Cặp Song Sinh Bí Ẩn

Chương 1




Tôi tên Mai Nguyệt An, tôi là một nữ sinh 17 tuổi và tôi có một bí mật...

........................

"Thưa mẹ con đi học" Nguyệt An chải tóc tươm tất, đeo kính vào cô vội vã xách ba lô đi học.

"Ừ con đi cẩn thận" Mẹ cô mỉm cười, nhẹ gật đầu một cái.

Mai Nguyệt An là một nữ sinh vô cùng bình thường, có thể nói cô là điển hình của tuýp người giản dị mà giới học sinh thường hay gọi là mọt sách. Và cô chính là mọt sách trong mọt sách.

Tiếng chuông trường vang lên, bước chân của Nguyệt An đồng thời tăng nhanh hơn, khi qua một ngõ hẻm khuất của trường thì bước chân của cô chợt dừng lại.

Hình như cô vừa nghe thấy tiếng gì đó. Mai Nguyệt An vội tiến lại gần nơi phát ra tiếng động, cô bắt gặp ngay một cảnh tượng vô cùng kinh hãi. Trước mắt cô, một chàng trai khuôn mặt lạnh như băng, xung quanh còn có thêm khoảng bảy tám người bị đánh bất tỉnh, máu me đầy người. Nhìn vào liền có thể thấy được ở đây vừa có đánh nhau.

Nguyệt An cảm thấy sợ hãi vội xoay người bỏ chạy, vô tình cô đá phải xô nước bên cạnh. Tiếng động vang lên khiến cho Nguyệt An giật mình, cô chạy càng nhanh hơn.

Vào đến lớp, cô vội kéo ghế ra ngồi xuống vuốt vuốt ngực mình. Thật là xui xẻo, tại sao ngay bữa đi học đầu tiên cô lại gặp phải chuyện này kia chứ. Nhớ lại khuôn mặt người kia, cô khẽ rùng mình một cái. Khuôn mặt kia rõ ràng không có tí gì cảm xúc trong khi có rất nhiều người máu me xung quanh, thật là đáng sợ!

Mỗi khi mất bình tĩnh cô thường lấy sách ra đọc, đọc một hồi cảm thấy chán cô lại gấp sách lại bỏ vào cặp. Vì lớp năm ngoái bị tách ra nên bây giờ trong lớp cô hầu như không quen với ai, đang đưa mắt tìm xem còn ai quen thuộc không thì một tiếng nói sang sảng vang lên.

"Nguyệt An, may quá có bà học chung với tôi, tôi tưởng mình sắp chết vì cô đơn rồi chứ" Vừa nói Tiểu Kiều vừa bẹo má Mai Nguyệt An, khiến cô đau ứa cả nước mắt, tuy nhiên cô cũng vui lắm vì gặp được người quen. Đối với một người không giỏi giao tiếp như cô thì gặp người quen giữa những người lạ thế này phải nói là cực kì may mắn.

Hai người đang nói chuyện vui vẻ thì cánh cửa chợt bị đá cái rầm. Mọi người kể cả cô đều bị giật mình nhìn về phía cửa, khi thấy người bên ngoài bước vào họ lại đẩy ánh mắt sang hướng khác, vờ như không thấy gì. Riêng Nguyệt An ngay khi vừa chạm mặt cô liền hóa đá, mặt trở nên tái mét, Tiểu Kiều thấy vậy liền lay vai hỏi: "Bà sao vậy?"

Nguyệt An nói không nên lời, cái người này không phải chính là người đáng sợ lúc nãy hay sao, hắn học chung lớp với cô.

Người kia vẫn khuôn mặt không rõ cảm xúc, đeo ba lô một bên vai lướt qua Nguyệt An, dừng lại ngay bàn phía sau, sau đó kéo ghế ra ngồi. Dường như không có vẻ gì người kia phát hiện ra cô đã thấy cảnh đó, lúc này cô mới an tâm thở phào ra nhẹ nhõm.

"Bà bị sao vậy Nguyệt An?" Bên cạnh Tiểu Kiều vẻ mặt lo lắng.

Nguyệt An vội mỉm cười vỗ vỗ tay Tiểu Kiều. "Không sao, chợt nhớ quên mất làm bài tập nên thất thần một tí"

Tiểu Kiều cười lớn: "Tưởng gì, tôi cho bà mượn tập, lúc nãy bà làm tôi hết hồn, cứ tưởng bà bị trúng gió"

Nguyệt An cười: "Xin lỗi, đã làm bà lo lắng"

Tiếng chuông vào tiết một vang lên, Tiểu Kiều cũng thôi nói chuyện phiếm mà về chỗ ngồi. Ngay khi trái tim mới được hạ xuống thì lập tức lại bị treo ngược lên, người phía sau tưởng chừng như đang ngủ bỗng dưng lên tiếng: "Tại sao lúc nãy lại bỏ chạy?"

Giọng nói đều đều nghe không ra là tức giận hay không, nhưng nhiêu đó cũng đủ làm cho cô đứng hình.

Kì này tiêu rồi, quả nhiên là đã bị bắt gặp.