Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2

Chương 44: Hồi ức: Muốn cho Kha Bố xem chương này một chút (Hạ)




Editor: Tảo

Beta: Tảo

Lam Ngân dùng sức, Chi Lý lui về sau một bước, Lam Ngân đem toàn bộ đồ vật trong tầm tay ném lên người Chi Lý, âm lượng tăng cao: "Con đánh cược được không? Con cũng biết trên người con chảy dòng máu của chúng ta, Chi Lý, con vì nó có thể làm loại chuyện gì, nhìn con bị tình cảm trói buộc thân thể, mẹ không thích như vậy, mẹ không thích!!! Nó quan trọng như vậy sao?!" Móng tay Lam Ngân hung hăng đâm vào phần bụng Chi Lý bị đá khi nãy: "Tiểu tử thối, đáng giá, đáng giá sao, con là bảo bối quan trọng nhất của mẹ, mẹ sẽ không đồng ý, mẹ sẽ không nhìn con bị thương." Lam Ngân buông lỏng tay, cô phải cho Kha Bố biến mất mới được, nhưng lại bị Chi Lý bắt được tay: "Thời gian còn chưa đủ, cậu ấy bây giờ vẫn là quá yếu đuối."

"Con còn muốn lãng phí bao nhiêu thời gian trên người nó."

"Đừng nói nhảm, đánh đi."

"Quên đi, bảo bối, mẹ sẽ tìm cho con cô gái hoàn mỹ nhất."

Chi Lý nhếch miệng: "Đó là sở thích của Chi Tả Tư, không phải của con."

"Con không chịu nghe lời? Vậy được, chúng ta tiếp tục."

Thời gian trong phòng dường như ngưng lại, đại khái là từ khi sinh ra tới nay, thậm chí sau này, đây là lần duy nhất trên thân thể hắn nhiều vết thương như thế, hắn lựa chọn nhận lấy toàn bộ thương tổn của Kha Bố. Lam Ngân dùng đủ loại tra tấn, chỉ là muốn Chi Lý kêu một tiếng đau, nói một tiếng con sai rồi.

Khói thuốc lượn lờ trong phòng, Lam Ngân nằm trên giường, tàn thuốc giữa hai đầu ngón tay sắp cháy hết, Chi Lý ngồi dưới đất, đầu dựa vào tường nhắm mắt lại. Tàn thuốc từ đầu ngón tay rơi xuống, mái tóc dài của Lam Ngân rũ xuống che khuất gò má: "Mẹ sẽ không đồng ý, tuyệt đối không đồng ý. Vì tốt cho Kha Bố, con hẳn là nên vĩnh viễn gạt mẹ, tại sao lại nói cho mẹ."

Chi Lý không mở mắt, chỉ là giật giật miệng: "Có một nguyên nhân làm mẹ nguôi giận, cũng có một nguyên nhân làm mẹ tức giận, mẹ muốn nghe cái nào trước."

"Làm mẹ tức giận."

"Tên gia hỏa đó rất quan tâm đến gia đình, gia đình cậu ấy tan vỡ, con chỉ muốn cho cậu ấy một gia đình mới." Ngữ khí hắn tùy tiện như vậy, nghe giống như là cho Kha Bố một chén nước. Lam Ngân không biểu tình bò dậy, cô động động bả vai, ngồi xổm trước mặt Chi Lý, đầu gối đè lên chân Chi Lý: "Nguyên nhân còn lại?" Chi Lý rốt cuộc mở mắt ra, hắn nhìn thẳng Lam Ngân: "Còn có thể là cái gì, bởi vì mẹ là mẹ của con, con cho rằng mẹ và thế tục khác nhau, con cho rằng mẹ có thể chấp nhận. Con là con trai của mẹ, thế tục là gì, không phải là một, hoặc là một đám người xa lạ sao?" Đầu gối Lam Ngân rời khỏi chân Chi Lý, bấu chặt quần áo Chi Lý: "Con cho rằng mẹ đồng ý chỉ vì nguyên nhân này, thân thể của con phải làm sao bây giờ."

"Đã đủ dùng rồi."

"Còn có cái quan trọng nhất, muốn mẹ nói bao nhiêu lần con mới hiểu? Phương phức yêu thương của chúng ta không thích hợp với người bình thường, sẽ sợ con, sẽ không hiểu con, các con rơi vào cãi vã, nó sẽ rời bỏ con, tình cảm của con sẽ tan vỡ, con sẽ thật đau đớn, mẹ không muốn như vậy, mẹ không muốn bất kỳ kẻ nào chỉ trích con." Lam Ngân đầu chống trên ngực Chi Lý, bị coi như quái vật khiến người sợ hãi là vận mệnh của một nhà bọn họ, vận mệnh này chính là cô cùng Chi Tả Tư cho hắn, Chi Lý không thể có tuổi thơ giống những đứa trẻ bình thường khác, tất cả mọi người đều tránh né hắn, đều sợ hãi hắn, đều ở sau lưng hắn nói bậy, cho nên loại thường thức gì Lam Ngân cũng không dạy hắn, như vậy hắn sẽ không biết ý nghĩa của mấy chuyện này, không biết thì sẽ không khổ sở, càng sẽ không bị ngôn ngữ làm tổn thương. Nhưng là, hắn cứ như vậy cô độc, như vậy cô độc.

Trước mắt Lam Ngân hiện ra Chi Lý hồi tiểu học, hắn một mặt tự nhiên thả cặp sách xuống, hỏi: "Ngân, quái vật là gì?"

"Ai nói vậy với con?"

"Không biết, trên đường về có cái này đập vào người con." Trong tay tiểu Chi Lý có một cục đá, trên cục đá viết hai chữ quái vật, hắn không tức giận, chỉ là nghi hoặc mà thôi. Lam Ngân nhìn cánh tay bị ném đá của Chi Lý: "Bọn họ là muốn chơi với con, Chi Lý, nếu có người muốn chơi với con, con hãy dùng phương thức của họ hung hăng chơi lại họ."

Một giọt lệ của Lam Ngân rơi trên đất, chỉ một giọt mà thôi. Chi Lý cúi đầu nhìn tóc đen của Lam Ngân: "Nếu sau này Kha Bố bởi vì con mà rời đi, vậy chứng minh con thất bại, mẹ lúc đó có thể cười nhạo con của hiện tại không nghe lời mẹ, không phải rất tốt sao."

"Đến lúc đó mẹ sẽ thật sự cười nhạo con."

"Cho nên chúng ta thành giao?"

Làm tới mức này, Lam Ngân biết mình sẽ không thay đổi được quyết định của Chi Lý, cô đứng lên, từ trong tủ lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ trước đó giúp Chi Lý mua, ném qua: "Mẹ cần thời gian suy xét." Chi Lý chống tay đứng lên, hắn đi vào phòng tắm, cởi áo ra, ngoại trừ khuôn mặt, toàn thân hắn đều là máu ứ đọng cùng da bị móng tay cào cấu, Lam Ngân dựa vào khung cửa: "Đến mức độ này con có thể chịu đựng đi."

"Tốt hơn so với con dự đoán." Chi Lý đóng cửa lại.

Tiễn Lam Ngân đi, Chi Lý mới quay lại trường học, Kha Bố mấy ngày nay không thấy tâm sự nặng nề đang đứng đờ ra trước quầy hàng phát ngốc, Chi Lý đi qua, cầm chai sữa bò lên liền bỏ đi: "Người này trả tiền." Không bao lâu Kha Bố đuổi theo, túi đồ trong tay Kha Bố nện lên tấm lưng chồng chất vết thương của Chi Lý: "Tại sao tớ phải trả tiền."

"Bởi vì tớ không mang tiền."

"Cậu không mang tiền thì tớ phải trả tiền? Cái loại suy luận gì vậy." Kha Bố đánh giá vẻ mặt Chi Lý, lầm bầm lầu bầu: "Giữa chúng ta không sao rồi?"Chi Lý cắm ống hút vào hộp sữa: "Giữa chúng ta còn rất nhiều chuyện."

"Nghe không hiểu, có ý gì?"

"Cái gì."

"Là ta đang hỏi ngươi."

"Cái gì."

Chi Lý cho Lam Ngân đủ thời gian xuy xét, theo thời gian, cô cũng bắt đầu tiếp nhận sự xuất hiện của Kha Bố, sự xuất hiện của cậu cũng không tồi, Chi Lý không còn như vậy cô độc, hắn có một đám bạn bè, hắn có Kha Bố, màu sắc quanh hắn không chỉ là màu đen.

Kha Bố sau khi đọc xong thật lâu không ngẩng đầu lên, còn tưởng lúc đó Chi Lý nói với Lam Ngân, Lam Ngân liền chấp nhận. Cậu nhớ lần đầu tới Nhân Quả trấn được cô chấp nhận tâm tình mình cảm động không thể tả nổi. Bây giờ ngẫm lại, thì ra đó là món quà Chi Lý đã chuẩn bị tốt từ sớm. Cậu không nói được mấy lời cảm động, tầm mắt có chút mơ hồ hỏi: "Vậy sao lúc đó Lam Ngân làm bộ không quen biết tớ, cô ấy không phải đã sớm gặp qua tớ sao?!"

"Có thể khuôn mặt cậu vô pháp để lại ấn tượng sâu cho người khác." Bút trong tay Chi Lý liên tục chuyển động.

"Nghĩ lại thật khủng bố, tớ một chút cũng không nhận ra sự tồn tại của Lam Ngân."

Lần này đối lấy sự khó hiểu của Chi Lý: "Cậu không biết Ngân ở đó? Vậy cậu lúc đó giận dỗi cái gì."

"Đừng đem tớ và cậu cùng đặt cùng đẳng cấp!" Chi Lý vẫn là Chi Lý, lý do cậu yêu hắn đã nói qua vô số lần, vẫn là muốn nói lại, đối với loại thánh mẫu cậu thật sự không có hứng thú, yêu chính là yêu tính cách này của hắn.

Cãi nhau không thể chứng minh là Lam Ngân đúng, khuyết điểm của cậu, khuyết điểm của tớ, chỉ là tình cờ bướng bỉnh giống nhau.

Kha Bố một phen ôm Chi Lý từ phía sau: "Tớ tuyệt đối không làm cậu thất bại bị Lam Ngân cười nhạo, cho nên kỳ thật tớ chính là Boss cuối của cậu đi."

Tảo: Hãy yêu thương Chi Lý ;;v;;