Cấp Ngã Báo Báo

Chương 1




Thành phố T. đại sứ quán Cao Già Thánh quốc

Cánh cửa sổ mở hé, ánh mặt trời nhẹ nhàng vươn vào, nam tử tóc vàng đến thắt lưng, ngồi xếp bằng, mờ ảo ẩn ẩn sau khe hở, khiến cho hắn như thiên sứ từ trên trời giáng xuống…

Đứng một bên, bộ trưởng ngoại giao Sát Bố Nhĩ tiến đến yết kiến thánh sứ từ nội tâm phát ra tán thưởng, nhìn mà lòng say thần mê.

“Hai vị vương tử hiện tại nơi nào?”

Nam tử diện mạo tuyệt mỹ lạnh lùng hỏi lập tức làm bừng tỉnh Sát Bố Nhĩ đang chìm vào “hoa si”.

Hắn vội vàng thu liễm tâm thần, khom người trả lời, “Hồi bẩm thánh sứ, Tử Thần cùng Tử Lẫm hai vị vương tử đang ở nước ta đi làm tại sáp nhập Cự Tường Khoa Kỹ.”

“Đi làm? Hai người bọn họ?”

“Đúng vậy, hai vị vương tử tựa hồ rất coi trọng công ty này, gần đây mỗi ngày đều tới đó đi làm.”

“Mỗi ngày? Bản sứ không có nghe lầm chớ?”

Thánh sứ từ nhỏ nhìn mấy vị vương tử lớn lên, làm sao lại không biết tính nết của bọn họ, hiện giờ nghe nói bọn họ chăm chỉ như thế, chẳng những không cảm thấy vui mừng, ngược lại còn nổi lên nghi hoặc.

“Hai vị vương tử gần đây hay lui tới ai, làm những thứ gì?”

Hai vị vương tử gần đây với ai cùng một chỗ a…? Sát Bố Nhĩ vắt hết óc suy nghĩ.

Bên người hai vị vương tử thường đi nhất chính là một trợ lý, bất quá nam nhân kia tuyệt không thu hút, hẳn không phải là trọng điểm mà thánh sứ muốn hỏi.

“Hồi bẩm thánh sứ, hai vị vương tử gần đây cũng không lui tới với ai, ngoại trừ đi làm cơ hồ thế nào cũng không ra khỏi cửa, mỗi ngày đi làm rồi lại về nhà, trước kia thường đi yến tiệc mà gần đây cũng không đi.”

“Cái gì? Có chuyện thế này.” Hành động của hai vị vương tử khác thường làm cho thánh sứ càng nhăn mặt hơn.”Chẳng lẽ bản sứ vì bọn họ an bài bữa tiệc thân cận với các thiên kim thế gia, bọn họ cũng không đi?”

“Đúng vậy…” Sát Bố Nhĩ chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh.

“Thế nào ngươi không sớm nói với bản sứ?” Thánh sứ luôn luôn bình thản trên mặt hiếm khi hiện ra một tia giận dữ.

“Ô… Thánh sứ bớt giận, kẻ bề tôi này hôm nay chính là muốn báo cáo với thánh sử chuyện này.”

“Hừ, việc này bản sứ sẽ tự thân xử lý, tạm thời không nói chuyện. Lần trước chuyện ta bảo người điều tra thế nào?”

“Chuyện kia cũng đã điều tra được!” Sát Bố Nhĩ vừa mới bị mắng đến thối đầu, hiện tại có cơ hội lập công chuộc tội, lập tức nói đến nước miếng tung bay

“Thánh sứ thật sự là liệu việc như thần, chiếc nhẫn kia thật sự có ở nước T a! Qua điều tra bí mật của chúng ta, ba mươi năm trước từng có vị thương nhân châu báu qua tay nhiều người mới chuyển chiếc nhẫn này về nước T.”

“Sau đó?”

“Căn cứ tin tức của chúng ta, sau lại chiếc nhẫn này đã rơi vào trong tay của tập đoàn Vĩ Hùng nhà họ Lý.” Trên mặt của Sát Bố Nhĩ tràn đầy nét mặt hưng phấn.

“Thật sao?” Thánh sứ trên mặt rốt cục lộ ra một tia vui mừng, “Bộ trưởng Sát Bố Nhĩ, chiếc nhẫn này đối với đại thần cùng thánh quốc rất quan trọng không phải là nhỏ, ngươi xác định tin tức này không sai chứ?”

Đại thần trong miệng Thánh sứ chính là Tham Thiên đại thần mà Cao Già Thánh quốc đời đời cung phụng.

Trăm ngàn năm trước, ba hồn bảy vía của Tham Thiên đại thần bị Thiên Hậu đánh bay khắp nơi, trong đó ba hồn bị đánh luân hồi, chuyển thế làm người trần, còn bảy phách khác được thượng đế không đành lòng trộm về nên đã phong trong một khối đá nguyên kim.

Trong truyền thuyết, khối đá nguyên kim này sau khi bị Thiên Hậu phát hiện, giận dữ, tức giận đến chém thành hai nửa, một nữa được gắt gao trấn giữ trên một nơi ở Tiên Sơn. Một nửa thì ném vào thế gian, chẳng biết đi đâu…

Cao Già Thánh quốc hoàng thất nhiều thế hệ thay nhau đi kiếm hồn phách của đại thần, vì tìm khối đá nguyên kim kia lưu lạc thế gian, không biết đã tốn hết bao nhiêu tiền tài, rốt cục mấy năm trước biết được khối đá nguyên kim kia được một vị thợ thủ công tuyệt thế làm thành ba chiếc nhẫn…

“Thánh sứ yên tâm, kẻ bề tôi điều tra tương đối cẩn thận. Chiếc nhẫn này Lý gia bảo hộ tương đối ẩn mật, nghe nói là vật bảo gia truyền của bọn họ, ta mua được từ vú nuôi về hưu theo Lý gia đã lâu, hiện giờ Lý gia tài cao thế lớn, chúng ta muốn thu vào tay, chỉ sợ không dễ dàng a.”

“Vì có được chiếc nhẫn này, vì đạt được sứ mệnh đời đời tương truyền của Thánh quốc chúng ta, bản sử không tiếc hết thảy thủ đoạn cũng muốn thu vào tay!”

Trên mặt của Thánh sứ hiện lên một tia túc lãnh (nghiêm túc lạnh giá).



“Ca, ra ngoài.”

“Không được, ngươi ra ngoài trước.”

“Tại sao lại ta phải đi ra ngoài trước?”

“Bởi vì ngươi tiến vào trước, cho nên ngươi phải đi ra ngoài trước.”

“Vậy tối hôm qua là ngươi tiến vào trước, tại sao lại ngươi không có đi ra ngoài trước?”

“Bởi vì giữa trưa hôm qua ở trên bàn làm việc lần đó ngươi cũng không đi ra ngoài trước.”

“Vậy hôm trước ở trên xe lần đó ngươi ──”

“Câm miệng cho ta!” Trong lúc hai đại nam nhân nói lời *** tà tưởng chừng như ngây thơ cực điểm, làm cho Lâm Đạm Chi nghe mà mặt đỏ tai hồng, “Hai người các ngươi toàn bộ đi ra cho ta!”

Hai tên không biết liêm sỉ này, muốn đi vào thì đi vào, muốn đi ra thì ra đi, vậy cái tiểu thí thí của ta là cái cửa lớn nhà hắn a?

Đúng vậy, nằm trên giường lớn siêu xa hoa trong phòng làm việc đặc biệt của hai vị tổng tài Tích Kiến, bị hai người một trái một phải ôm chặt lấy là Lâm Đạm Chi mà trong tiểu thí thí còn cắm hai “đại lạp xưởng hiệu vương tử” của hai người lấp đầy.

“Ôi, tiểu trợ lý đáng thương của chúng ta đã hoàn hồn a? Có tinh thần như vậy.” Ca ca Tử Thần cúi đầu nhìn nam nhân nổi giận đùng đùng, tà tà cười.

“Đúng vậy, vừa mới không biết là ai liều mạng kêu, “A a… Không được… Tha ta đi… Ta sắp chết..”, một bộ dạng hấp hối, không ngờ bây giờ có tinh thần như vậy, lại bắt đầu nhanh mồm nhanh miệng.” Đệ đệ Tử Lẫm trêu chọc nói.

“Ha ha, Lẫm, ngươi bắt chước thật là giống quá đi. Bây giờ xem ra tiểu trợ lý chúng ta đã đủ thể lực cùng hai anh em chúng ta hảo hảo đại chiến ba trăm hiệp.” Tử Thần cười xấu xa mà nhéo nhéo cái mũi đáng yêu của nam nhân ở trong lòng.

“Chiến cái đầu của ngươi rồi!” Lâm Đạm Chi đập đập cái tay đáng ghét kia, “Hai người các ngươi mau ra ngoài cho ta!”

“Hi, nếu chúng ta không ra đi? Cưng định làm gì sao?”

“Đúng vậy, ngươi định dùng cách gì đem tiểu thí thí đuổi chúng ta ra a?”

“Dùng kẹp sao?”

“Dùng nặn sao?”

Nụ cười cùng ngữ khí của hai vương tử làm sao lại giống vương tử, quả thực so với đám du côn đầu đường còn hạ lưu hơn.

“Các ngươi thật sự không ra đi?”

“Hừ, chính là không ra đi.”

“Đúng, chết cũng không đi ra ngoài.”

Nhìn bộ dạng hai người nói như đinh đóng cột, Lâm Đạm Chi cười mà phi thường ôn nhu. “Được rồi, cũng đừng nói ta đây trợ lý không nhắc nhở các ngươi, qua một phút nữa, thánh sứ quý quốc sẽ đến đây…”

“Oh, shit!” Hai huynh đệ đều đồng thanh mà chửi một câu.

Từ sáng sớm vào văn phòng cũng chỉ cố “gian ***” tiểu trợ lý đáng yêu của hai vị vương tử bọn họ mà hoàn toàn đã quên chuyện thánh sứ sắp tới.

“Lẫm, thánh sứ sắp tới, ngươi còn không nhanh đi ra?”

“Ca đi ra trước, ta lập tức ra.”

Hai huynh đệ đều tham luyến trong cơ thể nam nhân làm cho người khác hết sức trầm túy trong sự ấm áp, ai cũng không muốn rời đi trước.

“Không được, ngươi đi ra trước, ta sẽ ra sau.”

“Không được, ngươi đi ra trước, ta sẽ ra sau.”

“Ngươi đi ra trước.”

“Ngươi đi ra trước.”

Hai huynh đệ ngươi một câu ta một câu, không ai nhường ai, làm cho Lâm Đạm Chi nghe mà thiếu điều phát điên, hơn nữa bọn họ mỗi lần nói một câu, hạ thân sẽ không cam chịu yếu thế mà ưỡn ra phía trước, cái thân khổ này bị bọn họ dạy dỗ vô cùng mẫn cảm của Lâm Đạm Chi. Bí huyệt trong cơ thể không nghe lời bắt đầu run rẩy…

“Hừ ân… Không được cử động …” Lâm Đạm Chi khóe mắt phiếm hồng, phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn.

“Đáng chết, muốn bảo chúng ta không được cử động thì cũng đừng kêu *** đãng như thế a?”

“Đúng vậy, ngay cả ánh mắt cũng *** đãng như vậy, làm sao bảo chúng ta rút ra được a?”

Đại nhục bổng của hai người bị cái huyệt non nhỏ nhắn như trẻ sơ sinh vừa hút vừa mút mà làm cho cứng lên như sắt, nóng đến như muốn phun lửa, nhịn không được thú tính nữa, bắt đầu một hiệp “gian ***” nữa.

“A a… Không được… Đi ra ngoài… Mau… A a… Thánh sứ sắp tới …” Khoái cảm cứ ba ba đánh úp tới, Lâm Đạm Chi vô lực mà giãy giụa, bị hai người điên cuồng luật động làm cho thịt mềm xương nhũn, dục tiên dục tử…

“Hô hô…” Tử Thần thở phì phò nắm lấy bắp đùi gầy dài, cố sức hướng tới chỗ sâu mà ưỡn, “Mặc kệ … chuyện gì đến tất đến chờ bổn vương tử làm xong nói sau…”

“Ha Aha a… Đúng… Nhiều lắm để cho thánh sứ mắng hai câu là được… A a… Đáng giận… làm sao chết tiệt thoải mái như vậy a… Chịu không nổi …”

Hai vị vương tử sắc đảm bao thiên cứ như vậy đem thánh sứ bình thường vô cùng kính sợ mà hoàn toàn vứt ra sau đầu, liều lĩnh cùng nam nhân trong lòng đắm chìm trong *** nhạc thế giới ở đây…

Lâm Đạm Chi khi tỉnh lại thì bên cạnh không có một bóng người.

Có chút nhẹ nhàng thở ra, cũng có chút mất mát nho nhỏ.

Toàn thân đau nhức mà đứng lên, vốn nghĩ muốn hảo hảo mắng hai tên cầm thú không biết tiết chế kia, nhưng phát giác nửa người dưới đã được lau sạch sẽ, nội tâm cũng khá lên mà nổi lên một tia ngọt ngào.

Hi, Ban Ban cùng Điểm Điểm tuy rằng không nhớ ta, kỳ thật trong xương cốt vẫn đối với ta rất ôn nhu.

Lâm Đạm Chi vừa mặc quần áo, vừa hơi hơi nở nụ cười.

Nhưng không bao lâu sau, hắn lại khổ sở mà thở dài.

Ai, nếu Ban Ban cùng Điểm Điểm có thể nhanh lên khôi phục trí nhớ thì thật tốt, ta muốn dẫn bọn hắn quay về nhà trên núi của chúng ta a…

Tuy rằng hắn cùng hai vị vương tử ở tại trong khu nhà cao cấp tráng lệ này, nhưng hắn lại tuyệt không quen.

Vẫn là nhà ở trên núi thoải mái a… Không nhiều lễ nghi phiền phức như vậy, cũng không nhiều người đảo qua đảo lại như vậy, tự do tự tại mà muốn cùng Ban Ban, Điểm Điểm muốn đi tới nơi nào chơi thì tới chỗ đó, thật tốt a!

Nghĩ đến hình ảnh khi đó báo báo yêu dấu cùng hắn ở núi rừng lăn lộn chơi đùa, hai mắt của Lâm Đạm Chi lộ vẻ mơ mộng màu hồng.

Lúc hắn còn chìm đắm trong quá khứ ngọt ngào, tiếng chuông di động cắt ngang vang lên ──

Lâm Đạm Chi bất đắc dĩ trợn trợn hai mắt khinh thường, lấy di động nhìn nhìn, “A, là a Văn!”

Bạn trung học Dương Thượng Văn từng nhiệt tâm giúp đỡ hắn cùng Ban Ban, Điểm Điểm có thể nói là bạn tốt duy nhất của Lâm Đạm Chi, bất quá hắn bị hai tên đáng giận kia làm cho đầu óc choáng váng, nên đã lâu không liên lạc được.

Tâm tình còn hơi áy náy, Lâm Đạm Chi nhanh chóng bắt điên thoại.

“Alo, a Văn.”

“Tiểu Lâm…”

“A Văn, làm sao vậy? Tiếng của cậu nghe là lạ.” Lâm Đạm Chi quan tâm hỏi.

“Tiểu Lâm, tôi có chuyện muốn nói cho cậu…”

“Chuyện gì?”

“Tôi… Tôi…”

“A Văn, có chuyện gì thì cậu cứ việc nói.”

“Là như vậy, tiểu Lâm, tôi muốn bán căn nhà ở trên núi đi.”

“Chuyện gì?” Lâm Đạm Chi nghe vậy kinh ngạc. “Làm sao lại đột nhiên như vậy?”

“Cha tôi buôn bán thất bại, cần một số tiền lớn trả nợ. Trong tay tôi không có tiền, đành phải trước đem căn nhà trên núi cùng ruộng đất bán cho nhà phát triển. Tiểu Lâm, thật ngại quá, có thể phải phiền cậu thu dọn đồ đạc, mang ra ngoài.”

Lâm Đạm Chi nghe cái tin thế khiếp sợ không nói nên lời.

Căn nhà của chúng ta bị bán đi?

Căn nhà có nhiều kỳ ức tốt đẹp của ta cùng Ban Ban, Điểm Điểm sắp bán đi?

Căn nhà duy nhất có thể chứng minh cuộc sống của ta cùng báo báo yêu dấu trước kia sắp bán đi?

Không… Ta không thể mất nó!

Ta không thể mất nó!

“A Văn, cậu không thể bán cho bọn phát triển không lương tâm ấy, bọn họ sẽ đem tất cả tốt đẹp san bằng phá sạch hết mất!” Lâm Đạm Chi sợ hãi nói.

“Tiểu Lâm, không bán cho bọn phát triển thì phải bán cho ai đó? Người bình thường là không có khả năng mua một nơi hẻo lánh như vậy.”

“Tôi mua!” Lâm Đạm Chi lớn tiếng nói.

“Sao cơ?”

“Tôi sẽ mua!”

“Tiểu Lâm, đây không phải một số tiền nhỏ.”

“Tôi có tiền. Cậu cũng biết tôi bình thường tiết ăn kiệm dùng, công việc này vài năm cũng để dành được một số tiền.”

“Vậy năm trăm vạn cậu có sao?”

“Cái gì? Năm trăm vạn?” Lâm Đạm Chi rất hoảng sợ.

Đối với tiết kiệm mấy đồng tiền, không tiếc đi chợ chiều nửa tiếng như Lâm Đạm Chi mà nói, năm trăm vạn quả thực chính là con số thiên văn.

“Coi như hết, tiểu Lâm, cậu không đủ sức.”

“Tôi có thể!” Lâm Đạm Chi cắn chặt răng, “Trên người của tôi còn chút tiền, mặt khác tôi có thể đi vay.”

“Tiểu Lâm, cậu điên rồi? Cậu có tiền có thể mua nhà nội thành, tương lai có thể kết hôn sinh con, cậu mua nơi hẻo lánh kia làm chuyện gì? Giao thông lại không có.”

Cái gì mà kết hôn sinh con? Chính mình từ lúc yêu báo báo yêu dấu, lập tức đã không còn ý nghĩ này. “A Văn, cậu đừng quản, tôi muốn mua.”

Cho dù khuynh gia bại sản, cho dù làm việc cực nhọc, căn phòng này thuộc về ta cùng báo báo yêu dâu này thì ta cũng muốn giữ lại!