Cao Quan

Chương 292: Ứng cử viên Chủ tịch thị trấn: Một lần nữa thay đổi vị trí





Khi Bành Viễn Chinh từ cơ quan quận trở về thì ngoài cổng cơ quan thị trấn Vân Thủy đã đầy những xác pháo màu đỏ.

Bành Viễn Chinh nhíu mày, hướng Lý Tân Hoa nói:

- Tân Hoa, tìm người dọn dẹp sạch sẽ một chút.

- Vâng!

Lý Tân Hoa chạy tới, tùy ý phân công hai người đến quét dọn.

Tùng tùng tùng!

Ngoài cửa lại vang lên tiếng ồn ào. Hồ Tiến Học cùng với mười mấy ông chủ xí nghiệp trong thị trấn, khua chiêng gõ trống, nâng một bảng hiệu lóng lánh đi đến. Bành Viễn Chinh nhìn lướt qua, thấy trên tấm bảng viết bốn chữ to "Cương trực công chính".

Bành Viễn Chinh ngẩn ra, còn Lý Tân Hoa thì chạy lên, nhíu mày hỏi:

- Hồ tổng, mọi người đang làm gì vậy?

- Lãnh đạo chính quyền thị trấn vì sự phát triển của thị trấn Vân Thủy mà lo lắng hết lòng, bỏ ra nhiều tâm huyết, công sức khiến chúng tôi nhìn thấy được hy vọng trong tương lai. Chúng tôi làm một tấm bảng cho thị trấn để tỏ lòng cảm ơn của chúng tôi đối với chính quyền thị trấn.

Hồ Tiến Học cất cao giọng nói:

- Chủ tịch thị trấn Bành, chúng tôi thương lượng một chút, quyết định vì thị trấn mà quyên tiền xây dựng một viện dưỡng lão. Nếu thị trấn không phản đối, chiều nay chúng tôi sẽ đem tiền đến cho thị trấn.

Hồ Tiến Học ánh mắt nóng bỏng, còn các ông chủ xí nghiệp khác thì sung mãn kính sợ.

Lúc này đây, thị trấn Vân Thủy và Nhật báo Tân An đấu tranh với nhau, làm kinh động cả Thành ủy và UBND thành phố. Kết quả Bành Viễn Chinh đã chiến thắng khiến thị trấn Vân Thủy cảm thấy vô cùng hãnh diện. Cho đến lúc này, các ông chủ xí nghiệp bỗng nhiên phát hiện, Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi này, bất kể là năng lực công tác hay là bối cảnh lai lịch đều không đơn giản. Có hắn ở thị trấn Vân Thủy thì tương lai phát triển của thị trấn là có thể nghĩ.

Bành Viễn Chinh vốn chuẩn bị lên xe thì thấy đám người Hồ Tiến Học tiến vào, liền bước lại thản nhiên nói:

- Lão Hồ, bảng hiệu thì mọi người mang về đi, thị trấn không nhận đâu. Về phần mọi người muốn quyên tiền xây dựng viện dưỡng lão, tôi xin đại diện cho Đảng ủy chính quyền thị trấn xin cảm ơn. Các người có thể ủng hộ công tác của thị trấn, tâm ý như vậy là đủ rồi. Nhưng trước mắt, nhiệm vụ chủ yếu của mọi người là vượt qua khó khăn trong kinh doanh, sử dụng số tiền cho đúng mục đích, đừng gây phiền toái cho thị trấn nữa.

- Đối với lão Hồ anh mà nói, nếu anh có thể bảo đảm tập đoàn Huệ Phong vững vàng vượt qua khó khăn, chính là cống hiến lớn nhất cho thị trấn, và cũng là ủng hộ lớn nhất đối với công tác của cá nhân tôi. Tôi ở đây nói một câu, mọi người về sau có hạng mục gì, có ý tưởng gì, nếu gặp khó khăn thì có thể đến tìm lãnh đạo thị trấn. Đương nhiên cũng có thể trực tiếp đến tìm tôi. Tôi sẽ tận khả năng vì mọi người mà phục vụ. Mục tiêu duy nhất của chúng tôi là cao thấp một lòng, đoàn kết nhất trí, phát triển kinh tế, đẩy mạnh thị trấn Vân Thủy phát triển toàn diện, khiến quần chúng thị trấn có được cuộc sống an lành.

- Được rồi, mọi người lập tức trở về. Tôi còn phải đến quận gặp Bí thư Tần nói chuyện.

Nói xong, Bành Viễn Chinh liền xoay người leo lên xe đi khỏi.

Loại tặng bảng hiệu cho lãnh đạo thị trấn, có lẽ trước kia đám người Hồ Tiến Học đã làm. Mà trên thực tế cũng có không ít cán bộ lãnh đạo thị trấn thích loại phong cách này. Nhưng Bành Viễn Chinh thì lại khác. Nếu lan truyền ra ngoài, nói không chừng sẽ khiến cho nhiều người bàn tán.

Lý Tuyết Yến lúc này mới từ trên lầu đi xuống, liếc mắt nhìn Hồ Tiến Học, mỉm cười nói:

- Hồ tổng, đừng dùng cái loại phương pháp bịp bợm này. Cứ quản lý xí nghiệp cho tốt. Kinh doanh tốt thì thị trấn sẽ hài lòng. Được rồi, mau mang bảng hiệu về, thị trấn không nhận đâu.

- Phó Bí thư Lý, đây là một chút tâm ý của chúng tôi. Bảng hiệu đã làm rồi, mang về cũng không được tốt lắm.

Hồ Tiến Học cười khổ, các ông chủ xí nghiệp khác cũng phụ họa theo.

Lý Tuyết Yến lắc đầu:

- Đừng nói nữa, mau mang trở về đi. Chủ tịch thị trấn Bành đã nói rồi, không thể nhận. Các người về sau đừng như vậy nữa, sẽ cấp phiền toái cho lãnh đạo đấy, có biết không?

Muốn nịnh bợ nhưng lại nịnh bợ không được, đám người Hồ Tiến Học vội vàng thu hồi chiêng trống, mang bảng hiệu quay về. Dọc đường đi khiến cho không ít quần chúng phải bàn tán.

Bành Viễn Chinh ở lầu một cơ quan quận ủy thì gặp phải Mạc Xuất Hải.

- Chánh văn phòng Mạc.

Bành Viễn Chinh chậm rãi dừng bước, tùy ý chào hỏi một câu.

Mạc Xuất Hải miễn cưỡng cười:

- Chủ tịch thị trấn Tiểu Bành đến quận có việc à?

Lúc trước xưng hô là "đồng chí Viễn Chinh", nay lại đổi thành "Chủ tịch thị trấn Tiểu Bành" chứng tỏ Bành Viễn Chinh đã bị loại trừ ra khỏi phe phái của Cố Khải Minh, song phương quan hệ tan vỡ. Mà phụ tá lớn nhất trong phe phái Cố Khải Minh là Mạc Xuất Hải tất nhiên cũng phải đứng về phía chiến tuyến của Cố Khải Minh.

- Đúng vậy, Bí thư Tần tìm tôi có chuyện. Tôi xin phép đi trước.

Bành Viễn Chinh thản nhiên nói, không để ý đến sắc mặt biến hóa của Mạc Xuất Hải, thẳng lên lầu mà đi.

Mạc Xuất Hải nhìn theo bóng dáng của Bành Viễn Chinh, sắc mặt âm trầm xuống.

Bành Viễn Chinh bước lên lầu, thì gặp phải Thẩm Ngọc Lan. Thẩm Ngọc Lan thái độ rất khách khí. Cho nên nói rằng, người bên cạnh lãnh đạo, khi có thái độ với một người nào đó, trên cơ bản được quyết định dựa trên thái độ của lãnh đạo. Thái độ của lãnh đạo tốt thì thái độ của bọn họ sẽ tốt. Ngược lại, nếu thái độ của lãnh đạo không tốt thì thái độ của bọn họ sẽ là bài xích.

- Chủ tịch thị trấn Bành, anh đã đến rồi. Bí thư Tần đang chờ anh.

- Phó chánh văn phòng Thẩm, xin chào.

Bành Viễn Chinh thần thái cực kỳ thoải mái hướng Thẩm Ngọc Lan cười, sau đó gõ cửa, chờ Tần Phượng đáp lại.

- Mời vào!

Bành Viễn Chinh đẩy cửa bước vào, nhưng trong nháy mắt cảm giác có chút kinh ngạc.

Trong ấn tượng của Bành Viễn Chinh, ngày xưa trang phục của Tần Phượng mặc đều là sắc lạnh, thường là màu đen, màu lam hoặc màu xám, đại diện cho quyền uy và cá tính mạnh mẽ, cứng rắn. Chỉ có ở nhà cô mới thể hiện được một tính cách khác của mình là lẳng lơ nhưng cô độc. Khắp nơi đều là màu hồng như Bành Viễn Chinh đã nhìn thấy lúc trước.

.

Nhưng hôm nay Tần Phượng lại mặc một chiếc áo màu hồng, cổ xẻ rất sâu lộ ra vùng da cổ trắng ngần, mơ hồ có thể nhìn thấy cái khe chật ních. Còn bên dưới là chiếc quần bò bó sát người, chân mang đôi giày thể thao màu trắng sữa. Tóc tùy ý thả rối, cả người đều toát lên sức sống, trẻ trung.

Bành Viễn Chinh phản ứng đầu tiên chính là: Đây là Tần Phượng sao?

Khụ khụ khụ!

Thấy Bành Viễn Chinh kinh ngạc, Tần Phượng nét mặt hiện lên sự mất tự nhiên, sau đó nặng nề mà hắng giọng.

- Bí thư Tần, hôm nay nhìn cô rất đẹp.

Bành Viễn Chinh mỉm cười, bước tới ngồi xuống ghế sofa.

Tần Phượng nhoẻn miệng cười, rồi lại nghe câu phía sau của Bành Viễn Chinh mang hàm ý đùa cợt, liền không kìm nổi, nhíu mày trách mắng:

- Nghiêm túc một chút đi.

Bành Viễn Chinh nhún vai. Hắn kỳ thật cũng theo bản năng mà khen ngợi một câu.

- Tôi hôm nay đến tìm cậu, chính là chịu sự ủy thác của Hội nghị thường vụ Thành ủy và Ban tuyên giáo Thành ủy, đại diện tổ chức hướng cậu thông báo quyết định xử lý của Thành ủy và Ban tuyên giáo.

Tần Phượng nghiêm trang lấy văn kiện trên bàn đọc lớn lên.

Kỳ thật, loại truyền đạt này Tần Phượng không cần phải tự mình ra mặt, giao cho một Phó bí thư hoặc Chánh văn phòng quận ủy Thì Đại Kiến ra mặt là được rồi. Cô tự mình truyền đạt, không thể nghi ngờ là có dụng ý lấy lòng, khiến Bành Viễn Chinh phải cảm kích.

Bành Viễn Chinh yên lặng lắng nghe, không có bất luận một ý kiến nào. Nguồn: http://truyenfull.vn

- Cậu có vừa lòng không?

Tần Phượng thoáng trào phúng nhìn hắn:

- Lúc này chắc cậu có thể đã hài lòng?

- Hài lòng, rất hài lòng. Tôi kiên quyết ủng hộ quyết định chính xác của Thành ủy và UBND thành phố, Quận ủy và UBND quận.

Bành Viễn Chinh không để ý đến sự châm biếm của Tần Phượng, nghiêm túc nói.

- Được rồi, còn có chuyện cần nói với cậu.

Tần Phượng vẻ mặt cũng dần dần trở nên nghiêm túc:

- Lúc trước, lãnh đạo thành phố tìm tôi, nói là thị trấn Vân Thủy là một thị trấn khá trọng yếu đối với thành phố, và cũng là một thị trấn điển hình, yêu cầu quận điều chỉnh lại bộ máy lãnh đạo thị trấn mọi người.

Bành Viễn Chinh im lặng.

- Cậu hẳn là hiểu được, gần đây thị trấn Vân Thủy xảy ra rất nhiều chuyện, mà bản thân công tác của cậu đã khiến cho quận và thành phố phải chú ý. Từ đó xảy ra không ít tranh luận và khen chê. Lãnh đạo ở trên từng cố ý điều chỉnh công tác của cậu, cho rằng cậu chưa đủ điềm đạm, chin chắn, không thích hợp công tác ở cơ sở, muốn đem cậu trở về cơ quan.

- Nhưng tôi mấy ngày qua đã suy xét đến khó khăn trước mặt của thị trấn Vân Thủy. Nếu bây giờ đổi tướng thì sẽ bất lợi cho cục diện của thị trấn. Nên đã ba lần hướng lãnh đạo Thành ủy và UBND thành phố đề cử giữ cậu ở lại.

Tần Phượng lời nói tới đây, hơi tạm dừng một chút, cho Bành Viễn Chinh cơ hội nói lời cảm ơn.

- Cám ơn Bí thư Tần đã chiếu cố.

Bành Viễn Chinh thái độ không nhiệt tình như Tần Phượng đã tưởng tượng. Tần Phượng trong lòng cảm thấy rất bất mãn, không kìm nổi trừng mắt nhìn hắn.

- Buổi chiều, Quận ủy sẽ mở hội nghị thường vụ. Chủ tịch quận đề xuất phải điều cậu trở về quận ủy để nhậm chức. Tôi sẽ ở trong cuộc họp đề xuất quan điểm của mình. Cậu cứ làm tốt tư tưởng chuẩn bị, nếu ý kiến của hội nghị là đưa cậu trở lại cơ quan công tác thì hy vọng cậu không có gánh nặng gì.

Tần Phượng vốn muốn nói "Tôi sẽ ở trong hội nghị thường vụ tận lực đề cử cậu đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân thủy", nhưng nhìn thấy Bành Viễn Chinh chẳng mặn mà gì thì cô liền thay đổi lời nói.

- Xin lãnh đạo quận ủy yên tâm, tôi sẽ phục tùng bố trí của lãnh đạo.

Kết quả là Bành Viễn Chinh căn bản không quan tâm lắm đến lời nói của cô, tiếp tục đơn giản nói một câu.

Tần Phượng có chút thẹn quá hóa giận, khóe miệng run lên, nhưng cô chợt ý thức được cảm xúc của mình không ngờ dần dần bị Bành Viễn Chinh nắm trong tay nên không khỏi cảm thấy kinh hãi, liền lấy lại bình tĩnh, nghiêm nghị nói:

- Nếu cậu đảm nhận chức Bí thư Đảng ủy thị trấn Vân Thủy, thì chức Chủ tịch thị trấn ai sẽ thích hợp làm? Tôi muốn nghe ý kiến của cậu.

- Đồng chí Tuyết Yến năng lực công tác, tố chất toản diện đều rất tốt. Công tác tại thị trấn Vân Thủy rất nhiều năm, kinh nghiệm phong phú. Tôi cảm thấy cô rất rất thích hợp làm Chủ tịch thị trấn.

Bành Viễn Chinh tinh thần rung lên, nhỏ giọng nói.

Tần Phượng trầm ngâm một chút, rồi gật đầu:

- Tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng cũng không thể loại trừ lãnh đạo khác, nhất là Chủ tịch quận Cố đã có người khác.