Câu Chuyện Hồ Đồ

Chương 28-1




Ôn Vãn về nhà gọi điện thoại cho Tiêu Tiêu, lúc này Tiêu Tiêu mới biết thân phận của Hạ Uyên, ngoài kinh ngạc ra cô luôn miệng nói xin lỗi: “Thật xin lỗi tiêu Vãn, mình thật sự không biết. Bình thường Hạ Uyên rất khiêm tốn, hơn nữa từ nhỏ nhị Hạ thiếu này rất ít ra ngoài ánh sáng, sau khi trưởng thành thì liền ra nước ngoài chữa bệnh, cho nên mình không nghĩ anh ta là nhị Hạ thiếu gia”.

“Không sao, dù sao đinữa thì về sau cũng không gặp lại”. Nếu Tiêu Tiêu biết rõ thân phận của Hạ Uyênchắc chắn sẽ không giới thiệu cho mình, chỉ là bây giờ cô không có tâm tư nghĩ đến chuyện này, ngược lại suy tư đến vấn đề khác.

Những lời của Hạ Trầm thật sự quá mập mờ, nhưngcô không cảm thấy quá mức đáng ghét, điều này làm cho Ôn Vãn cảm thấykhẩn trương, lo âu và một ít nguy hiểm. d.d.l.q.d

Tiêu Tiêu vẫn còn buồn bực, một chút cũng không phát hiện Ôn Vãn khác thường, tiếp tục lòng đầy căm phẫn nói: “ Người này cũng quá giả bộ rồi, gia thế lớn như vậy còn chạy tới chỗ chúng ta giành chén cơm”.

Ôn Vãn khe khẽ cười: “Thật ra thì cậu đang mơ tưởng đến cái ghế của anh ta thôi”

Tiêu Tiêu phóng khoáng thừa nhận: “Nếu không phải là anh ta chợt nhảy dù, thì vị trí tổng giám đốc này nhất định là của mình, bàn về năng lực mình cũng đâu thua kém Hạ Uyên”.

Tiêu Tiêu nói xong không nhịn được lại than thở: "Chỉ là Hạ Uyên bị Hạ gia giành mất đi quyền lực không ít, thật ra Hạ gia chỉ có hai người con là con cả và Hạ Uyên, còn Hạ Trầm là con riêng. Ai bảo hiện tại Hạ Trầm làm chủ Hạ gia, Hạ Phong chết rồi, nếu Hạ Uyên cứng rắn không buông bỏ quyền lực thì người chết chắc chắn là anh ta.”

Nhịp tim Ôn Vãn chợt lỡ một nhịp đập, thì ra là còn có cả quan hệ này, không trách được mối quan hệ giữa Hạ Trầm với Hạ Uyênkhông tốt. . . . . . Nói như vậy , "Giết cha diệt huynh" này ngày càng trở thành sự thật rồi.
"Tiêu Tiêu,mình muốn trở về thăm cha”.

Ôn Vãn chợt mở miệng, Tiêu Tiêu cũng ngây ngẩn cả người: "Không phải là mùa hè cậu mới trở về sao? Như thế nào năm nay lại——"

"Dù sao hiện tại cũng không có việc gì làm, về nhà giải sầu”.

Lập tức Tiêu Tiêu cười phá lên chọc cô: "Không phải là vì cậu đang tránh người nào chứ?"

Ôn muộn không có lên tiếng phủ nhận, thật ra thì chính cô cũng không nói rõ tại sao đột nhiên quyết định về nhà, chỉ là lúc này tâm tình có chút rối loạn , hoàn cảnh thôn quê rất tốt, vừa vặn thích hợp lắng đọng nội tâm đang dậy sóng của cô. Hơn nữa hôm nay báo chí lại đăng tin lá cải về cô, vừa đúng trở về lánh nạn.

Đại khái Tiêu Tiêu cũng muốn cô đến nơi này, gật đầu đồng ý nói: "Đi đi, dù sao việc làm bây giờ cũng kiếm không dễ”.

Trong tay Tiêu Tiêu có chìa khóa dự bị nhà Ôn Vãn, cô dặn dò Tiêu Tiêu nhớ cách hai ngày tới đây tưới nước cho hoa, còn có cái gì mà cá.., Tiêu Tiêu không bình tĩnh: "Biết, càng lúc càng giống bà già, cậu còn như vậy thật ế dài dài”.

Ôn Vãn thu dọn hành lí, rồi xế chiều xuất phát, đi rất gấp, giống như là đang trốn tránh người nào.

Cho đến khi lên xe buýt cô mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, đây là chuyến xe cuối cùng, đến huyện cô là sắc trời đã tối đen. Ôn Vãn dựa vào cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, mơ mơ màng màng liền ngủ mất, trên đường điện thoại di động kêu, cô vừa cầm lên vừa nhìn phát hiện là Hạ Trầm.

Ôn Vãn không nhận, nhìn chằm chằm dãy số rồi trực tiếp tắt máy, mặc dù chuông điện thoại di động yên tĩnh trở lại, nhưng tim lại đập càng ngày càng loạn.

Điện thoại chỉ vang một lần liền ngừng, Hạ Trầm cũng không cógọi lại. Ôn Vãn cất di động xong, nhắm lần nữa nhưng không tài nào ngủ được.

-

Năm ngoái, căn phòng cũ của bà nội bị mưa dột, thừa dịp Ôn Vãn cho người sữa chữa lại còn có cả máy nước nóng, cho nên cho dù đã trễ thế này vẫn như cũ có nước nóng. Chỉ là trong phòng quá yên tĩnh, trong nhà không có một người, trước kia bà nội có nuôi chó con nhưng năm ngoái cũng chết rồi.

Nơi này, thứ thuộc về cô càng ngày càng ít đi, nhưng dù sao thì cũng là nhà cô. Ở đây cô không sợ bị người ta đưa đi hay đuổi ra ngoài.

Thời tiết vô cùng lạnh, ngoài cửa sổ là một ao cá, Ôn Vãn ngồi bên cạnh lau tóc, khắp nơi đều tối đen như mực. Tính khí bà nội không tốt, cho nên ngôi nhà tách biệt với các gia đình khác, xung quanh chỉ có nhà của cô, Ôn Vãn không dám ngồi lâu, rất nhanh đóng cửa lại.

Cô đi nấu đồ ăn cho mình, phát hiện không có lửa, trước kia mỗi lần trở lại cô ởcũng không lâu, cho nên căn bản không chuẩn bị gì cả..., với lại trong nhà hàng năm không có ai, hình như cũng không an toàn.

Ôn Vãn tùy tiện ăn một chútbánh bích quy mang tới đi ngủ, ban đêm nhiệt độ thấp, cả đêm đều ngủ không sâu.

Cô mở to mắt nhìn nóc nhà, không biết vì sao liền nghĩ tới năm ấycô cùng Cố Minh Sâm trở về tảo mộ. Thật ra thì cô với Cố Minh Sâm trở về nhiều lần mà không nhớ rõ lắm, nhưng chuyện năm ấy lại rõ mồn một trước mắt, muốn quên cũng không quên được.

Nhớ khi đó, ngày thứ hai Cố Minh Sâmcũng không có đi tảo mộ ba cô, mà mang theo Kỷ Nhanvào trong rừng chơi. Xung quanh nơi này có rất nhiều núi lớn, đối với người lớn lên trong thành như Cố Minh Sâm và Kỷ Nhan thì có sức hút rất lớn.

Khi Ôn Vãn trở lại từ mộ ba cô thì trời đã tối rồi, nhưng Cố Minh Sâm với Kỷ Nhan vẫn chưa trở về, cô rất lo lắng, lại nghe người trong thôn nói Hạ Thiên sẽ có mưa, có lúc sẽ xảy ra lũ bất ngờ với sạc lỡ đất.

Ôn Vãn liền cầm đèn pin, dọc theo đường mòn lên núi tìm.

Thật ra cô rất sợ tối, cũng nhát gan, nhưng khi đó không biết vì sao sao cả người tràn đầy khí thế, lo lắng Cố Minh Sâmsẽ xảy ra chuyện.

Trong rừng tối đen như mực, lại an tĩnh dọa người, nghe người trong thôn nói trong rừng sâu có ma sẽ xuất hiện, nhưng Ôn Vãn vẫn nhắm mắt đi vào trong.
Lát nữa mưa xuống thật, mưa không lớn nhưng quần áo trên người cô đều ướt sũng.

Tại thời điểm Ôn Vãn tìm được Cố Minh Sâm với Kỷ Nhan, bọn họ đang ngồi ở trongmột sơn động nhỏ tựa sát vào nhau, trên mặt hai người không giống như cô tưởng tượng bất an với lo lắng, mà là hạnh phúc ngọt ngào bên nhau.
Một khắc kia Ôn Vãn cảm giác mình có chút đau, cô do dự có nên tiến về phía trước hay là bỏ đi, thì Cố Minh Sâm thấy cô.

Vốn Cố Minh Sâm đang cười nhàn nhạt, lập tức nụ cười trên mặt biến mất, thay đổi hoàn toàn dáng vẻ, một đôi mắt lạnh nhạt từ xa xa nhìn cô, đại khái cảm thấy cô thật nhiều chuyện__.
Lúc trở về Cố Minh Sâm cõng Kỷ Nhan về, nghe nói cô không cẩn thận trặc chân, hai người hỏi han lẫn nhau, thỉnh thoảng cười khẽ.

Ôn Vãn liền lặng lẽ đi theo phía sau hai người.

Năng lượng đèn pin cầm tay có chút yếu đi, ánh sáng rất nhạt, cô lạimuốn rọi đường cho Cố Minh Sâm với Kỷ Nhan thấy để đi, nhưng không ngờ chính cô lại vấp phải đá ngã ngửa xuống.
Cổ chân đau dữ dội, cô ngồi tại chỗ, đại khái biết chính mình bị trẹo chân rồi.

Bởi vì cô dừng bước, Cố Minh Sâm cũng ngừng lại. Anh nhướnglông mày mắt lạnh nhìn cô, có chút không nhịn được: "Lạnh như thế, dừng lại làm gì?"

Ôn Vãn chần chờ, nói thật: "Tôi không cẩn thận, trẹo chân rồi."

"Nghiêm trọng không?" Kỷ nhan kinh ngạc giùng giằng muốn Cố Minh Sâm thả cô xuống. Cố Minh Sâm lại không chịu, thậm chí cũng không có đến gần cô giúp một tay nhìn một chút, chỉ nói: "Có thể đi không?"

Ôn Vãn thử giật giật, tâmđau, nhưng vẫn là cố nén đứng lên: "Ưmh, có thể. . . . . ."

Cố Minh Sâm cũng không quay đầu lại, vẫn như cũ cõng Kỷ Nhan, đi về phía trước.

Lần đó Ôn Vãn quyết tâm chấm dứt đoạn tình say đắm nhưng vô vọng này.
-

Ngày thứ hai Ôn Vãn đi tới nhà cậu. Mang theo một ít quá khứ đau thương, trả lại cho cậu một bao tiền lì xì, cậu mợ cũng không kiêng dè, ở trước mặt cô liền rút ra liếc mắt nhìn, lập tức vui mừng miệng không khép lại được: "Hiện tại tiểu Vãn có bản lĩnh rồi, nếu ban đầu đi theo chúng ta, bây giờlàm sao có tiền đồ ."

Ôn Vãn chỉcười, cậu mợ vội vàng tiến vào gian phòng đem bao tiền lì xì cất kín.

Cậu một mực ngồi bên cạnh hút thuốc, mới nhỏ giọng hỏi cô: "Minh Sâm không về với con? Hàng năm đều là hai người cùng về__” hắn nhìn mặt cô tràn đầy đau lòng, có lẽ là nhìn cô khí sắc không tốt.

Dù sao cậu cũng là quan hệ máu mủ, vẫn quan tâm đến cô, Ôn Vãn mím môi ngăn chặn cảm giác chua xót từ cổ họng ,lúc này mới cười gật đầu: "Chúng con rất tốt, cậu đừng lo lắng, tại anh ấy bận quá nhiều việc”.

"Bận cũng không thể tới thăm cha con được?." Cậu không đồng ý nhìn cô, thấy khí sắc Ôn Vãn không tốt, càng phát ralo lắng, "Có phải Cố gia đối xử không tốt với con? Không môn đăng hộ đối . . . . . ."

Đây là lời lẽ tầm thường quá rồi, mỗi lần trở lại cậu đều hỏi như vậy, có lẽ là cảm thấy ban đầu không có chăm sóc tốt cho cô, sợ cô ăn nhờ ở đậukhông dễ chịu. Ôn Vãn nhìn cậu, so với tuổi thật trong cậu già đi rất nhiều, hơn nữa cậu không quyền không thế, biết cô chịu uất ức, có thể làm gì chứ!
Cô kéocánh tay cậu, hết sức chăm chú mà bảo cậu: "Con thật sự rất tốt , công việc cũng thuận lợi, Minh Sâm đối với con cũng tốt, cậu đừng lo lắng. Lâm Lâm đâu rồi, cậu?"

"Không biết chạy đi đâu rồi, không chịu học hành, mỗi ngày đều chạy đi lung tung." Nghe nhắc tới con gái mình, Mặt mày cậu liền xanh mét, hiển nhiên là không muốn tiếp tục đề tài này, lại hỏi ôn Vãn, "Ban đầu các conkết hôn ta không tham dự, bây giờ cũng không thấy bóng dáng đâu, nói nó có rảnh thì về một chuyến, con cũng biết nhiều lời đồn ra tiếng vào rất khó nghe”.
Đại khái Ôn Vãncũng biết người ta dị nghị thế nào sau lưng, đơn giản là nói nhà chồng không xem cô ra gì….

Cô gật đầu một cái, giải thích qua loa với cậu: “Tại anh ấy bận quá, nếu rảnh con sẽ bảo anh ấy về một chuyến ạ”. d.d.l.q.d







Cậu muốn nói thêm điều gì, thì mợ đã ra.

Bà đảy cậu một cái, tức giậntrừng mắt nhìn cậu: "Cả ngày ông lo chuyện không đâu, chỉ cần tiểu Vãn chịu đựng tốt là được rồi, ông quản đuọcw sao. Hơn nữa, ban đầu nếu tiểu Vãnđi theo chúng ta, có thể có ngày hôm nay sao? Không biết chừng có thể gả cho tên đàu đường xó chợ, cả đời sanh con dưỡng cái rồi”.

Mắt cậu trừng thật lớn, nhưng vẫn không dám phản bà, cuối cùng chỉ nói: "Bà thì biết cái gì, nếu gả cho người không yêu tiểu Vãn, mới là sai lầm cả đời".
Mỗi lần trở lại Ôn Vãn đều nghe hai người bọn họ cãi vả oán trách, chờ họ nói đủ rồi mới đứng lên: “Con về trước đây”. d.d.l.q.d

Mợ vội vàng đi tới: "Tiểu vãn, mợ có chuyện muốn nói với con”.

"Năm nay Lâm Lâmcũng đã 18 tuổi rồi, nó học hành không được, ta muốn để nó đi với con đén Thanh Châu, có công việc gì thích hợp không__?

Bà chưa nói xong cậu liền cắt đứt: "Nó mới mười bảy tuổi! ai dám tuyển dụng, không phải bà muốn tiểu Vãn gặp phiền toái sao?”