Cao Thủ Kiếm Tiền!

Chương 58: Huynh đệ cùng nằm viện




Quách Y Tinh cười hả hê:

- Ha ha ha, Thắng à, anh thấy hôm nay cậu gặp vận xui rồi, chỉ nói một câu bị tiểu mỹ nhân nghe thấy, ha ha ha...

Trương Thắng kệ, nhún vai xuống lầu mua thức ăn, đi trên đường phố buổi sáng mùa thu, tự nhiên cảm thấy đầu hơi nóng, người cũng uể oải, thời gian qua chạy xuôi chạy ngược lo chuyện mở công ty, kỳ thực tinh thần lẫn thể lực đã cạn, dựa vào ý chí cầm cự, giờ bị chút bệnh nhỏ khơi lên toàn bộ sự mệt mỏi đó.

Mồm nhàn nhạt, chả muốn ăn gì, Trương Thắng mua cốc sữa đậu uống, rồi mang mỳ xào về cho Quách Y Tinh.

- Anh ăn đi.

Trương Thắng đặt hộp mỳ lên bàn, ném túi rau thơm, dưa chua lên tủ đầu giường:

- Sắc mặt cậu trông tệ lắm, không phải bị bệnh chứ?

Trương Thắng nằm xuống giường:

- Không sao, cảm chút thôi, em nằm chút là ổn.

Quách Y Tinh người băng bó như cái xác ướp, mở được hộp mỳ, nhưng tới mấy cái túi thì lóng nga lóng ngóng không mở nổi, còn làm giây buộc thắt chết vào. Trương Thắng thấy vậy gượng ngồi lên, chỉ thế thôi mà xương khớp đau nhức như muốn tạo phản:

- Để em làm.

Y đang mở túi thì Tần Nhược Lan mặt nặng mày nhẹ đi vào:

- Anh phải kiểm tra lại vài hạng mục, hôm nay đã thấy khỏe hơn chưa? Chân anh bị thương, chúng tôi chuẩn bị xe lăn, lát nữa sẽ có.. à, để bạn anh đẩy đi, xuống tầng một chụp phim. Ăn nhanh lên, lát nữa bệnh nhân nhiều lại phải đợi.

Trương Thắng không biết mình làm gì nên tội mà người ta thà nhìn ngang nhìn dọc chứ không nhìn mình, một vài cô gái là thế, thay quần áo là thay đổi hẳn con người, y không nhớ ra đây chính là cô gái mà y gọi chó người ta là lợn.

Chưa kể Tần Nhược Lan bắt đầu ca trực tới hỏi thăm tình hình Quách Y Tinh, đúng lúc nghe thấy Trương Thắng ba hoa chuyện mua quần áo y tá gợi cảm, sáng nay nhìn qua gương lại thấy y ở ngoài nhìn trộm mình, cuối cùng là nói xấu sau lưng, có ấn tượng tốt với y mới là lạ.

Trương Thắng rất không phục, gần đây y được các chị em "liếc mắt đưa tình" quen rồi, quyết tâm thay đổi hình tượng, nhiệt tình nói:

- Y tá Tần, cô yên tâm, xong ngay thôi.

Tay kéo mạnh một cái, túi mỡ hành rách toang, bắn hết lên ngực Tần Nhược Lan.

Thật ra bắn không nhiều, nhưng cái áo trắng muốt như thế, dù bẩn một chút dũng dễ thấy, huống hồ là lấm tấm một vạt như vậy.

Tần Nhược Lan cho rằng Trương Thắng cố tình, giận mặt đỏ bừng, nhìn trừng trừng y, nói từng chữ một:

- Liếm... Sạch... Cho... Tôi!

Bình thường Tần Nhược Lan hay chơi với con chó nói vậy quen rồi, không phát giác câu này có vấn đề, Quách Y Tinh nhìn mỡ bắn lên bầu ngực phập phồng vi tức giận, muốn cười lại không dám, cái mặt béo núc trông như táo bón.

Trương Thắng luống cuống:

- Không sao, không sao, dính một chút thôi.

Thế rồi, không hiểu tích tắc đo đầu óc mê muội hay ma xui quỷ khiến nà y lại đưa tay ra phủi vài cái:

- Cô xem, thế là không thấy nữa rồi.

Tần Nhược Lan chết đứng tại chỗ, ngây ngốc nhìn bàn tay "sờ soạng" lên chỗ chưa từng có một nam nhân nào được động chạm tới, đến khi Trương Thắng thu tay lại vẫn không có chút phản ứng nào.

Quách Bàn Tử nhìn cảnh đó, hai cái mắt sưng vù phát sinh kỳ tích chưa từng có trên lịch sử y học thế giới, không ngờ mở hết ra, lộ hai con ngươi đỏ rực.

Tần Nhược Lan chỉ mặt Trương Thắng, tay run run, nói không hoàn chỉnh:

- Anh... Anh...

- Tôi... tôi...

Trương Thắng chợt tỉnh ra, ấp úng hồi lâu nói một câu rất không nên:

- Xin lỗi, xin lỗi, để tôi mua đền cho cô.

Tần Nhược Lan nghiến răng:

- Có phải nhập khẩu từ Nhật Bản không?

- Hả? Làm sao cô biết...

Chuyện gì thế này, Trương Thắng thấy đầu óc lẫn lộn:

- Không, không phải nhập khẩu từ Nhật Bản, ý tôi là... A, hôm qua cô nghe trộm.

- Anh là cái thứ gì mà tôi nghe trộm.

- Nhược Lan, có chuyện gì thế?

Y tá trưởng đi qua, thấy trong phòng ồn ào liền dừng chân lại hỏi:

- À, không có gì đâu ạ.

Tần Nhược Lan quay lại, trở mặt thần công luyện tới xuất sắc, cười đến là ngọt:

- Y tá trưởng, chị cứ làm việc đi, em đang an bài người bệnh lát nữa đi khám.

- Ừ, không có gì thì chị đi.

Y tá trưởng bán tín bán nghi rời đi:

Tần Nhược Lan trở lại phòng, vẫn nụ cười vui vẻ vô hại đó:

- Lưu manh, có phải anh thích tôi không?

- Hả?... Tôi, không, không có.

- Thế sao? Thật không có không? Vậy anh làm cái gì đấy?

Tần Nhược Lan nói một câu tiến một bước, Trương Thắng như tiểu cô nương sắp bị người ta cưỡng bức, lùi từng bước một, lùi tới máy sưởi bên cửa sổ.

- Có gì mà ngại không dám nhận chứ? Thích một cô gái có gì không tốt, nam nhân háo sắc thường dễ thành công, nam nhân không háo sắc cũng là không có tham vọng.

Trương Thắng và Quách Y Tinh nhìn nhau, lần đầu nghe thấy lý luận này, hơn nữa còn nói ra từ một cô gái, nhất thời không biết đối đáp ra sao.

Tần Nhược Lan nói xong, nụ cười thu lại, nghiến răng rít lên:

- Nam nhân có thể phong lưu, nhưng không được hạ lưu, nếu anh còn dám làm chuyện bỉ ổi như thế, xem tôi hạ độc chết anh không?

Trương Thắng mặt nhăn nhó:

- Gì, cô là người Ngũ Độc giáo à, cô y tá, tôi không có ý mà.

- Khỏi giải thích, lần này tôi tha cho anh, xem lại mình đi. Dám giả trò lưu manh ở bệnh viện công an à?

Tần Nhược Lan phất tay, nhìn trang phục Trương Thắng:

- Đừng ỷ có tí tiền mà làm càn.

Nói xong hầm hầm bỏ đi.

Quách Y Tinh đem khuôn mặt dấu dưới chăn nhô ra, mắt đảo loạn xạ, đợi một lúc mới hí hửng hỏi:

- Thắng, sờ có sướng không?

- Xéo đi, ăn cho nhanh!

- Vậy mỡ hành đâu?

Trương Thắng vừa xấu hổ vừa giận:

- Còn đòi mỡ hành? Em từ bé tới giờ chưa bao giờ bị một cô gái giáo huấn như dạy con cháu như thế, còn không phải tại anh? Không thích ăn thì thôi.

Quách Y Tinh rụt đầu lại, lẩm bẩm:

- Anh đột nhiên muốn ăn bánh bao, phải là bánh bao Sơn Đông.

- Đợi đấy, trưa nay ăn bánh bao, em cho thuốc chuột vào cho anh chết luôn.

Hết buổi sáng rồi mà chẳng thấy Triệu Kim Đậu đâu, Trương Thắng tự mình đẩy Quách Y Tinh xuống lầu, làm các loại kiểm tra, chụp CT, siêu âm, xét nghiệm máu, nước tiểu..

Đây là bệnh viện kiểu cũ, giữa cầu thang làm con dốc chuyên để đẩy xe, triệu chứng cảm của Trương Thắng càng ngày càng nặng, thể lực ngày càng yếu, mồ hôi trộm đổ ra liên tục. Khi y đẩy Quách Y Tinh từ tầng năm xuống, không biết ai nhổ đờm ra sàn, Trương Thắng đẩy xa không nhìn thấy, trượt chân, y chỉ kịp dẫm phanh xe đẩy, còn bản thân ngã cầm đầu xuống.

Trương Thắng lăn hết con dốc mới ngừng lại, mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt tối om, tưởng bị hỏng mắt rồi, lòng hoảng sợ, đột nhiên trước mắt sáng lên, sau đó có giọng con gái quát mắng:

- Chui xuống dưới áo tôi nhìn cái gì? Á, lại là tên lưu manh nhà anh, chiêu này cũng dùng, nói! Đã nhìn thấy gì chưa?

Trương Thắng ê ẩm hết mình mẩy, đầu óc nôn nao xay xẩm, còn nói gì được.

- Thắng, cậu có làm sao không?

Quách Y Tinh ngồi trên xe lăn hốt hoảng gọi:

Trương Thắng yếu ớt nói:

- Không, không..

Tần Nhược Lan hừ một tiếng:

- Tất nhiên là không thấy gì, tôi mặc quần jean mà, này, làm sao không nói... Á, anh chảy máu nhiều quá.

Trương Thắng đưa tay sờ lên đầu, quả nhiên tay toàn là máu, rồi ngất xỉu...

Khi Trương Thắng tỉnh lại thì thấy trước mắt toàn một màu trắng, đúng như Quách Y Tinh nói, trần nhà màu trắng, ra giường màu trắng, còn có... cái gì đây nhỉ? Một mảng trắng xóa trước mắt, có nếp nhăn tạo nên hai hình vòng cung tròn như vẽ bằng compa... Mông ai vậy?

Trương Thắng di chuyển tầm mắt đi một chút, là cô y tá trẻ đang khom người trải chăn đệm, chỉ thấy nửa khuôn mặt nhưng lập tức nhận ra, Quả Ớt chứ ai! Giật nảy mình, cái mông kia vẫn chĩa vào mũi y, nếu như cô gái đó mà biết mình nhìn thấy, thế nào cũng phiền to, thế là nhắm mắt vào, tiếp tục giả vờ hôn mê.