Cao Quan

Chương 80: Đề cử cán bộ tập huấn





Trên thực tế, Lưu Cường cảm thấy khó chịu giống như là vừa ăn thứ gì đó không tiêu.

Chuyện này đến rất đột ngột. Trước đó gã chưa nhận được một chút phong thanh nào cả. Buổi sáng hôm nay, khi văn kiện của Ban tổ chức cán bộ xuống, sau đó thì Trưởng ban Tiêu phê chỉ thị rồi chuyển sang cho gã. Ban tuyên giáo lúc này chọn lựa chỉ có một người là Bành Viễn Chinh. Và cán bộ bộ môn của Ban tổ chức cán bộ cũng không thông báo trước cho Ban tuyên giáo.

Tuy nhiên, nếu Trưởng ban Tiêu không nói gì, thì không cần nói đến Lưu Cường.

Đối với Ban tuyên giáo mà nói thì Ban tổ chức cán bộ vẫn là mạnh mẽ, cứng rắn. Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ luôn xếp hạng trước Trưởng ban Tuyên giáo. Quản lý cán bộ so với quản lý ý thức thì hoành tráng hơn nhiều.

Gia Cát Cấu không dám nói cái gì, cầm lấy văn kiện rời khỏi văn phòng Lưu Cường, chậm rãi hướng về phòng Tin tức.

Ở cửa, y nghe được bên trong truyền đến tiếng cười nói của Mã Tự, Vương Na và Bành Viễn Chinh, bước chân theo bản năng mà ngừng lại, khóe miệng run lên một chút.

- Viễn Chinh, kỳ thật ngẫm lại thì thấy làm phóng viên cũng không tồi. Bằng tài hành văn của cậu, ở tòa soạn báo cũng rất nhanh thành người có quyền. Về sau lăn lộn ở tòa soạn, tương lai có thể trở thành tổng biên, không thể cứ ở mãi cơ quan như vậy.

Mã Tự cười nói.

- Nói bậy, cái gì mà làm phóng viên chứ? Cả ngày phơi mặt bên ngoài. Viễn Chinh, cậu nói có đúng không? Cậu thật sự muốn đến đấy à?

Vương Na lời nói có chút đầy thâm ý. Tuy nhiên chỉ có Bành Viễn Chinh mới nghe hiểu được lời nói của cô.

- Tôi thì không sao, ở nơi nào mà chẳng phải làm?

Gia Cát Cấu bên tai truyền tiếng giọng nói bình tĩnh của Bành Viễn Chinh. Y đứng ngoài cửa liền hắng giọng, chợt thay đổi bộ mặt ôn hòa, bước vào cửa liền cười nói với Bành Viễn Chinh:

- Viễn Chinh à, hôm nay cậu có việc vui đấy. Là đại hỷ sự.

Gia Cát Cấu khi đi và khi về hoàn toàn là hai con người khác nhau. Dường như sự không thoải mái với Bành Viễn Chinh trước kia chưa từng xảy ra.

Vương Na thì trong lòng sớm đã có phỏng đoán, nhìn Gia Cát Cấu bằng ánh mắt khinh miệt.

Bành Viễn Chinh mỉm cười:

- Có gì mà vui chứ?

- Là như thế này, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy vừa rồi hạ văn kiện, lúc này sẽ chọn ba mươi đồng chí trẻ tuổi đến trường Đảng thành ủy để tập trung huấn luyện, trong đó có đồng chí Bành Viễn Chinh của chúng ta. Chúc mừng đồng chí Viễn Chinh, sau khi tập huấn xong thì chính thức trở thành cán bộ cấp Phó phòng. Hơn nữa còn là cán bộ hậu bị, xếp vào khảo sát trường kỳ của ban tổ chức cán bộ. Thật không đơn giản!

Gia Cát Cấu nét mặt tươi cười.

Bành Viễn Chinh thì không nói gì, nhưng Vương Na lại đứng dậy hô to:

- Thật là đáng mừng. Viễn Chinh, cậu được đề bạt rồi. Tối nay, cậu nhất định phải mời khách. Đến khách sạn Tân An, tôi muốn ăn hải sản, ăn tôm Đại Long.

Mã Tự đầu tiên là khiếp sợ, rồi nhìn Bành Viễn Chinh cao hứng, cũng đều mở miệng phụ họa, yêu cầu Bành Viễn Chinh mời khách.

Tập huấn cán bộ hậu bị thanh niên? Nói cách khác, sau một tháng huấn luyện, Bành Viễn Chinh sẽ danh chính ngôn thuận trở thành cán bộ cấp phó phòng do Ban tổ chức cán bộ đặc biệt bổ nhiệm, khác với cán bộ cấp phó phòng bình thường. Cho dù là không có thực chức, thì cũng sẽ được danh hiệu "Phó chủ nhiệm". Đọc Truyện Online Tại http://truyenfull.vn

Hai người xúm lại trước bàn Bành Viễn Chinh, nhưng thật ra là đẩy Gia Cát Cấu qua một bên.

Mắt thấy dáng người nóng bỏng của Vương Na cứ lượn lờ trước mắt Bành Viễn Chinh, Gia Cát Cấu không xem được vào mắt, sự nghẹn khuất trong lòng càng sâu. Y cố gắng kìm nén sự hỗn loạn trong lòng của mình, đi ra sau bàn làm việc, nhíu mày nói:

- Được rồi, các người cũng đừng náo loạn nữa. Đồng chí Viễn Chinh, cậu trước hãy đến khoa cán bộ của Ban tổ chức cán bộ báo cáo. Xong rồi, tối nay phòng sẽ làm tiệc chúc mừng cho cậu. Sau khi tập huấn kết thúc, đồng chí Viễn Chinh sẽ thăng chức đến bộ môn khác.

Mặc kệ sự việc này đột nhiên hay không đột nhiên. Nếu đã là sự thật thì Gia Cát Cấu chỉ biết chấp nhận. Cần thay đổi thái độ thì nên thay đổi thái độ.

Dù sao, trong quan trường, không có kẻ thù hay đối thủ vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn mà thôi. Gia Cát Cấu phát hiện, trở mặt với Bành Viễn Chinh chi bằng giao hảo với hắn, để duy trì lợi ích cho mình.

Nếu thái đô của y thay đổi, Bành Viễn Chinh tất nhiên cũng không làm khó. Nếu không cần trở mặt thì không đáng phải trở mặt.

- Không cần, đây chỉ là tập huấn thôi mà.

Bành Viễn Chinh đứng dậy, từ trong tay Gia Cát Cấu lấy một tập văn kiện rồi xem qua.

- Nhất định phải chúc mừng. Nếu Phó trưởng phòng đã nói như vậy thì Viễn Chinh, cậu đừng khách khí nữa, coi như là hôm nay phòng chúng ta tụ họp.

Mã Tự nhìn Bành Viễn Chinh.

Bành Viễn Chinh đang muốn đến Ban tổ chức cán bộ thì Trưởng phòng cán bộ 1 của Ban tổ chức cán bộ Chu Đại Dũng đã đến.

Chu Đại Dũng đẩy cửa phòng Tin tức bước vào.

Gia Cát Cấu vừa nhìn thấy Chu Đại Dũng thì lập tức đứng dậy, cười nói:

- Trưởng phòng Chu, sao anh lại đến đây? Mời vào.

Chu Đại Dũng tuy rằng chỉ là cán bộ cấp phòng, nhưng cán bộ Trưởng phòng cũng không phải là nhỏ. Cán bộ cấp phòng người nào cũng không dám chậm trễ trước cán bộ trưởng phòng. Chu Đại Dũng là người quản lý cán bộ, nếu muốn cho ai "về vườn" thì chỉ cần chế ra những phiền toái nhỏ rất là dễ dàng.

Chu Đại Dũng kiêu ngạo, gật đầu về phía Gia Cát Cấu, sau đó hướng Bành Viễn Chinh cười ha hả:

- Viễn Chinh, chúc mừng chúc mừng. Tôi nói rồi, năng lực của ông em rất siêu hạng, lại là sinh viên hàng hiệu, nhất định là sẽ được đề bạt.

- Cảm ơn Trưởng phòng Chu đã chiếu cố.

Bành Viễn Chinh đứng dậy, bắt tay Chu Đại Dũng, thái độ có chút thân mật.

Gia Cát Cấu đứng ở một bên, xấu hổ cười, đôi mắt hiện lên một tia âm trầm.

- Được, hôm nay nhất định cậu sẽ phải mời khách. Nhất định phải mời khách.

Chu Đại Dũng đứng một chỗ, nói chuyện thân thiết với Bành Viễn Chinh, sau đó lại nói:

- Tôi vừa lúc đến phòng Tổ chức của ban mọi người để bàn bạc, thuận đường chúc mừng một chút. Nhớ kỹ đó, nhất định phải mời khách.

Gia Cát Cấu lúc này ở một bên cười chen vào nói:

- Trưởng phòng Chu, tối nay phòng chúng tôi tổ chức tiệc chúc mừng đồng chí Viễn Chinh. Lãnh đạo nếu có rảnh thì cùng đến tham dự?

Chu Đại Dũng quay đầu lại nhìn Gia Cát Cấu, gật đầu mỉm cười:

-Được, tôi nhất định sẽ đến. Cứ định như vậy đi, tôi đi làm việc trước.

...

Tin tức Bành Viễn Chinh có mặt trong danh sách cán bộ tập huấn của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy đã không cánh mà bay khắp cơ quan. Không ít những người quen thuộc đều chạy đến giáp mặt với Bành Viễn Chinh nói lời chúc mừng.

Công tác chưa được nửa năm đã được đề bạt lên cán bộ cấp phó phòng, ở cơ quan này xuất hiện không nhiều lắm, nhưng không phải là không có. Thời điểm năm 89, Ban tổ chức cán bộ Thành ủy vì chọn lựa cán bộ hậu bị và đề ra danh sách cán bộ tập huấn, nên trong đó có không ít người may mắn và đa số những người đó bây giờ đều ở cương vị cấp Trưởng phòng thực chức. Hơn nữa tuổi đời cũng chưa cao, chỉ trên dưới ba mươi.

Tan làm, người của phòng cùng nhau ra về, đứng ở ngoài cửa chính đợi Chu Đại Dũng chuẩn bị đi dùng cơm.

Nếu là Gia Cát Cấu đề nghị đi dùng cơm, hơn nữa y lại là chủ trì của phòng Tin tức, cho nên bữa cơm này hiển nhiên là phải do Gia Cát Cấu thanh toán. Vì chúc mừng Bành Viễn Chinh, Gia Cát Cấu chưa chắc đã cam tâm tình nguyện. Nhưng bởi vì muốn kết giao với Trưởng phòng cán bộ 1 Chu Đại Dũng, y cảm thấy tốn chút tiền vẫn đáng giá.

Gia Cát Cấu vốn đề nghị đến quán Ngũ Phúc đối diện, nhưng Vương Na vẫn cứ khăng khăng đến khách sạn lớn ăn hải sản. Còn Bành Viễn Chinh và những người khác thì không phản đối. Gia Cát Cấu ngay trước mặt Vương Na cũng chỉ dám cắn răng đáp ứng.

- Được, chúng ta đến khách sạn lớn Tân An, ăn hải sản. Nghe nói là tôm Đại Long của châu úc vừa mới về, còn rất tươi.

Vương Na vừa cổ động vừa vẫy một chiếc taxi.

Gia Cát Cấu hít sâu một hơi, thầm nghĩ người đàn bà này quả thật ác độc. Ăn hải sản lại còn muốn đến khách sạn lớn. Muốn giết chết y mà.

Gia Cát Cấu sờ túi tiền của mình, mắt thấy mọi người đều đã lên xe, cũng chỉ biết kiên trì đi theo.