Cao Quan

Chương 573: Biện pháp cưỡng chế





- Nếu chúng ta thực sự là huyện nghèo, như vậy tôi muốn hỏi mọi người một chút, tại sao chúng ta không thể trình báo huyện nghèo cấp quốc gia? Tại sao?

Bành Viễn Chinh đột nhiên vung tay.

- Không sai, chúng ta đang tiến hành mấy dự án, triển vọng có vẻ khá tốt. Nhưng, chỉ bằng vào mấy dự án này là có thể thay đổi diện mạo một huyện Lân nghèo nàn lạc hậu cả về kinh tế lẫn khoa học kỹ thuật sao? Tôi nói cho mọi người biết, chuyện này là hết sức vô nghĩa!

Đắc chí rồi sao? Cho là chúng ta có thể nhảy vào hàng ngũ huyện có nền kinh tế phát đạt, khắc phục được mọi khó khăn rồi sao? Tôi cho mọi người biết, dự án là do tôi đưa vào, tôi rõ ràng hơn ai hết, còn xa mới gọi là đủ!

Có một số đồng chí lạc quan một cách mù quáng. Các vị không phân tích rõ, không hiểu được rốt cuộc huyện Lân thiếu hụt cái gì, nên đi theo con đường phát triển nào. Có thể nói, đa số các đồng chí đang ngồi đây cũng không rõ, cũng rất mù mờ!

Đột nhiên Bành Viễn Chinh đập bàn một cái, tiếng động khuếch đại qua micro, chấn động toàn hội trường.

- Vấn đề thứ hai, đó là hình tượng quan trọng hay phát triển quan trọng hơn? Là lợi ích cá nhân và lòng hư vinh của một số người cá biệt quan trọng hơn hay lợi ích thực tế của người dân trong huyện quan trọng hơn? Ai có thể nói cho tôi biết?

Huyện nghèo cấp quốc gia có thể nhận được chính sách ưu đãi và tiền hỗ trợ từ thành phố, tỉnh và Trung ương, có nguồn tiền và chính sách hỗ trợ, chúng ta có thể sửa đường, mở rộng huyện lỵ, có thể đẩy mạnh xây dựng công trình công cộng, có thể tăng cường cơ sở giáo dục, có thể làm được rất nhiều chuyện tạo phúc lợi cho dân!

Hôm nay, ở ngay chỗ này, tôi tuyên bố một câu: So với lợi ích thực tế mà nhân dân trong huyện nhận được, thể diện của bất cứ kẻ nào, bao gồm cả tôi, đều không đáng một xu! Hình tượng của huyện Lân, quyết định bởi thực lực kinh tế, bởi trình độ văn hóa, môi trường nhân văn, cho tới phẩm chất của các vị đang ngồi đây, chứ không quyết định bởi chúng ta có mang danh là huyện nghèo hay không!

Còn có vấn đề thứ ba. Ai đứng lên nói một chút, rốt cuộc huyện Lân có bao nhiêu nhân khẩu, nhân khẩu nông thôn chiếm tỉ lệ bao nhiêu so với nhân khẩu nội thành? Thu nhập đầu người của nhân khẩu nông thôn là bao nhiêu? Ai có thể trả lời tôi?

Bành Viễn Chinh lớn tiếng hỏi.

Dưới đài hoàn toàn im lặng, không ai lên tiếng.

Bành Viễn Chinh cười nhạt:

- Nếu không có ai chủ động lên tiếng, vậy thì tôi chỉ đích danh vậy.

Bành Viễn Chinh đứng dậy, giơ tay chỉ Vi Minh Hiên đang ngồi cúi đầu, cao giọng nói:

- Vi Minh Hiên, anh trả lời đi!

Vi Minh Hiên ngẩn ra, rồi đứng dậy, lúng túng cười, ngập ngừng một chút, rồi lớn tiếng nói:

- Chủ tịch huyện Bành, theo tổng điều tra nhân khẩu cả nước gần đây nhất, nhân khảu huyện Lân chúng ta đại khái khoảng ba trăm mười ngàn người, trong đó nhân khẩu huyện lỵ chưa đến một trăm ngàn. Về phần thu nhập bình quân đầu người của nhân khẩu nông thôn, có thể…có thể chưa tới 400 tệ? Thật xấu hổ, tôi cũng không nhớ được chi tiết rõ ràng .

Bành Viễn Chinh liếc nhìn Vi Minh Hiên một cái, ý bảo y ngồi xuống.

- Câu trả lời của Vi Minh Hiên, chưa thật chính xác. Con số chính xác là: tính đến nay, nhân khẩu toàn huyện có 318.500 người, trong đó huyện lỵ có 98 ngàn người, nói cách khác, hai phần ba nhân khẩu của chúng ta là ở nông thôn.

Bành Viễn Chinh vung tay, giọng nói càng ngưng trọng:

- Năm 1993, thu nhập của hộ thuần nông là 319 tệ, tăng 26 tệ so với năm trước đó. Toàn huyện có 29 thôn, 120 ngàn miệng ăn phải hàng ngày vật lộn với miếng cơm manh áo. Hàng năm, đều có một lượng lớn nhân khẩu rời huyện, đến các thành phố duyên hải phía nam tìm việc làm.

Năm 93, tổng sản lượng quốc dân toàn huyện đạt 58 triệu, tài chính huyện thu vào rất ít ỏi. Từ cải cách và mở cửa, thu hút đầu tư, trong ba năm 94, 95, 96, tốc độ tăng trưởng hàng năm của chúng ta sẽ không dưới 20 phần trăm. Đây là một con số khá khả quan, trong tương lai không xa, tổng sản lượng quốc dân toàn huyện tăng gấp đôi, là điều không quá khó khăn.

Nhưng, dù vậy, so với các huyện khác trong thành phố, huyện chúng ta vẫn sẽ thua kém rất nhiều. Để đa số nhân khẩu nông thôn thoát nghèo, vươn lên làm giàu, chúng ta không thể làm được trong ngắn hạn. Tôi không có bản lĩnh này, ai có bãn lĩnh như vậy, có thể nói ra, tôi sẽ nhường chức vụ này cho người đó làm!

Xem những số liệu này, ai còn nói chúng ta không phải là một huyện nghèo? Chúng ta là một huyện nghèo, điều đó đúng với bản chất! Vấn đề này, tôi chi nói tới đây, hy vọng sau khi mọi người trở về, suy nghĩ cho thật kỹ! Bắt đầu từ hôm nay, tôi không muốn lại nghe những lời nói lung tung sau lưng! Nếu ai còn nói những lời không có trách nhiệm, thậm chí là bịa đặt sinh sự, huyện sẽ điều tra đến cùng, nghiêm túc truy cứu trách nhiệm hình sự! (sic!)

Được rồi, tan họp!

Quách Vĩ Toàn không tham gia hội nghị, lúc hội nghị bắt đầu, y đang đàm phán với Lý Long của công ty Quang Minh, kết quả là đàm phán không thành, hai người thậm chí còn đập bàn.

Quách Vĩ Toàn hầm hầm trở về Ủy ban nhân dân huyện, ngồi trong phòng làm việc bực bội một lúc lâu sau mới lấy lại bình tĩnh, rồi đến báo cáo với Bành Viễn Chinh. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Bành Viễn Chinh nghe Quách Vĩ Toàn nói xong, vẻ mặt không thay đổi, thản nhiên nói:

- Lão Quách, đừng tức giận. Thé này đi, anh lập tức phối hợp với ngành công nghiệp huyện, thuế vụ, xây dựng, kinh tế thương mại, tiến hành phúc tra điều kiện cơ bản và thủ tục của hai doanh nghiệp Phi Đằng và Quang Minh, công ty nào không phù hợp yêu cầu và tiêu chuẩn, cứ theo quy định mà loại bỏ!

Quách Vĩ Toàn đứng dậy, gật đầu nói:

- Được, tôi lập tức đi làm ngay!

Sau khi Quách Vĩ Toàn đi, Bành Viễn Chinh trâm ngâm một lát, rồi gọi điện cho Chủ tịch thành phố Chu Tích Thuấn. Chu Tích Thuấn không nói gì, nhưng cũng không phản đối biện pháp của huyện.

Một tiếng sau, dưới sự dẫn đầu của Phó chủ tịch huyện Quách Vĩ Toàn, Ủy ban nhân dân huyện lập tức thành lập văn phòng thẩm tra tư cách nhà đầu tư, phái tổ công tác đến yêu cầu hai công ty Quang Minh và Phi Đằng cung cấp các loại thủ tục, chứng nhận, chứng từ, cho tới biên lai nộp thuế v.v…

Lý Long thấy tình thế không ổn, vội vàng gọi điện thông báo cho Lý Hoắc Nhiên.

- Cha, đây là bọn họ cố ý điều tra chúng ta, nếu không được, chúng ta lên thành phố khiếu nại! Quá kỳ cục! Bới bèo ra bọ, kiểu gì cũng có thể tìm ra lỗi!

Lý Long tức giận nói.

- Họ làm như vậy, rõ ràng là muốn sỉ nhục chúng ta! Có thể thấy, tay Bành Viễn Chinh này khó đối phó! Con đừng hành động thiếu suy nghĩ, bọn họ muốn tài liệu và thủ tục gì cứ đồng ý cung cấp cho họ, nhưng kéo dài không làm ngay, cha muốn xem, coi ai có thể tổn thương ai?!

- Nhưng họ chỉ kỳ hạn cho chúng ta hai ngày, đến hạn không cung cấp, sẽ cho chúng ta không hợp cách, không đủ điều kiện đầu tư.

Lý Long cắn răng nói:

- Cha, con thấy hay là cứ bất chấp giá nào, đấu với bọn họ một phen! Cùng lắm thì, chúng ta không đầu tư ở Tân An cũng được, nhưng nhất định phải chơi tên Bành Viễn Chinh này một trận!

- Phải bình tĩnh, không nên làm loạn! Đợi xem họ Bành rốt cuộc muốn làm gì rồi hãy nói!

Lý Hoắc Nhiên cau mày dặn dò.

- Con đừng làm ầm ĩ nghe chưa! Nhỡ không khống chế được tình hình, chúng ta đang ở trên địa bàn của người ta, công khai đối nghịch với huyện, bất lợi cho chúng ta.

- Nhưng tên họ Bành này khinh người quá đáng…

Lý Long căm tức cúp điện thoại.



Đối với yêu cầu của huyện, công ty Quang Minh chỉ đáp ứng mà không nhúc nhích, chỉ đơn giản cung cấp giấy chứng nhận thủ tục. Bởi vì huyện yêu cầu cấp qua nhiều thủ tục, quá chi tiết, họ không cách nào hoàn thành nhanh chóng được.

Theo nguyên tắc kéo dài và chờ xem, Lý Long nén lòng chờ đợi. Nhưng điều ngoài dự liệu của y và làm y luống cuống chân tay, đó là, buổi sáng ngày thứ ba, tức ngày 5 tháng 4, Bành Viễn Chinh với khí thế sét đánh không kịp bưng tai, cho văn phòng Ủy ban nhân dân huyện và Ủy ban Kinh tế và Thương mại phối hợp gửi công văn đi, đưa ra hai thông báo "Về việc công ty Quang Minh không tuân theo quy định hoạt động" và "Về việc công ty Quang Minh không hợp cách trong kỳ phúc tra tư cách".

Hầu như cùng lúc đó, Ủy ban nhân dân huyện thảo quyết định "Ủy ban nhân dân huyện Lân chấm dứt hợp tác với công ty Quang Minh".

Xế chiều, hai thông báo và quyết định của Ủy ban nhân dân huyện, đã được gửi đến các ngành, đơn vị và các xã, thị trấn, đồng thời đến tay Lý Long, người phụ trách của công ty Quang Minh.

Trên quyết định chấm dứt hợp tác, còn có bút phê của Bành Viễn Chinh: Xin đồng chí Vĩ Toàn phối hợp với Ủy ban Kinh tế và Thương mại, thi hành quyết định.

Lý Long đột nhiên biến sắc, rồi mặt y đỏ bừng lên.

Y cầm mấy văn bản, căm tức hét lên với Chủ nhiệm Ủy ban Kinh tế và Thương mại huyện Mã Thiên Quân:

- Mã Thiên Quân, huyện các người đơn phương xé bỏ thỏa thuận hợp tác, phá hủy dự án xây dựng, chúng tôi sẽ lên thành phố khiếu nại các người!

Chúng tôi đã làm nhiều việc như vậy, đã đầu tư không ít tiền vào dự án, các người nói ngưng là ngưng sao? Ai sẽ bồi thường tổn thất cho công ty chúng tôi?

Trước khi đến, Mã Thiên Quân đã nhận được chỉ thị của Bành Viễn Chinh và Quách Vĩ Toàn, đương nhiên không chút hoang mang, bất chấp cơn giận dữ của Lý Long, lạnh nhạt nói:

- Lý tổng, có câu dù mua bán không thành, vẫn còn tình nghĩa, mặc dù bây giờ chúng ta chấm dứt hợp tác dự án này, nhưng sau này còn có cơ hội, hy vọng Lý tổng không phá sập đường quay lại!

Xin chú ý, huyện chúng tôi chỉ nghiêm túc dựa theo luật pháp và quy định trong thỏa thuận hợp tác mà làm việc, lúc đầu các vị không tuân theo quy định, sau đó lại tự tiện tiến vào hiện trường thi công, hơn nữa lại không hội đủ các điều kiện đầu tư cơ bản, không vượt qua được kỳ thẩm tra tư cách của huyện, đã như vậy, huyện có quyền chấm dứt hợp tác với công ty của các vị!

- Đây là các người muốn gán tội cho người khác! Họ Mã, các người thật là quá đáng, tôi sẽ lên Ủy ban nhân dân thành phố khiếu nại! Dù phải tố cáo lên tỉnh, chúng tôi cũng làm!

Lý Long trợn mắt một cách dữ tợn, khóe miệng run run.

- Huyện đã nói rõ ràng lý lẽ với các vị, nếu không phục, các vị có thể tố cáo lên thành phố, chuyện này không có vấn đề gì.

Mã Thiên Quân xua xua tay, trầm giọng nói:

- Nhưng huyện hy vọng trong vòng ba ngày, các vị sẽ rút tổ dự án khỏi huyện, nếu không, chúng tôi sẽ dùng biện pháp cưỡng chế theo quy định!

Mã Thiên Quân nói xong, bỏ đi.

Lần này thái độ Mã Thiên Quân cứng rắn như vậy, khiến Lý Long tức giận như điên cuồng.