Cappuccino

Chương 41




Ngày diễn đã cận kề mà tiết mục lớp tôi vẫn chưa thể nhuần nhiễn được, về phần hoạt cảnh lẫn diễn xuất đều ổn, mọi thứ rất chuẩn, chỉ có tôi là hay bị vấp khi hát thôi. Có lẽ là do trước đó tôi nghe nhạc nước ngoài quá nhiều nên đối với nhạc quê hương thì tôi chẳng rành gì sấc, thật là đáng hổ thẹn mà.

Vì thế tôi quyết tâm phải học cho thuộc bài hát bằng nhiều cách khác nhau, nghêu ngao hát trên đường này, tắm cũng hát, đi dạo cũng hát, lúc ăn cơm thì xỏ tai nghe mà nghe này đến nỗi ngủ mớ cũng hát luôn.

Và kết quả là cái dư âm của bài hát cứ ong ong trong đầu tôi mãi, gián tiếp hại đến cái miệng vô tội. Cứ mỗi lần tôi nói chuyện ra là thế nào cũng lẹo vài từ “cô dâu”, “chú rễ” vào thôi, nhờ thế mà bọn trong lớp trong lớp tôi được mấy phen cười nghiên ngả mỗi khi tôi lên trả bài mà lỡ mồm lẹo lưỡi.

Kì kèo thế nào thì chương trình văn nghệ chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam cuối cùng cũng được diễn ra. Sân trường rộng lớn nơi mà tôi vẫn ngán mỗi khi bị ông thầy thể dục bắt chạy bền giờ đây đã được dựng thành một sân khấu lớn, chỗ ngồi được bố trí chật nít cả sân.

Tất cả học sinh đều ùa về trường đông như trẩy hội vậy, học sinh trường khác cũng có, người ngoài vào cũng có nói chung là đủ loại người tham dự từ già, trẻ,lớn, bé, mà theo tôi thấy thì toàn là những phụ huynh có con phụ trách tiết mục theo cổ vũ là nhiều thôi.

Theo như tôi biết thì cả trường có tổng cộng 50 tiết mục từ 50 lớp khác nhau, theo sắp xếp thì lớp tôi dự thi ở tiết mục số 22, không quá sớm cũng không quá trễ, vừa có thể rút kinh nghiệm từ những lớp trước vừa có thể thám thình tình hình đối phương nữa.

Tiết mục đầu tiên là tiết mục ảo thuật do bọn lớp 10A7 biểu diễn, chả hiểu do là lớp đầu tiên trình diễn hay là bị khớp trước đám đông hay sao mà lớp này đã làm khán giả được một phen cười vỡ bụng.

Số là bọn nó biểu diễn tiết mục biến người từ chỗ này sang chỗ khác. Lúc đầu ảo thuật gia dắt một người vào trong một cái tủ, úm ba la hô xì biến thế là người đó đi ra từ cái tủ kia. Khán giả thấy thế rất là hào hứng nên vỗ tay rôm rốp như sấm dậy vậy, nhưng chừng mươi giây sau lại im thin thít, chả ai nói một lời nào nữa, bởi lẽ cái thằng vừa đừng ở tủ bên kia lại lù lù đi ra ở cái tủ bên đây, thành ra là có hai thằng giống nhau đứng ở hai cái tủ.

Sau một lúc ngớ người thì khán giả mới bắt đầu bật cười sằn sặc vì mánh lới dùng anh em song sinh để diễn xiếc, không hẹn mà gặp cả 3 vị giám khảo đều khoanh tròn vào ô điểm rồi lắc đầu che miệng cười tế nhị.

Đến lớp 12A12 mới hú vía, bọn họ biểu diễn tiết mục múc dân tộc. Lúc đầu thì rất suông sẻ, khán giả thì rất cuốn hút vì lớp bọn họ cũng có nhiều nhỏ rất xinh, ngày cả các giám khảo cũng gật gù tỏ vẻ hài lòng, có thể nói tiết mục này có triển vọng về nhất rất cao.

Ấy thế mà ngày cái lúc mấy thằng con trai bưng các thôn nữ lên vai thì tự dưng một thằng từ đâu đến đứng dưới khán đài mà quát lớn:

-Mồ mạ mày thằng Chiến, bỏ cái tay khỏi đùi gấu tao ngay!

Thế nhưng chả có ai trong đội biểu diễn trả lời nó cả. Tức tối, nó lại tiếp tục quát:

-Tao nói tiếng nữa không bỏ ra tao lên hốt mày đấy!

-Chỗ lớp tao đang biểu diễn cút chỗ khác đê! – Và một thằng trong đoàn biểu diễn cũng lên tiếng.

-Khỉ bố mày, nãy giờ mày lợi dụng gấu tao!

-Mày lợi dùng không được nên tức hay gì!

-Có ngon thì ra sau trường 1-1 mày

-Chơi mày luôn mày, tưởng tao sợ à?

Thế là cái thằng đứng trên khán đài hừng hực bỏ nhỏ con gái xuống rồi chạy theo thằng kia ra sau trường trong sự kinh ngạc của quần chúng khán giả lẫn các vị giam khảo, còn nhỏ con gái kia cũng hớt hãi mà chạy theo gọi í ới. Cái bọn còn lại sau một lúc ngẫn tò tẻ ra chả biết gì thì cũng bắt đầu trần tĩnh lại mà biểu diễn tiếp.

Nghe phong thanh đâu sau buổi văn nghệ thì hai cái thằng đó bị đuổi học hết một tuần lễ, còn nhỏ con gái đó đột nhiên nổi tiếng khắp trường luôn, đi đâu cũng bị xì xầm bàn tán là lẳng lơ hết. Bây giờ thì chắc nhỏ cũng biết cái cảm giác của tôi khi bị mấy thằng trong trường gọi là Phong lưu rồi, chẳng tốt lành gì sấc.

Cơ mà nhờ thế tôi lại phát hiện được một kiểu gọi bạn gái mới, đó là gấu, chả hiểu sao mà mấy tụi nó gọi bạn gái mình là gấu nhễ, nghe cũng hay hay đấy, nhưng mà khi áp dụng nó với Hoàng Mai thì bị em nhéo hông đau muốn lé mắt:

-Cấm anh gọi em là gấu, nghe một lần nữa là chết nghe chưa!

-Ẹc, nghe dễ thương mà!

-Không biết, em cấm!

Và thế là từ đó tôi bị cấm khẩu luôn từ gấu cho đến hết mùa noel mới được giải tỏa.

Nhưng mà sau này tôi nghe loang thoáng ý nghĩa của từ gấu là như thế này, gấu là một loài thú có vú rất hung dữ, khi giận lên có thể tát kẻ thù nổ đom đóm mắt mắt, nghe thì cũng có một số nét tương đồng với mấy bạn nữ đấy, thảo nào…

Thôi, trở lại với buổi văn nghệ, sau tình huống trời đánh thánh vật đó thì mọi chuyện vẫn tiếp tục diễn ra suông sẻ. Ngoài những tiết mục lọng cọng ra thì cũng có những tiết mục cực kì xuất sắc, tiêu biểu như tiết mục đơn ca Bụi phấn của lớp 12A3.

Có thể nói cái chị mà hát bài bụi phấn đó vừa hát hay lại xinh xắn nữa, làm khán giả cứ nhìn mê tơi, đặc biệt là thằng Toàn, nếu mà miêu tả như phim hoạt hình thì nãy giờ chắc cặp mắt của nó nổi thành hình trái tim từ lúc nào rồi, xinh quá mà.

-Đẹp ghê mày ạ! – Toàn phởn tơ tưởng.

-Ờ, công nhận! – Tôi tơ tưởng theo.

-Đẹp lắm chứ gì?

-Ờ, đẹp chớ, ủa mà ai thế! – Tôi và Toàn phởn thắc mắc.

-Hai người không lo tập mà cứ đùa cợt mãi thế hả? – Lam Ngọc trừng mắt quát tháo.

-Ớ rồi rồi! – Hai thằng tôi giật mình mà quay lại vị trí tập luyện.

Từ nãy đến giờ cũng đã trải qua nhiều tiết mục rồi, chỉ còn 5 tiết mục nữa là đến lượt lớp tôi biểu diễn nên cả nhóm bắt đầu chia đạo cụ cũng như trang phục biểu diễn ra để chuẩn bị. Khỏi phải nói, trang phục cũa Toàn phởn với nhỏ Kiều là đẹp nhất, cô dâu chú rễ mà lị, áo dài khăn đống chuẩn đám cưới truyền thống luôn, còn quan viên hai họ thì cũng áo dài khăn đống nhưng không đẹp bằng, chỉ có cặp song ca chính tôi và Lan ăn mặc áo bà ba giản dị thôi.

Do ga lăng nên bọn con trai chúng tôi nhường cho đám con gái thay đồ trước, đám thằng Huy thì ở ngoài tập luyện với măm cỗ thật, còn riêng tôi thì ngồi ngoài vừa nhẩm lại lời bài hát cho nhuần nhuyễn vừa tưởng tượng hình ảnh Lan xinh tươi trong bộ áo bà ba mộc mạc.

Và rồi đám con gái cũng đi ra với những bộ trang phục đẹp lung linh con cua đinh, bé Phương thì khoác trên người bộ áo dài hồng nhợt nhìn dễ thương quá mức quy định, còn Lam Ngọc thì tuy khuôn mặt có hơi lạnh lùng nhưng với một chút trang điểm nhẹ và bộ áo dài hồng giống bé Phương thì trông đẹp ra hẳn, phải nói là nhìn mê tơi luôn, làm cả đám con trai bọn tôi hết lời khen ngợi:

-Chẹp, nhỏ này mà không biết võ thì tao đợp luôn rồi! – Toàn phởn chép miệng

-Thôi con gái mà học võ thì tao ngán lắm! – Tôi bểu môi lắc đầu.

-Này, ông nói gì tôi đấy!

-Ớ, ặc! Thì tui khen bà đẹp mà, hề hề! – Tôi hốt hoảng chữa lời ngay.

-Hừm, tập không lo tập, ăn nói linh ta linh tinh! – Nhỏ nhíu mày khó chịu nhưng đôi má đã hồng ửng lên.

Thế nhưng người mà bọn tôi mong chờ nhất vẫn chưa xuất hiện, đó chính là Lan. Ai ai cũng thắc mắc khi nàng mặc áo bà ba thì sẽ như thế nào, chắc sẽ ngộ lắm, nhưng riêng tôi thì nàng đã đẹp sẵn rồi, trang điểm hay mặc những bộ đồ đẹp vào chỉ làm nàng đẹp hơn mà thôi.

-Gì thế này, chỉ có một bộ bà ba thôi mà, làm gì mà lâu dữ? – Toàn phởn nhìn đồng hồ lều bều.

-Con gái người ta phải trang điểm nữa chớ, tao không gấp mày gấp làm gì! – Tôi nhíu mày xỉa xói nó.

-Mà cũng lâu thật, gần nữa tiếng rồi! – Lam Ngọc cũng sốt sắng.

Và rồi Lan cũng bước ra khỏi phòng thay đồ, nhưng lạ một điều là nàng vẫn chưa thay gì hết, chỉ có khuôn mặt là được trang điểm nhợt thôi, nhưng chúng tôi khống chú tâm đến việc đó lắm bởi vì điều làm chúng tôi chú ý nhất là sắc mặt của Lan hiện giờ đang bối rối đến khó chịu ra mặt, vẻ như đang sắp khóc đến nới vậy.

Thấy thế chúng tôi liền chạy đến hỏi thăm tình hình:

-Sao vậy Lanna, vẫn chưa thay đồ nữa à?

-Hức, đồ diễn… – Nàng rung giọng kềm nén.

-Sao, nói rõ xem?

-Mất rồi!

-Hả, mất đồ diễn? – Cả đám trố mắt.

-Mình xin lỗi, là tại mình bảo quản không kĩ! – Nàng mím môi bật khóc, đây có lẽ là lần đầu tiên tôi thấy nàng khóc, khóc ấm ức, khóc kìm nén.

-Bạn bình tĩnh nói rõ hơn xem, tại sao lại mất? – Lam Ngọc khẽ khàng dìu Lan đến băng ghê đá.

-Mình cũng không biết, đồ của mình để trong phňng học, lúc sau thě không thấy nữa!

-Lanna đã kiếm thử hết chưa?

-Đã kiếm hết rồi, hức!

-Được rồi, không sao đâu, không phải lỗi của bạn mà! – Ngọc Phương nhẹ giọng trấn an.

-Nhưng đứa nào lấy mới được chứ? – Tôi tầm ngâm suy nghĩ.

-Thử nhớ lại xem những ai đã vào phòng học nào? –Huy đô góp ý.

-Lúc nãy cả chục đứa vào phòng học ấy chứ, nếu có một hai đứa thì dễ rồi! – Toàn phởn bác bỏ ý ngay.

Quả thật, lúc nãy trước khi buổi văn nghệ bắt đầu thì tất thẩy lớp tôi đều tập hợp ở trong lớp mình nên rất khó để suy đoán ai đã lấy đồ của Lan lúc đó. Nhưng điều chúng tôi lo nhất là giờ đây biết kiếm đâu ra trang phục để Lan mặc khi biểu diễn chứ, tiệm quần áo chúng tôi mướn đồ cách đây rất xa, có mướn thì cũng không kịp, chưa kể đây đã là bộ bà ba cuối cùng của tiệm đó rồi, bây giờ nếu muốn biểu diễn thì chỉ có nước là mặc đồ bình thường ra diễn thôi, dĩ nhiên là sẽ mất điểm rồi, ngoài cách đó ra thì chằng còn cách nào khác.

Thế rồi tất cả đều chìm vào trong im lặng, bởi lẽ công sức bấy nhiêu lâu tập luyện giờ đây phải mất theo bộ đồ bà ba xấu số đó, rồi phải nghĩ cách đối diện với tụi còn gái mỏ nhọn trong lớp nữa, thế nào cũng sẽ cãi nhau vài ba câu thôi.

Nhưng giữa tình huống bế tắc đó, bỗng nhiên trong đầu tôi lại nãy ra một sáng con kiến trên cả tuyệt vời, nhà tôi vẫn còn lưu giữ một bộ áo bà ba vàng nâu, đó là kỉ vật duy nhất mà mẹ tôi đã để lại, và bộ bà ba đó giờ đây đang nằm ở một chỗ trang trọng trong tủ quần áo của tôi, được tôi chỉnh chu đàng hoàng mỗi ngày.

-Ê, được đó nhe, quá xá được luôn! – Toàn phởn khoái chí khi nghe tôi trình bày.

-Nếu được thế thì nhất rồi! – Ngọc Phương cười rạn rỡ.

-Nhưng đó là kỉ vật mà, liệu có tiện không? – Lan ngập ngừng.

-Ừ, thì là kỉ vật, nhưng dùng cho việc cần thì chắc không sao đâu! – Tôi gãi đầu cười giả lả.

-Vậy thì được rồi, ông mau về nhà lấy đi, kẻo trễ! – Lam Ngọc sốt sắn giục tôi.

-Mình đi theo với!

-Ơ, để Phong đi được rồi, Lanna đi theo làm gì?

-Mình cũng muốn ướm thử bộ áo tý! – Nàng khẽ cười tròn xoe đôi mắt xanh biếc nhìn tôi.

-À, ừ! Thế cũng được! – Tôi nhập tâm bối rối.

Thế rồi tôi và Lan dắt chiếc xe đạp lén ra cổng sau của trường để tránh sự chú ý của bàn dân thiên hạ nói chung và của Hoàng Mai nói riêng. Để em thấy tôi với Lan đi thế này chắc chiến tranh lại xảy ra nữa mất, chi bằng cứ hành động trong im lặng thế này lại hay, nghe cứ như vụng trộm ấy nhỉ?

Chở Lan trên chiếc xe đạp thân quen ngày nào, tôi bất giác lại nhớ đến cái lần đầu tiên tôi chở nàng về nhà, đó là một buổi trưa hè nóng nực, do xe bị hư nên nàng phải chờ taxi đến đổ mồ hôi hột, và nếu tôi không tình cờ đi ngang qua thì chắc nàng đã phải chờ đến chiều rồi.

Dường như cảm nhận được sự mơ tưởng của tôi nên nàng khẽ giật tay áo gọi nhỏ:

-Nè, đang suy nghĩ gì đấy!

-Không, thì…chậc! Thì suy nghĩ bộ áo đó đang để ở đâu thôi ấy mà!

-Trời, chứ Phong không giữ nó à?

-Thì có chứ, hề hề! Mà Lan đã thuộc bài hát chưa? – Tôi cười giả lả rồi đảnh sang chuyện khác.

-Thuộc rồi, làu làu luôn ấy chứ, chỉ lo cho Phong thôi!

-Khỏi lo, hề hề! Thấy bữa hổm trả bài mà toàn lẹo “cô dâu”, “chú rễ” là biết khổ luyện cỡ nào rồi!

-Chà, ghê hen?

-Chứ sao! – Tôi được dịp lên mặt.

Thế nhưng, sau màn trò chuyện đó cả hai lại chìm vào yên lặng, lúc nào cũng thế, cứ mỗi khi trò chuyện với nàng được vài câu thì tôi lại đâm khớp, chẳng biết nói gì nữa. Với tôi, nàng là một cô tiểu thư cao quý, lúc nào tôi cũng muốn được nhìn thấy nàng vui, được nhìn thấy nàng tươi cười rạng ngời như nắng mai, nhưng khổ nỗi càng nghĩ tôi lại càng bí, chẳng biết nói gì để nàng được vui cả. Thế nên tôi chỉ biết đạp xe đi trong sự lặng yên mà thôi.

-Au, au! – Nàng nhăn mặt khi xe đi ngang qua khúc đường đang được sửa chữa gần nhà tôi.

-Sao thế, đau hả?

-Biết rồi còn hỏi, yên xe gì mà hông có đệm, đau mông quá đi! – Nàng hồn nhiên nói ra lí do chẳng ngại ngùng.

-Sặc, con gái con đứa nói thế…

-Thì sự thật là vậy mà, hông phải sao?

-Ừ thì vậy, nhưng đường đang sửa mà, đâu nhanh một sớm một chiều được!

-Vậy Phong cho mượn chút nha! – Nàng bỗng dưng trầm giọng

-Ơ, mượn gì?

-Có cho mượn hay không, nói một tiếng!

-Ch..cho chớ!

-Vậy nha…!

Vừa dứt lời, nàng liền vịnh hai tay vào hông tôi cứng ngắc làm tôi giật mình suýt lạc tay lái đâm vào cột điện, do thắng quá gấp nên nguyên thân mình của Lan ập vào lưng tôi đến tê người:

-Au..Phong dê xòm, cố ý thắng gấp phải hông! – Nàng ôm ngực nhăn mũi.

-Đ..đâu có, tại Lan làm Phong giật cả mình ấy chứ!

-Người ta có hỏi mượn trước rồi mà, giật mình gì nữa?

-Chỉ hỏi mượn chứ có hỏi mượn cái gì đâu?

-Hông biết, lỗi của Phong đó! – Nàng cau mày phùng má lên.

-Ẹc, rồi rồi, lỗi của Phong vậy! Giờ để Phong xem chỗ đau nhé!

-Thấy chưa, rõ dê xòm!

-Sặc, thì bị đau chỗ nào, người ta xoa bóp để chuộc lỗi cho!

-Á, à! Thì ra Phong cũng bạo ghê nhỉ, còn đòi xoa bóp cơ đấy! – Nàng nhìn tôi cười huyễn hoặc.

-Ơ, không phải hả? Nói xem Lan đau chỗ nào?

-Lúc nãy ngực Lan đập vào lưng Phong này, còn đau lắm đó!

-Ớ…!

-Sao, dám xoa bóp không?

-Ọc, con gái con đứa… – Tôi trố mắt.

-Con gái con đứa thế nào hả? – Em nheo mắt xoáy tôi.

-Thì th…thôi, lên xe mau kẻo trễ tiết mục bây giờ! – Tôi lại bối rối đánh trống lảng.

-Thế có cho mượn không?

-Mượn thì mượn!

Và rồi vòng quay của bánh xe đạp trên con đường lồi lõm vẫn cứ tiếp tục, lần này tôi không còn ngỡ ngàng bởi bàn tay của nàng nữa mà thay vào đó là cảm giác bồi hồi, xao xuyến đến rung động con tim. Nhìn thấy bàn tay trắng xinh của nàng mà tôi cứ ao ước được nắm lấy đường đường chính chính một lần, bởi lẽ nếu nắm bình thường thì trong lúc tập dợt tôi đã nắm khá nhiều rồi, nhưng nắm với tư cách là bạn trai của nàng thì có lẽ sẽ chẳng bao giờ làm được.

Thế nên giờ đây tôi chỉ mong sao con đường lồi lõm này thật dài để tôi có thể được ở bên nàng lâu nhất có thể, chỉ thế thôi cũng đủ để tôi cảm thấy bình yên lắm rồi…

Chừng mươi phút sau thì tôi cũng đã có mặt tại nhà mình. Hì hụt quét dọn nhà cửa và chuẩn bị nước uống giải khát là công việc của tôi hiện giờ, vì đây là lần đầu tiên Lan đến nhà tôi mà, phải tiếp đón nàng cho nồng hậu chứ.

Có lẽ thấy tôi quá sốt sắng nên Lan cười giả lả mà xua tay:

-Thôi thôi, làm như Lan người lạ không bằng!

-Ừ, hì! Để Phong lấy nước ngọt ra nhá!

-Uầy, Lan uống nước lọc được rồi, mau lên lấy bộ đồ xuống đi!

-Rồi rồi!

Lật đật chạy lên phòng để lục lại bộ đồ kỉ vật, nó vẫn nằm ở hộp tủ kín nơi được khóa cẩn thận mặc dù chưa chắc trộm sẽ thèm nếu có hắn viếng nhà, dẫu vậy nhưng tôi vẫn khóa kĩ, dường như đối với tôi nó là một thứ vô giá và chỉ có bảo quản kĩ càng như thế, tôi mới có thể an tâm được.

Nhẹ nhàng nhấc bộ đồ đưa lên trước mặt, trong lòng tôi lại ngập tràn bao cảm xúc lâng lâng khó tả. Cách đây mấy tháng, ba tôi trước khi đi theo đoàn đã để lại cho tôi cất giữ và tôi đã cất giữ nó cho đến ngày hôm nay, đây chính là kỉ vật duy nhất còn xót lại về mẹ tôi mà tôi có được. Chắc chằn một điều rằng, nếu là một người khác không phải Lan đang cần thì có chết tôi cũng chẳng bao giờ giao nó ra đâu, bởi vì tôi có cảm giác chỉ có nàng mới xứng đáng khoác nó vào người mà thôi…

-Đây là bộ bà ba của mẹ Phong đó sao? – Nàng trịnh trọng nâng nó bằng hai tay.

-Ừ, kỉ vật duy nhất của bà đấy, nó quan trọng với Phong lắm!

-Vậy có tiện không? – Nàng e ngại.

-Không sao đâu, tuy đã cũ nhưng Phong bảo quản tốt lắm không mục rách gì hết, chỉ có điều là màu sắc của nó hơi cổ, chỉ sợ Lan chê thôi!

-Lan làm gì chê chứ, ý Lan muốn hỏi là Phong dám giao kỉ vật của mẹ mình cho Lan hay sao?

-Việc đó thì Phong cũng không biết nữa, chỉ cảm giác là Lan rất hợp với nó thôi!

-Cảm ơn nhé, mon chérie! – Lan cười hiền, nhẹ nhàng ôm lấy tôi.

Giữa tình thế nguy hiểm, ngàn cân treo sợi tóc đó, tôi chẳng biết làm gì ngoài ngẫn người để mặc nàng ôm ghì mà chẳng thể nhúc nhích được tẹo nào, toàn thân cứ cứng đơ như khúc gỗ đến nói ra một tiếng rành rọt tôi còn chẳng nói được, chỉ ú ớ trong họng như bị bóp cổ vậy.

Chừng vài giây sau đó nàng mới nhẹ nhàng mà bỏ tay khỏi người tôi, trên khóe mắt đã đọng lại một chút lệ nhòa. Nàng nhìn tôi khẽ cười rồi nói với giọng rung rung:

-Xin lỗi nhé, Lan thấy xúc động lắm, không kìm nén được!

-Không có gì đâu, chuyện bình thường mà!

-Ừ, vì một kỉ vật quan trọng thế này chắc Phong không dễ dàng giao cho một người lạ được nhỉ?

-À, phải, mà lúc nãy Lan nói cái gì mon chérie nghĩa là gì thế?

-Có gì đâu, chỉ là một câu cảm ơn tiếng Pháp thôi mà, vậy Lan mượn nhà tắm thay thử, được chứ?

-T..tất nhiên rồi! – Tôi nhập tâm bối rối vì đôi mắt xanh biếc đó cứ xoáy sâu vào lòng tôi.

Sau khi Lan đã đóng cánh cửa nhà tắm lại rồi tôi nới thở phào nhẹ nhõm, thì ra Lan cũng có những phút yếu lòng như thế, trước đây tôi cứ tưởng nàng đóng kịch rất hay, rất giỏi, những gì thuộc về nàng đều rất huyền bí, không ai có thể biết được. Nhưng càng ngày tôi càng thấy nàng gần gũi, thân thương biết bao trái ngược với những gì tôi đã tưởng tượng trước đây.

“Em à, em không cần phải xin lỗi chi hết! Anh thích em bởi cái sự vụng về của em đó, nếu trải qua tất cả những sự việc hỉ, nộ, ái, ố mà em có thể bình thản như không có chuyện gì thì chắc em vô cảm mất rồi, đôi khi anh chỉ cần một phút yếu lòng của em thôi thì cũng đã cảm thấy ấm áp rất nhiều…”

-Ú oa! Đẹp quá đi! – Kiệu ẹo tấm tắc khen ngợi.

-Ôi trời ơi! Yêu mất thôi! – Toàn phởn đờ mắt mê mẫn.

-Có gì đâu mà mọi người! – Em Lan cười giả lả nhưng không kềm được vẻ ngượng ngùng trên mặt.

Cũng phải thôi, lúc nãy khi Lan vừa bước ra khỏi nhà tắm thì tôi suýt ngất vì độ mộc mạc của nàng đấy, nhìn cứ như một cô gái thôn quê thực sự vậy, đã thế nàng còn làm vẻ e ấp, vân vê tà áo bà ba nhìn yêu lắm cơ, giá mà Lan mặc bộ bà ba đó từ nhà đến trường thì chắc đã có cả khối thằng chết mê chết mệt rồi, dám xảy ra tai nạn giao thông luôn ấy chứ.

Chỉ còn một tiết mục nữa là đến lượt nhóm tổi biểu diễn rồi, nhóm đàn trai đàn gái thì đang hăng say tập dợt lần cuối, cặp cô dâu chú rễ Toàn phởn Kiều ẹo thì cũng đã diễn tự nhiên hơn rồi, còn tôi thì đang…run cầm cập như cầy sấy vì tứ đó giờ chưa có đứng trước đám đông chật kín như thế này lần nào cả, không khéo lúc đang diễn lại lăn đùng ra chết giấc cũng không chừng, làm sao đây?

-Nè Phong, làm gì thế! – Lam đứng sau lưng tôi vỗ vai muốn thót cả tim.

-Hic, run quá! Làm sao để bình tĩnh lại đây!

-Có gì đâu mà run, cũng bình thường mà! – Nàng khẽ cười hiền.

-Uầy, đây là lần đầu tiên Phong lên sân khấu đó, hic!

-Đây nè, uống đi! – Nàng lắc đầu mỉm cười rồi đưa cho tôi một ly nước màu hồng sẫm.

-Ơ, nước gì thế!

-Nước dâu, uống sẽ bình tĩnh hơn đấy! – Nàng cười tinh nghịch.

Như chết đói gặp cơm thừa, nghe đến bình tĩnh lại là tôi cằm ly nước tu một lèo hết sạch chẳng còn một giọt.

Khi toàn bộ chỗ nước đó trôi xuống cổ, một luồn hơi nóng bốc lên mặt làm tôi cay xè muốn chảy cả nước mắt, cổ họng tôi cay xé lên làm tôi nhăn mặt quýnh quáng:

-Ối, chát quá! Nước gì thế này?

-Hì, rượu vang đó! Lan mang theo để uống mừng lúc biểu diễn xong nhưng thấy Phong cần thì cứ uống trước một ít vậy!

-Sặc, rượu á! Hèn gì…say mất! – Tôi thản thốt.

-Trời! Tý rượu đó mà say gì! Đủ ấm người thôi! – Nàng cười giả lả đập vai tôi.

-Ờ hé! Thấy trấn tỉnh ra hẳn!

-Được rồi, tập trung đi mọi người! Chuẩn bị diễn rồi đó! – Lam Ngọc đập tay đều động.