Câu Chuyện Hồ Đồ

Chương 26




Ôn Vãn thừa nhận tại một khắc nào đó nhịp tim của cô thật nhanh, thật mau, loại cảm giác đó đối với cô mà nói cũng không xa lạ, từng tại thời điểm đối mặt một người đàn ông khác, trái tim cũng đập không bình thường như vậy.

Loại cảm giác này vừa làm cho cô thấy vừa khủng hoảng vừa sợ, tư vị yêu một người quá khó chịu, trừ hành hạ và khổ ra ít còn dư lại cái gì.

Cô vô cùng lý tríkhắc chế ý niệm tán loạn trong lòng mình, đưa bàn tay vẫn còn ở trên gương mặt từ từ bỏ ra: "Tôi tự chăm sóc mình nhiều năm, thói quen."

Hạ Trầm nhìn bóng lưng cô rõ ràng mỏng manh lại cố làm ra vẻ kiên cường, chợt ngực có loại tình cảm xa lạ vừa chạm qua, tốc độ quá nhanh, đến nỗi anh không kịp bắt lại, lên xe lại thấy bộ dáng A Tước cứ như đang muốn nói lại thôi, không nhịn được nhíu mày: "Lại muốn nói gì?"

Sống lưng A Tước rất thẳng, diễn xuất như quân nhân, nói chuyện hoàn toàn chưa hề khởi phục: "Giá cổ phiếu công ty không ngừng giảm xuống, một đám nguyên lão cuối cùng đợi cơ hội muốn tiếp tục buộc cậu, tôi không hiểu, rốt cuộc là cậu chịu thiệt hạinhiều hơn hay cô ấy thua thiệt nhiều hơn."

Hạ Trầm nghe vậy chỉ là cười như không cười nhìn anh một cái.

A Tước không nói khởi động xe, vẫn nhịn không được còn nói: "Hiện tại cho Cố Minh Sâm chiếm tiện nghi, coi như bác sĩ Ôn cùng cái đó "bí mật" trong mắt có ——"

Hắn nói được nửa câu, đã phát hiện sắc mặt Hạ Trầm nhìn không tốt.

Từ trước đến giờ, Hạ Trầm không thích người khác suy đoán nguyên nhân anh làm việc, lại càng không thiết giải thích với người nào, không nói một lời lạnh lùng nhìn sang, đã là biểu hiện mất hứng.

A Tước dứt khoát thức thời câm miệng.

Thời điểm Ôn Vãn bắt xe đến bệnh viện phát hiện cửa chặn không ít ký giả, cô từ cửa sau đi vào, phía trướccửa lớn khóa cực kỳ chặt chẽ, ngược lại cản lại đám ký giả kia. Cô chưa bao giờ có một khắc như vậy cảm tạ qua là mình đi làm ở bệnh viện đặc biệt.

Mỗi ngày, trong bệnh viện có người đúng giờ phát báo, hiển nhiên tin tức đã sớm truyền khắp, cô mới vừa vào đại sảnh liền tiếp thu được không ít ánh mắt bát quái. Y tálánh lánh trốn trốnở sau lưng cô nghị luận, ngay cả ngày trước dì vệ sinh cô giới thiệu cho cũng là vẻ mặt kiêng dè tránh qua.

Ôn Vãn trầm mặc hướng phòng làm việc đi đến, trên hành lang nhận được điện thoại của Tiêu Tiêu.

" Ôn Vãn!" Điện thoại mới vừa thông liền truyền đến tiếng cô gào thét chói tai, suýt nữa chọc thủng màng nhĩ, cô gãi gãi lỗ tai, vào phòng làm việc thuận tay đóng cửa.

Tiêu Tiêu rất tức giận, vẫn còn có hơi thở không yên: "Tớ thật sự còn biết cậu nữa à, cư nhiên quang minh chính đại chơi cùng đàn ông trong xe rồi! Cậu chơi tốt xấu gì cũngkhiêm tốn một chút, biết giá trị con người của tên đàn ông kia là bao nhiêu không? Cậu thật muốn làm Đại Hồng Nhân Thanh châu à!"

Ôn Vãn che trán, mệt mỏi ngồi trở lại ghế da, đợi cô gào xong mới nói: "Cậu gọi tới bởi vì nói cái này?"

Tiêu Tiêu trải qua cô nhắc nhở giống như mới đột nhiên trở lại, lập tức thay đổi làn điệu, đặc biệt nghiêm túc nói: "Tớ tìm bạn trước kia hỏi qua rồi, chuyện như vậy có chút kỳ hoặc. Theo lý thuyết tin tức một mình cậu không có gì đáng nói, sẽ không có người trả giá lớn như vậy để chụp ảnh cậu ——"

Trán Ôn Vãn đau rút ra, không nhịn được mở miệng cắt đứt cô: "Nói chuyện với cậu có thể thích hợp lo lắng cảm thụ của tớ sao?"

Trong lỗ mũi Tiêu Tiêu hừ một tiếng: "Cho nên nói chuyện như vậy có cái gì không đúng, hơn nữa ngay cả những mối quan hệ kia rất vững chắc. Các chị em của tớ cũng không tra ra đến tột cùng xảy ra chuyện gì."

Ôn Vãn trầm mặc nghe, cho đến khi Tiêu Tiêu gọi cô: "Cậu nói, có phải hay không là bà ấy thẹn quá thành giận. . . . . ."

"Không biết." Ôn Vãn ngập ngừng nói, hơi kháng cự khả năng này.

Tiêu Tiêu thở dài: "Dù sao chuyện bây giờ xảy ra, chính cậu lo lắng, cũng có thể khả năng rất lớn là cậu bị Hạ Trầm làm liên lụy. Chủng loại người kia, lúc nào cũng có thể có tin tình cảm. Tớ nghe nói Hạ thị đã rối loạn rồi."

Ôn Vãn đau đầu, toàn thân chưa bao giờ có cảm giác mệt mỏi thế này: "Tớ biết rõ."

Tiêu Tiêu muốn nói lại thôi, ngoài ý muốn an tĩnh lại, sau một lát mới nhỏ giọng hỏi: "Cậu và anh ta, là thật?"

Giọng nói này của Tiêu Tiêu vừa nghe đã biết là không đồng ý, Ôn Vãn không nói được rốt cuộc trong lòng là cái tư vị gì, cười chua xót: "Cậu còn chưa hiểu rõ tớ? Sau Cố Minh Sâm, tớ làm sao còn dám hy vọng xa vời vào tình yêu."

Tiêu Tiêu nghe lời này trong nháy mắt liền tức giận: " Ôn Vãn! Làm sao cậu lại giống như bà cụ non thế, cậu mới 28 lại giống như 82 vậy. Thời gian quý báu, mau mau dọn dẹp chỉnh tềtiếp tục nói yêu đương! Để tớ giúp cậu hẹn Tổng biên tập của tớ đi."

Ôn Vãn muốn ngăn cản cô nhưng không còn kịp, một giây kế tiếp bên tai chỉ còn lại tiếng tút tút.

-

Ôn Vãn không muốn bị xì căng đan hoàn toàn là bịa đặt quấy rầy, nhưng phiền toái vẫn chủ động tìm tới cô. Mới vừa kết thúc tìm phòng, đã được báo Mạnh Hành Lương tìm cô, cô làm hết việc bận mới đến phòng làm việc của chủ nhiệm, vào cửa phát hiện ánh mắt Mạnh Hành Lương nhìn cô có cái gì không đúng.

"Tiểu Ôn, ngồi đi." Mạnh Hành Lương không biết đang cúi đầu viết gì, đợi một chút điền xong mới ngẩng đầu nhìn bàn làm việc đối diện cô.

Mạnh Hành Lương không lập tức mở miệng, mà tựa vào thành ghế hơi trầm ngâm một phen, nghĩ đến nhất định là vô cùng khó mở miệng , lão hồ ly như ông ta, bình thường nói chuyện giọt nước cũng không lọt.

Quả nhiên lần nữa ông ta mở miệng là một nụ cười khách sáo: "Hôm nay, tôi xem báo rồi, chuyện huyên náo có chút nghiêm trọng."

Ôn Vãn nắm thật chặt ngón tay, khẽ ngẩng đầu nghĩ giải thích: "Chuyện như vậy ——"

Mạnh Hành Lương giơ tay lên ngăn lại cô: "Lúc trước tôi đã nói qua, để cho cô làm việc khiêm tốn. Hiện tại tờ báo tả thành như vậy, rất nhiều người thậm chí bắt đầu chất vấn chuyên môn bác sĩ tại bênh viện, cô xem một chút, từ sáng sớm tôi cũng nhận bao nhiêu điện thoại rồi."

Ôn Vãn không nói gì, cô biết đại khái sau đó Mạnh Hành Lương sẽ phải nói gì.

Nhiệt độ máy điều hòa hơi cao, trong không khí có cảm giác khô ráo nóng bức, ngón tay Mạnh Hành Lương cong lên gõ nhẹ mặt bàn, một tay kia ở bên cạnh quơ quơ, lúc này mới nói: "Hay là cô đi về nghỉ một đoạn thời gian đi, đợi chuyện này qua đi, trong bệnh viện một lần nữa gọi cô trở lại."

Đây là muốn đuổi việc cô, câu nói kế tiếp, cũng chỉ là khách sáo giải thích thôi.

Ôn Vãn biết loại thời điểm này đã không cần giải thích, công việc này lại nói cũng là Chu Nhĩ Lam an bài, bây giờ cắt đứt ân tình với Cố gia, công việc cũng đúng lúc mất rồi, thật đúng là. . . . . .

Cô từ từ đứng lên, bên môi dẫn theo nụ cười nhạt, trang trọng lại không mất phong độ: "Cám ơn chủ nhiệm trong khoảng thời gian này đã chăm sóc."

Mạnh Hành Lương cười xấu hổ : "Thật ra cũng không có gì gọi là chăm sóc, cô cứ nghỉ ngơi cho tốt, loại tin tức nghe gió đoán mưa thế này, sẽ rất nhanh bị quên lãng."

Ôn Vãn cười cười không lên tiếng, nụ cười kia vẫn kéo dài đến khi ra khỏi cửa chính phòng làm việc của chủ nhiệm, lúc này mới biến mất sạch sẽ.

Mới bất quá một đêm, tất cả mọi chuyện đều thay đổi, cô chợt nhớ tới tối hôm qua lúc rời Cố Gia thì nụ cười của Chu Nhĩ Lam rất ý vị sâu xa.

Con người sợ nhất là cái gì? Chính là mình cho rằng người ta vẫn thương yêu mình, thật ra thì không phải như vậy, thậm chí còn lợi dụng lòng tin tưởng của mình, hung hăng đâm cho mình một nhát.

Ôn Vãn đưa tay đè ép nơi lồng ngực, hít mạnh một hơi, nhấc chân đi về phòng làm việc của mình lúc đi hai chân cũng có cảm giác vô lực.

-

Lúc thu dọn đồ đạc, Tiêu Tiêu nhắn tin, dặn cô giữ buổi tối để trống, đoán chừng thật đúng an bài xem mắt cho cô. Ôn Vãn không có tâm tư nói chuyện này, trực tiếp trả lời: tớ từ chức rồi.

Điện thoại rất nhanh vang lên, Tiêu Tiêu đã không biết nên nói gì: "Tớ đã nói là Cố Gia giở trò quỷ cậu còn chưa tin."

Ôn Vãn bỏ đồ vào hộp giấy, sau khi chỉnh lý mới phát hiện thật ra căn bản không có bao nhiêu vật phẩm riêng tư thuộc về mình, giống như mặc kệ cô tại nơi nào, hình như trong tiềm thức luôn chuẩn bị tùy thời có thể rời đi.

Cô trầm mặc ngồi vào ghế da, mất hồn nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, bên tai vẫn còn âm thanh Tiêu Tiêu ríu rít: "Buổi trưa lập tức nghỉ ngơi, tớ lái xe tới đón cậu."

Khoé miệng Ôn Vãn hiện lên một nụ cười, đại khái đời này của cô chỉ có một người bạn chân chính như vậy, người khác, không có một người nào như vậy. Nghe Tiêu Tiêu một phen quở trách cũng không thấy khó chịu, ngược lại có loại cảm giác ấm áp, cô không nhịn được bên môinụ cười lại sâu một chút: "Cậu có thể thuận đường mua cho tới ít đồ ăn không?"

Tiêu Tiêu "Chậc" một tiếng: "Sao tớ lại thấy cậu coi tớ như người đưa cơm màsai bảo thế."

Ôn Vãn cười cúp điện thoại, công việc không có, trong thời gian ngắn không có nguồn thu vào, cô không có tư cách có thể phung phí, phải lập tức bắt tay vào tìm việc làm mới mới được. Không có nguồn thu vào, cô sẽ không có cảm giác an toàn, không trách được cô thực tế, thật sự bởi vì bây giờ có thể để cho cô cảm thấy an toàn, chỉ có chuyện tay làm hàm nhai.

Lúc Tiêu Tiêu tới thuận đường mua cho cô Hamburger và trà sữa, mặt không đổi sắc nói: "Quá gấp, nào có thời gian mua khác."

Ngược lại Ôn Vãn không so đo, khi còn bé đồ khó ăn hơn thế này cô cũng nếm rồi, cho tới bây giờ cô cũng không dám kiêng ăn, chỉ là nhìn vật này, lại không nhịn được nghĩ đến Cố Minh Sâm.

Khi còn bé, cô ở quê hương lớn lên, lần đầu tiên ăn những thứ này, cũng là cùng Cố Minh Sâm và Kỷ Nhan.

Cẩn thận nhớ lại, thời gian cô và Cố Minh Sâm đơn độc ở chung với nhau ít đến thương cảm.

Tiêu Tiêu giúp đỡ cô cất đồ xong, lúc này mới nghiêng người dò xét cẩn thận cô, thấy dáng vẻ cô đờ đẫn liền đưa tay vỗ ót cô: "Nên tỉnh táo lại, nếu hiện tạicậu còn nhớ tới người Cố gia là tốt, thật là Thánh mẫu."

Ôn Vãn cười nhấp một ngụm trà sữa: "Tớ liều mạng nhớ đến điều không tốt của họ đấy."

Tiêu Tiêu hoài nghi nhìn cô một cái, chuyển tay lái chở cô rời đi, xe trực tiếp chạy nhanh trên đường lớn, Ôn Vãn thấy phong cảnh hai bên có cái gì không đúng, đây căn bản không phải đường trở về nhà cô?

Cô chợt có dự cảm xấu: "Chúng ta đi đâu đây?"

Tiêu Tiêu nghiêm túc nói: "Đưa đồ ăn rồi, đợi lúc ở trước mặt người ta phải lịch sự, nhưng cũng đừng lịch sự quá. Còn nữa, cậu đừng có mà người ta hỏi một câu đáp một câu như lúc phỏng vấn, lấy ra bộ mặt cô gái ngây thơ rực rỡ ấy."

Ôn Vãn trợn trắng mắt: "Cậu gặp qua cô gái nhỏ mà hai mươi tám tuổi sao?"

"A ——" Tiêu Tiêu cũng cảm thấy mình nói không quá đúng, suy nghĩ một chút cải chính nói, "Lão xử nữ 28 tuổi thôi."

". . . . . ."

Có thể không lấy chuyện này chèn ép cô không, Ôn Vãn bực chết, suy nghĩ một chút lại không cam tâm: "Tớ vừa mới ly hôn, hiện tại lại đi xem mắt không quá thích hợp, hơn nữa tin tức này, Tổng biên tập của cậu thấy ——"

"Không có việc gì, tớ đã giải thích với anh ta rồi."

Ôn Vãn muốn hỏi cô giải thích thế nào, mơ hồ có dự cảm xấu, hơn nữa hình như thế mà người đàn ông này thấy lại còn đáp ứng gặp mặt với cô, thật sự hơi không thể tưởng tượng nổi.

Tiêu Tiêu không giải thích, chỉliếc cô một cái, từ trên xuống dướiquan sát một phen, nói: "Thời gian vẫn còn sớm, trước dẫn cậu đi tân trang lại, mặc dù hơi hoang tàn, nhưng không phải là bất trị."

Ôn Vãn bị đả kích thương tích đầy mình, tựa đầu chống đỡ trên cửa sổ xe lạnh như băng, u oán nói: "Cậu thật là bạn của tớ sao? Ở lúc tớ ly hôn, thất nghiệp như vậy tận tình đả kích tớ."

Tiêu Tiêu vô cùng khinh bỉ hừ một tiếng: "Tớ là cứu vớt người sắp trượt chân như cậu, nếu không minh bạch cùng Hạ Trầm như vậy, Ôn Vãn cậu sớm muộn cũng có một ngày lại bị vứt bỏ thôi."

Lời kia vừa thốt ra, trong buồng xe lập tức hoàn toàn an tĩnh lại.

Tiêu Tiêu nói không sai, cả tuổi thơ cô đều bị người yêu vứt bỏ, mặc kệ cô cẩn thận từng li từng tí lấy lòng như thế nào, cuối cùng cũng không tránh thoát số mạng này.

Tiêu Tiêu thấy sắc mặt cô không được, hối hận muốn cắn lưỡi, nói quanh co xin lỗi: "Thật xin lỗi, tớ nói sai rồi."

Ôn Vãn lắc đầu một cái: "Cậu là quan tâm tớ...làm sao tớ sẽ không biết phân biệt như vậy."

Tiêu Tiêu thở dài: "Người như Hạ Trầm, cậu không dụng tâm hiểu rõ, những việc giết cha hại anh em cũng đều không bỏ qua, so với cái này không là gì, không phải cậu chưa nghe qua."

Ôn Vãn chịu đựng kích động muốn hỏi, nhẹ nhàng quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, hồi lâu mới nói: "Tớ biết rõ ——"

-

Bình thường mặc dù lời nói của Tiêu Tiêu ác độc, nhưng thật sự là mỗi việc cũng đều thay Ôn Vãn suy tính cẩn thận. Mang cô đi mua quần áo mới làm tóc hóa trang, nghiêm túc giống như chính mình đi xem mắt.

Ôn Vãn không nhịn được vuốt vuốt trán: "Xem mắt có cần phải biến thành như vậy không? Có phải hay không về sau mỗi lần gặp cũng phải biến thành như vậy, nếu không sẽ có ý tứ gạt người ta."

Tiêu Tiêu tức giận vỗ ót cô một cái: "Lần đầu tiên gặp mặt phải tạo cho người ta ấn tượng tốt, cái này gọi là tôn trọng, tôn trọng cậu có hiểu hay không."

Tiêu Tiêu gầm thét lên, Ôn Vãn lặng lẽ xoa xoa trên mặt bị cô bắn nước miếng, yếu ớt thấp đầu: "Cứ như tớ như vậy, giống như vô cùng không tôn trọng người ta vậy."

Tiêu Tiêu dừng lại hung hăng nhìn cô chằm chằm, Ôn Vãn không thể làm gì khác hơn là lặng lẽ ngậm miệng.

Điều này hiển nhiên là Tiêu Tiêu tạm thời an bài, địa điểm gặp mặt là hẹn ở lầu một khách sạn Lan Đình cách không xa toà sạn Tiêu Tiêu làm, lúc họ đi, vị Tổng biên tập kia đã đến trước. Ngồi đưa lưng về phía họ, Ôn Vãn chỉ có thể nhìn thấy bờ vai rộng rãi của anh ta, giấu ở trong bộ âu phục đẹp đẽ vẫn không che được đường cong hoàn mỹ.

Tiêu Tiêu đưa tay kéo cô, nhíu mày ám hiệu nói: "Nhớ nắm chặt cho tốt, đây là cấp trên của tớ, nếu mà hỏng làm liên lụy đến tớ...tớ sẽ cùng cậu về nhà ăn của cậu, uống của cậu, ngủ đàn ông của cậu."

Ôn Vãn nén cười: "Nhưng thật ra là chính cậu muốn ngủ với người ta thôi."

Tiêu Tiêu kéo cô đi, mặt đau khổ: "Phi, tớ và anh ta bát tự không hợp, muốn dùng cậu để quy tắc ngầm anh ta đấy."

Dưới chân Ôn Vãn mềm nhũn: "Người khác quy tắc ngầm tìm mỹ nữ trai đẹp, không ngờ cậu quy tắc ngầm với ông chủ cư nhiên lại tìm người đã ly hôn, Tiêu Tiêu, cậu thấy có thể được hay không."

Trong lỗ mũi Tiêu Tiêu hừ một tiếng, xoay người đã kéo cô tới trước mặt người đàn ông kia, híp mắt vẻ mặt lấy lòng: "Tổng biên tập, đây chính là bạn tôi, người tôi đã nói với anh."

Ôn Vãn khó khăn lắm mới ổn định thân hình, chờ thấy rõ bộ dáng người đàn ông kia, bỗng chốc toàn thân cứng lại, thế giới này sao lại cẩu huyết như vậy!