Cấp Tốc Luân Hãm

Quyển 2 - Chương 2




Ngày hôm đó Trương Thần Phong cứ như vậy đứng bên cửa sổ một canh giờ, sau đó xoay người lại mặc quần áo vào, rời khỏi tòa nhà Quang Vũ.

Trên đường lại gọi một cuộc điện thoại cho Anna: "Phiền cô giúp tôi tra một lượt xem xung quanh quận Loan Tử có quán bar nào cho người đồng tính không?"

Làm thư ký của chủ tịch, Anna đã giải quyết qua vô số yêu cầu quỷ dị đến từ chính người trong Quang Vũ, mặc dù có tới gần hai mươi bốn người do cô nàng sắp xếp, giờ khắc này cũng nhịn không được chế nhạo: "Thế nào, anh đổi tính à?"

Trương Thần Phong tùy tiện đáp: "Đúng vậy, cô rất để ý sao?"

"Tôi thì không để tâm, nhưng sợ rằng rất nhiều người muốn thương tâm đấy."

"Thương tâm? Mọi người không hiểu thế nào là thương tâm đâu."

"Lúc này mới đúng là anh mà." Anna vừa cười vừa chuyển đề tài, "Đợi chút, tôi đang giúp anh liên lạc với Joy. Công việc của hắn chuyên môn phải tới quán bar chơi, hỏi hắn có thể so với tra mạng còn tin cậy hơn."

........

Kỳ thực Trương Thần Phong không phải vô vị đến mức đến thế giới đồng tính để làm một phen thực nghiệm thăm dò xem thế nào. Hắn chẳng qua muốn xác định cảm giác đối Hồng Chính Thân xuất phát từ tính hấp dẫn bản năng, hay là nhất thời lỡ lầm, nếu như nói văn vẻ chút, thì tất cả chuyện này là do lúc còn vắng vẻ tịch mịch, lại ẩn giấu bản tính thật mà mình không biết.

......

Rất nhanh, hắn đã có được đáp án.

Một bước vào nơi nồng nặc dục vọng, hắn lập tức hối hận, bởi vì thế giới trước mắt không phải phong cách tao nhã như Hồng Chính Thân. Những thiếu niên có vòng eo mềm dẻo còn rất trẻ, cùng với ánh mắt tràn ngập quyến luyến, đối với Trương Thần Phong mà nói hoàn toàn xa lạ và xa cách.

Chỉ ngồi cạnh quầy bar không đến mười năm phút, đã kéo tới mấy người muốn bắt chuyện, cũng có người cao lớn xinh đẹp, nhưng không có một ai sở hữu khí chất bình thản của Hồng Chính Thân, những khát vọng sâu xa trong thân thể tựa như ngàn con sâu đang bò, không phải do hoàn cảnh mà tự nhiên bị câu dẫn ra.

Một bên vẫn duy trì ý nghĩ tự cho bình thường, một bên dần dần bởi vì một người đàn ông thân cận mà dao động. Hoặc có thể hắn căn bản chưa từng nghĩ tới muốn yêu thích một người nào, mà nay phải đối mặt một vài sự thực cản trở.

Tửu lượng Trương Thần Phong vốn không tốt, mới lót dạ hai ly, thần trí đã có chút nặng trịch, trong đầu hiện tại lặp lại toàn thanh âm cùng giọng nói của Hồng Chính Thân phiên quấy như vừa mới nghe trong điện thoại lúc nãy.

Kỳ thực trong lòng đã có thể xác định, Hồng Chính Thân không phải người sẽ tùy tiện hi sinh chính mình để người khác làm trên giường. Không hiểu sao lúc đó anh ta lại lớn mật như vậy nhỉ.

Người đàn ông này rõ ràng cảm thấy rất hứng thú với mình, nhưng hứng thú như thế nào, cả trình tự hay mức độ đến Trương Thần Phong cũng đều không xác định được.

Càng đáng chết hơn, Trương Thần Phong nhận ra chính mình không muốn vì điều này mà mất ổn định. Hắn không muốn bắt chính mình phải chọn lựa, mà là giảo hoạt đem vấn đề này đẩy ngược lại lần nữa, cùng với Hồng Chính Thân đánh cược, thử nghiệm dằn vặt cùng hưởng thụ cao độ thành một hồi vĩnh viễn giằng co.

Ngồi không đến nửa giờ, Trương Thần Phong đã rời khỏi quán bar, hắn không có thói quen cùng những người đàn ông xa lạ kia trong lúc vô tình hữu ý tràn ngập tình sắc ám chỉ đi cùng nhau, cảm giác kích thích bọn họ dành cho hắn, so với Hồng Chính Thân, đều kém một quãng xa.

...........

Đêm đó, hắn trở về chung cư Hồng Chính Thân, khi đó đã qua mười hai đêm.

Trương Thần Phong mở khóa cửa, sờ soạng đi thẳng vào nhà bếp, từ trong tủ lạnh lấy ra chai nước khoáng uống vài ngụm, đang định về phòng ngủ, xoay người lại, phòng khách "ba" một tiếng đèn sáng, trước mặt là một người mặc áo ngủ tràn ngập sát khí, tay nắm một cây gậy, chính là Hồng Giai Nhạc khuôn mặt hung thần ác sát.

Thái độ của đối phương giống như: "Cùng một số người tồn tại dưới một mái hiên đúng là bất hạnh", cho đến khi nàng thả lỏng thần kinh, buông xuống vũ khí mới nói: "Tôi chán ghét nhất bọn trộm, hiện tại xem ra, anh so với bọn chúng cũng không tốt hơn bao nhiêu."

"Xin lỗi, sau này tôi sẽ nhớ bật đèn." Trương Thần Phong còn ngà ngà say, giọng điệu có chút lười nhác.

Hồng Giai Nhạc thấy bộ dạng thiếu đánh của hắn, lại phải hạ giọng xuống, cuối cùng bén nhọn mà lạnh nhạt đặt câu hỏi: "Anh, ở bên ngoài còn có người khác?"

Trương Thần Phong đột nhiên có chút thấp thỏm, miễn cưỡng cười một cái, không trả lời.

"Tôi không hiểu ánh mắt Hồng Chính Thân thế nào lại kém như vậy."

Hồng Giai Nhạc đi về phía trước vài bước, Trương Thần Phong lùi lại, chuẩn bị rút về phòng, cô ấy ngẩng đầu có chút xem thường nhìn thẳng vào hắn, "Là bởi vì này khuôn mặt sao? Thực ra nhìn lâu, cũng chỉ có như vậy. Tôi thừa nhận một lần này, không cách nào chấp nhận được suy nghĩ của Hồng Chính Thân."

"Đây là chuyện của tôi và anh ta." Trương Thần Phong mệt mỏi ứng phó vấn đề sắc bén của Hồng Giai Nhạc, dứt khoát thu hồi ánh mắt, nghiêng người tránh đi, tiếp tục hướng cửa phòng ngủ quay về.

"Đồ thối tha —— tôi sẽ từng giờ từng phút nhắc nhở Hồng Chính Thân đề phòng anh." Hồng Giai Nhạc tuy rằng có thể lạnh lùng nói ra lời hung tợn, thực tế lại không hiệu quả như vậy. Từ trước đến giờ nàng vốn là người độc lập bá đạo, nhưng cũng không định tự nguyện chống lưng cho Hồng Chính Thân làm chuyện anh ấy không thích, bao gồm cả việc đối phó với con người này.

Một hồi tìm đến chiếc giường lớn quen thuộc, Trương Thần Phong thả lỏng nằm xuống. Một phút sau, hắn cảm thấy chính mình rất có điểm buồn cười.

Vì Hồng Chính Thân mà thả đi một cô gái, chịu nghi vấn của Tương Băng Cầm, bị Hồng Giai Nhạc đả kích, thậm chí vì Hồng Chính Thân đi quán bar, mà hết thảy đối chọi gay gắt này đều phát sinh trong một ngày. Đúng là buồn cười a.

..........

Một ngày sau, sân bay quốc tế Hong Kong.

Máy bay trễ giờ, lúc Hồng Chính Thân ra cửa vào nhận hành lý thì đã gần 11 giờ. Kỳ thực đi theo còn có hai người một nam một nữ đồng hành.

Lúc Hồng Chính Thân đang đi tới băng chuyền nhận đồ, như có dự cảm lập tức ngẩng đầu thì nhìn thấy phía trước có một người đàn ông cao gầy tùy tiện hướng anh vẫy tay. Kỳ thực người nọ đứng giữa một đoàn người trong sảnh chờ lại cách đây khá xa, nhưng Hồng Chính Thân vẫn là nhìn một cái đã thấy hắn.

Hồng Chính Thân có chút hận loại bản năng quỷ dị này của mình, anh luôn rất giỏi cảm nhận được rõ ràng những thứ có thể hấp dẫn hắn anh trong cả một đám người kia, bao gồm cả đặc tính nào đó trên người Trương Thần Phong, mà không may, này lại rất vừa vặn khớp với thói quen của hắn.

Tâm trạng một ngày trước, bởi vì một cuộc điện thoại mà sa sút, trải qua quá trình giằng co một hồi không ngừng trốn tránh ý nghĩ là do mình có lỗi, cuối cùng có chút mất mặt bại trận cả tình cả lý, nhưng đương sự ít nhiều vẫn có chút khó chịu.

Đến tối, đánh một cuộc gọi cho người đàn ông có quan hệ ái muội với mình, mà trùng hợp lại đúng lúc bạn gái ngay bên cạnh hắn, chắc chắn là ở phòng trong Quang Vũ đi... Một nghĩ tới đây, Hồng Chính Thân đã vô thức khóa chặt mày, bước chân đi về phía trước cũng tự nhiên trì trệ.

Trương Thần Phong rất nhạy cảm, đương nhiên cảm giác được Hồng Chính Thân kháng cự, nên trước một giây bước nhanh đến. Ngay tại lúc Hồng Chính Thân kinh ngạc đứng giữa ranh giới, hắn giang hai tay cánh tay ôm lấy vai Hồng Chính Thân, đem anh kéo vào trong lòng.

Hồng Chính Thân vô thức quay đầu nhìn về phía đồng nghiệp cách đó không xa, quả nhiên trong đó có một vị chính mở to hai mắt kinh ngạc nhìn về phía bọn họ.

"Này..." Hồng Chính Thân khẩn trương giãy một cái, giãy không ra, mới cắn răng phát ra cảnh cáo, " Trương Thần Phong, cậu giữ thể diện cho tôi một chút!"

Trương Thần Phong trên vai đối phương khẽ ngửi, mùi hương của Hồng Chính Thân trở về khiến hắn nhoẻn miệng cười.

Có chút tùy hứng buông lỏng một cánh tay, lại nắm tay đáp một cái lên vai Hồng Chính Thân, ngang ngược cùng anh thân mật.

"Ai cho cậu tới đón tôi!"

"Muốn đến thì đến, anh quản được tôi?"

Hồng Chính Thân nỗ lực tránh khỏi hắn: "Buông ra! Khó coi quá."

"Không." Trương Thần Phong ngược lại vươn cổ dán lấy càng chặt hơn, sau đó nghiêng đầu tiến đến bên tai anh hứng thú hỏi, "Còn nhớ rõ những người theo dõi kia không?"

"Bọn họ còn ——" Hồng Chính Thân theo bản năng quay đầu lại tìm kiếm mục tiêu, lại bị Trương Thần Phong dùng tay phải mạnh mẽ che đi đường nhìn.

"Đừng." Trương Thần Phong một bên lôi anh đi phía trước, một bên đưa ra mục tiêu cho anh: 

"Góc chậu hoa hướng bắc có một tên khốn đang xem báo chính là người đi theo chúng ta. Mấy ngày nay thấy anh không ở Hong Kong, hắn đã chán chết, hiện tại muốn đập cho hắn mộtcái đủ tốt."

Hồng Chính Thân nghĩ thầm: Smith này đúng là đủ biến thái, cố chấp đến cảnh giới nhất định luôn.

"Làm gì phải nhìn chằm chằm cậu không tha vậy?" Hồng Chính Thân đột nhiên có chút khinh miệt nhìn lướt qua Trương Thần Phong, tuy rằng nhìn một cái rất nhẹ, nhẹ đến không thể phát hiện, nhưng vẫn bị Trương Thần Phong thành công chặn lại, nhân tiện uy hiếp.

"Anh không biết tôi rất nổi tiếng sao?" Trương Thần Phong ngưng mắt thật sâu nhìn Hồng Chính Thân, này trong ánh mắt khó có được chút nghiêm túc, "Ưu tiên cho anh quyền lợi dùng thử, nếu như anh không cần, tôi lo tìm người khác là được."

Hồng Chính Thân vô cảm nghe chuyện cười của hắn, đem ánh mắt chuyển hướng nơi khác: "Sản phẩm dùng thử? Tôi chưa bao giờ ham lợi, tôi hiểu rõ đạo lý tham thì thâm."

"Ha." Trương Thần Phong thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời cười to, "Cũng chỉ có anh như vậy... Hồng Chính Thân."

Nói xong khuôn mặt trong nháy mắt đã kề sát vào anh, Hồng Chính Thân cho rằng đối phương muốn lại muốn ở nơi đông người hôn mình, cả kinh lui về phía sau nửa bước, cũng không ngờ Trương Thần Phong chỉ là chộp đoạt lấy hành lý trong tay anh, sau đó sải bước hướng bãi đỗ xe đi đến.

Tại chỗ Hồng Chính Thân có chút nhịn không được thở dài. Lúc này, anh ngoảnh đầu nhìn thoáng qua người đàn ông đang xem báo, anh định tiến đến can thiệp, nhưng bước chân bước hai bước lại dừng lại, năm giây sau, anh lại xoay người đuổi theo Trương Thần Phong.

......

Nhìn thấy ghế lái của mình bị Trương Thần Phong điều khiển cũng không phải một chuyện ngoài ý muốn, nếu hắn đã có thể coi phòng của mình như phòng của hắn, thì mấy vật sở hữu cá nhân khác cũng xâm chiếm một cách thẳng thắn.

Hồng Chính Thân ngồi trên ghế phó lái, thắt dây an toàn: "Về tòa soạn trước đã."

Trương Thần Phong lắc đầu: "Đã ngồi máy bay 2 tiếng, đồ ăn trên đó lại khó nuốt, còn muốn trực tiếp chạy về công ty bán mạng, anh cuồng tự làm khổ sao?"

"Tôi phải đem bản thảo trước tiên giao cho ban biên tập xử lý."

"Buổi tối thì sao?"

"7 giờ tôi sẽ trở lại."

"Được, tôi sẽ mua vài chai bia ở nhà xem DVD chờ anh, đủ mẫu mực đi?"

Hồng Chính Thân cười đến rất vô lực, anh không phải nghe không ra Trương Thần Phong lúc này đang buông xuống mặt mũi hiến ân cần, đáng tiếc chính mình không có cách nào đón nhận. Mặc dù chính mình đối với trình độ cầu xin tha thứ này cực kỳ nhẹ dạ, thế nhưng ngoài mặt anh vẫn không có biện pháp lau đi cái bóng thất vọng đêm đó.

Lừa mình dối người từ đầu đến cuối không phải thói quen của Hồng Chính Thân. Anh không muốn vì nhượng bộ đối phương mà chính mình rơi vào một loại thôi miên vô pháp tự kiềm chế.

Ngay tại lúc định xuống xe, Trương Thần Phong đột nhiên nắm sau gáy anh, nặng nề đặt môi hôn lên môi anh, cũng không biết bắt đầu thế nào, đã giống như biến thành màn dạo đầu quấn quýt si mê, từng trận hưng phấn cuồn cuộn trong nháy mắt lấp đầy não bộ đẩy lui sạch mọi tia lý chí. Cảm giác quen thuộc chỉ tìm được khi khám phá trên cơ thể lẫn nhau, mãnh liệt mà khủng khiếp, thậm chí nhiều lần không có cơ hội để chính mình giảm bớt nhiệt độ.

Từ đầu đến cuối vẫn là Hồng Chính Thân phản ứng trước mặc dù đã quá muộn, lúc này mới đỡ lấy cánh tay của đối phương đẩy ra, quay đầu lại, chậm rãi lau đi sợi chỉ bạc trên khóe miệng, có chút chật vật phi thân xuống xe.

Lúc Hồng Chính Thân cúi xuống đóng sầm cửa xe, hai người mới lại một lần đối diện qua cửa kính xe. Hồng Chính Thân có chút căm giận hướng bên trong mắng một câu: "Cậu chú ý cho tôi!"

Trương Thần Phong liếm liếm môi, làm ra một bộ dạng tận hưởng hương vị tàn dư: "Đáng tiếc, tôi cũng không biết nên "chú ý" cái gì."

Hồng Chính Thân âm thầm thở dài, tựa trên cửa xe cúi đầu trầm tĩnh trong chốc lát, không rõ là bởi vì đối phương ảo não, hay tại chính mình tức giận, trực tiếp xoay người đi lên cầu thang, không hề ngoảnh đầu lại nữa.

Cho đến khi bóng lưng Hồng Chính Thân biến mất sau cầu thang của tòa nhà, Trương Thần Phong mới thở hắt ra một hơi, giơ lên tay phải đè lại lồng ngực, vị trí bên trái này có cái gì kịch liệt cổ vũ, vì một nụ hôn, vì một người.

Loại cảm giác này đã bao lâu không có rồi? Trương Thần Phong tự giễu: Mày mê muội rồi sao? Coi như quên mất anh ta là ai, cũng không đến mức quên mất chính mình là ai! Không thực sự hoang đường đến mức không hề cố kỵ cùng một người đàn ông bàn chuyện yêu đương đi? Hồng Chính Thân không phải là loại đó nhưng cũng không phải đối tượng để chơi bời a.

A, Trương Thần Phong, sẽ không thực sự có chút động tâm rồi chứ...

.........

Bên trong có âm nhạc, tia sáng hôn ám kéo dài thành một ranh giới mơ hồ. Một người đàn ông tựa lưng vào sô pha, ngồi trên sàn nhà phòng khách. Máy hát đĩa kim tuần hoàn phát đi phát lại bản nhạc đã có từ vài chục năm trước của ca sĩ nổi tiếng Frank Zappa. Giọng hát nội lực mà cuồng dã như từ rất xa xưa rồi giữa khung cảnh như vậy trở nên hồn hậu tang thương.

Hồng Chính Thân mở cửa vào đã lập tức cảm nhận một trận ái muội đập vào mặt, đè ép mọi giác quan, hút sạch sự thanh tỉnh của anh.

Không hiểu sao trong gian nhà này như bị một người mang tâm trạng xám xịt phủ kín dày đặc như vậy, thẫn thờ và lâu dài. Cùng lúc đó, ca từ tiếng Anh vang lên ——

Phải chăng anh nên quăng vào một đồng xu để gọi cho em?

...

(Trong điện thoại) em nói em thuộc về anh, khiến anh như mất trí.

.....

Anh không thể tưởng tượng được ngoài em anh còn có thể yêu ai khác.

.....

Mặc kệ bọn họ nói gì, em chỉ thuộc về một mình anh.

......

Chúng ta sẽ cùng nhau hạnh phúc...

(Phần trên là mình edit từ convert, còn lời bài hát mình thử search google thì có bài Happy Together của Frank Zappa như thế này:

If I should call you up, invest a dime 

And you"d say you belong to me, I"d lose my mind  Imagine how the world could be so very fine  So happy together I can"t see me lovin" nobody but you  For all my life. ")

Tiếng nhạc bị chặn lại sau khi Hồng Chính Thân đóng cửa, từ góc độ Hồng Chính Thân có thể nhìn thấy sườn mặt, trầm tĩnh xuất thần khiến người ta bất an của Trương Thần Phong. Đường cong duyên dáng hiện ra cùng biểu cảm quật cường cùng đau thương khó gặp. Không hiểu sao Hồng Chính Thân có chút đau lòng, anh vô thức muốn phá vỡ không khí đang ngưng kết này. Những phán đoàn lỗi giác phức tạp cùng cỗ chua xót xuất hiện.

Hồng Chính Thân chậm rãi đi đến phía sau sô pha, giọng nói cực kỳ hòa hoãn mở lời: "Giai Nhạc không thích người khác động vào đồ sưu tầm của nó đâu."

Trương Thần Phong cũng không có bị dọa giật mình, chỉ duy trì tư thế ngồi, rất bình thường quay đầu nhìn về phía anh, cho đến khi vẻ tối tăm vừa nãy có xu hướng suy tàn, bên mép mới miễn cưỡng nhếch lên ý cười: "Đêm nay cô ấy ra ngoài, còn nói khả năng hôm nay sẽ không về."

Hồng Chính Thân buông xuống gói hành lý, đi tới kệ bếp pha ly sữa nóng, xong rồi lại mang ra ngoài phòng khách, đem ly đặt trên bàn trà trước mặt Trương Thần Phong, ra hiệu cho hắn uống.

"Tôi hơi mệt, ngủ trước." Hồng Chính Thân xoay người đang muốn quay về phòng ngủ, cổ tay bị người ngồi trên thảm mạnh mẽ kéo lại.

"Ở lại với tôi một lúc đã." Nói xong Trương Thần Phong chống tay đứng lên, sau đó từ phía sau nhẹ nhàng vóng qua thắt lưng Hồng Chính Thân, vùi đầu vào hõm vai anh, tựa như làm nũng cầu xin, "Cùng tôi khiêu vũ một bài đi."

Hồng Chính Thân lắc đầu cười yếu ớt: "Cậu uống rượu à?"

"Không. Chẳng qua vừa nhìn thấy anh đã như say rồi."

"Buồn nôn như vậy, thật sự ăn không tiêu."

Trương Thần Phong mạnh mẽ xoay anh quay lại cùng chính mình mặt đối mặt, ánh mắt của Hồng Chính Thân còn có vẻ như đang lảng tránh. Trương Thần Phong đối với thái độ xấu hổ cự nự tiếp nhận tình ý của Hồng Chính Thân như vậy làm cho tâm ngứa, thế là nhịn không được ôm lấy bờ vai của anh giật dây: "Đến, nhảy một bài."

Đĩa nhạc đã đổi sang vũ điệu Tango, Trương Thần Phong chỉ là đi theo tiết tấu cùng Hồng Chính Thân đỏ mặt, chân nhẫm trên thảm, gương mặt kề sát khiêu vũ.

Thân thể cùng tâm hồn dây dưa, tim mạnh mẽ gia tốc, nhiệt độ từng chút một truyền tới, lòng bàn tay hơi xuất mồ hôi, không hiểu sao lại tạo nên một luồng thân mật đến đáng sợ, những nơi tiếp xúc qua mang đến cảm giác tựa như điện giật. Ánh mắt tập trung, thân eo dán chặt, gần gũi đến mức hơi thở giao hòa, hồi hộp đến linh hồn run rẩy buông lơi.

Trương Thần Phong đem tay phải dọc sống lưng Hồng Chính Thân, chuyển về đến mông, dùng một chút lực, giữa hai người tìm không được một khe hở. Đây là kiểu ôm ấp chỉ tình nhân mới có.

Trương Thần Phong phải thừa nhận chính mình bắt đầu mê luyến lồng ngực đồng dạng ôn nhuận rộng mở cùng đề cao khát vọng, tuy rằng chỉ có chút đi vào lòng người, cũng không dễ dàng buông bỏ được.

Trương Thần Phong đem môi hạ trên vành tai Hồng Chính Thân buông một tiếng: "Ban ngày lúc ở sân bay, vừa nhìn thấy anh tôi đã có chút xung động..."

Hồng Chính Thân cũng không có để cho hắn cơ hội dương oai, càng không bị hắn tình sắc ám chỉ dọa sợ: "Cậu hôm nay là lạ, không cóchuyện gì đi?"

"Tôi muốn cùng anh làm tình."

Nói xong đã lập tức hôn trụ Hồng Chính Thân, đầu lưỡi mềm mại ẩm ướt nhân lúc đối phương hoảng hốt xảo quyệt tiến vào. Lòng bàn tay mang theo lực độ cùng mồi lửa trực tiếp tiến tới nơi giữa hai chân, khiến cho Hồng Chính Thân nhẹ thở gấp giãy khỏi cái ôm của đối phương, khó khăn nói:

"Đừng làm bừa, tôi còn chưa kịp tắm rửa..."

Thần sắc của Trương Thần Phong không ngừng che giấu sự thất bại, nhưng vẫn thản nhiên dán sát vào đối phương bộ dạng như càng muốn dây dưa hơn: "Cũng tốt, tôi từng nói tôi thích hương vị của anh."

Đáy lòng Hồng Chính Thân bị một chuỗi các hành động thế này khiến cho có chút rối loạn, đại khái là bị Trương Thần Phong tâm tình bất ổn lây nhiễm, anh nghe được giọng điệu của chính mình cũng trở nên có chút bất lực: "Cậu tới cùng là muốn thế nào?"

"Hư —— đừng nói nữa." Trương Thần Phong càng ôm chặt Hồng Chính Thân:

"Cho tôi một lúc, một lúc thôi..."

Tựa như năn nỉ, tựa như ép buộc cũng tựa như dò hỏi, mang theo ý trấn an nào đó, ngốc nghếch đòi hỏi lần thứ hai hung ác hôn đối phương. Nụ hôn càng ngày càng kịch liệt, cuối cùng lại có vài phần tuyệt vọng thương tổn, dưới môi cùng khoang miệng truyền tới một cỗ mùi máu tươi, thế là những kia tâm tình cũng đi theo lần lượt rơi trên cần cổ, cuối cùng dừng lại tại nơi hầu kết.

Thành thực do dự biến thành tình cảm thiêu đốt, Trương Thần Phong chìm đắm trong thứ mê hoặc mờ tối ám, nuốt gọn ý chí thỏa hiệp, tình cảnh này khiến quá trình đòi hỏi giải quyết dục vọng trở nên cao vút mà sắc bén.

Phản ứng sinh lý cùng tâm lý đều có chút cấp tiến, nếu như không sợ thương tâm, thì đã có thể giống như một đứa trẻ vô lại, dây dưa than nhẹ cùng trăn trở xâm chiếm, đổi lấy hương vị cấm túc cùng bá đạo.

Hồng Chính Thân khí tức mạnh mẽ, cơ thể cao ngất cùng ánh mắt lúc nào cũng lảng tránh đều khiến Trương Thần Phong say mê, hắn cảm thấy lồng ngực có cái gì đó quấy nhiễu, khiến hắn phải làm chút chuyện nào đó cho chúng an tĩnh lại, lý chí đã mất đi chỉ còn bản năng tự do hoạt động.

Ranh giới mơ hồ giữa hai người, giờ phút này có đứng tại chỗ không tiến về phía trước, cũng đã bị phá bỏ.

Lúc này quyền quyết định không còn ở trong tay Trương Thần Phong nữa, mà Hồng Chính Thân cũng tuyệt đối không để đối phương ra quyết định, cho nên bọn không biết phải dùng cái gì ngoài sự ương ngạnh ra đặt cược.

Sự dịu dàng lẫn công kích nơi Hồng Chính Thân, Trương Thần Phong đã lĩnh giáo qua cả, chỉ là tại đoạn vui chơi tình ái này hắn vẫn là tay mơ, không nắm chắc được anh, lại càng không muốn bị người nọ điều khiển, nhưng một khi dục hỏa vồ đến, chỉ còn cách khoanh tay chịu trói chính mình mới không còn bị kích tình mạnh mẽ thiêu đốt.

Sau một hồi, đơn thuần ôm ấp cùng hôn môi căn bản không còn có thể thỏa mãn khát vọng nơi đáy lòng được nữa, tín hiệu nguy hiểm bởi vì một vòng triền miên say mê giao quấn mà biến mất, càng chống đỡ chỉ càng khiến chính mình càng ham muốn.

Lúc Trương Thần Phong một cái đẩy Hồng Chính Thân ngã lên sô pha, nghiêng người đè lên, bàn tay thường ngày vốn không dùng lực của hắn bắt đầu muốn tuyên bố quyền sở hữu, Trương Thần Phong đè lại lồng ngực Hồng Chính Thân, ngón tay bắt đầu thô bạo càn quấy, gần gũi cuồng nhiệt dọc theo bên gáy liếm mút gặm cắn rồi lại từng bước chuyến về, không hề gặp sự chống cự nào, mới nặng nề mà ngoạm lấy đầu ngực phía bên phải.

Trên cơ thể truyền đến một cỗ đau đớn, da thịt Hồng Chính Thân giật mình co lại, miệng rên rỉ một tiếng, khuỷu tay theo bản năng muốn chống lên nửa thân trên kháng cự thế xâm chiếm mạnh mẽ của Trương Thần Phong.

"Trương Thần Phong! A —— "

Hồng Chính Thân muốn quát đối phương ngưng lại nhưng dường như lại càng khiến hắn càng hứng khởi, hành động trở nên ngày càng ngang ngược. Cho đến khi sắc mặt anh dần trở nên tái nhợt, tức thì mỗi một nơi trên cơ thể đều cảm nhận được sự thô ráp cùng thủ đoạn mang theo chút nóng nảy mà mới lạ dò hỏi, một cỗ sát thương không báo trước đột ngột hướng đến nơi quan trọng ôn tồn cọ cọ.

Cho dù lý trí có mạnh mẽ thế nào, vẫn không chống lại được lời mời gọi của dục vọng bức bách tiến vào vực sâu. Trương Thần Phong nỗ lực thuyết phục chính mình: Hồng Chính Thân, tất cả đều là do anh ép tôi làm như vậy!

Phát điên cũng được, cuồng nhiệt như dã thú cũng được, lúc thân thể dán sát, cảm nhận được một luồng kích thích mãnh liệt đến mức muốn nứt ra, tại giây phút xâm lược này, một làn gió thổi ngang qua khiến cơ thể run rẩy, chạm đến điểm kích động hưng phấn, đổi lại một hồi hồn bay phách lạc, cùng yên lặng kỳ quái.

Mọi giác quan đều bị làm cho rối loạn, chính mình đã cảm nhận được điều này mỗi khi ở trên người Hồng Chính Thân, nhưng người đó ngược lại cũng như vậy, trầm mê thưởng thức toàn bộ quá trình đối phương xụi lơ phục tùng chính là điều tuyệt với nhất.

Chinh phục cấm kỵchỉ có ở nơi đây mới có vẻ như đạt được đúng giới hạn của nó, gần như kích phát ra tất cả những bản năng đã bị kiềm chề trong quá khứ.

Dây dưa kì quái, truy đuổi che giấu, tình ái khiếm khuyết, lặp lại sai lầm, lặp lại thất thường, lặp lại hấp dẫn, không tránh khỏi phải bất chấp đục thủng lớp ngụy trang của chính mình. Đôi mắt như bị sương mù bủa vây của người này dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra hương vị tình dục nồng nặc.

Thân cận cùng con người này, chính mình sẽ phải trả cái giá quá đắt, gương mặt luôn bình tĩnh, lạnh lùng, thản nhiên, bị chính mình lỗ mãng đối đãi, vẫn còn có thể duy trì khí thế cùng vẻ kiên định, lại phá lệ trở nên gợi cảm, bị mình lăng nhục thế này, từng tấc bị nuốt gọn ăn mòn, dưới ánh đèn ám sắc, cơ thể này tựa như tỏa ra một tầng kim sắc đầy hoa lệ.

Trương Thần Phong không bị ánh mắt của Hồng Chính Thân dọa cho lui lại, mà chỉ là lui về phía sau một chút, sau đó lập tức tiến công ngày càng mạnh mẽ hơn, xâm nhập vào giữa hai chân người nọ, khát khao nguyên thủy nhất gần như không thể kiềm chế nổi nữa mạnh mẽ kêu gào được giải thoát.

Lúc Hồng Chính Thân theo phản xạ định dùng sức đẩy người đang nằm lên mình thì phát hiện sức của đối phương khác xa so với những lần động chạm trước đây, thế mà trong nháy mắt có thể khiến cho cánh tay mà anh vồn tự cho là có đủ luyện tập thể hình của mình không thể cử động. Trương Thần Phong dường như đã biến thành một người đàn ông mà Hồng Chính Thân không quen thuộc lắm.

Dục vọng mờ mắt, ồ ồ thở gấp, một luồng khí tức mạnh mẽ nhanh chóng bao vây, thô bạo phát tiết, giống như thiêu đốt đỉnh đầu mà lao vào, không có bất cứ sự chuẩn bị nào, trực tiếp tìm đến nơi phòng tuyến ẩn mật nhất của Hồng Chính Thân.

"Ách ——" Hồng Chính Thân thấp giọng kêu một tiếng, cảm giác đau đớn mạnh mẽ kéo đến khiến trước mắt mơ hồ, mồ hôi lạnh túa ra, anh chợt ý thức được hôm nay Trương Thần Phong đã phát điên rồi. Anh càng muốn lùi lại, đối phương trái lại càng tiến thêm một bước.

Giữa nơi tràn ngập nhục dục thô bạo xâm nhập rõ ràng truyền đến mùi máu tươi, Trương Thần Phong không thể lý giải chính mình vì cái gì muốn dùng phương thức này để biểu đạt bị mê hoặc kích động cùng bất mãn, trước mắt chỉ có thể cảm nhận được suy nghĩ trong lòng đang run rẩy cùng mạch đập dữ dội.

Hạ thân bị gắt gao trói buộc mang tới cảm giác đau cùng khoái cảm khiến Trương Thần Phong không kiềm chế được gào ra tiếng, chính mình còn thấy đau, người dưới thân càng không cần phải nói, cơ mông run rẩy lại tạo nên một hồi giằng co khó khăn mới.

Cùng một người điên giảng đạo lý chỉ là phí công, huống hồ lại còn theo một người điên sắc dục xông não giảng đạo lý, nhưng Hồng Chính Thân không thể không ra tối hậu thư: "Cậu đừng quá đáng như vậy —— a! Đồ khốn..."

Lần này mở miệng này cũng chỉ nhận lại được một đợt chôn sâu triệt để chiếm đoạt đến tận cùng.

Trương Thần Phong quên đi cảm giác đau, cậy mạnh cùng kỹ xảo kịch liệt tiến công vào lúc này chiếm thượng phong, hắn mạnh mẽ nhấc lên một chân của Hồng Chính Thân, hạ thể càng thâm nhập sâu hơn thẳng tiến.

Hồng Chính Thân gần như thất thần hét lên một tiếng, giữa bể dục mãnh liệt, không cách nào khôi phục thần thái trước đây, bị mồ hôi ngấm ướt vài tóc dán trên má, biểu hiện ra vẻ tiều tụy ngoài ý muốn. Chỉ là lúc lý chí tinh thần sa sút, trong ánh mắt vẫn lập loè nghi vấn cùng chán ghét chính mình.

Hồng Chính Thân không biết chính mình lúc nào lại chọc giận cái tên tâm tình bất định này, cũng tại chính mình lần nữa dễ dàng tha thứ cùng nhún nhường, tạo cục diện cho đối phương từng bước ép sát, cuối cùng mặc cho hắn phát tiết cùng vũ nhục, đáng giá sao Hồng Chính Thân? Thanh tỉnh đi Hồng Chính Thân!

Đối với công kích mãnh liệt mà dày đặc, Hồng Chính Thân cuối cùng phải giơ cờ trắng đầu hàng, không thể đối mặt với một Trương Thần Phong dã thú dây dưa. Tần suất luật động tức thì trở nên càng mạnh mẽ tựa như muốn đè ép tất cả, ra vào giữa dịch nơi thể giao hòa dây lên cả sô pha, mỗi khi thân thể bị trùng trùng đỉnh nhập, bên tai truyền đến tiếng gầm nhẹ đầy rẫy cực độ thống khổ cùng cực độ khuây khoả.

Trương Thần Phong bị áp lực tình triều làm cho mọi tuyến phòng ngự đóng băng, đang nhẹ nhàng mà nặng nề ra vào lại trở thành liên tục công kích vào sâu đến tận cùng, hắn không có lý do gì phủ nhận chính mình đã bị rung động.

"Anh thích tôi làm anh đi, ha? Anh thích tôi làm anh như thế này! A... A ha! Ưm..."

Cả người trên dưới đều mạnh mẽ có rút mỗi lần chạm tới điểm hưng phấn, Trương Thần Phong tàn khốc thưởng thức người đàn ông xuất sắc này tại dưới thân hắn lộ ra vẻ khuất nhục phóng đãng, hắn nghĩ sẽ nghe được anh chửi bới hoặc gào thét, nhưng cả quá trình đều chỉ có trầm mặc chống lại.

........

Thời gian trôi qua mấy phút đồng hồ, phản ứng của đối phương vẫn không khá hơn, Trương Thần Phong bị cuống rồi, đột nhiên cảm thấy ái dục không chiếm được thỏa mãn, vui sướng và thống khổ cùng một lúc kéo tới.

Càng kỳ quái hơn, lần này chiếm thế chủ động tuyệt đối, nhưng cũng không cảm giác được bất kỳ một lần tiến nhập nào như lần đầu. Bởi vì lúc gần đạt tới cao trào, hắn đột nhiên cảm giác được Hồng Chính Thân không hề thoải mái. Điều đó trực tiếp ảnh hưởng đến sự tồn tại của hắn, khiến cho hắn sau này cũng không cách nào bao biện, tâm tình như đến cực hạn mất đi toàn bộ sức lực.

Hồng Chính Thân khẽ rên một tiếng tay túm chặt lấy đệm dựa của ghế sofa trong, lần này đau đớn không giống lần đầu tiên thì cũng là do tự nguyện tự ngược. Sự đau đớn này cùng trước đây không giống nhau, là bởi vì tâm của anh cũng trôi theo cánh tay đang nắm chặt rồi, cũng bởi vì chính nơi này, Hồng Chính Thân ý thức được chính mình không nên đối với tình ái đồng tính ôm huyễn tưởng nữa.

Hạ thân thấm ướt một mảnh dịch thể giao hợp của đàn ông, nhạc nền đã dừng lại, Trương Thần Phong suy sụp mở rộng cánh tay, ngửa đầu ngã vào sô pha.

Cả không gian đều đầy rẫy mùi vị tanh nồng ái muội, một dòng khí lưu khàn khàn ngăn chặn hô hấp thông thuận.

Gương mặt Hồng Chính Thân vẫn bình tĩnh, nhìn cũng không nhìn đối phương một cái, yên lặng bước chân xuống đất, động tác đột nhiên có chút khó khăn, người vừa đứng lên, dưới chân còn kèm theo một cái lảo đảo.

Hồng Chính Thân cười khổ, anh thực sự không muốn lại trước mặt Trương Thần Phong biểu hiện vụng về yếu đuối như thế, tất cả đều là chính mình tự làm tự chịu, cũng là thời gian để chính mình không cần chật vật khó chịu như vậy.

Vừa bước ra một bước, cổ tay đã bị người phía sau kéo lại, trong quá khứ có thể khiến cho nội tâm kích động bởi một cỗ bá đạo ngọt ngào, trong nháy mắt này, đã không còn tồn tại trong mắt Hồng Chính Thân nữa.

Giọng nói của Hồng Chính Thân mệt mỏi mà khàn khàn: "Cậu, đừng làm gì tôi nữa." Sau đó thô bạo gạt đi tay của đối phương, cơ thể xích lõa, trực tiếp hướng về phòng ngủ.

..........

Đi vào phòng tắm vòi hoa sen, nhìn chính mình trong gương, đôi mắt đỏ hồng, thần thái vô hồn, chân tay lại còn rệu rã như người nghiện ma túy, đúng là muốn bao nhiêu khó coi có bấy nhiêu khó coi. Đầu ngón tay Hồng Chính Thân lướt qua mấy dấu răng chỗ vai gáy, lồng ngực cũng bị đè ép quá độ mà lưu lại mấy vết bầm ứ máu hồng hồng.

Hồng Chính Thân thở hắt ra một hơi, đem trán gác lên cánh tay, tựa trước gương, trùng trùng nhắm mắt lại, muốn cho chính mình bình tĩnh một chút, thế nhưng mệt mỏi chính là mệt mỏi, xem ra chính mình không chỉ không thích hợp cùng đàn ông bàn chuyện tình cảm, còn không thích hợp cùng đàn ông lên giường.

Anh nỗ lực nếm thử cảm giác đón nhận qua, nhưng đều không được tích sự gì. Hôm nay tình dục cường bạo như vậy chính là đối phương trả thù. Trương Thần Phong hận chính mình, còn xa so với yêu nhiều.

A, có lẽ, người ta căn bản sẽ không nghĩ tới cùng một người đàn ông nói chữ "Yêu".

Này chính mình đối với hắn là thứ tình cảm gì nhỉ? Xem như là yêu sao? Hay là bọn họ thực ra chỉ là bị thân thể hấp dẫn lẫn nhau mà thôi. Càng đáng buồn chính là, Hồng Chính Thân anh e rằng cũng không phải bạn tình duy nhất của Trương Thần Phong.

Bất kể quan hệ trong tương lai sẽ là cái dạng gì, đều không nên lún vào vũng bùn càng sâu nữa.