Cao Quan

Chương 367: Hội nghị thường vụ





Tần Phượng có chút nôn nóng, nhưng lại không thể giáp mặt chi tranh với Chu Quang Lực, chỉ biết quay đầu nhìn Tống Bính Nam.

Tống Bính Nam cũng cau mày, theo bản năng mà liếc nhìn Đông Phương Nham. Chu Quang Lực thái độ rõ ràng rất kiên quyết, còn Đông Phương Nham thì thái độ rõ ràng có chút do dự. Dù sao, là Bí thư Thành ủy, Đông Phương Nham suy tính vấn đề rất nhiều, cùng lúc phải suy xét đại cục công tác và đoàn kết bộ máy Thành ủy, lại còn những ảnh hưởng khác.

Bành Viễn Chinh kinh nghiệm lý lịch nông cạn, thời gian nhậm chức lại ngắn. Nếu ngay lúc này đề bạt không gặp phải lực cản, Đông Phương Nham sẽ thuận nước đẩy thuyền. Nhưng nếu Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực và phe phái của ông ta mãnh liệt phản đối thì Đông Phương Nham đương nhiên phải thận trọng lựa chọn.

Trong phòng hội nghị không khí lập tức chùng xuống. Một số Ủy viên thường vụ mơ hồ biết được Bành Viễn Chinh không chỉ liên quan đến Tống Bính Nam mà đồng thời Bí thư Thành ủy Đông Phương Nham cũng rất coi trọng. Nếu không, khi thị trấn Vân Thủy và Nhật báo Tân An xảy ra xung đột, Đông Phương Nham cũng không công khai đứng về Bành Viễn Chinh.

Cho nên, rất nhiều Ủy viên thường vụ đều đang mong đợi Đông Phương Nham tỏ thái độ.

Chu Quang Lực liếc mắt nhìn Đông Phương Nham, thầm nghĩ, tôi đã nhượng bộ ông rồi. Ông nếu không muốn nể mặt tôi thì chúng ta đấu tranh một chuyến.

Thời gian gần đây, Đông Phương Nham từng bước nắm giữ cục diện của thành phố Tân An trong tay, phái Chu dần dần bị áp chế xuống dưới. Chu Quang Lực vẫn duy trì trầm mặc, ở ý nào đó đã nói, đây là ông ta tán thành quyền uy tuyệt đối của Đông Phương Nham. Nhưng trong thỏa hiệp chính trị thì không có khả năng lý giải thành một loại khiếp nhược.

Nhưng vì quyền uy cá nhân và lợi ích chính trị của những người chung quanh ông ta, Chu Quang Lực nhất định phải nên tranh thủ làm việc không nhường ai. Nếu không, những người bên cạnh ông ta không ai còn tin ông nữa.

- Bí thư Đông Phương, các vị, đồng chí Bành Viễn Chinh là cán bộ trẻ tuổi gây ấn tượng sâu sắc đối với tôi. Không thể phủ nhận, năng lực đồng chí này rất mạnh. Không chỉ có trình độ lý luận cao, mà tinh thần làm việc cũng rất mạnh. Sau khi đến cơ sở nhậm chức thì thành tích công tác cũng rất rõ rệt. Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Chu Quang Lực thong thả nói:

- Nhưng thời gian cậu ta nhậm chức quá ngắn. Từ nhân viên được đề bạt lên làm Trưởng phòng. Từ Trưởng phòng cơ quan Thành ủy đến Chủ tịch, Bí thư Đảng ủy thị trấn chính là một sự đặc biệt đề bạt. Hai năm, liên tục đề bạt nhiều lần, đây đã là cực kỳ hiếm thấy ở thành phố Tân An chúng ta rồi.

- Nếu lại đặc biệt đề bạt nữa, hơn nữa lại là Ủy viên thường vụ Quận ủy, Trưởng ban Tuyên giáo cương vị quan trọng như vậy sẽ khiến cho những cán bộ khác ở quận cảm thấy như thế nào? Ảnh hưởng sẽ không tốt. Tôi thực sự cầu thị mà nói, chứ không mang theo bất cứ một tư tâm cá nhân nào. Giống như Bành Viễn Chinh là cán bộ trẻ tuổi có năng lực, hẳn là nên lịch lãm ở cở sở thêm mấy năm nữa. Đề bạt quá nhanh sẽ hủy hoại đồng chí ấy.

Chu Quang Lực phất tay, giọng nói đột nhiên cao lên:

- Các đồng chí, mọi người nghĩ như vậy có đúng không?

Tống Bính Nam nhíu mày nói:

- Chủ tịch thành phố Chu, tuổi trẻ hóa cán bộ là phát triển theo chiều hướng. Từ cải cách mở cửa đến nay, hẳn là mau chóng đem những cán bộ trẻ tuổi có năng lực mạnh, hiểu biết về kinh tế đề bạt lên những cương vị thích hợp. Như vậy mới có thể phát huy được tác dụng. Không thể phủ nhận, Bành Viễn Chinh kinh nghiệm lý lịch đích thật là nông cạn. Nhưng xã hội bây giờ, chúng ta coi trọng chính là năng lực chứ không phải lý lịch kinh nghiệm.

- Trung ương một lần nữa đã yêu cầu chúng ta phải giải phóng tư tưởng, khai thác đổi mới. Cái gì là giải phóng tư tưởng? Cái gì là khai thác đổi mới? Nếu như ngay cả cất nhắc một bộ phận cán bộ mà chúng ta còn sợ đầu sợ đuôi thì còn nói gì là cải cách đổi mới.

- Bành Viễn Chinh xuất thân là Trưởng phòng phòng Tin tức Ban tuyên giáo Thành ủy, đối với công tác tuyên truyền vô cùng quen thuộc. Cậu ấy có năng lực và thành tích trong việc tuyên truyền mọi người đều biết. Tôi kiên trì cho rằng, cậu ấy là người thích hợp nhất cho cương vị này. Chúng ta hẳn nên đem cán bộ thích hợp đặt lên một cương vị thích hợp.

Giống như Bành Viễn Chinh kinh nghiệm lý lịch nông cạn là sự thật, nhưng việc Bành Viễn Chinh là cán bộ trẻ tuổi thích hợp nhất làm Trưởng ban Tuyên giáo cũng là một sự thật. Cho nên, lời nói của Tống Bính Nam là hợp lý hợp tình.

Tống Bính Nam tiếng nói vừa dứt, Tần Phượng cũng mỉm cười chen vào:

- Đúng vậy, Chủ tịch thành phố Chu, các vị lãnh đạo, xuất phát từ công tác thực tế của quận chúng tôi, tôi cũng hiểu được đồng chí Bành Viễn Chinh là người thích hợp nhất cho cương vị này. Hiện nay đang là giai đoạn mấu chốt xâm nhập vào nền kinh tế tốc độ cao của quận chúng tôi, nên rất cần một cao thủ về tuyên truyền đến giúp đỡ.

Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố Tiêu Quân mỉm cười:

- Bành Viễn Chinh liên tục được đặc biệt đề bạt, lúc này đây có phải hay không tiếp tục đề bạt? Tôi nghĩ nên cần thận trọng một chút. Kỳ thật, một đồng chí có năng lực mạnh như vậy, đề bạt không cần phải nôn nóng.

Tiêu Quân mặc dù đối với Bành Viễn Chinh ấn tượng không tệ, nhưng Tiêu Quân gần đây lại kết thành đồng minh với Chu Quang Lực. Bởi vì y công tác tại UBND thành phố, nếu cùng Chu Quang Lực đối nghịc thì kết cục chính là bị mất quyền lực, thậm chí là bị vô hiệu hóa.

Tiêu Quân tỏ thái độ như vậy thì có thêm hai Ủy viên thường vụ thuộc phe Chu liền công khai phụ họa.

Trịnh Anh Nam ngăn Bành Viễn Chinh ở trong phòng làm việc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn. Bành Viễn Chinh thở dài nói:

- Trịnh tổng, không phải tôi không muốn hỗ trợ, mà là thật sự tình huống rất đặc biệt. Ở trên lãnh đạo mới luân phiên thay đổi, lúc này cũng không ai dám làm chủ, chỉ có thể chờ một chút thôi.

- Đã như vậy thì tôi cảm thấy mọi người nên kiên định. Tháng ba không được thì tháng tư, tháng năm. Tôi thấy, thêm nửa năm nửa cũng không thành vấn đề.

Trịnh Anh Nam nhẹ nhàng nói:

- Bí thư Bành, nếu cứ như vậy, nếu chẳng may thất bại thì sao?

- Thất bại? Chắc có lẽ không đâu?

Bành Viễn Chinh mỉm cười, khoát tay.

- Bí thư Bành, điều kiện hợp tác lúc trước, nếu như anh cảm thấy hà khắc thì chúng ta có thể thương lượng lại. Chúng ta ngày sau còn phải hợp tác lâu dài, không thể so đo nhất thời được mất. Nếu Bí thư Bành đồng ý, việc hợp tác của chúng ta tức khắc có thể tiến vào giai đoạn vận tác.

- Nói thật, nếu không thể đưa ra thị trường thì công ty của chúng tôi cũng không lấy ra đâu số tiền lớn như vậy để thu mua lại các nhà máy dệt ở thị trấn Vân Thủy. Điều này xin Bí thư Bành hiểu cho một chút.

Trịnh Anh Nam nhẹ nhàng nói xong, ánh mắt lóe ra.

Cô hiển nhiên là hiểu lầm Bành Viễn Chinh không chịu hỗ trợ là vì lần trước tập đoàn Phong Thái đưa ra những yêu cầu khiến hắn bất mãn. Nhưng trên thực tế, hai việc này vốn không liên quan đến nhau.

Vào lúc này, cho dù tập đoàn dệt Phong Thái không đề cập đến điều kiện hợp tác thì Bành Viễn Chinh cũng rất khó làm. Bởi vì lãnh đạo của cơ quan phê duyệt luân phiên thay đổi, lúc này nhúng tay vào là một loại kiêng kỵ. Lấy thân phận của Phùng gia thì đương nhiên có thể bãi bình chuyện này, nhưng Phùng lão là một người rất có nguyên tắc. Phùng Bá Đào nếu làm chuyện này khẳng định phải báo cáo với ông cu trước. Trăm phần trăm sẽ khiến ông cụ phản đối và phê bình.

- Trịnh tổng, đây là chuyện khác. Nếu có thể giúp thì tôi sẽ giúp. Mà trên thực tế, phần cơ bản đã làm xong, chỉ là đột nhiên xuất hiện vấn đề, chúng tôi rất khó khống chế. Ý kiến của tôi, mọi người vẫn cứ vững vàng, chờ tân lãnh đạo nhậm chức xong rồi nói sau.

Bành Viễn Chinh nói cho hết lời, Trịnh Anh Nam cực kỳ thất vọng. Cô thở dài, biết mình vô luận khẩn cầu như thế nào, cho dù lấy thân báo đáp, Bành Viễn Chinh cũng là nói như thế.

Trịnh Anh Nam thất vọng lái xe trở về công ty. Cha của cô Trịnh Phong Thái đang nôn nóng chờ trên hành lang của công ty. Thấy Trịnh Anh Nam vào cửa, ông ta liền bước vội lại, nắm lấy cánh tay của con gái, trầm giọng nói:

- Anh Tử, sao rồi? Có kết quả gì không?

Trịnh Anh Nam mệt mỏi lắc đầu:

- Cha, anh ta không chịu giúp, nói rất khó xử. Khả năng thật sự là khó xử lý.

Trịnh Phong Thái đôi mày rậm nhướng lên, trầm ngâm một lát rồi nói:

- Anh Tử, tối nay bảo Lưu Quang đến nhà cậu ta một chuyến. Nhắc tới chuyện lần trước, cũng là người ta đã chiếu cố chúng ta. Chúng ta ngay cả bữa cơm cũng chưa mời. Lần này không thể thất lễ nữa rồi.

Trịnh Anh Nam do dự, cau mày, nhẹ nhàng nói:

- Ba, như vậy có thích hợp không? Con cảm thấy khả năng hiệu quả không lớn.

- Trên thế giới này có con mèo nào chê cá không? Không có! Không thể chinh phục chỉ vì phân lượng chưa đủ.

Trịnh Phong Thái lạnh lùng cười, rồi xoay người bỏ đi.

Nhìn theo bóng dáng của cha mình, Trịnh Anh Nam không cho là đúng. Cô tuy rằng tiếp xúc với Bành Viễn Chinh chưa nhiều, nhưng bằng trực giác, cô cảm thấy Bành Viễn Chinh người khó bị "viên đạn bọc đường" bắn phá.

Trịnh Phong Thái trở lại phòng làm việc, gọi con rể Lưu Quang đến.

- Ba, ba tìm con?

- Lưu Quang, tối nay con hãy đến nhà Bành Viễn Chinh một chuyến.

Trịnh Phong Thái nhẹ nhàng nói:

- Đưa cho cậu ta một phần lễ vật.

- Căn biệt thự nhỏ ở Quan Thủy Viên thủ tục không phải vừa mới làm thỏa đáng sao?

Trịnh Phong Thái phất tay:

- Con hãy đi sang tên cho cậu ta. Nếu cậu ta nói không tiện thì hỏi cho rõ ràng, sang tên cho mẹ cậu ta cũng được.

Lưu Quang chấn động. Quan Thủy Viên là khu biệt thự xa hoa mà thành phố Tân An vừa mới đưa vào khai thác. Một biệt thự ở đây cũng có giá hơn một trăm ngàn. Trịnh Phong Thái không ngờ nói tặng là tặng sao?

- Ba, chuyện này…

- Không thả con tép làm sao bắt được con tôm. Đối với hạng người như Bành Viễn Chinh, ánh mắt đừng quá nông cạn. Chỉ cần có thể đưa ra thị trường, bỏ ra mấy trăm ngàn thì có đáng là gì?

Trịnh Phong Thái chậm rãi nhắm hai mắt lại:

- Con đi làm đi. Bất kể như thế nào cũng phải đem chuyện này làm cho thỏa đáng.

Lưu Quang không dám nói điều gì, gật đầu xác nhận.

Hội nghị thường vụ Thành ủy vẫn kịch liệt giao phong, người ngoài không thể hiểu hết, nhưng có một số cán bộ ở văn phòng Thành ủy cảm thấy có chút kỳ quái, lúc này hội nghị thường vụ thời gian dường như dài hơn một chút. Nguyên bản là sẽ kết thúc sau một giờ, nhưng đã hai giờ rồi mà vẫn chưa có dấu hiệu kết thúc.

Trong phòng họp cánh cửa đóng chặt, sương khói lượn lờ bên trong.

Những thư ký của các Ủy viên thường vụ đang tụ tập ngoài phòng họp, hút thuốc lo lắng chờ đợi hội nghị chấm dứt.

Đột nhiên, cửa phòng họp mở ra. Một số thư ký đột nhiên như chim vỡ lồng, chạy đến hầu hạ lãnh đạo của mình.

Đông Phương Nham là người đầu tiên bước ra, thầm sắc trầm ổn, trên mặt không có bất cứ một biểu hiện nào. Sau đó là Chủ tịch thành phố Chu Quang Lực đang chắp tay sau lưng, thản nhiên cười sải bước.