Câu Chuyện Ngày Xuân

Quyển 2 - Chương 4: Nóng hơn lửa, lạnh hơn băng




Những gì Giang Thiên Nam khai báo với Phòng Quản lí sinh viên, đó là: Họ là một đôi tình nhân sinh viên quang minh chính đại. Không hỏi được gì thêm từ phía anh ta nên hôm sau cô giáo Trương mới tới phòng dữ liệu kiểm tra hồ sơ của Tư Tồn. Cô muốn xem cô sinh viên năm thứ ba to gan ngông cuồng này đã có “thành tích” gì trong quá khứ.

Hồ sơ sinh viên của Tư Tồn có thể coi là tấm gương học tập cho sinh viên toàn trường. Thành tích năm nào của cô cũng nằm trong top ba, nhưng chưa từng nhận được bất cứ giải thưởng hay giấy khen gì của trường. Nguyên nhân chính là lỗi phạt “giai cấp Tư sản tự do hóa” từ năm thứ nhất.

Cô giáo Trương lắc đầu nói với cô giáo Lý: “Đây là loại sinh viên gì thế? Giai cấp Tư sản tự do hóa, quan hệ yêu đương lăng nhăng thì học giỏi để làm gì? Tôi chỉ thích những sinh viên đần đần một chút nhưng biết nghe lời, dễ quản lí. Ôi...” Cô giáo Lý chưa kịp đáp lời thì cô giáo Trương đã lại có thêm phát hiện mới khi nhìn thấy mục tình trạng hôn nhân của Tư Tồn ghi “đã kết hôn”.

Nếu đã kết hôn mà lại để xảy ra chuyện này, vậy thì tính chất sự việc sẽ thành “lối sống có vấn đề”. Cô giáo Trương lập tức bấm số điện thoại trên hồ sơ, gọi đến nhà họ Mặc.

“A lô”, cô giáo Trương nói: “Xin nhờ gọi chồng của Chung Tư Tồn nghe điện thoại”.

Mặc Trì vào giờ này đang ở cơ quan, hàng ngày người nhận điện thoại ở nhà họ Mặc là cô giúp việc. Không hiểu có chuyện gì xảy ra, cô giúp việc liền cho cô giáo Trương số điện thoại cơ quan của Mặc Trì. Một phút sau, Mặc Trì đã nhận được điện thoại của cô giáo Trương.

Cuộc điện thoại này làm cho anh thực sự hoang mang. Người phụ nữ lớn tuổi trong điện thoại nói, Tư Tồn có hành vi suy đồi đạo đức ở trường, mời người nhà tới hợp tác điều tra. Mặc Trì tưởng như người ở đầu dây bên kia đang đùa mình. Hôm qua họ vẫn còn ở bên nhau, sao hôm nay cô đã làm chuyện suy đồi đạo đức được?

Anh lập tức xin nghỉ phép, vội vàng đến Đại học Phương Bắc. Anh không muốn đi nhờ xe của bác Chương, đây là chẳng phải sự việc có thể làm lớn lên. Nhưng Cục Dân chính cách Đại học Phương Bắc rất xa, nếu đi bộ đến đó anh chắc chắn sẽ không chịu nổi. Chỉ còn cách đi xe buýt mà thôi.

Sau nửa tiếng đồng hồ đứng đợi ở bến xe, anh mới thấy chiếc xe buýt thong thả đi tới. Người đợi xe ồ ạt chen lên, Mặc Trì bị đẩy ra sau cùng. Nhưng vừa đứng trước cửa xe, anh đã ngớ người ra. Bậc cửa cách mặt đất những nửa mét, chiếc nạng của anh làm sao với tới. Nếu không dùng nạng, chỉ dựa vào lực của một bên chân, anh cũng không tài nào nhảy lên xe được. Trong giây lát, khuôn mặt Mặc Trì trắng bệch không còn giọt máu.

“Người tàn tật muốn lên xe thì phải có người nhà đi cùng, nếu không đừng đi nữa”. Tài xế xe buýt nói rồi liền đóng cửa xe lại.

Chuyện của Tư Tồn lúc này đã choán hết tâm trí Mặc Trì, anh chẳng sức đâu mà để ý đến việc bị sỉ nhục nữa, liền đưa hai tay bám lấy cửa xe, khẩn cầu nói: “Đồng chí! Tôi có việc gấp!” Tài xế mở cửa xe ra, Mặc Trì bèn dùng sức của đôi tay bò lên. Nhân viên bán vé vội chạy tới giúp anh cầm cây nạng, anh còn chưa kịp đứng vững thì xe đã lao vụt đi.

Tâm trạng Mặc Trì bây giờ đang vô cùng rối bời, cảm xúc có phần phức tạp. Một đằng, nỗi lo lắng cho Tư Tồn choán hết thần trí anh. Cô bé chỉ biết hung dữ với chồng này, trước mặt lãnh đạo nhà trường chắc chắn sẽ sợ hãi co rúm người lại cho mà xem. Cô chỉ còn biết trông chờ vào anh mà thôi. Anh cũng đang gắng hết sức đến bảo vệ cô, nhưng vừa mới bắt đầu đã bị xúc phạm nặng nề như vậy. Mặc Trì trong lòng không khỏi tự trách mình, ai bảo anh mang bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ này chứ? Phần chân trái thì trống huơ trống hoác, cái chân duy nhất còn lại không đủ sức giúp anh lên xe buýt như một người bình thường. Lúc này, toàn bộ hành khách trên xe đều đổ dồn ánh mắt về phía anh. Một chàng trai ngồi gần cửa xe chủ động đứng dậy nhường chỗ, không kịp để anh thoái thác, đã ấn luôn anh xuống ghế.

Cô gái đứng gần đó lên tiếng khen ngợi: “Anh tốt thật đấy!”

“Có gì đâu, tôi học Lôi Phong làm việc tốt mà”, chàng trai cười nói.

Đâu đó trên xe phát ra những tràng cười rôm rả. Mặt Mặc Trì xám lại, trông còn đáng sợ hơn bầu trời trước cơn mưa bão.

Khi mới hòa nhập lại với xã hội, anh đã nhận được không ít sự quan tâm tận tình, ơ cơ quan, vì người ta nể mặt ba anh nên luôn tôn trọng anh. Người ta cố gắng đốì xử với anh như với một người khỏe mạnh, không cố ý nhìn chằm chằm vào chân anh. Nhưng lúc này đây, mọi người trên xe đều hiếu kì quan sát cái chân tàn tật của anh, thậm chí có người còn chỉ trỏ này nọ. Anh tưởng rằng khi có Tư Tồn rồi, anh sẽ không thèm bận tâm đến ánh mắt của người khác nữa, nhưng bây giờ, anh thật sự sắp không chịu nổi nữa rồi. Anh nắm chắc tay cầm, kìm chế bản thân để khỏi liều lĩnh nhảy xuống xe hòng trốn chạy những ánh mắt vô tình đó.

Đại học Phương Bắc nằm gần bến cuối cùng, lúc này xe đã thưa thớt người. Lúc xe vào bến, nhân viên bán vé dìu anh xuống, còn thiện ý nói với anh: “Về sau anh ra ngoài nhố kèm người đi cùng, đi một mình thế này bất tiện lắm”.

Trái tim Mặc Trì đau như bị đâm một nhát. Anh hoảng loạn gật đầu, chân vừa chạm đất, liền vội vã đi ngay về phía cổng trường. Anh thấy như không phải mình đi cứu Tư Tồn nữa mà là để cô cứu anh.

Trên đường đi Mặc Trì vừa hỏi han, vừa nhìn biển chỉ dẫn, cuối cùng cũng đến được Phòng Quản lí sinh viên. Cô giáo Trương không chỉ kinh ngạc mà còn có chút hào hứng khi nhìn thấy Mặc Trì: “Anh thật sự là chồng của Chung Tư Tồn sao?”

Hóa ra chồng cô là một người tàn tật, chẳng trách cô lại thành ra như thế.

“Tư Tồn ở đâu? Các người đã làm gì cô ấy?”, Mặc Trì trầm  giọng nói.

“Chúng tôi làm được gì Chung Tư Tồn chứ? Anh hãy tự mình đi hỏi xem vợ anh đã làm gì”, cô giáo Trương nói.

Cô giáo Trương đưa Mặc Trì đến phòng kí túc xá của Tư Tồn. Tầng ba là một bài toán khó với anh, mỗi khi leo lên được một tầng anh lại nghỉ ngơi giây lát. Cô giáo Trương động lòng trắc ẩn, muôn dìu anh lên nhưng bị anh đẩy ra. Anh phải giữ chút thể diện cuối cùng của mình.

Khu kí túc xá của nữ sinh rất ít khi có đàn ông ghé thăm, sự xuất hiện của Mặc trì đương nhiên trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người. Một người tàn tật, chỉ có một chân, bước đi khó nhọc, anh ta đến kí túc nữ làm gì?

Họ đi đến trước cửa phòng 302, cô giáo Trương gõ cửa nhưng không đợi bên trong đáp lời đã đẩy cửa đi vào. Ba người ngồi trong phòng hoàn toàn bất ngờ.

Thời gian này, Tư Tồn đáng lẽ phải iên lớp nhưng từ hôm qua tới giờ cô không chịu rời khỏi phòng lấy nửa bước. Vu Tiểu Xuân sợ cô nghĩ quẩn nên ở lại trông chừng. Buổi chiều, Giang Thiên Nam cũng nghỉ học, lẩn vào phòng Tư Tồn xin nhận tội. Tình huống éo le thế này, cộng thêm sự xuất hiện của Mặc Trì khiến không khí càng trở nên căng thẳng.

Tư Tồn nhìn thấy Mặc Trì, nước mắt liền tuôn rơi như mưa. Lần này, cô không giống như những lần gây họa trước, nhìn thấy Mặc Trì là sà ngay vào lòng anh. Hai ngày nay, lòng cô luôn canh cánh một câu hỏi, đó là làm thế nào để đối diện với Mặc Trì. Câu trả lời vẫn chưa tìm ra thì anh đã đột ngột xuất hiện. Cô co người vào góc giường của Vu Tiểu Xuân, run lên bần bật.

“Chung Tư Tồn, chồng em tới rồi, em nói xem đây là chuyện gì?”

Nước mắt Tư Tồn tuôn rơi lã chã, cô tuyệt vọng lắc đầu.

Giang Thiên Nam kinh ngạc vạn phần, lên tiếng hỏi: “Tư Tồn, em thật sự đã kết hôn rồi sao?”

Vu Tiểu Xuân cũng ngạc nhiên không nói nên lời. Cô đã từng gặp Mặc Trì, đây chẳng phải là người anh họ mà cô thường hỏi Tư Tồn sao?

Mặc Trì không còn ái ngại trước ánh mắt của những người khác nữa. Anh đến bên Tư Tồn, vứt nạng sang một bên rồi ôm cô vào lòng, dỗ dành: “Em đừng sợ, đã có anh ở đây rồi”.

Tư Tồn không ngừng lắc đầu, cố sức đẩy anh ra. Cô thấy mình không xứng đáng với vòng tay của Mặc Trì. Mặc Trì vẫn ôm chặt cố quyết không buông ra và nói nhỏ bên tai cô: “Không có chuyện gì đâu, chúng mình về nhà đi”.

Cô giáo Trương kể lại toàn bộ sự việc cho Mặc Trì. Anh  cố nín uất ức, nghe từ đầu đến cuối câu chuyện nhưng không đưa ra bất cứ đánh giá gì. Đợi cô giáo Trương nói hết, anh mới nói: “Cô giáo, tôi có thể đưa cô ấy về nhà nghỉ ngơi vài ngày được không?”

Cô giáo Trương đồng ý. Mặc Trì lại nhờ cô cho dùng điện thoại của văn phòng, gọi điện nhờ bác Chương đánh xe tới đưa Tư Tồn về. Cô đã khóc ròng hai ngày nay, chẳng ăn chẳng uống gì, cơ thể suy nhược tới mức không đi được nữa rồi.

Vu Tiểu Xuân dìu Tư Tồn, còn Mặc Trì tự mình chống nạng, chầm chậm đi hết ba tầng cầu thang. Anh chàng tàn tật Mặc Trì và Tư Tồn mới nổi danh toàn trường từ hôm qua lại tiếp tục thu hút những ánh mắt hiếu kì trên đường. Họ đã ra tới cổng trường mà xe của bác Chương vẫn chưa tới. Mặc Trì cảm ơn Vu Tiểu Xuân, mời cô quay về kí túc rồi ôm Tư Tồn vào lòng, che chắn cho cô trước cái lạnh của gió thu.

Bỗng đằng sau có người vỗ vai Mặc Trì. Khi quay đầu lại, anh thấy Giang Thiên Nam đang dùng ánh mắt khinh miệt quan sát mình từ đầu đến chân. Anh mắt đó dừng lại trên cái chân tàn tật của anh. Tư Tồn càng run rẩy, nước mắt lại tuôn ra. Mặc Trì cố nén nỗi căm giận trong lòng. Anh hận một nỗi không thể đánh hắn một trận ra trò, rồi xé xác hắn thành nhiều mảnh. Anh âm thầm nắm chặt bàn tay, tự nói với mình, nhiệm vụ lúc này của anh là bảo vệ Tư Tồn.

Giang Thiên Nam quay sang nhìn Tư Tồn, lạnh nhạt nói: “Hóa ra em thật sự đã kết hôn”.

Dừng lại một lát, anh ta lại nói: “Hóa ra chồng em là một thằng què. Anh ta không xứng với em, anh nhất định sẽ giải thoát cho em”.

Nỗi căm phẫn mà Mặc Trì cố nín nhịn đã bị câu nói ấy làm cho bùng phát. Anh bỏ Tư Tồn ra, giơ một nắm đấm về phía Giang Thiên Nam Giang Thiên Nam vội tránh ra phía sau, nắm đấm không trúng mũi mà đập mạnh vào gò má. Giang Thiên Nam lấy mu bàn tay quệt qua vết thương, mỉm cười đểu giả: “Tao không động thủ với một thằng què”.

Mặc Trì không thể nhẫn nhịn hơn được nữa, hét lên một tiếng lớn, rồi lao cả người về phía Giang Thiên Nam. Đánh lộn là chuyện không thể tránh khỏi trong đời giữa các cậu trai choai choai với nhau, Mặc Trì cũng không phải ngoại lệ. Trước đây, anh đã từng dùng nắm đấm để bảo vệ cho em gái bé nhỏ của mình. Hôm nay, anh lại một lần nữa dùng đến nắm đấm để bảo vệ danh dự của bản thân và Tư Tồn.

Giang Thiên Nam không kịp phòng thủ nên ngã lăn ra đất. Nắm đấm của Mặc Trì trúng vào mặt, vào người anh ta. Giang Thiên Nam cũng không phải hạng vừa, anh ta nhổm dậy đẩy Mặc Trì ngã ra đất rồi ép lên người anh, vừa gầm rú vừa liên tiếp tung ra những cú đấm.

Tư Tồn chạy lại, phần muốn che chắn cho Mặc Trì, phần thì khóc lóc cầu xin Giang Thiên Nam dừng tay. Nhưng hai người đàn ông đã đánh nhau thâm tím mặt mày nào chịu buông tay? Giang Thiên Nam gạt mạnh Tư Tồn sang một bên khiến cô ngã ra đất Cô tuyệt vọng nhìn Giang Thiên Nam vừa công vừa thủ, dần dần chiếm thế thượng phong. Mặc Trì hoàn toàn không chịu phòng thủ nên khóe miệng và trán của anh đều đã chảy máu. Mặt mũi Giang Thiên Nam cũng tím bầm, thậm chí trông cực kì thảm hại.

Vụ đánh nhau ngoài cổng trường chẳng mấy chốc đã thu hút đám người hiếu kì vây quanh. Giang Thiên Nam lợi dụng ưu thế cơ thể, cố gắng bò dậy nhưng Mặc Trì vẫn ôm lấy chân anh ta, định quật ngã. Giang Thiên Nam quay ngược người lại, đạp mạnh vào Mặc Trì. Anh ta không ngờ Mặc Trì trông thư sinh yếu đuôi như thế lại biết đánh nhau. Mặc Trì bị anh ta đạp lên ngực, lên hông nhưng vẫn không chịu buông tay. Cuối cùng, Giang Thiên Nam nghiến răng, đạp thẳng vào phần chân tàn tật của Mặc Trì.

Sau ngày bị cưa chân, cơn đau chưa từng một lần buông tha Mặc Trì. Lúc này, cơn đau càng trào dâng dữ dội hơn bao giờ hết, nó khiến đầu óc anh buốt nhói, thân thể hồ như muốn tê liệt, nhưng hai tay vẫn cố bám lấy chân Giang Thiên Nam, hòng lật anh ta ngã ra đất. Thế rồi cơn đau tiếp tục làm cho mắt mũi anh tối sầm lại, đầu óc không còn tỉnh táo nữa, chỉ mơ hồ thấy bóng dáng nhỏ bé của Tư Tồn đang chắn trước người anh, ấp hai bàn tay bảo vệ phần chân tàn tật đang lên cơn co giật của anh. Giang Thiên Nam đá lên chân anh, đồng thời cũng đạp luôn vào tay Tư Tồn. Toàn thân Mặc Trì không còn chút sức lực, hai tay mềm nhũn, đành buông Giang Thiên Nam ra.

Giang Thiên Nam lạnh lùng hét lên: “Mày còn muốn đánh nữa không? Tao đánh cùng mày?”

Mặc Trì im lặng thở hổn hển.

Giang Thiên Nam quay người bỏ đi. Tư Tồn cố lấy lại thăng bằng, đỡ thân thể mềm nhũn của Mặc Trì dậy. Cô luống cuống lau những vết máu trên miệng, trên trán anh nhưng không trấn áp nổi cái chân tàn tật đang co giật từng hồi. Cô không còn suy nghĩ được gì nữa, chỉ biết khóc ầm lên, lắp bắp gọi tên anh: “Mặc Trì... Mặc Trì...”

Mặc Trì nhìn Tư Tồn bằng ánh mắt trống rỗng. Anh nắm lấy đôi bàn tay sưng vù của cô. Toàn thân Tư Tồn đang run lên bần bật. Mặc Trì ôm cô vào lòng giống như một con thú nhỏ bất lực đang co mình trên đất, ôm ấp đối phương.

Lúc đến cổng trường, chứng kiến cảnh tượng đó, bác Chương vội vã dìu Mặc Trì lên xe, rồi lại dìu Tư Tồn lên ngồi bên cạnh anh. Người tài xế trung thành này biết mình không nên hỏi han nhiều, chỉ lẳng lặng lái xe về nhà họ Mặc.

Mặc Trì bị tổn thương cả thể chất lẫn tâm lí. Anh đứng cũng không vững, hoàn toàn không còn sức leo lên tầng. Bác Chương cõng anh về phòng rồi hỏi anh có cần mời bác sĩ không.

Mặc Trì lắc đầu, một lúc lâu sau, anh mới thỉnh cầu: “Chuyện xảy ra hôm nay, bác đừng nói cho ba cháu biết”.

Bác Chương thở dài rồi đi ra ngoài. Tư Tồn run lẩy bẩy đứng trước bàn làm việc, không dám nói gì.

Mặc Trì chống nạng, chầm chậm bước đến bên cô. Hông của anh cũng bị thương, mỗi bước đi là đau nhói tới tận tim. Anh lặng lẽ dìu Tư Tồn vào nhà tắm, dùng khăn lạnh đắp lên mặt cho cô. Tư Tồn đã khóc ròng hai ngày trời, mắt mũi sưng húp cả lên. Đôi mắt lanh lợi thường ngày của cô giờ đã sưng thành một đường chỉ bé tí.

Tư Tồn khóc nhiều tới mức cạn kiệt sinh khí, lúc này chỉ có thể thút tha thút thít không thành tiếng. Mặc Trì tỉ mỉ dùng khăn ướt lau mặt, lau mắt, mũi và cả miệng cho cô. Nước mát xoa dịu làm cho Tư Tồn dễ chịu hơn một chút, cô dần dần trấn tĩnh lại. Thấy mặt mũi Mặc Trì không chỉ lấm lem vết máu mà toàn thân anh cũng dính đầy bùn đất, cô đưa tay ra giúp anh cởi áo khoác ngoài. Anh bắt buộc phải thay quần áo, tắm rửa sạch sẽ và bôi thuốc. Mặc Trì đẩy cô ra khỏi nhà vệ sinh, tự mình làm lấy mọi thứ.

Bị đẩy ra ngoài, Tư Tồn cứ đứng yên ở cửa chờ đợi, trên tay cầm bộ đồ ngủ của anh. Mặc Trì nhận lây bộ đồ, không nói gì mà dắt cô tới bên giường và dìu cô nằm xuống, đắp chăn cho cô. Tư Tồn chìa tay ra nắm chặt lấy cánh tay Mặc Trì. Mặc Trì dừng lại trong tích tắc, anh cúi người xuống, đặt lên trán cô một nụ hôn. Anh chưa từng hôn cô chăm chú, nhẹ nhàng, thận trọng, kì diệu mà không mang một chút dục vọng nào như thế, tưởng như anh đang hôn một thiên thần mới chào đời.

Sau hai ngày không ăn uống gì, cuối cùng Tư Tồn cũng không gắng gượng được nữa. Cô ngủ thiếp đi trong ánh mắt dịu dàng của Mặc Trì. Giấc ngủ say khiến cô không được chứng kiến ánh mắt chan chứa yêu thương nhưng đầy đau khổ của anh, không cảm nhận được cái ôm nhẹ nhàng của anh, cũng không hay biết nụ hôn nhẹ bỗng như chuồn chuồn điểm nước anh đặt lên môi cô. Khi cô phát ra tiếng ngáy nho nhỏ, Mặc Trì đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

Tư Tồn tĩnh dậy sau cơn ác mộng. Cô ôm mặt khóc nức nở, đầu đau như búa bổ. Cả căn phòng tối om, cô dò dẫm ra khỏi giường, làm kinh động cô giúp việc vừa chợp mắt.

“Cô tĩnh rồi à?” Cô giúp việc thỡ phào nhẹ nhõm, vội vã bật đèn. Tư Tồn kinh ngạc phát hiện tay mình đang được tra ống truyền dịch.

“Cô đã ngủ một ngày một đêm rồi đấy. Y tá truyền cho cô thuốc an thần và dịch dinh dưỡng. Cô thấy thế nào rồi? Có cháo tiểu mễ đây, để tôi bưng đến cho cô ăn nhé”, cô giúp việc nói.

Tư Tồn nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm qua. “Mặc Trì đâu rồi?”, cô hoảng hốt kêu lên. Anh không ở bên cạnh canh chừng cô, có phải anh không còn cần cô nữa, hay anh đã ngã bệnh rồi?

“Cô ơi, mau nói cho cháu biết, Mặc Trì đi đâu rồi?” Tư Tồn kéo tay cô giúp việc, nước mắt rơi lã chã, ánh mắt van nài. Cô nhớ lại, hôm qua Mặc Trì đã quyết đấu với Giang Thiên Nam, anh đã thua thảm hại, còn bị Giang Thiên Nam đánh thương tích khắp người. “Anh ấy đi tìm Giang Thiên Nam rồi phải không? Hay anh ấy bị đưa vào bệnh viện?”, Tư Tồn bắt đầu nói năng lung tung, không đầu không cuối.

“Không phải, cậu chủ đang ở trong thư phòng. Cả ngày nay cậu ấy vẫn chưa ra ngoài, Thị trưởng Mặc và Chủ tịch Trần đều rất lo lắng. Hôm nay hai người họ đều đi Bắc Kinh công tác cả rồi. Trước khi đi, họ dặn tôi trông chừng cô”. Cô giúp việc thấy không giấu được Tư Tồn, đành phải nói hết sự thật

Tư Tồn ngắt ống truyền khỏi tay, bước ra khỏi giường nhưng không ngờ chân cô lại mềm nhũn, vừa đặt xuống đất đã suýt ngã. Cô giúp việc vội vàng đến dìu cô dậy và lập tức mang bát cháo đến: “Nếu cô muốn đi lại, cũng phải ăn chút cháo cho có sức đã”.

Tư Tồn húp một ngụm hết sạch bát cháo rồi chầm chậm đi tới trước cửa thư phòng. Đặt tay lên nắm đấm cửa, trong lòng cô đột nhiên do dự. Cô nhớ ra mình đang gặp phải chuyện gì, Mặc Trì vì cô mà đã bị người ta sỉ nhục ra sao. Trái tim cô run lẩy bẩy. Cô đã gây ra chuyện tày đình đó, Mặc Trì liệu có chấp nhận tha thứ cho cô không?

Tư Tồn xoay nắm đấm cửa, cánh cửa từ từ m ra, nhưng bên trong vừa im ắng lại vừa thâm u. Mặc Trì có thể đi đâu đây? Tư Tồn vô thức bật điện và hét lên kinh hãi. Mặc Trì bất động ngồi đó, khuôn mặt không chút biểu cảm, cũng không động đậy gì, giống như một pho tượng khắc khổ.

“Mặc Trì...”, cô run rẩy gọi tên anh. Ánh mắt anh vô hồn trống rỗng. Anh thoáng liếc sang nhìn cô rồi trở lại u tịch như trước.

Tư Tồn đi lên phía trước, quỳ bên cạnh Mặc Trì. Ống quần bên trái của anh trống rỗng, rũ trên thành ghế, vị trí gần với gốc chân còn sót lại đang rỉ máu. Tư Tồn hoảng hồn, lẩy bẩy nói: “Anh sao thế? Anh vẫn còn đang chảy máu kìa?” Cô luống cuống vén ống quần bên trái của anh lên, chỗ gốc chân ngắn ngủn mềm yếu đó đang sưng vù, vết thương đã kết thành những bọc máu nhỏ.

Để mặc Tư Tồn luống cuống bên cạnh, ánh mắt anh vẫn trcíng rỗng nhìn về phía trước, không một chút phản ứng.

Tư Tồn khóc ầm lên: “Mặc Trì, em biết em sai rồi. Em là người con gái không ra gì, anh trừng phạt em đi, anh nói gì với em đi mà!” Cô nắm tay anh, áp lên mặt mình. Đôi tay vốn thon dài, trắng trẻo của Mặc Trì đã sưng lên như hai cái bánh bao, chỗ khớp tay cũng bị nứt ra. Tư Tồn hết nhìn tay rồi lại nhìn chân của anh, cô đột nhiên hiểu ra, anh đang tự hành hạ bản thân mình.

“Mặc Trì, sao anh lại thế này?” Nước mắt cô tuôn rơi, lăn qua gò má nhợt nhạt rồi nhỏ xuống cái chân tàn tật của Mặc Trì. Nước mắt đắng chát làm vết thương ở chân anh đau nhói lên. Anh khẽ rùng mình.

“Mặc Trì... em sai rồi. Lẽ ra, em nên sớm nói cho mọi người biết em đã kết hôn... Em không nên đi học môn tiếng Anh... Em nên thừa nhận sai lầm với nhà trường... Họ sẽ không tìm đến anh...”

Tay Mặc Trì chầm chậm giơ lên rồi đặt lên đầu Tư Tồn giống như thường ngày anh vẫn hay xoa xoa mái tóc của cô. Một lúc lâu sau, khóe miệng khẽ run rẩy, anh từ từ nói: “Em không làm sai gì cả, là anh đã sai. Anh không nên là một kẻ tàn phế khiến em bị ức hiếp”, giọng nói của anh trầm mà khản đặc.

“Không phải! Không phải!”, Tư Tồn điên cuồng gào lên. Mặc Trì đã hoàn toàn hiểu lầm cô.

“Em chưa bao giờ chê anh tàn phế. Không phải vì lí do đó mà em không nói sự thật với mọi người. Chỉ là em ngại nói ra... Em thật sự đã sai rồi...’’, Tư Tồn khóc nức nở: “Em đã cho Giang Thiên Nam cơ hội để tấn công em... là em đã làm tổn thương anh...” Cô sà vào lòng anh, áp khuôn mắt chan chứa nước mắt lên mặt anh. Hàng râu cứng ngắc của anh xuyên vào tận trái tim cô, cô thấy lòng mình đau nhói. Mặc Trì vẫn không có chút phản ứng gì. Khi cô hôn anh, anh đã đẩy cô ra.

Mặc dù, anh dùng sức rất ít nhưng Tư Tồn cảm thấy như mình bị đẩy bật ra. Anh đã đẩy trái tim cô ra xa, có phải anh không còn cần cô nữa không?

Cảm giác sợ hãi xâm chiếm linh hồn, cô vừa gào vừa khóc: “Em thật sự không chê anh... Anh không thể bỏ em được, anh hãy trừng phạt em, nhưng xin anh đừng bỏ em...”

Ánh mắt anh dừng lại đôi chút trên khuôn mặt cô, trong đôi mắt đó thoáng hiện một nét khổ đau, rồi lại trở về trạng thái u tịch. “Anh muốn ngồi một mình”, Mặc Trì lạnh nhạt nói.

“Không được. Anh đang chảy máu, sắc mặt rất xấu, để em băng bó rồi mang cơm cho anh ăn”. Tư Tồn giống như đang ngồi trên đống lửa, vồn vã sắp đặt mọi chuyện nhưng lại không biết nên làm gì trước tiên. Cô không dám rời xa anh nửa bước, chỉ sợ rời ra rồi anh sẽ không bao giờ cho phép cô quay lại bên anh nữa.

“Không cần, anh không sao”, giọng nói của anh càng trở nên lạnh nhạt hơn.

Tư Tồn quỳ xuống, ôm lấy cái chân duy nhất của anh, ngoan cố lắc đầu nói: “Không!”

“Ra ngoài đi”. Câu nói của anh càng lúc càng ngắn gọn, dường như anh đã dồn toàn bộ sức lực trong người để nói ra vậy. Anh dựa vào thành ghế, không động đậy thêm nữa.

Anh không còn cần cô nữa... Tư Tồn tuyệt vọng nghĩ. Sắc mặt Mặc Trì tái nhợt, đến bờ môi cũng tái. Một ngày nay anh không ăn uống gì rồi, làm sao chịu đựng nổi? Cô nghiến răng, quay người đi ra ngoài.

Một lúc sau, cô giúp việc làm theo yêu cầu của Tư Tồn, bưng một bát cháo vào thư phòng nhưng Mặc Trì đã khóa trái cửa lại. Từng làm việc lâu năm cho nhà họ Mặc, cô giúp việc hiểu rõ tính cách ngang bướng của Mặc Trì. Bà bất lực lắc đầu rồi quay đi.

Tư Tồn nằm lăn lộn trên giường, những gì xảy ra mây ngày qua dần dần hiện lên trước mắt cô như một bộ phim điện ảnh. Ba ngày trước mọi chuyện vẫn còn tốt đẹp. Hôm đó là Chủ nhật, bệnh tình của Mặc Trì vừa mới đỡ, họ cùng nhau đi dạo phố. Khi qua rạp chiếu phim thì thấy tấm họa báo của phim Chuyện tình núi Lư. Trên tấm họa báo đó, hai nhân vật chính Trương Dư và Quách Khải Mẫn mỉm cười ngọt ngào, hạnh phúc. Bộ phim này kể lại một câu chuyện tình yêu đẹp đẽ và lãng mạn. Trên báo chí có viết, đây là bộ phim giải phóng tư tưởng, vì ỉần đầu tiên miêu tả trực diện tình yêu của những người trẻ tuổi. Chiếc váy Trương Du mặc trong phim được rất nhiều cô gái thành thị bắt chước mặc theo. Mặc Trì xếp hàng mua vé nhưng khi đến lượt họ thì vé đã bán hết sạch rồi. Tư Tồn cảm thấy hơi thất vọng. Mặc Trì nói, tuần sau anh sẽ đến xếp hàng mua vé trước mấy ngày, đợi cuối tuần Tư Tồn về nhà thì cùng nhau đi xem.

Giang Thiên Nam đã kiếm được vé xem phim Chuyện tình núi Lư và mời cô đi cùng. Tuy bề ngoài Tư Tồn tỏ ra không hứng thú, nhưng trong lòng lại mong chờ đến cuối tuần để cùng Mặc Trì tới rạp chiếu phim.

Tư Tồn không buồn nghĩ tới việc nhà trường sẽ xử lí cô thế nào, chỉ nghĩ cách làm sao để Mặc Trì tha thứ cho mình.

Cô đã bị người đàn ông khác cưỡng hôn. Ở quê cô, người ta sẽ coi đó là một hành động trái với thuần phong mĩ tục. Người phụ nữ như thế chẳng khác nào đôi giầy rách, bị coi là dâm phụ, không đáng tha thứ. Cô còn nhớ một trường hợp, đó là vợ của Trương Khánh ở thôn Đông khi lên núi hái củi đã bị lão già góa vợ Nhân Thắng sỉ nhục. Bàn tay bẩn thỉu của lão đã vuốt lên mông chị. Nhân Thắng uống rượu say liền đem rêu rao chuyện này với Trương Khánh. Vợ Trương Khánh không chịu được ánh mắt dè bỉu, xét nét của dân làng nên đã nhảy xuống sông Thiên Mã tự vẫn.

Sự việc lần này của cô còn kinh khủng hơn cả vợ Trương Khánh. Cô bị sỉ nhục trước hàng trăm con mắt, còn có thể trong sạch được nữa sao. Mặc Trì liệu rằng có chịu nổi chuyện này không? Đã thế, anh cũng bị sỉ nhục cùng cô. Bàn chân thô bạo của Giang Thiên Nam không chỉ đạp vào cái chân tàn tật của anh, mà hơn hết còn chà đạp trái tim anh. Cô hận mình sao lúc đó lại yếu đuôi quá như thế? Sao không xông vào sống chết với tên Giang Thiên Nam kia một phen?

Cô không còn mặt mũi nào mà mong cầu sự tha thứ từ Mặc Trì, anh không đuổi cô đi là may mắn lắm rồi. Nhưng ít ra cũng chừa cho cô một cơ hội ở lại chăm sóc anh chứ. Anh có bao nhiêu tật nhỏ chỉ mình cô mới biết. Cuối tuần, phải có cô bên cạnh anh mới ngủ ngon giấc, nếu không sẽ mất ngủ đến tận khi trời sáng. Chân anh cứ tới những ngày u ám đổ mưa là lại lên cơn đau nhức, không ai được động vào, chỉ cô mới có thể giúp anh xoa dịu cơn đau ấy. Mặc Trì cao như vậy nhưng cũng không với tới được tầng trên cùng của giá sách. Mỗi lần như thế, cô lại phải trèo lên ghế lấy xuống cho anh. Nếu không có cô bên cạnh thì anh biết phải làm sao?

Phải thừa nhận, cô cũng không thể rời xa anh. Mỗi tuần ba lần, phải nhận được lá thư “nóng bỏng tay” từ anh cô mới có thể yên tâm học hành. Ba năm qua, thư từ qua lại giữa hai người chưa từng bị gián đoạn. Những đêm mưa gió sấm sét, phải chui vào lòng anh cô mới thấy an giấc; gặp phải hôm đang ở trong phòng kí túc, cô sẽ run bần bật tới tận khi trời sáng, đợi tới lúc gặp anh, cô sẽ chui vào lòng anh, bắt anh phải bồi thường. Cô vốn dĩ là một người thiếu tự tin, nếu không có sự ủng hộ của Mặc Trì cô sẽ chẳng dám làm bất cứ việc gì. Chỉ cần nghĩ đến anh, trong lòng cô đã tràn trề hi vọng. Giờ đây, cô không thể nào tưởng tượng nổi cuộc sống mà không có Mặc Trì đồng hành.

Còn nhớ lúc cô mới bước chân vào nhà họ Mặc, Mặc Trì còn lạnh nhạt với cô hơn cả bây giờ. Không chỉ lạnh nhạt, anh còn quát cô, mắng cô, nổi nóng với cô, thế mà sau rồi họ vẫn yêu thương nhau tới mức si mê.

Biết đâu lần này, Tư Tồn thầm nhủ, Mặc Trì sẽ dần dần hồi tâm chuyển ý mà tha thứ cho cô. Nói gì thì nói, họ đã cùng nhau chia sẻ biết bao nhiêu ngày tháng đẹp đẽ, lẽ nào nói quên là quên ngay được sao? Chỉ cần anh đồng ý tha thứ thì mười năm hay hai mươi năm cô đều đợi được. Đằng nào họ cũng từng hẹn thề sẽ không bao giờ xa rời nhau.

Ngoài cửa sổ, trời vẫn tối âm u. Thời gian chậm chạp trôi đi, Mặc Trì nhìn chiếc đồng hồ lắc lư qua lại trên tường, kim đồng hồ tưởng như vài thế kỉ mới khẽ động đậy một lần. Bao giờ trời mới sáng đây?

Tư Tồn ngủ thiếp đi một lúc lại lập tức choàng tỉnh. Trời vẫn tối đen như mực. Cô định đọc thuộc lòng tất cả những bài cổ văn đã học, ngày thường vốn thuộc như cháo chảy, bây giờ lại nhảy loạn hết lên trong đầu. Cô chỉ còn biết nhìn trân trối vào con lắc đồng hồ đang lắc qua lắc lại và để cho sự nặng nề của thời gian đè trĩu cõi lòng.

Nằm trên chiếc giường vốn thuộc về hai người, bên cạnh hồ như vẫn còn vương vất hơi ấm của Mặc Trì, cô vốn tưởng rằng mỗi ngày đều là hạnh phúc. Nào ngờ sóng gió đến quá nhanh, niềm vui của họ bỗng từ chín tầng mây rơi xuống vực sâu thăm thẳm.

Tư Tồn mơ màng rồi lại thiếp đi, tới lúc tỉnh dậy, hừng Đông đã lấp lánh sáng. Cô nhìn đồng hồ, lúc này là sáu giờ. Cuối cùng, một ngày mới cũng đã đến. Không biết tối qua Mặc Trì có ngủ được chút nào không? Cô không thể làm phiền anh vào lúc này, anh chắc chắn còn mệt mỏi hơn cô bội phần, để anh nghỉ ngơi thêm một chút thì hơn.

Tất cả những gì tốt đẹp mà Mặc Trì dành cho cô lại hiện về trong tâm trí. Anh yêu chiều cô tới mức không cần lí do. Bất kể cô gây ra bao nhiêu tai họa, anh cũng chưa từng trách móc cô lấy nửa lời. Năm thứ nhất, cô bị chụp mũ quy là “giai cấp Tư sản tự do hóa”, Thị trưởng Mặc giận điên lên, nhưng anh vẫn ra sức bảo vệ cô, kiên quyết cho rằng cô không sai.

Tình yêu vô bờ ây của anh không lí nào lại. không dung thứ cho tai họa kinh thiên động địa cô gây ra lần này. Tư Tồn luôn tin tưởng vào tình yêu sâu sắc ấy- Nghĩ tới đây, trong cô dâng trào sức mạnh.

Tư Tồn nhấc quyển sách đặt ở đầu giường lên, đó là cuốn Mỹ học Hegel. Cô cố gắng tập trung tinh thần, ép mình đọc những câu khó hiểu trong sách, hòng khiến thời gian nhanh chóng trôi qua. Tới tám giờ, cô sẽ đến thư phòng tìm Mặc Trì. Cứ đọc được hai ba chữ, cô lại ngước lên nhìn đồng hồ một lần. Cái đồng hồ hôm nay cũng như muốn dở chứng, kim chẳng chịu xê dịch chút nào cả? Tư Tồn vứt sách xuống, lôi ghế ra ngồi trước đồng hồ và nhìn chằm chằm vào nó.

Cuối cùng, cây kim cũng sắp nhích đến số tám rồi. Nhịp tim Tư Tồn đập mỗi lúc một dồn dập. Mặc Trì đã tỉnh dậy chưa nhỉ? Cô vào thì có làm kinh động tới giấc ngủ của anh không? Hay là đợi thêm năm phút nữa? Không! Cô không thể đợi thêm một phút một giây nào nữa!

Tư Tồn bật dậy, đi về phía cửa rồi lại quay trở lại. Cô bây giờ đầu tóc cô lộn xộn, sắc mặt xanh xao, Mặc Trì làm sao thích cô cho nổi? Cô liền chạy vào nhà tắm, nhúng lược vào nước, chải lại mái tóc rồi rửa mặt bằng nước lạnh để khuôn mặt hồng hào hơn.

Tư Tồn vừa đẩy cửa ra thì thấy cô giúp việc cũng đang toan gõ cửa: “Sao thế cô? Mặc Trì tìm cháu phải không?”, Tư Tồn hồi hộp hỏi trong niềm hi vọng dâng trào.

“Không phải, dưới nhà có một người con trai đến tìm cô, nói là bạn cùng trường”, cô giúp việc nói.

Giang Thiên Nam sao? Tư Tồn kinh ngạc, sao anh ta lại đến tận đây tìm mình? “Cô cứ bảo là cháu không có nhà. Cháu không muốn gặp ai hết”, Tư Tồn hoảng loạn nói.

Không biết từ lúc nào Giang Thiên Nam đã đứng sau lưng cô giúp việc, trầm giọng nói: “Tôi đến đây xin lỗi em”. Anh ta cũng gầy sụp đi, mái tóc dài che kín đôi mắt, không còn thần thái tự tin thuở trước.

Tư Tồn gần như suy sụp hoàn toàn, cô hét lên: “Tại sao anh tìm tới nhà tôi? Anh cút đi cho tôi!”

Giang Thiên Nam bước lên phía trước một bước, định đỡ lấy cô: “Em đừng sợ, tôi sẽ không làm em bị thương đâu”.

“Cút đi!”, Tư Tồn đột nhiên xông vào cấu xé Giang Thiên Nam cuồng loạn. Tên đàn ông này không chỉ làm tổn thường cô mà còn dám sỉ nhục Mặc Trì. Sao anh ta lại dám ximt hiện trong nhà cô? Cô hận một nỗi không thể xé anh ta thành trăm mảnh, chỉ có như thế, tổn thương mà cô và Mặc Trì phải chịu đựng may ra mới có thể nguôi ngoai phần nào.

Giang Thiên Nam chỉ né đi mà không đánh trả.

“Tư Tồn, sao lại đối xử với khách như thế?” Tiếng Mặc Trì chầm chậm truyền tới, nhẹ bẫng như không có chuyện gì xảy ra.

Tư Tồn lập tức dừng tay, há hốc miệng nhìn Mặc Trì. Anh điềm tĩnh đứng trước cửa thư phòng, miệng nở một nụ cười ấm áp, chìa tay về phía cô.

"

Tư Tồn lập tức buông Giang Thiên Nam ra, vội vàng sà vào lòng anh. Mặc Trì nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô rồi nhìn Giang Thiên Nam, sắc mặt trầm xuống: “Gia đình tôi không hoan nghênh anh”.

Giang Thiên Nam chăm chú nhìn đôi vợ chồng đang ôm ấp nhau trước mặt mình, khuôn mặt đầy vẻ phức tạp nhưng vẫn nỗ một nụ cười rồi nói: “Tôi tưởng rằng gia cảnh của hai người không tốt, tôi có thể mang đến cho Tư Tồn một cuộc sống tốt hơn. Hóa ra...”, anh ta đưa mắt nhìn quanh bốn phía: “Điều kiện của các người cũng không hề thua kém gia đình tôi”.

Mặc Trì nắm chặt tay Tư Tồn, lạnh nhạt nói: “Bây giờ đã nhìn thấy tất cả, anh có thể đi được rồi”.

“Không, thứ Tư Tồn cần không phải là cuộc sống vật chất thừa thãi, cô ấy cần một người đàn ông khỏe mạnh, hoàn thiện”. Nói rồi, anh ta lại nhìn chằm chằm vào Mặc Trì.

Sắc mặt Mặc Trì đột nhiên trắng bệch tới thảm hại. Giang Thiên Nam cười nói: “Tôi vốn dĩ định đến đây xin lỗi. Tôi từng nghĩ rằng, khi biết Tư Tồn đã kết hôn tôi sẽ từ bỏ mối tình này. Nhưng bây giờ tôi đổi ý rồi. Ngoài điều kiện vật chất thừa thãi ra, anh có thể mang lại gì cho Tư Tồn? Người như anh, không xứng đáng có được Tư Tồn...”

Giang Thiên Nam còn chưa nói hết câu, cơn phẫn nộ đã trào lên trong Tư Tồn. Cô định mặc kệ tất cả, sống chết gì cũng phải xông vào đánh hắn một trận cho hả giận, nhưng Mặc Trì liền kéo tay cô lại, ôm cô vào lòng. Anh run rẩy chỉ vào mặt Giang Thiên Nam, thấp giọng gầm lên: “Mày thì xứng với cô ấy sao? Lẽ nào Tư Tồn lại cần một người đàn ông có đủ hai chân, nhưng hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô ấy? Cái Tư Tồn cần là một người yêu thương, tôn trọng cô ấy. Mày cút khỏi đây ngay! Nhà của Thị trưởng Mặc, không đến lượt mày tới làm loạn!” Dù đã sống hai mươi mấy năm thân là con trai nhà họ Mặc, nhưng đây là lần đầu tiên Mặc Trì đem vị thế của ba ra để áp chế người khác.

Giang Thiên Nam ngớ người ra, không ngờ mình lại đụng độ với con trai của Thị trưởng Mặc. Song ngay sau đó, anh ta làm ra vẻ trấn tĩnh nói: “Ha! Vậy thì tôi cũng thừa hiểu anh làm thế nào mà lấy được Tư Tồn rồi. Hóa ra là dựa vào đặc quyền. Nhưng chẳng sao, cả trường đều biết Tư Tồn là người phụ nữ của tôi, chúng tôi phối hợp rất ăn ý trên sân khấu, còn nụ hôn ngày hôm đó, quả là kinh thiên động địa, phải không Tư Tồn?” Giang Thiên Nam chưa từng chịu thua ai bao giờ, ngay cả trong nhà Thị trưởng cũng dám ăn nói hàm hồ.

Trái tim Tư Tồn như vỡ làm trăm mảnh. Nếu thời gian có thể quay ngược lại, cô chấp nhận không học hành gì nữa cả, chỉ cần sống một cuộc đời giản dị, bình yên bên Mặc Trì là đã mãn nguyện rồi. Thấy Mặc Trì dường như đang run rẩy, cô liền ôm chặt hông anh, giúp anh giữ thăng bằng.

Mặc Trì cao hơn Giang Thiên Nam một chút. Lợi dụng ưu thế này, anh cố tình đưa mắt nhìn xuống anh ta, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng, khinh miệt: “Vợ tao chẳng qua không may bị chó cắn, đáng để mày khoe khoang sao? Cô ấy chưa từng động lòng vì mày, chỉ vô cùng căm ghét mày. Mày là thằng thất bại trong tình yêu!”

Giang Thiên Nam bị điểm trúng ‘"huyệt đạo”. Bất kể bao nhiêu tin đồn lan truyền, nhưng trong thâm tâm, anh ta là người hiểu rõ nhất. Từ đầu đến cuối, Tư Tồn chưa từng thích anh ta. Giang Thiên Nam cứ đứng chôn chân như phỗng ở đó, không biết làm thế nào.

Mặc Trì cúi đầu, mỉm cười dịu dàng với Tư Tồn: “Tư Tồn, chúng ta không nên tốn thời gian với loại người này. Hôm qua không được ngủ ngon giấc, bây giờ chúng mình đi nghỉ ngơi thôi”.

Tư Tồn vội vã bám chặt vào cánh tay Mặc Trì như sợ anh vuột bay mất, rồi dìu anh về phòng ngủ. Tổn thương mà Giang Thiên Nam gây ra cho cô vẫn chưa hoàn toàn lành lại, nhưng lúc này đây cô gần như muốn nhảy bổng lên, thậm chí còn muốn cảm ơn anh ta. Nhờ anh ta làm loạn, Mặc Trì đã quay về bên cô.

Mặc Trì, thật tốt quá, em cứ tưởng rằng anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em...” Mắt cô bừng sáng, lấy lại thần thái thường ngày. Có hàng ngàn lời cô cần nói với anh.

Nét mặt Mặc Trì lại trở về vẻ u tịch như trước, anh lạnh nhạt gỡ tay cô ra: “Em nghỉ ngơi đi, anh đi làm”.

Một lần nữa Tư Tồn thấy mình lại rơi xuống vực thẳm: “Mặc Trì, anh không tha thứ cho em sao? Lúc nãy anh chỉ đóng kịch thôi sao?”, cô run rẩy hỏi anh.

Mặc Trì nhìn sâu vào mắt cô, rất lâu sau mới nói: “Không phải”.

Tư Tồn như được thắp lại hi vọng: “Vậy là anh đã tha thứ cho em?”

Mặc Trì lạnh nhạt lắc đầu: “Anh không trách gì em cả. Chỉ có điều, anh không xứng đáng với em”.