Cầu Bại

Quyển 1 - Chương 30





Cầu Bại - 求败
Tác giả: Thừa Phong Ngự Kiếm - 乘风御剑
QUYỂN I - NGUYỆT THẦN
Chương 30: Diệt đoàn
Dịch giả: Thiệu Cảnh
Biên tập: Matcodon
Nguồn: Tàng Thư Viện

“Chỉ một người lại tiêu diệt gần hết đoàn săn ma Thiên Hữu của ta! Sao có thể thế được?”
“Đoàn trưởng, thân pháp của hắn quá nhanh, phản xạ và ý chí chiến đấu lại không giống Võ giả cấp năm. Hơn nữa, hình như hắn rất quen thuộc khu vực này nên chúng ta cũng khó đuổi kịp hắn…”
“Không đuổi kịp… hắn chỉ là Võ giả cấp năm…”

“Đoàn trưởng… bây giờ địch trong tối ta ngoài sáng, hơn nữa hắn còn chiếm được địa lợi. Ngài xem chúng ta có nên… rút lui không?”
“Khốn khiếp! Ngươi nói cái gì vậy! Nếu tin chúng ta rút lui mà truyền ra, đoàn săn ma đứng đầu thành Thánh Đường bị một thằng nhóc Võ giả cấp năm uy hiếp đến nỗi bỏ chạy thì sau này chúng ta còn mặt mũi nào đặt chân lại đó nữa? E rằng những đoàn săn ma trong vòng trăm dặm quanh thành đều cười nhạo chúng ta…”
“Nhưng…”
Người này còn muốn nói gì đó nhưng Thiên Hữu Vương lại phất tay: “Không cần nói nữa! Một tên Võ giả cấp năm nhỏ bé dù luyện được kiếm thuật lợi hại đến mấy cũng bình thường thôi, ta không tin hắn có thể làm gì được ta…”
Thiên Hữu Vương còn chưa nói xong bỗng phát hiện được gì đó, miệng quát lớn giận dữ: “Nhóc con, mày dám!”
Vừa quát xong, thanh chiến đao trên tay hắn đã biến thành một tia sáng màu máu chém trúng viên đạn đang bay tới làm tóe lên chùm hoa lửa.
“Muốn chết! Dám đánh lén người của ta ở cự ly gần như vậy! Ngươi đã thoát khỏi tay ta một lần, tuyệt đối sẽ không thoát được lần thứ hai đâu.”
Thiên Hữu Vương hét lớn, mặt đất nơi hắn đứng như xảy ra một vụ nổ, đất đá bắn tung tóe. Cả thân người hắn bắn tới, chiến đao trong tay chém ngang, một thân cây to bằng xô nước bị một đao lôi đình vạn quân của hắn chém thành hai khúc!
“Bùm!”
Vụn gỗ bay tán loạn!
Phía sau màn gỗ vụn, thân hình của Vân Hi nhanh chóng lui vào rừng cây!
“Nếu để ngươi thoát thì kỹ năng truy tung cao cấp của ta chẳng phải uổng phí sao! Chết đi!”
Hai chân của Thiên Hữu Vương đạp xuống liên tục, hắn giống như một chiếc xe tăng lao vào rừng với tốc độ cao nhất, thể hiện sự bá đạo vạn người không cản nổi, nhanh chóng áp sát Vân Hi!
Mặc dù Thiên Hữu Vương đuổi theo rất nhanh nhưng Vân Hi chạy trốn còn nhanh hơn.
Hắn từ nhỏ đã sống trong rừng nên am hiểu rừng rậm hơn xa những người ở đây. Hắn biết phải làm thế nào để phát huy tối đa tốc độ di chuyển trong rừng.
Vì vậy, mỗi lần Thiên Hữu Vương sắp đuổi kịp, định ra đòn trí mạng thì Vân Hi lại né được, mượn lực tấn công chạy mất.
Người trốn kẻ đuổi, cứ tiếp tục như vậy được gần một cây số thì Vân Hi khẽ lắc mình ẩn mất, Thiên Hữu Vương đuổi theo ở phía sau không thể tìm được nơi ẩn náu của hắn.
“Không ổn, kế điệu hổ ly sơn (1)!”
Tiếp tục đuổi theo được gần một trăm mét vẫn không phát hiện được tung tích của Vân Hi, Thiên Hữu Vương dường như nghĩ ra gì đó, sắc mặt chợt biến, sau đó lấy tốc độ còn nhanh hơn cả lúc truy đuổi chạy như điên về phía sơn trang Hạo Nhiên. Những bụi cây mọc dọc đường bị chân khí của hắn tác động nên đổ rạp ra hai bên, tạo thành một con đường cho hắn chạy về.
Tuy nhiên hắn vẫn chậm một bước.
Khi hắn trở lại, bốn người ban nãy còn khỏe mạnh như hổ giờ đã biến thành xác chết, máu tươi đỏ thẫm không ngừng chảy ra từ vết thương của họ tạo nên một khung cảnh bi ai, thê lương.

Trong chốc lát, đoàn săn ma Thiên Hữu chỉ còn lại một mình Thiên Hữu Vương.
Nhìn thấy cảnh này, Thiên Hữu Vương vốn đã cực kỳ giận dữ cuối cùng cũng bùng nổ, hắn gào thét với rừng rậm xung quanh: “Ra đây! Lăn ra đây cho ta! Chỉ biết đánh lén thì có bản lĩnh gì chứ! Nếu là đàn ông thì bước ra đây, cùng Thiên Hữu Vương ta đường đường chính chính quyết một trận sinh tử! Lăn ra đây!”
Tiếng gào thét giữa rừng rậm yên tĩnh giống như tiếng sấm rền, tạo nên sóng âm mãnh liệt lan ra bốn phương tám hướng. Uy thế không hề thua kém vũ khí nóng hạng nặng.
“Bước ra! Chẳng phải ngươi rất có bản lĩnh đó sao? Giờ ta đứng đây, ngươi có giỏi thì đến ám sát ta đi! Đến đi!”
Thiên Hữu Vương gào thét. Cái chết của hai mươi đội viên đã khiến lửa giận trong lòng hắn hoàn toàn bùng cháy. Lúc này, hắn hận không bắt được Vân Hi để tự tay lột da rút xương hắn.
Tuy nhiên, tiếng thét của hắn không thể khiến Vân Hi xuất hiện!
Ngược lại…
Thu hút một số vị khách không mời mà đến!
“Ồ!?”
Nghe thấy một vài tiếng động nhỏ, ánh mắt Thiên Hữu Vương liền nhìn quanh. Ngay sau đó, hắn như hổ vồ mồi lao vào rừng cây bên cạnh, chiến đao trong tay biến thành một tia hung quang sắc bén, phía sau rừng cây nổi lên một trận mưa máu!
Nhưng nạn nhân của trận mưa máu này lại không phải là Vân Hi, người Thiên Hữu Vương hận không thể giết càng nhanh càng tốt, mà là những con ma thú cỡ trung trên đầu có một sừng, toàn thân đen nhánh, hơi giống sói lại hơi giống báo!
“Dạ Yểm thú!?”
Lúc này hắn bỗng nhớ ra, núi Chính Khí này chính là nơi sinh sống của loài ma thú cấp sáu nhanh như gió, lại thích hoạt động về đêm này.
Hiện tại, vì tiếng thét của hắn nên loài ma thú chỉ kiếm ăn vào ban đêm dường như đều chạy ra khỏi nơi ẩn náu. Chỉ một lúc, trong tầm mắt hắn đã xuất hiện ba Dạ Yểm thú.
Ba Dạ Yểm thú cấp sáu đối với một Võ giả cấp tám cũng không tính là gì, nhưng đừng quên…
Chủ nhân thật sự của rừng Dạ Huyết không phải nhân loại mà là ma thú.
Sinh vật mạnh mẽ ẩn náu khắp mọi ngóc ngách trong rừng Dạ Huyết.
Một khi hắn gây ra động tĩnh quy mô lớn trong rừng Dạ Huyết, đừng nói là Võ giả cấp sáu, ngay cả cao thủ cấp chín chuẩn bị bước vào Tiên thiên cũng có thể chết.
Hơn nữa, nghe đồn sâu trong rừng Dạ Huyết còn có ma thú cấp lĩnh chủ sinh sống.
Sau khi suy nghĩ, trong lòng Thiên Hữu Vương tuy cực kỳ căm hận nhưng vẫn nhanh chóng thu dọn một vài vật phẩm quý giá trên người đồng đội, miệng không ngớt chửi rủa: “Đáng hận! Đáng hận! Nhóc con, mày vĩnh viễn đừng để tao nhìn thấy, nếu không tao nhất định khiến mày sống không bằng chết! Để mày nếm lấy cực hình đáng sợ nhất thế gian!”
Sau khi thu dọn mọi thứ, hắn nhanh chân rời khỏi sơn trang Hạo Nhiên, lao vào trong rừng rậm.

Nhưng những Dạ Yểm thú vốn đang ngủ say lúc này đã bị đánh thức lại không muốn trở về tay không. Khi hắn chạy vào rừng liền có năm Dạ Yểm thú nhào tới. Tốc độ đáng sợ không hề thua kém võ giả cấp bảy khiến năm Dạ Yểm thú như biến thành một vệt sáng đen nhánh, trong nháy mắt đã lao đến trước mặt hắn.
“Khốn khiếp! Tuy hôm nay đoàn săn ma Thiên Hữu sa cơ lỡ vận, mất đi hai mươi thành viên ưu tú nhưng tuyệt đối không phải là thứ mà những súc sinh mới cấp sáu như bọn mày có thể đối phó. Chết đi cho ta!”
Tay Thiên Hữu Vương lóe lên ánh đao, Dạ Yểm thú xông tới đầu tiên bị ánh đao nhanh như chớp chém mất đầu, thân hình bằng cỡ con báo đập mạnh xuống mặt đất, máu tươi phụt ra.
Lúc ma thú đối đầu với con người, tuy chúng chiếm được ưu thế bẩm sinh nhưng cấp sáu và cấp tám chênh lệch tới hai cấp. Năm Dạ Yểm thú cấp sáu muốn bao vây một Võ giả cấp tám không phải là chuyện dễ dàng.
Đồng thời, một Võ giả cấp tám muốn giết năm Dạ Yểm thú sở trường về tốc độ cũng phải dốc hết sức.
Thấy dường như càng lúc càng nhiều Dạ Yểm thú chạy đến đây, Thiên Hữu Vương nổi nóng, chân khí trong cơ thể bỗng dâng cao, hét lên một tiếng như sấm: “Thần Quỷ Đao Quyết!”
Trong nháy mắt, thanh chiến đao tuyệt đối không phải loại tầm thường cùng lúc chém ra trên trăm bóng đao, mỗi một nhát đao đều kèm theo tiếng gió rít. Khi bóng đao dày đặc phủ xuống, tốc độ của Dạ Yểm thú chưa kịp phát huy đã bị chém thành thịt vụn. Trong nháy mắt, bốn Dạ Yểm thú đã bị giết chết.
Nhưng sau khi hắn thi triển tuyệt chiêu giết chết bốn Dạ Yểm thú, còn chưa kịp lấy lại hơi thì một bóng kiếm bỗng từ đống lá khô dưới chân hắn không xa phóng ra, trong nháy mắt tràn vào tầm mắt của hắn.
“Vì sao tên nhóc con này lại mai phục tại đây…”
“Phập!”
Máu tươi phun ra!
Thiên Hữu Vương đường đường là cao thủ cấp tám lại trợn tròn mắt, trong đôi mắt ngập tràn vẻ bất cam và không thể tưởng nổi, cuối cùng hắn ngã ầm xuống đất, thổi bay từng lớp lá khô trên mặt đất.
Đoàn săn ma Thiên Hữu.
Bị tiêu diệt hoàn toàn!
________
(1) – Kế lừa cho hổ ra khỏi núi, khiến kẻ địch ra khỏi nơi ẩn nấp để dễ bề tấn công.