Cậu Chủ Cứ Ghét Bỏ Em Chỉ Là Một Con Chó

Chương 7: Muốn chết




Đoàn Lăng nén khí đan điền, anh lặng lẽ nhìn về phía chó ngốc nhà mình.

Thâm tình đối mặt nhau một giây, hai giây, ba giây…

Ba Cái Khung: “Chỉ còn 20 phút!”

Chu Chu: “…Tại sao lại không có tác dụng!”

Đoàn Lăng tự kiểm điểm, “Vì không đủ để tâm ư?”

Chu Chu: “…Chưa gì mà anh đã không còn để tâm yêu em…”

Đoàn Lăng: “…Tình yêu không phải là thứ mà tôi muốn, muốn là có thể có…”

Chu Chu tủi thân nằm sấp lên bàn buồn bực, “Vậy em phải làm sao bây giờ? Chỉ còn 20 phút…”

Đoàn Lăng nhìn gương mặt nhỏ bé đáng thương thì anh cũng đau lòng giơ tay xoa đầu cậu, tay kia đẩy đĩa thức ăn, “Trước tiên ăn cho xong thịt bò đã, tôi nghĩ biện pháp cho em.”

Chu Chu ỉu xìu liếc cái đĩa rồi liếc nhìn trị số tuổi thọ thiếu mất một ngày, trong lòng hơi khó chịu.

“Cậu chủ nhỏ,” cậu ôm chân Đoàn Lăng ngồi xổm dưới sàn, dụi má lên đầu gối anh, “Một lát nữa em sẽ không thể nói chuyện với anh nữa rồi.”

Đoàn Lăng cũng rất không đành lòng, anh vò tóc cậu an ủi, “Không sao, dù em là hình dáng gì thì em vẫn là Chu Chu của tôi, có thế nào tôi cũng sẽ chăm sóc em.”

“Nhưng mà…”

“Ừm?”

Nhưng mà… nguyên hình của em chỉ có 5 năm tuổi thọ thôi, em không nỡ phải rời xa anh nhanh như vậy…

“Nhưng mà cái gì?” Đoàn Lăng truy hỏi.

Chu Chu nhìn anh một hồi lâu, chống cằm ở giữa hai chân anh, lắc đầu.

Đoàn Lăng thấy cậu thật sự không có tinh thần thì cũng ngồi xổm xuống theo, ôm cậu nhóc vào lòng lắc lư, “Nhân lúc còn có mấy phút nữa, nào tôi nghe rốt cục có muốn ăn gì hay không? Tôi sẽ mua cho em hết.”

“À, em muốn ăn thịt sườn.”

“Được.”

“Em còn muốn ăn gan gà trước đây anh hay làm ấy.”

“Được.”

“Em không thích ăn xúc xích giăm bông, anh đừng cứ bắt em ăn xúc xích giăm bông nữa.”

“Ừ, được.”

“Anh không được nướng khét trên giường, phải dậy sớm để ra ngoài chơi với em.”

“Ừ ừ, nhất định sẽ không nằm lỳ trên giường.”

Chu Chu im lặng một chốc rồi dụi mặt lên đùi anh, “Cậu chủ nhỏ, anh đối xử với em tốt quá à.”

Đoàn Lăng mỉm cười, thầm nhủ trong lòng: Em là cục vàng cục bạc của tôi mà, tất nhiên tôi sẽ tốt với em rồi.

Chu Chu nói một đống những chuyện có không như để lại di ngôn, xong thì bụp bụp mấy tiếng giống lần trước, biến trở về với thân chó lắm lông của mình. Có điều nó không còn phấn khởi như lần trước, nó ủ rũ ỉu xìu, tai cụp xuống, đuôi không vẫy, chán chường nằm nhoài trên đùi Đoàn Lăng, trong họng còn khẽ rên ư ử.

Đoàn Lăng ôm nó lên, ngẩng đầu phát hiện cái gã Ba Cái Khung đồng thời biến mất khi Chu Chu biến thân. Anh không nghĩ ngợi nhiều, ôm lấy Chu Chu để nó nằm lên trên ghế sofa, vò cái đầu xù lông của nó, cúi đầu hôn, “Em ngoan nhé, tôi đi mua ít thức ăn cho em, rồi mua cho em cái ổ nữa, chỗ này của tôi không có gì cả. Buổi tối lại cho em ăn gan gà nhé.”

Tai Chu Chu hơi động đậy nhưng vẫn không nhấc mí mắt lên, là loại đức hạnh sống chết mặc bay.

Đoàn Lăng bất đắc dĩ, dỗ nó thêm một lúc mới không yên tâm đi ra ngoài. Chu Chu nghe thấy tiếng đóng cửa, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm cửa xem xét nửa ngày, lại nhảy xuống sofa, dựa theo mùi của Đoàn Lăng đi đến bên cửa lớn, đầu để trên cánh cửa cọ tới cọ lui, rồi lại kêu ư ử.

“Ai, thôi vậy,” nó khuyên bản thân vực dậy tinh thần, “Vẫn nên suy ngẫm làm cách nào để tu luyện thì hơn.”

Nó cảm thấy làm người tốt hơn làm chó nhiều, không những ôm được cậu chủ nhỏ mà còn có thể nói chuyện với cậu chủ, có thể làm nũng, đặc biệt là lúc không mặc gì cả được anh ấy ôm, cái cảm giác ấy thoải mái hơn gấp mấy lần so với cách qua một lớp lông.

Chu Chu thở dài, nghĩ thầm: Haiz, nếu vẫn được anh ấy ôm như thế thì tốt rồi, ừm, ôm mà không mặc quần áo là thoải mái nhất.

Nên mới nói, đúng là phải nỗ lực tu luyện! Ừm!

“Ba Cái Khung.” Nó thầm gọi trong lòng.

Ba Cái Khung lập tức trả lời, “Sao rồi?”

“Nếu hình dạng này của tui mà có người yêu thích thì vẫn có thể tích lũy trị số tu luyện chứ?”

“Dĩ nhiên có thể, hệ thống… à nhầm, ba cái khung linh hoạt như ta đây thì dĩ nhiên có thể hấp thu hết thảy thiện ý!”

Chu Chu nghe thế thì yên tâm, nó cực kỳ có kinh nghiệm với chuyện hấp thu sự yêu thích của con người, ngày mai bảo cậu chủ nhỏ dẫn nó dạo một vòng bên ngoài, bảo đảm có cả tá các cô bé, gái xinh hay bác gái cô dì đến chơi với nó. Để các cô nương quý mến mình chỉ là chút chuyện nhỏ thôi!

Thế là Chu Chu “kê cao gối ngủ kỹ”, ra-đa trời sinh lại reo hò hoạt động, tràn ngập tò mò nhìn căn phòng xa lạ trước mắt.

Trong không khí chỉ có mùi của cậu chủ, không có của cha mẹ, hẳn là sống riêng, có điều chuyện này cũng không có gì ngạc nhiên, cậu chủ lớn rồi, tách khỏi cha mẹ ra sống một mình cũng thường tình. Trước đây ở kế bên nhà cũng có nhiều ông bà không sống với con cái, nhưng nó cũng hơi nhớ baba mama, thầm nhủ lần sau trở thành người nhất định phải hỏi cậu chủ hai người họ ở đâu, nếu anh ấy có thể dẫn mình đi thăm họ thì tốt quá.

Nghĩ thế, Chu Chu hí hửng đi ngúng nguẩy trong nhà.

Đạo lí có câu: Bỏ Husky ở một nơi không có người thì nguy chắc rồi!

Ba Cái Khung dùng thị giác của đấng toàn năng bàng quan quan sát một tiếng đồng hồ, xem xong không nhịn được nhục nhã che mắt lại, thấy đau thay cho Đoàn Lăng.

Chu nào đấy thẳng tiến vị trí số 1: Phòng khách.

Chu Chu: Ồ, có thảm nè, còn có lông phủ lên nữa, mị ngửi cái nào… là lông thỏ! Mềm quá đi, hahaha! Thật thoải mái!

Chu Chu lăn lộn, lăn trái lết phải, lăn từ trong ra ngoài, lăn xong cầm lòng không được còn cào bới, cào xong thì cắn một miệng lông —— thỏ lông nhung chẳng mấy chốc biến thành thỏ trần trụi, get √

Thẳng tiến vị trí số 2: Nhà bếp.

Chu Chu: Vẫn còn bay mùi bò bít tết… Hình như ở trong cái nồi kia? Có khi nào còn sót lại ở trong không nhỉ?

Nhắm mục tiêu vào kệ bếp: Mị nhảy! Mị quào! Mị nhảy nữa! Hahaha! Nhảy lên rồi mị trâu bò quá mà!

Nó ngoe nguẩy đuôi bước trên kệ bếp, xoảng, một cái đĩa rơi xuống! Bước hai bước, coong, một cái nồi rơi xuống! Bước ba bước, cộp, lọ gia vị rơi xuống! Rốt cục cũng đi đến cái chảo chiên, thất vọng ghê, trống rỗng à, giận! Nó nhảy xuống, xô ngã một cái ghế, nghênh ngang bỏ đi.

Thẳng tiến vị trí số 3: Phòng ngủ.

Chu Chu: Toàn là mùi của cậu chủ, haha, ngửi cho đã nào ~

Chu Chu vui vẻ nhảy lên giường với bốn chân chó dính đủ các loại gia vị, nó nhảy tới nhảy lui, bất cẩn đập đầu vào gối, tức thời hạnh phúc đến nỗi ứa nước dãi —— trời ạ, tất cả đều là mùi của cậu chủ nhỏ! Chu Chu tức tốc vịn cái gối bằng chân trước, nhịn không nổi cắn gối, mùi hương càng thêm rõ ràng. Nó vui vẻ híp mắt lại, ngậm gối điên cuồng vung vẩy, vung nè, vẩy nè, không có dừng lại được!

Nó vung vẩy một hồi, thêm một hồi nữa, rồi một lần cuối cùng! Hahaha! Sợ mị lắm phải không! Bị mị cắn không động đậy được nữa chứ gì! Tôn thờ mị đi! Quỳ xuống gọi ông nội đi hahahaha!

“Gâu gâu! Ăng ẳng! Gâu hahahaha!”

Chiếc gối nõn nà kiều diễm nháy mắt biến thành một cái gối dính mùi nước tương hạt tiêu không thể yêu nổi, get √

Thẳng tiến vị trí số 4: Thư phòng, mục tiêu: Mạng internet máy tính…

Thẳng tiến vị trí số 5: Nhà vệ sinh, mục tiêu: Nước trong bồn cầu…

Thẳng tiến vị trí số 6: Sân thượng, mục tiêu: Robot quét rác…

Đến khi Đoàn Lăng khấp khởi như được vụ mùa lớn trở về nhà, vừa đẩy cửa ra…

━┳━━┳━

Tôi là ai? Đây là đâu?

Bên tai bỗng văng vẳng một câu lưu truyền chí lý từ thời thiên cổ: Trên cõi đời này thứ đẹp nhất không gì sánh bằng hồi ức…

Trong trí nhớ của anh Chu Chu rất đáng yêu, rất dễ cưng, mỗi một cọng lông đều cực kỳ đẹp trai! Mỗi một động tác đều cực kỳ anh tuấn! Chu Chu của anh chưa từng khiến người chán ghét! Mỗi giây mỗi phút ở cạnh nó đều rất sung sướng vô ưu vô lo!

Đúng là vậy phải không?

Đoàn Lăng đần mặt, ánh mắt cũng dại đi.

Haha.

“Áu áu!”

Một con chó ngốc lao ra từ trong phòng ngủ, nó nhảy bổ lên, trên đầu còn mắc một cái quần lót ngây thơ chớp mắt với anh.

“Áu áu ~~”

Đoàn Lăng trợn mắt há hốc nhìn bộ dạng ngáo ngơ vui vẻ trước mặt, anh hít một hơi thật sâu.

Muốn đánh nhưng phải nhẫn nhịn cả nửa ngày trời vì dù thế nào cũng không xuống tay được. Anh trừng mắt nhìn con chó ngốc tròn xoe mắt xin được ôm ôm, rốt cục không đành lòng, giơ tay dụi cái đầu ngốc của nó, tức giận hừ một tiếng.

“Còn quậy nhà cửa tanh bành như vậy nữa tôi sẽ đánh em đấy, nghe không?”

Đoàn Lăng giơ nắm tay làm bộ đánh nó, nhưng lúc rơi xuống thì cũng chỉ là một cái cốc đầu không nhẹ không nặng. Chu Chu híp mắt cười, lẽ lưỡi liếm anh, chẳng tiếp thu được tinh thần gì mà vẫn vui vẻ vây quanh anh.

Đoàn Lăng bất đắc dĩ thở dài, ai bảo mình đi nuôi Husky chứ, đánh thì lại không nỡ, biết làm sao giờ?

Anh ngồi xổm xuống, trừng mắt nhìn Chu Chu cũng đang ngồi xổm vẫy đuôi, bất đắc dĩ ra lệnh, “Chó ngốc, lại đây, xây ổ cho em.”

“Gâu gâu ~”

Nó hí hửng đi theo Đoàn Lăng vào phòng ngủ, Đoàn Lăng thấy tấm drap trải giường bề bộn khắp nôi và chiếc gối hi sinh vinh quang thì sắc mặt càng đen hơn, cuối cùng nhịn không được dùng sức vỗ mạnh xuống đầu chó của Chu Chu. Chu Chu không rõ vì sao mình lại bị vỗ như vậy, nhưng bỗng nhận ra hình như anh ấy không vui, nó không quẫy đuôi nữa, dè dặt nhìn anh.

Đoàn Lăng xám xịt mặt mày lắp ráp ổ chó theo tờ hướng dẫn, anh ngẩng đầu lên chợt thấy robot quét rác ngoài ban công đã bị băm thành tám mảnh, khựng tay lại, lần thứ hai thầm niệm trong lòng: Hồi ức là thứ tốt đẹp nhất tốt đẹp nhất tốt đẹp nhất…

Lắp ổ xong, Đoàn Lăng thối mặt ra lệnh, “Vào bên trong nằm sấp xuống, không cho đi ra.” Dứt lời kìm nén một hơi xong đứng dậy rời đi.

Chu Chu ngẩn ra, muốn theo anh nhưng áp suất xung quanh Đoàn Lăng quá thấp, nó không dám lộn xộn nữa, cong đuôi cúi đầu thấp thỏm quan sát anh.

Đoàn Lăng đi thu dọn căn nhà, bắt đầu từ thảm lông ở phòng khách, máu của “bà dì” liên tục rỉ trong tim —— huhuhu, đây là vật kỉ niệm ông đây mua lúc đi du lịch ở Ấn Độ mà! Đồ chó chết! Thỏ cũng biến thành trụi rồi! Này còn dùng thế nào được! (t_t)

Đến nhà bếp khóc tiếp: Huhuhuhu, nó đập cái bát chính phẩm sứ Thanh Hoa 15000 đồng đó trời, đập thành tám mảnh, nát đến mức không ghép lại nổi 〒▽〒

Ra ban công thấy robot quét rác tâm huyết của mình, anh lại càng rơi nước mắt không ngừng: Quét Quét! Là baba có lỗi với con, baba không thể bảo vệ tốt cho con, để con bị ngũ mã phân thây lăng trì xử tử là lỗi của baba! Baba sẽ mua cho con một chiếc quan tài có dựng tấm bia nha Quét Quét!

Đoàn Lăng khóc không ra nước mắt, bỗng cảm thấy sau lưng bị thứ gì đó chọc vào, anh lạnh nhạt quay đầu lại thì thấy Chu Chu cong đuôi ngồi xổm ở đấy, vẻ mặt đáng thương em sai rồi xin được tha thứ không tha thứ thì đánh mông em đi.

Đoàn Lăng hung dữ lườm nó, lườm cả buổi rồi ngoắc ngón tay với nó. Chu Chu bước lên từng bước, nó vẫn cúi đầu, tai sắp cụp sát lên đầu rồi.

“Còn dám làm loạn hay không?”

“Ư…” [kuroneko3026.wp.com]

“Còn vậy nữa thì tôi sẽ không yêu em.”

“Ẳng…”

“Lại đây xin lỗi em nó đi.”

Chu Chu nhìn con robot quét rác bị đập vỡ tan tành, cu cậu ngồi sụp thân chó xuống, chạm mũi vào chỗ nứt lòi pin xong dập đầu với nó vô cùng thành kính.

“Vẫn chưa đủ thành khẩn, đứng lên, chắp hai chân thành hình chữ thập vái ba lạy.”

Chu Chu tủi thân đứng lên, chắp hai chân trước ở trước ngực, mũi hướng về phía chàng Quét Quét đã bị mổ bụng phá banh vái ba lạy.

Đoàn Lăng miễn cưỡng hài lòng gật gù, “Ừ, tiếp theo đọc thật to: Xin lỗi!”

“Gâu gâu ẳng…”

“Chưa đủ lớn, lớn hơn!”

“…Gâu gâu ẳng!”

“Lớn nữa!”

“Gâu! Gâu! Ẳng!”

“Ừ, được rồi, phạt đứng ở sân thượng cho tôi, suy ngẫm lại cho kĩ xem mình sai ở đâu.”

Chu Chu: “Ẳng… (t_t)”

Một người một chó như thế thật sự không thể phân định được ai ngớ ngẩn hơn ai.

Ba Cái Khung: Hai đứa mi uống rễ bản lam không?