Câu Chuyện Tình Cũ Rích

Chương 4: Top lưu lượng




Hoắc Thời An không ăn được bát mì Dương Xuân kia, bởi vì hắn bị khách trong cửa hàng phát hiện ra.

Mọi chuyện xảy ra giống như trong phim vậy, gào thét, hỗn loạn, chen chúc, người ngã ngựa đổ.

Tôi nghĩ chắc bà chủ không muốn gặp lại tôi nữa đâu.

Chỉ thiếu điều liều cái mạng già mới quay trở lại xe được, tôi thở dốc từng ngụm từng ngụm một, “Đáng sợ quá.”

Hoắc Thời An cáu kỉnh, bộ dạng muốn bịt miệng tôi lại, “Đừng thở hổn hển nữa được không hả?”

“Tối nay tôi bị dọa liên tục mà.” Dòng suy nghĩ của tôi không vì hắn mà thay đổi, than vãn với hắn theo bản năng, “Ban nãy bị giẫm lên chân nhiều vãi, mịa nó, đau chết đi được.”

Hoắc Thời An bỗng nhiên trầm mặc.

Tôi không để ý sau khi mình nói xong câu đó, Hoắc Thời An liền nhìn xuống đôi chân mình.

Khó có thể hình dung được tâm tình tôi lúc này.

Lúc đó Hoắc Thời An chỉ để lộ một đôi mắt, còn có bóng vành mũ che lại, nửa sáng nửa tối, tôi cứ ngỡ chỉ mình tôi mới có thể nhận ra được hắn trong bộ dạng này, không ngờ người khác cũng có thể nhận ra.

Có lẽ fans của hắn có kỹ năng đặc thù để nhận ra thần tượng.

Trước tối nay, tôi không có bất cứ khái niệm gì về giới showbiz, chỉ cảm thấy đó là một thế giới xa lạ.

Không phải thế giới của yêu thương ngọt ngào, mà là thế giới của những ánh đèn flash hào nhoáng.

Nhờ phúc của Hoắc Thời An, tôi may mắn thấy được sức ảnh hưởng của một ngôi sao, tác động lớn tới thế giới quan của mình.

Tôi nhìn con phố càng lúc càng mơ hồ khuất khỏi tầm nhìn, không chút nghĩ ngợi nói, “Ông đi tới chỗ nào thì chỗ đó tắc nghẽn, liệu duyên người qua đường có tệ không?”

Hoắc Thời An nghe tiếng tôi, nghiêng đầu nhìn, bộ dạng khó dò.

Tôi đưa tay lên vuốt chóp mũi theo bản năng.

Đây là thói quen những khi bản thân không được thoải mái.

Hoắc Thời An đánh tay lái, ánh mắt nhìn về con đường phía trước, khóe mắt liếc nhìn tôi, làm như tùy ý hỏi, “Tìm được việc chưa?”

Tôi hơi sững ra.

Hoắc Thời An nhìn tôi qua gương chiếu hậu một chút, “Không phải nói là bạn học cũ với chẳng bạn cũ hay sao? Hỏi đôi câu cũng không được à?”

Tôi nói tôi muốn tới đại học A giảng dạy.

Đột nhiên xe phanh gấp, đỗ lại ở ven đường.

Cơ thể tôi đổ về phía trước theo quán tính, màng nhĩ bị tiếng va đạp dội vào có chút đau, giọng điệu không được dễ chịu hỏi Hoắc Thời An, “Cậu làm cái gì vậy?”

Hoắc Thời An không trả lời, hắn cởi dây an toàn xoay người nhìn tôi, hắn không nói lời nào, cứ nhìn tôi như vậy, làm tôi sởn tóc gáy mới mở miệng, “Cả nước nhiều trường đại học như vậy, sao cứ phải là đại học A chứ?”

Tôi gạt tóc rối trước trán, “Dù nói từ phương diện nào, thì đại học A cũng đều phù hợp với lý tưởng của tôi.”

Hoắc Thời An mặt không cảm xúc nhìn chòng chọc tôi hỏi, giọng khàn khàn, “Thế à?”

Tôi nói ừ.

Lỗ mũi Hoắc Thời An phát ra tiếng xùy khe khẽ, không chút lưu tình đâm mũi tên vào trong trái tim tôi, “Nếu đã thích như vậy, sao năm đó không đi?”

Còn không đợi tôi trả lời, Hoắc Thời An đã mở cửa xuống xe, vòng sang phía tôi, dùng sức lớn kéo tôi ra khỏi ghế phó lái, đóng sập cửa lại, nghênh ngang rời đi.

Tôi đứng ở ven đường, ngước đầu lên nhìn bầu trời đêm, không có vì sao nào.

Sao năm đó không đi?

Giờ lôi chuyện này ra nói, thú vị lắm à?

Cũng đã nói là năm đó rồi mà.

Lúc tôi đến Blue, còn năm phút nữa là đến mười một giờ.

Miêu Miêu thay đổi phong cách hiphop bình thường, cô nàng mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cùng chiếc quần jean bạc màu, chân đi sneaker, gương mặt cũng không trang điểm đậm, có vẻ rất tự nhiên, toát lên ngũ quan thanh tú.

Chủ đề của ngày kỷ niệm một năm là —— Bất vong sơ tâm, vừa mới được bắt đầu.

(Bất vong sơ tâm: đừng quên tâm nguyện thuở ban đầu)

Tôi nhìn Miêu Miêu, nhớ tới dáng vẻ cô bé lần trước gặp ở sân bay, hơi ngẩn ra, “Nối từ bao giờ vậy?”

“Hồi chiều.” Miêu Miêu hất mái tóc dài, “Sao hả? Trông có giống thiếu nữ ngây thơ xinh đẹp không?”

Tôi bảo, “Trông không lanh lợi như khi tóc ngắn.”

Miêu Miêu, “…….”

Tôi ngồi xuống trước quầy bar, nhìn Miêu Miêu rót rượu cho mình, chiếc khuyên trên tai cô bé lấp lánh tỏa sáng, “Có phải bà nên lên sân khấu rồi không?”

Miêu Miêu bảo, “Lên bây giờ đây.”

Cô nàng như dùng ảo thuật biến ra một thỏi son, tô lên đôi môi mình, sau đó kéo cà vạt của tôi, in lên đó dấu hôn diễm lệ, giành lời trước tôi, “Cưng à, trông cưng ngon miệng quá, để đề phòng cưng bị người ta ăn sạch, chế đóng dấu cho cưng.”

Dứt lời còn uy hiếp, “Cấm được lau!”

Miêu Miêu vừa đi, cậu nhân viên pha chế trêu tôi, “Chị Miêu Miêu lo là đúng, anh à, anh vừa mới vào, cả bar nhao nhao cả lên.”

Tôi không ngạc nhiên khi cậu ta gọi thẳng tên Miêu Miêu, đều là đồng nghiệp với nhau cả.

Cậu nhân viên pha chế có vẻ thần bí mà ghé người tới, “Anh à, anh là cái kia hả.”

Cái kia? Cách nói chuyện cổ lỗ khiến tôi ngẩng đầu lên, liếc nhìn cậu nhóc da mỏng thịt mềm, “Bao lớn?”

Không biết cậu pha chế hiểu lầm cái gì, nhất thời ngượng ngùng đáp, “Mười chín.”

Tôi bảo, “Trẻ nhỉ.”

Nụ cười ngượng ngùng trên môi cậu chàng trở nên thấy gớm, như một tay lõi đời từng trải, cậu ta đẩy rượu tới cho tôi, “Anh à, em mời anh ly rượu này.”

Tôi liếc nhìn chất lỏng bên trong ly, “Không bỏ thuốc cho tôi đấy chứ?”

“Sao có thể,” Cậu chàng oan ức nói, “Anh là người của chị Miêu Miêu, em đâu có dám.”

Tôi uống một ngụm rượu, vì ngòn ngọt, sau khi nuốt xuống, lại có cảm giác đắng chát kì dị lưu lại nơi cuống họng, “Nó tên là gì?”

Cậu chàng pha chế nói, “Mối tình đầu.”

Tôi đoán nhất định vẻ mặt mình bây giờ chẳng dễ coi tẹo nào, bằng không cậu nhóc kia đã chẳng nhìn tôi đầy sửng sốt như vậy.

“Rượu không tồi.”

Dứt lời, tôi cầm ly rượu rời khỏi quầy bar, tìm một góc vừa kín đáo vừa tiện để nghe hát rồi ngồi xuống.

Nhân vật chính đêm nay, ban nhạc “Popping Candy” lên sân khấu, Miêu Miêu là giọng ca chính, là ngôi sao sáng nhất.

Ban nhạc được đặt tên khi Miêu Miêu ăn Popping Candy.

Đến tận bây giờ tôi vẫn thấy mờ mịt.

Ca khúc đầu tiên Miêu Miêu hát là một ca khúc với giai điệu chậm rãi, tên là “Sắc màu thứ tám”.

Nhạc và lời đều do cô nàng viết, là bài hát nói về hy vọng, cô nàng là một thiên tài âm nhạc, nhất định sẽ tỏa sáng rực rỡ và thật hot trong giới âm nhạc, không ngừng tiến bước vì giấc mộng của mình, trước giờ tôi vẫn luôn nghĩ như vậy.

Miêu Miêu là em gái tôi, tôi hy vọng con bé được sống cuộc sống mình mong muốn, gặp được mối tình giản đơn và an bình, luôn hạnh phúc.

Ánh đèn trong quán bar đổi màu, thành những sắc xanh lam, có vẻ u buồn lắm.

Tôi gạt hết những dòng suy nghĩ do đêm nay tình cờ gặp Hoắc Thời An gợi tới ra sau đầu, lắc lư theo giai điệu, ngón tay gõ nhẹ xuống đùi theo nhịp, thi thoảng lại ngâm nga đôi câu, tỏ vẻ thoải mái thả lỏng.

“Cậu nhóc, có để ý anh ngồi đây không?”

Bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói, giọng nói xa lạ mà giàu từ tính, tôi nhìn về phía âm thanh cất lên, thấy một anh trai tuấn tú, áng chừng mới ba mươi.

Tôi cúi đầu nhìn dấu son môi dễ thấy trên cà vạt mình, chẳng có tác dụng gì.

Anh ta khẽ cười, “Anh thấy rồi.”

Ánh mắt tôi dò hỏi.

Anh ta chỉ về phía cà vạt tôi, lại chỉ Miêu Miêu đang hát trên sân khấu, ánh mắt trêu ghẹo.

Tôi duỗi đôi chân vốn đang vắt chéo ra, “Tôi để ý.”

Anh ta làm như nghe không hiểu, “Gì cơ?”

Tôi cười bảo, “Tôi nói tôi để ý anh ngồi ở đây.”

Anh ta ngạc nhiên trong thoáng chốc, chau mày cười thành tiếng, bộ dạng não nề lắm, “Thế phải làm sao bây giờ, đây là quán bar của anh.”

Tôi, “………….”