buổi trưa. Quy cách tiếp đãi khá cao khiến ông chủ Hoàng Bách Thừa của tập đoàn Tín Kiệt cảm thấy rất viên mãn.

Tuy rằng Bành Viễn Chinh chỉ xuất hiện một chút trong việc ký tên, nhưng bữa tiệc chiêu đãi vào buổi trưa vẫn bắt hắn phải có mặt tại phòng số 1 tiếp đãi Đông Phương Nham, Tiêu Quân, Tần Phượng, Cố Khải Minh và Hoàng Bách Thừa.

Đông Phương Nham dưới sự vây quanh của mọi người chậm rãi bước xuống lầu dưới của khách sạn. Ông ta quay đầu lại nhìn Bành Viễn Chinh đang đi đằng sau Cố Khải Minh, cười nói:

- Chủ tịch thị trấn Bành của chúng ta hôm nay rất khiêm tốn. Không tồi. Người trẻ tuổi có thể biết cách bình tĩnh, nhẫn nại, rất đáng quý.

Tiêu Quân mỉm cười nói:

- Bí thư Đông Phương, sự nghiệp cải cách của chúng ta mở ra, cần những đồng chí trẻ tuổi đầy hứa hẹn như Bành Viễn Chinh để mà làm việc.

Cố Khải Minh mỉm cười, quay đầu lại vỗ vai Bành Viễn Chinh, không nói gì.

Luôn mãi được Đông Phương Nham khen ngợi trước mặt mọi người. Bành Viễn Chinh hơi toát mồ hôi:

- Bí thư Đông Phương, Chủ tịch thành phố Tiêu, hai vị lãnh đạo thật sự là quá khen rồi, khiến tôi cảm thấy có chút hổ thẹn.

Đông Phương Nham và Tiêu Quân cười lên ha hả. Mọi người cũng cười.

Lời này của lãnh đạo kỳ thật thì cũng không tính cái gì. Đông Phương Nham là nhân vật số một của Thành ủy, Bành Viễn Chinh chỉ là một Chủ tịch thị trấn nho nhỏ. Địa vị hai bên chênh lệch rất lớn. Lãnh đạo cao tầng khen ngợi cấp dưới, cũng giống như bê trên khen ngợi con cháu. Đa số thời điểm nói rồi thôi, chứ không có nội hàm đặc thù trong đó.

Đông Phương Nham bước vào phòng, Bành Viễn Chinh vừa muốn vào cửa chợt nghe tiếng máy nhắn tin vang lên.

Hắn tránh qua hành lang, lấy máy ra nghe, không ngờ là số điện thoại trong phòng làm việc của mình. Nhưng đồng thời còn có một tin nhắn ngắn gọn "Em đến rồi".

Chỉ có ba chữ "Em đến rồi" nhưng Bành Viễn Chinh lại cảm thấy mừng như điên. Hắn biết Phùng Thiến Như đã đến.

Hắn mặt mày hớn hở chạy ra ngoài gọi điện thoại, nửa đường thì gặp Mạc Xuất Hải.

Mạc Xuất Hải ngạc nhiên nói:

- Đồng chí Viễn Chinh, sao cậu không tiếp đãi các lãnh đạo dùng cơm mà chạy ra đây để làm gì?

Bành Viễn Chinh cười ha hả:

- Chánh văn phòng Mạc, thật ngại quá, tôi đột nhiên có việc gấp, nhất định phải về lại thị trấn. Quả thật là việc gấp, phiền Chánh văn phòng Mạc nói với các lãnh đạo một tiếng.

Phùng Thiến Như đến, Bành Viễn Chinh cũng chẳng còn tâm tư bồi lãnh đạo dùng cơm. Hơn nữa, hắn biết bữa tiệc ngày hôm nay, Tần Phượng và Cố Khải Minh là nhân vật chính. Một Chủ tịch thị trấn như hắn tham gia hay không cũng không quan trọng.

Mạc Xuất Hải ngẩn ra, còn chưa kịp phản ứng lại, thì Bành Viễn Chinh đã bỏ đi xa.

Bành Viễn Chinh một đường chạy thẳng ra ngoài khách sạn, lên xe của mình. Hôm nay hắn tự mình lái xe đến đây.

Từ trong bao lấy ra điện thoại di động, hắn liền gọi về phòng làm việc của mình, trong lòng không ngờ có một tia khẩn trương.

Thi Bình và Mẫn Diễm đang nói chuyện với Phùng Thiến Như, thì nghe được tiếng điện thoại vang lên, liền thuận tay tiếp:

- Alo!

- Tôi Bành Viễn Chinh đây, ai vậy?

Thi Bình lập tức cười nói:

- Chủ tịch thị trấn Bành, là anh à? Anh tìm Phùng tiểu thư? Ồ, anh chờ nha.

- Phùng tiểu thư, điện thoại của Chủ tịch thị trấn Bành.

Thi Bình đưa điện thoại qua cho Phùng Thiến Như.

Phùng Thiến Như tao nhã mà đứng dậy tiếp điện thoại. Thi Bình nhìn Mẫn Diễm, hai người lẳng lặng rời khỏi phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, giúp Phùng Thiến Như đóng cửa lại.

- Thiến Như, là em sao?

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hưng phấn của Bành Viễn Chinh, âm thanh hơi có chút run rẩy.

- Anh Viễn Chinh, là em đây. Em chờ anh hơn một giờ rồi.

- Vì sao không gọi điện thoại cho anh trước, để anh đi đón em?

- Hihi, em chỉ muốn tạo sự ngạc nhiên cho anh thôi.

- Kỳ thật, hôm qua em đã đến tỉnh rồi. Bạn học em là Từ Tiểu kiên quyết lưu em ở lại một đêm. Em sáng sớm hôm nay đã đến Tân An.

- Thiến Như, em chờ một lát, anh lập tức về ngay. Em nếu mệt, trong phòng anh có giường nằm đấy.

- Anh Viễn Chinh, em biết rồi. Anh đang bận công việc mà.

- Không được, anh muốn lập tức nhìn thấy em.

Nói xong, đầu dây bên kia Bành Viễn Chinh đã cúp máy.

Phùng Thiến Như nét mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười ngọt ngào, hạnh phúc.

Hai người đang ở trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt. Mới chỉ hơn một tháng nhưng cảm giác như cách ba năm. Đừng nhìn cô ngoài miệng thì nói thoải mái nhưng trên thực tế, cô làm sao mà không muốn ôm chầm lấy người mình thương yêu chứ?

Ngoài cửa!

Thi Bình quay đầu nhìn vào phòng làm việc của Bành Viễn Chinh, thở dài một tiếng:

- Chị Mẫn, tôi thấy Chủ tịch Bành và Phó bí thư Lý là một cặp rất xứng đôi. Kết quả….

- Lý Tuyết Yến cũng là một mỹ nữ ngàn dặm mới tìm được, tài mạo song toàn. Nhưng so với vị Phùng tiểu thư này thì kém một bậc.

- Xem ra, hai cô gái hôm trước cũng không có quan hệ gì với Chủ tịch thị trấn Bành. Chị Mẫn không biết, tôi vừa thấy vị Phùng tiểu thư này, thì liền cảm thấy cô ấy với Chủ tịch thị trấn Bành mới là trời đất tạo thành một đôi.

Mẫn Diễm cũng thở dài nói:

- Tâm tư của Bí thư Tuyết Yến đối với Chủ tịch thị trấn Bành gần như người của toàn thị trấn đều biết. Hiện tại, vị hôn thê của Chủ tịch thị trấn Bành đã đến, tôi phỏng chừng Phó bí thư Tuyết Yến…

Mẫn Diễm muốn nói gì lại thôi.

Vị hôn thê của Chủ tịch thị trấn Bành đến, hơn nữa lại là một vị hôn thê xinh đẹp tuyệt trần.

Nhưng đây kỳ thật giống như một đòn cảnh cáo Lý Tuyết Yến. Hai người thậm chí khó có thể tượng tượng Lý Tuyết Yến khi nhìn thấy Phùng Thiến Như sẽ cảm thấy xấu hổ và thương tâm đến cỡ nào.

Thi Bình và Mẫn Diễm sóng vai nhau về văn phòng của mình, trên đường lại thở ngắn than dài một phen. Lý Tuyết Yến thầm mến Bành Viễn Chinh ở thị trấn Vân Thủy không ai là không biết. Chỉ có điều tất cả mọi người không ai dám nói cái gì. Người ở thị trấn đa số vẫn hy vọng Bành Viễn Chinh có thể cùng Lý Tuyết Yến nên duyên tốt lành.