Câu Chuyện Về Em

Chương 11




Cuộc thi kéo dài gần một ngày mới kết thúc. Thế là mất toi cả ngày chủ nhật, hơn nữa từ lúc Trần Dao thi xong thì như mất nửa cái mạng, không còn tâm trí đâu mà đi dạo nữa. Buổi chiều hai người bọn họ đón xe trở về thành phố B.

Hai ngày nay Ôn Hành Chi đi họp liên tục nên đã bố trí tài xế đưa hai người đến bến xe. Vé cũng đã mua xong rồi, nửa giờ nữa sẽ về đến nhà. Nhận sự giúp đỡ của Ôn Hành Chi nhiều như vậy nên trong thâm tâm Trần Dao thấy rất áy náy, vốn định thừa dịp trên đường đi đến bến xe nói cám ơn, nhưng không ngờ tài xế lại tới đón bọn họ. Trần Dao thất vọng đành phải nhờ Ôn Viễn gửi lời dùm mình.

Tâm tình của Ôn Viễn đang không yên, cho đến khi về đến nhà thấy bà Thành và Kiều Vũ Phân hình như vẫn không biết chuyện kia thì mới yên lòng.

Nhưng mà hình như tình hình vẫn còn nguy hiểm, bà Thành nhìn thấy má cô sưng đỏ chưa tan thì kinh ngạc hỏi: “Cái con bé này, bị làm sao vậy chứ?”

Ôn Viễn chớp chớp mắt rồi nói ra lý do đã suy nghĩ trước đó: “Trong lúc ngủ không cẩn thận bị va vào, không có việc gì đâu mà bà Thành.”

Bà Thành tin cô không cẩn thận nên không hỏi nữa.

Do cuộc thi cuối kỳ đã sắp tới nên vừa hết ngày nghỉ thì Ôn Viễn vội vàng học tập. Những năm trước mỗi khi đến thi cuối kỳ là cô luôn vội vàng đến sứt đầu bể trán, năm nay bởi vì Ôn Hành Chi có yêu cầu cao nên áp lực càng lớn hơn, thậm chí ngay cả buổi sáng lúc vẫn còn đang ngái ngủ trên miệng cũng sẽ lẩm bẩm đọc từ vựng.

Bà Thành thấy cô như vậy cũng hơi đau lòng. Mà Kiều Vũ Phân thì lại thấy thật vui mừng. Bà nghĩ, Ôn Viễn cứ phát huy theo như tình trạng bây giờ thì chắc có lẽ có thể thi đậu được một trong những trường đại học ở thành phố B. Như vậy cũng không cần phiền đến Hành Chi mà Ôn Viễn vẫn có thể ở lại bên cạnh bà. Chẳng phải là vẹn cả đôi đường hay sao?

Nghĩ như vậy, Kiều Vũ Phân càng thấy vui mừng.

Ăn sáng xong Ôn Viễn liền đi lên trên nhà học bài. Mấy ngày nay biểu hiện tích cực của cô ngay cả bà mập cũng nhìn ra nên không còn soi mói cô giống trước như đây nữa. Điều này làm cho Ôn Viễn vơi đi biết bao nhiêu áp lực, trong giờ nghỉ giải lao môn thể dục còn có thể trốn lên trên sân thượng, nhấm nháp một chút sữa tươi hương chuối.

“p-r-o-f-e-s-s-o-r——pro¬fes¬sor” Đọc từ “giáo sư” xong thì Ôn Viễn nhíu mày hút chút sữa tươi.

Tô Tiện ngồi song song với Ôn Viễn, cậu quay sang nhìn cô rồi nhếch môi cười, “Xem ra năm nay mình phải cố gắng thêm một chút rồi.”

“Hả?” Ôn Viễn không hiểu nhìn cậu.

Cậu nhẹ nhàng cười một tiếng, đưa tay sờ sờ cái mũi của cô, nói: “Bởi vì lại có thêm một người muốn giành danh hiệu đầu bảng với mình.”

Ôn Viễn chợt bị hành động thân mật của cậu làm giật mình, sau khi phản ứng được mới ngượng ngùng sờ sờ mũi rồi đặt hộp sữa vào giữa hai người, nhăn mày lại nói: “Cậu đừng có trêu mình, mình mà được trung bình thôi thì cũng vui rồi.”

Tô Tiện rất muốn làm như không thấy hành động vô ý xa lánh của cô. Cậu trầm mặc mấy giây, cuối cùng vẫn bật cười lên: “Viễn Viễn, sau này cậu muốn thi trường nào?”

Trong khoảng thời gian này, chủ đề này được nhắc tới thường xuyên làm Ôn Viễn không biết trả lời như thế nào. Cô gãi gãi đầu, nói: “Còn có thể tự chọn hay sao, tùy tiện thi một trường, học chỗ nào mà chẳng như nhau.”

Tô Tiện ừ một tiếng. “Cậu mà còn thi như vậy thì mình làm thế nào?”

“Gì chứ?” ÔnViễn nhìn cậu giống như người ngoài tinh: “Cậu mà còn cần phải nghĩ sao, người năm nào cũng đứng đầu toàn trường như cậu thi trường nào mà chẳng đỗ.”

Lời khen như vậy không ai là không muốn nghe. Nhưng lúc này Tô Tiện chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, nhìn chằm chằm vào một đám học sinh mặc đồng phục đang vụng về tập luyện trên sân thể thao mà trầm mặc một hồi, rồi sau đó xoa xoa đầu của Ôn Viễn, đứng lên nói: “Đi thôi, một lát nữa phải vào lớp học rồi.”

Cực khổ suốt một tháng, những ngày cuối lại càng nặng nề, Ôn Viễn và các bạn đồng trang lứa cuối cùng cũng đã bước qua kỳ thi cuối kỳ. Rồi sau đó lại phải trải qua hai tuần lễ bổ túc mới được nghỉ đông.

Khi về đến nhà Ôn Viễn như cởi bỏ một lớp da ra, trong khoảng thời gian này cô quá mệt mỏi rồi. Vất vả khổ sở học tập lâu như vậy, mới đổi được tám mươi lăm điểm tiếng Anh.

Nhìn con số đỏ tươi trên phiếu điểm, Ôn Viễn mím môi tủi thân, hai mươi sáu chữ cái đúng là tử huyệt của cô mà.

Thật đúng là càng sợ cái gì thì cái đó lại càng tới mau.

Vừa về đến cửa Ôn Viễn đã nhìn thấy một chiếc xe trông vô cùng quen mắt. Mí mắt liền giật giật, trong đầu nhảy ra năm chữ to: Chú út đã trở lại!

Ở ngoài cổng chính chần chừ thật lâu, Ôn Viễn vuốt vuốt tóc rồi mới đi vào.

Vào cửa chính mới phát hiện, người cha Ôn Hành Lễ đã lâu không gặp cũng đã trở về. Lần này thì tốt rồi Ôn Hành Lễ, Ôn Hành Chi, Kiều Vũ Phân. Ba nhân vật quan trọng đang ngồi ở trong phòng khách tán gẫu. Bạn học Ôn Viễn đứng ở ngoài cửa phòng khách run rẩy toàn thân.

Vẫn là bà Thành nhìn thấy cô trước, vừa đặt hoa quả lên bàn vừa gọi Ôn Viễn vào nhà. Ôn Viễn cũng hết cách rồi đành phải nhắm mắt đi tới.

Kiều Vũ Phân nhận lấy đĩa trái cây, cười nói: “Hành Chi không thường ở nhà, mỗi lần trở lại, đều được dì Thành đối đãi như khách quý.” Quét mắt nhìn Ôn Viễn đứng đó không xa nói:”Viễn Viễn, sao còn chưa chào hả?”

Ôn Viễn dạ một tiếng liền cất lời: “Ba, chú út.”

Ôn Hành Lễ rất hiếm khi tươi cười với cô nhưng đoán chừng là nghe Kiều Vũ Phân nói trong khoảng thời gian này rất cố gắng nên cũng hòa nhã không ít. Mà Ôn Hành Chi bình thường cũng đã thấy bộ dạng hay khoe mẽ này của bà chị nên chỉ bình tĩnh nhíu mày ngồi nghe.

Ôn Viễn cũng thường thấy dáng vẻ lạnh lùng điềm tĩnh kia nên cũng không lấy làm lạ chỉ bĩu môi, đang muốn lên lầu thì bị Kiều Vũ Phân gọi lại.

“Phiếu điểm đã mang về chưa?”

“À? Vâng.....” Ôn Viễn gãi gãi đầu, lẩm bẩn trong lòng là tiêu đời rồi nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh đưa phiếu điểm trong tay ra, sau đó cúi đầu thắt ngón tay vào nhau không lên tiếng.

Kiều Vũ Phân vừa nhìn thoáng qua, đã thể hiện vui mừng rõ ràng. Bà đưa tờ thành tích cho Ôn Hành Lễ, “Ông xem, tôi nói không sai chứ, trong khoảng thời gian này Viễn Viễn tiến bộ không nhỏ đấy. Nhất là môn tiếng Anh, trước kia đều là điểm kém vậy mà lần này thi được tám mơi lăm điểm”

Thân là quan chức trong Bộ Ngoại Giao nên Ôn Hành Lễ cũng có chút thiên phú đối với ngoại ngữ. Theo ông, thành tích như vậy cũng không phải là tốt lắm. Nhưng nếu là Ôn Viễn, thì ông phải thay đổi cách nhìn, đứa bé này được kết quả này cũng không phải một ngày hai ngày là có, điều này chứng minh nó đã rất cố gắng rồi.

“Không thể kiêu ngạo, biết không?”

Ôn Viễn gật đầu không ngừng, mới vừa thở phào nhẹ nhõm,thì Ôn Hành Chi vẫn ngồi ở một bên không lên tiếng lúc này lại chợt mở miệng: “Chị dâu, cho em xem phiếu điểm của Ôn Viễn một chút.”

Kiều Vũ Phân vừa kinh ngạc vừa vui mừng nhìn Ôn Hành Chi. Mặc dù chú em này bình thường là người hướng nội, không hay nói nhiều, nhưng bà có thể nhìn ra được, chú ấy cũng để ý đối với chuyện trước đây bà đề cập tới.

Mà Ôn Viễn khi nhìn thấy Ôn Hành Chi cầm bảng thành tích của mình thì trong nháy mắt lại chán nản cúi đầu. Không dám nhìn thẳng vào anh, chỉ dám đưa mắt liếc trộm.

Anh cúi đầu, ngón tay thon dài nắm thật chặt phiếu điểm, cho thấy anh đang cực kỳ nghiêm túc, hình như mỗi một môn đều phải xem cho kỹ.

“Ôn Viễn.” Rốt cuộc anh cũng ngẩng đầu gọi tên cô.

Cô nhóc liền dạ một tiếng, nhìn anh, chờ đợi câu nói tiếp theo.

Nhưng Ôn Hành Chi lại nhìn chằm chằm vào phiếu điểm một lát rồi đưa cho Ôn Viễn, hơn nữa lại còn nói hai chữ: “Không tệ.”

Không tệ? Đây là đang khích lệ cô sao? Ôn Viễn không hiểu ý tứ của anh.

Trong lúc Ôn Viễn nhấp nháy mắt nhìn anh thì Kiều Vũ Phân cười nói: “Chú út của con rất hiếm khi khen ai đấy.”

Ôn Viễn đành phải thu hồi tất cả nghi vấn, cười khúc khích hai tiếng.

[Website đăng truyện chính thức: diendanlequydon.com]

Gần tới năm mới nên Ôn Hành Chi rất hiếm khi ở nhà. Nhưng điều làm cho Ôn Viễn không hiểu chính là trong những ngày lễ mừng năm mới chú không về nhà, cho dù có về thì cũng sẽ không ngủ lại mà trở về ngủ ở nơi khác trong thành phố B. Càng làm cho cô không lí giải được chính là thái độ của ông nội. Bình thường ông luôn trách chú không về nhà nhưng đến năm mới thì lại không hề hối thúc, giống như trong lòng ông cũng biết chú ấy đi nơi đó vậy.

Ôn Viễn đã từng âm thầm đã hỏi bà Thành nhưng chỉ được nghe một câu : “Trẻ con không nên tò mò” rồi xong. Sau lần đó cô cũng không hỏi nữa, bởi vì bà Thành cũng sẽ không nói cho cô biết chuyện này, mà người trong nhà cũng sẽ không có ai nói với cô.

Sau khi tắm xong, Ôn Viễn mặc áo ngủ thoải mái nằm thẳng cẳng trên giường. Đang lúc lăn qua lộn lại không ngủ được thì bỗng nhiên trong sân lóe lên ánh đèn xe. Cô ngồi dậy nhìn qua cửa sổ liền nhận ra đó là xe của Ôn Hành Chi.

Tối nay chú ấy lại không ở nhà. Về phần vì sao phải ngủ ở nơi đó, sợ rằng chỉ có chính chú ấy biết mà thôi.

Ôn Viễn đột nhiên nảy sinh một ý tưởng thật kỳ quái. Bà Thành không phải đã nói, chú ấy không ngủ ở nhà thì sẽ đến ở một nhà khác không phải sao? Sao cô lại suy nghĩ nhiều như vậy chứ? Đi ngủ thôi.

Ôn Viễn nằm ở trên giường cố dỗ mình ngủ thì lại càng không ngủ được. Sau đó lại ngồi dậy, nhìn chằm chằm điện thoại trên bàn một lát, rồi cầm lên, bấm số.

Điện thoại đổ chuông mấy tiếng thì người bên kia bắt máy: “Alo.”

“Chú út, là cháu.”

“Đã trễ thế này, sao vẫn chưa ngủ?”

“Tí nữa cháu sẽ ngủ.” Ôn Viễn cười cười.” Cháu muốn nói cho chú thành tích của cháu.”

Tiếng nói của cô qua điện thoại nghe cực kỳ mềm mại, Ôn Hành Chi điềm tĩnh chớp mắt một cái mới nói: “Thế nào?”

“Lần này bài thi tiếng Anh hơi khó.” Thấy được đáp lại, Ôn Viễn lập tức nói.”Hơn nữa, hơn nữa.....”

“Hơn nữa cháu chậm chạp, cho nên mới không thể đạt tới yêu cầu của chú.” Ôn Hành Chi nhận lấy lời mở đầu của cô, không nhanh không chậm nói.” Điều cháu muốn nói, có phải là cái này hay không?”

Thật đúng là.

Ôn Viễn mím môi, suy nghĩ một chút, rồi nói: “Lần sau, cho dù như thế nào cháu nhất định sẽ khiến chú hài lòng!”

Dù là bây giờ anh không ở trước mặt cô, nhưng cũng có thể tưởng tượng được cô đang giơ tay lên bảo đảm. Ôn Hành Chi phát hiện, càng chú ý thì càng hiểu rõ cô bé này thật có nhiều chủ ý.

“Được rồi.” Ôn Hành Chi nói: “Mấy lời thề thốt của cháu tôi nghe chán rồi.”

“Vậy lần này, coi như đã vượt qua kiểm tra rồi nhé?” Ôn Viễn ôm điện thoại, vui vẻ đến không khép được miệng.

Không thể không nói, bạn học Ôn Viễn chính là loại người dễ dàng đắc ý vênh váo. Mới vừa được ân xá thì một giây kế tiếp liền bắt đầu khua chân múa tay. Nghe thấy giọng điệu của cô cũng biết cô đang vui mừng như thế nào rồi.

Nếu không kìm chế tốt thì Ôn Hành Chi đã muốn bật cười rồi. “Đi ngủ đi.”

“Chú út ngủ ngon!”

Giọng điệu dĩ nhiên là vừa kích động vừa vui sướng. Cúp điện thoại, Ôn Viễn lăn lộn mấy vòng ở trên giường rồi ngủ thiếp đi.

Cảm thấy Ôn Hành Chi gần đây ngày càng ôn hòa nên Ôn Viễn cũng không còn sợ anh như trước đây nữa. Mà lại vừa được nghỉ đông nên những ngày kế tiếp của bạn học Ôn Viễn trôi qua vô cùng thư thái.

Nhưng hình như không muốn nha đầu này thư thái như vậy nên sáng sớm Ôn Kỳ đã gõ cửa phòng cô dựng cô dậy. Ôn Viễn đang ôm Teddy ngủ say sưa, chăn bị vén lên nên cô hắt hơi vài cái rồi từ từ mở mắt.

Khi hoàn toàn tỉnh táo thì đã nhìn thấy kẻ đáng ghét nhất đứng ở đầu giường của mình, đã thế trong tay của người kia còn đang giơ chăn mền của cô lên nữa chứ. Ôn Viễn tức giận rời giường muốn xông vào đấm đá anh mấy cú nhưng không ngờ đều bị Ôn Kỳ dễ dàng chế ngự. “Đừng trách anh không nhắc nhở, ông nội đang ở dưới nhà lâu rồi, em mà náo loạn ở trên này thì chắc chắn lão nhân gia ở dưới sẽ nghe thấy đấy.”

Ôn Viễn cắn răng nghiến lợi nói: “Ai cho anh vào phòng em, vén chăn của em lên nữa chứ? Làm sao anh lại đáng ghét như vậy!”

Ôn Kỳ nhặt đồng hồ báo thức bị cô đá lăn lông lốc trên sàn nhà lên đặt ở trước mặt của cô: “Tự nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, cứ chờ mà bị mắng đi.”

Ôn Viễn nhìn chằm chằm vào đồng hồ báo thức, tức giận trợn mắt lườm Ôn Kỳ một cái, xuống giường chuẩn bị thay quần áo. Ôn Kỳ đi theo phía sau cô, quét mắt một vòng vào tủ treo quần áo, sau khi chậc chậc lắc đầu một cái thì chọn một bộ mà anh nhìn vừa mắt đưa cho cô. “Mặc bộ này đi.”

Ôn Viễn đoạt lại quần áo rồi nói. “Quản nhiều quá rồi đấy. Em muốn thay quần áo rồi, sao anh còn không đi?”

Ôn Kỳ hừ một tiếng, đi tới cửa liếc mắt thấy cô đang cầm bộ quần áo chần chừ do dự không quyết thì nói: “Mặc bộ anh đưa cho em đi, hôm nay trong nhà có khách.”

Có khách?

Ôn Viễn chớp chớp mắt, nhanh chóng thay đổi quần áo rồi đi xuống lầu.

Ở lầu một, mọi người đang cực kỳ bận rộn.

Bà Thành đang ở trong phòng bếp cắt trái cây, Kiều Vũ Phân đang ngồi bên cái bàn tròn nhỏ pha trà, thấy Ôn Viễn từ trên lầu đi xuống liền vẫy vẫy tay: “Con mang trà cho ông nội con ở ngoài phòng khách đi.”

Ôn Viễn khó hiểu: “Ông nội ở phòng khách tiếp khách sao?”

Từ trước tới nay ông nội đều tiếp khách ở thư phòng, sao lần này lại đổi sang phòng khách chứ? Ôn Viễn buồn bực bưng khay, từ từ đi tới phòng khách.

Hôm nay cách ông cụ chiêu đãi khách có chút đặc biệt. Ông cụ trước đây đã từng lãnh đạo không ít binh lính, mỗi năm cứ vào thời điểm này trong nhà đều có mấy người đeo quân hàm trên vai tới chúc tết. Ôn Viễn cũng đã sớm quen với những cảnh này, lại được Kiều Vũ Phân dạy dỗ gọi chú chú, bác bác vô cùng thuận miệng.

Nhưng lần này lại không giống. Hôm nay người mà ông nội tiếp đãi lại là một phụ nữ trẻ tuổi. Ôn Viễn đứng ở một bên, không biết xưng hô như thế nào, lúc đó cô ta lại lên tiếng giải vây cho cô: “Đây là Viễn Viễn sao, đã lớn như vậy rồi.”

Giọng nói tuy rất thân thiết, nhưng đối với lời nói của người phụ nữ trẻ đẹp này Ôn Viễn nghe thế nào cũng thấy khó chịu. Cô đưa mắt nhìn sang ông nội, ông Ôn cười giới thiệu: “Đây là Tần Chiêu con gái của bác Tần, lúc cháu còn rất nhỏ cô ấy đã đến Mĩ du học, chắc hẳn là cháu không nhớ rồi. Nói về vai vế thì cháu phải gọi Tần Chiêu là chị.”

Bác Tần này Ôn Viễn cũng biết. Bởi vì bác ấy và Ôn Hành Lễ cùng làm ở Bộ Ngoại Giao, quan hệ cũng khá thân, hàng năm cứ gần đến tết lại tới nhà thăm hỏi một chút, Ôn Viễn cũng đã gặp qua nhiều lần rồi.

Thế nhưng quả thật đây là lần đầu tiên Ôn Viễn thấy Tần Chiêu. Khuôn mặt tinh xảo như ngọc tạc giống bác Tần mấy phần, đôi mắt thâm thúy lấp lánh ánh nước vô cùng sáng ngời, nở nụ cười thản nhiên mà nói: “Để bác phải giới thiệu như vậy, làm cho cháu trẻ hơn không ít rồi.” Nói xong nhìn về phía Ôn Viễn, “Thật ra thì, cô chỉ nhỏ hơn chú út cháu hai tuổi.”

“À, vâng.” Ôn Viễn gãi gãi đầu, giả bộ ngu ngơ.

Cô ta giới thiệu như vậy làm cho Ôn Viễn càng không biết nên xưng hô như thế nào, để bình trà xuống rồi lập tức trốn vào trong sân.

Mới vừa chạy tới sân, liền bị người nào đó lôi lại, Ôn Viễn nghiêng đầu tức giận mắng Ôn Kỳ: “Anh làm gì thế?”

“Gặp quỷ hay sao mà chạy nhanh như vậy.” Ôn Kỳ dạy bảo cô một câu rồi cúi đầu lau tóc của mình.

Ôn Viễn nhìn anh như vậy thì xì cười, “Anh làm thế nào mà tóc anh đầy nước thế.”

“Không cho cười!”

Ôn Viễn cố gắng nín cười, kéo Ôn Kỳ vào trong sân hỏi: “Hôm nay người tới nhà chúng ta anh có quen hay không?”

“Không quen.” Ôn Kỳ trở mặt ngay.

Ôn Viễn phồng má.”Thật?”

“Hỏi cái này làm gì?”

“Muốn hỏi thì hỏi chứ sao.”

Ôn Kỳ quay sang đưa khăn bông trong tay cho cô: “Lau khô tóc cho anh, phục vụ anh cho tốt thì anh sẽ suy tính xem có nên nói cho biết em hay không ?”

Ôn Viễn trợn mắt nhìn cái ót của anh một lát, mím môi lấy khăn rồi vò loạn trên đầu anh.

“Em đừng có làm rối!” Ôn Kỳ cười xấu xa dạy dỗ cô: “Anh không hiểu bình thường em biết được cái gì? Tần Chiêu mà lại không biết? Đó là nghệ sĩ Piano nổi tiếng khắp nước, có biết vì sao cô ta trở về không? Cô ta vừa ký hợp đồng với một công ty nước ngoài đấy.”

Ôn Kỳ vốn có hai sở thích. Một là thể thao, hai là âm nhạc. Dưới sự ảnh hưởng của anh, lâu dần Ôn Viễn cũng mưa dầm thấm đất.

“Không phải anh nói những thứ kia đều trình diễn quá máy móc, không truyền cảm chút nào sao?”

“Đó là những người không có nổi tiếng.”

Ôn Kỳ cười nhạo một tiếng, ánh mắt lơ đãng quét qua người đang lắc mình vào cửa, nhanh chóng giựt lấy khăn lông từ trong tay Ôn Viễn. Ôn Viễn đang thấy buồn bực thì nhìn thấy Ôn Hành Chi mặc nguyên bộ tây trang màu đen đang từ từ đi vào.

“Hai người các cháu đứng lỳ ở đây làm cái gì?”

Ôn Hành Chi liếc mắt nhìn Ôn Kỳ, chỉ nghe anh cười hì hì hai tiếng, bỏ lại một câu “Trao đổi tình cảm” rồi chạy vào nhà. Ôn Viễn nghe được thật muốn chém anh một dao.

Trong lúc Ôn Viễn cắn răng nghiến lợi thì Ôn Hành Chi đã đưa tay đặt lên đầu của cô. Ôn Viễn tuy không kịp phòng bị, nhưng theo bản năng lui về phía sau trốn đi, liền bị khiển trách :” Đừng động.”

Nói xong lấy một sợi lông ngắn màu nâu từ trên đầu cô xuống, Ôn Viễn vừa nhìn, liền nhận ra đó là lông của con gấu Teddy mỗi đêm cô ôm đi ngủ.

Ôn Viễn nhìn chằm chằm sợi lông đặt ở trên lòng bàn tay, mặt như đưa đám: “Sao không ai nhắc cháu chứ...làm cháu chạy lung tung khắp nơi.”

Ôn Hành Chi thấy cô rối rắm như vậy bỗng nhiên thấy buồn cười.”Nghỉ đông không học tập, lại chạy ra sân diễn trò với Ôn Kỳ. Ôn Viễn, có phải cháu cảm thấy gần đây tôi không có thời gian quản cháu đúng không?”

Ôn Viễn có chút chột dạ, im lặng nửa ngày, mới thốt ra một câu: “Học tập và vui chơi phải kết hợp nhau, không thể luôn học bài được.”

Ôn Hành Chi liếc nhìn cô một cái, không giáo huấn nữa, xoay người đi vào bên trong.

Ôn Viễn le lưỡi với bóng lưng của anh, một lát sau thấy không có gì vui nên ngoan ngoãn đi theo anh vào phòng khách.

Trong phòng khách, ông cụ và Tần Chiêu đang nói chuyện rất vui vẻ.

Ôn Viễn vì đã nghe Ôn Kỳ kể chuyện nên khi đi vào liền nhìn đôi bàn tay của Tần Chiêu. Mảnh khảnh thon dài, móng tay được cắt dũa gọn gàng, đôi tay này, khi múa trên bàn phím nhất định sẽ rất đẹp.

Ông cụ nhìn thấy Ôn Hành Chi đi vào thì vui vẻ gọi anh: “Con đã đến rồi, mau tới đây nói chuyện với Tần Chiêu này.”

Nghe thấy lời của ông cụ, Tần Chiêu liền đứng lên, nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn Ôn Hành Chi: “Bác cũng ở chỗ này, nên em không biết xưng hô thế nào.” Nói xong liền đưa tay phải ra: “Lại gặp mặt rồi.”

Tất nhiên là Ôn Hành Chi không nghĩ tới nhìn thấy Tần Chiêu ở trong nhà, trầm ngâm chốc lát, chân mày thoáng nhíu lại rồi bắt tay cô ta: “Hoan nghênh trở lại.”

Thật ra thì Tần Chiêu đã biết Ôn Hành Chi từ lâu rồi.

Từ lúc Tần Chiêu học Piano ở trong học viện âm nhạc tại Mỹ, khi đó Ôn Hành Chi cũng đang học ở Mỹ. Bởi vì hai nhà có giao tình nên cha của Tần Chiêu nhờ vã Ôn Hành Chi giúp đỡ con gái của mình. Sau này Ôn Hành Chi đến Anh mà Tần Chiêu ký hợp đồng biểu diễn nghệ thuật nên đến Đức, từ đó về sau hai người không gặp lại nhau nữa.

Ông cụ Ôn nhìn Tần Chiêu nhã nhặn, “Nghe nói trong khoảng thời gian này cháu còn tham gia biểu diễn , cũng sắp bước sang năm mới rồi mà còn bận rộn vậy sao?”

Tần Chiêu cười nhẹ: “Vốn là muốn nghỉ ngơi, nhưng buổi biểu diễn hơn hai ngày ở Pauli do giáo sư Trần Khôn Bình làm nhạc trưởng, lại có vài ngưòi bạn ở nước ngoài đến nên cháu đồng ý. Nếu bác có thời gian thì mời bác đến nghe một chút.”

“Ừ, nhưng ta nghe không được.” Ông cụ Ôn vội khoát tay: “Cho ta nghe kinh kịch thì còn tạm được.”

“Cháu về nước biểu diễn mà bác không đến cổ vũ sao ạ, cháu còn chuẩn bị cho bác hai vé đây này.” Nói xong còn lấy ra hai tấm vé.

Ông cụ cười cười, tiện tay đưa vé cho ôn Hành Chi, “Như vậy thì con đi thay cho cha đi.”

Ôn Hành Chi cầm vé cười, “Người tha cho con, hai ngày nữa con bay đến Luân Đôn rồi, nếu con cầm thì thật sự quá lãng phí.”

Tần Chiêu không ngờ anh sẽ cự tuyệt, sửng sốt một chút rồi nói: “Là bài hát anh thích đấy.”

Bài hát Shostakovich này cô ta nhớ anh đã từng nói qua, là bài hát thể hiện lòng tự tôn về dân tộc hay nhất của người Nga.

“Tôi thật sự không có thời gian.” Ôn Hành Chi cười cười xin lỗi, suy nghĩ một lát gọi Ôn Kỳ tới đưa vé cho cậu, “ Không phải cháu vẫn muốn nghe giáo sư Trần biểu diễn sao?”

Ôn Kỳ đã muốn đi từ sớm rồi, dĩ nhiên là không khách khí chút nào liền nhận lấy ngay: “Cám ơn chú út! Cháu sẽ tìm bạn cùng đi.”

“Không cần tìm, có sẵn rồi.”

“Người nào?”

“Ôn Viễn.” Ôn Hành Chi nói: “Mang theo Ôn Viễn cùng đi đi.”

Đối với sự hun đúc lâu dài của Ôn Kỳ với các đại danh gia trong làng âm nhạc mà nói, trình độ thưởng thức của Ôn Viễn có thể xưng là đàn gảy tai trâu. Mang một người như thế đi nghe nhạc hội mà cậu đã mong muốn đã lâu thì Ôn đại thiếu gia cảm thấy không cam tâm.

Ôn Viễn cũng có chút buồn bực. Cô đương nhiên là không muốn đi, nhưng không đợi cô mở miệng cự tuyệt, ông nội đã cười nói: “Vậy cũng tốt, nha đầu này nghịch ngợm đã quen, nên cảm thụ thêm âm nhạc để tu tâm dưỡng tính .”

“Ông nội!”

Ôn Viễn không thuận theo đứng dậm chân, mím môi trợn mắt nhìn người kia một cái. Lần này thì tốt rồi, ông nội đã lên tiếng, không đi cũng phải đi.