Câu Chuyện Về Em

Chương 48




"Rất tức giận?"

Anh tái mặt đè nén lửa giận tới gần Ôn Viễn, Ôn Khác cũng không nhúc nhích đứng ở cửa khu, không hề gợn sóng hỏi.

Một cái tát kia làm cho bàn tay của Ôn Viễn tê dại cả đi. Bị mấy người liên hiệp bới nhau đùa giỡn xoay quanh, cô làm sao có thể không tức giận? Nhưng cô cũng biết, cô không thể nói đạo lý với Ôn Khác được, thứ nhất, ông là trưởng bối của cô. Thứ hai, cũng là điểm quan trọng nhất, là lời của cô không có chút trọng lượng nào. Vì vậy Ôn Viễn thu năm ngón tay lại, cứng đầu không lên tiếng.

Ôn Khác cũng không cần cô nghe nói, liền xoay người ra lệnh: "Theo ta lên ."

Ôn khác mang theo Ôn Viễn không ngừng nghỉ leo đến tận lầu sáu, cũng là tầng cao nhất. Mặc dù đã lớn tuổi, nhưng người đã từng chinh chiến khắp nơi như ông không giống với người bình thường, ông cụ leo lên mà vẫn vững vàng lấy chìa khóa ra mở cửa.

Ôn Viễn đứng ở cửa cầu thang, xuyên qua giữa hành lang liếc nhìn Ôn Kỳ đứng ở bên ngoài cửa sổ, rồi lại thu hồi tầm mắt đi theo ông cụ vào phòng.

Nhà này khắp nơi đều lộ ra dấu vết của thời gian, nhưng lại không hề bụi bặm. Đoạn đường đi lên, đừng nói tay vịn cầu thang không nhiễm một hạt bụi, mà ngay cả góc tường cũng được quét dọn sạch sẽ. Bên trong phòng vẫn bày biện đầy đủ mọi thứ, phần lớn bàn ghế đều có in số hiệu của quân đội, là số hiệu sự đoàn trước đây của Ôn Khác.

Từ lúc vào nhà, Ôn Khác vẫn đứng ở trong phòng khách, không lên tiếng. Mặc cho Ôn Viễn dò xét một phen mới chậm rãi mở miệng: "Cháu có biết đây là đâu không?"

Ôn Viễn liền lắc đầu không đáp.

"Hơn ba mươi năm trước, chỗ ta đóng quân ở cách đây chưa tới năm cây số. Sau này lại đại giải trừ quân bị (cắt giảm nhân viên vũ trang và trang bị quân sự), xóa bỏ lần lượt số hiệu, trụ sở đóng quân chuyển đến một nơi cách thành phố B rất xa. Nhưng bà nội của cháu và mọi người vẫn còn ở lại chỗ này." Tầm mắt của Ôn Khác chậm rãi lướt qua mọi ngóc ngách trong căn phòng, giống như đang hoài niệm về những tháng ngày xưa cũ.

Bà nội? Ôn Viễn ngẫm nghĩ một chút, chuyện của hơn ba mươi năm trước, bà nội mà lão gia tử nhắc đến chắc là Lý Nhược Thu rồi.

"Sau này ta ở cái thành phố kia đợi hơn một năm, được triệu hồi về thành phố B. Cả nhà ở lại chỗ này mấy tháng, rồi dời đến một đại viện khác."

"Vậy tại sao ông lại dẫn cháu tới đây?"

Thật ra thì cô rất muốn dùng từ "Lừa gạt" để nói, nhưng do dự một chút, vẫn không nói ra khỏi miệng.

Nghe vậy, Ôn Khác đưa mắt nhìn cô, ước chừng đang còn đắm chìm trong trong hồi ức, ánh mắt của ông nhu hòa đi ít nhiều: "Hành Chi, được sinh ra ở chỗ này ."

Ở chỗ này? Ôn Viễn rất lấy làm kinh hãi.

"Khi đó ta còn diễn tập ở bên ngoài, không về được. Cha cháu cũng không ở nhà, sinh trước ngày dự sinh mất mấy ngày, dọa bà nội của cháu giật mình, cũng không kịp đưa đến bệnh viện, sinh ngay ở chỗ này." Yên lặng một lát, ông mới nhỏ giọng nói tiếp: ”Chắc là vì duyên cớ này, cho nên nó mới thích cái chỗ này như vậy."

Ôn Viễn không nói một lời nhìn Ôn Khác, từ nhỏ đến lớn cô sợ ông nguyên nhân chủ yếu nhất vì ông chính là một người hỉ nộ vô thường, hơn nữa đối xử với con cháu trong nhà vĩnh viễn nghiêm túc, lạnh lùng. Cô rất ít khi thấy ông cười, hơn nữa Ôn Khác cũng rất kỳ quái, một khi đã cười, thì nhất định là hào sảng cười to.

Cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hiện tại này của ông bao giờ. Có chút buồn bã, có chút mất mát.

Vừa vào căn phòng này, lại khiến cho ông thay đổi nhiều như vậy. Chắc chắn trong lòng ông Lý Nhược Thu không hề có địa vị tầm thường.

"Ôn Viễn." Ôn Khác đột nhiên mở miệng gọi cô, giọng nói đã khôi phục lại vẻ nghiêm túc như bình thường trầm ổn mà có lực:”Cháu hiểu được Hành Chi bao nhiêu?"

Ôn Viễn ngẩng ra, bắt đầu suy tư về vấn đề này. Thật ra cô hiểu được anh bao nhiêu? Mấy năm qua, những thứ cô biết đều là anh muốn để cho cô biết, còn những thứ sâu xa hơn cô quả thật chưa từng hỏi anh. Nhưng mà những thứ này có quan trọng không? Cô chỉ cảm thấy, hai người thân mật với nhau cũng cần có không gian riêng, không thể nào yêu cầu anh đem chuyện hơn ba mươi năm từ nhỏ đến lớn tất cả đều nói cho cô nghe được.

Thấy cô không lên tiếng, Ôn Khác tựa như lại có thêm mấy phần tự tin, nói tiếp: "Từ khi cháu lên tiểu học Hành Chi đã không ở nhà rồi, nó đang du học ở nước ngoài, ta phải mất ba phen mấy bận gọi nó về mà vẫn không được. Ba cháu thì vào Bộ Ngoại Giao, đấy là vì phục vụ quốc gia nên ta cũng không thể nói cái gì. Chú hai của cháu lại qua đời sớm, chỉ còn lại một mình Hành Chi. Ở nước ngoài du học còn chưa tính, sau khi tốt nghiệp còn cố tình không chịu trở lại, từ Bán Cầu Tây chạy đến Bán Cầu Đông bán mạng cho bọn ngoại quốc, cháu nói xem trong đầu của nó đang nghĩ cái gì?"

"Đó là sự lựa chọn của anh ấy, ông không thể can thiệp được."

Ôn Viễn nói câu này là có ý của mình, cũng không hề sợ hãi. Nhắc tới cũng thấy kỳ quái, dính đến chuyện của mình thì luôn lắp ba lắp bắp nhưng một khi có liên quan đến Ôn Hành Chi, cô lại không hề cố kỵ.

Ôn Khác trào phúng đưa mắt nhìn cô:”Cho nên mới nói cháu vẫn còn nhỏ, không hiểu rõ nó đâu. Theo ta thấy, cũng không phải là nó muốn ở nước ngoài mà là đang muốn chống đối lại ta, việc ta không muốn nó làm thì nó càng phải duy trì. Tạo được thành tựu cũng không tìm ta để khoe khoang bản lĩnh của mình, cháu xem đi nó tuy không làm lính cũng hiểu được một đạo lý, đó chính là sự trả thù lớn nhất đối với kẻ địch chính là miệt thị, không thèm để ý. Nó vẫn luôn giận ta!" Nói đến chỗ này, ông cụ chợt cười cười.”Nếu không phải ở trên chiến trường mò mẫm lăn lộn nhiều năm như vậy, nói không chừng ta thậtsự đã bị nó che mắt rồi."

Nghe vậy Ôn Viễn lại cảm thấy rất lạnh lẽo, liền đáp: "Không phải ông muốn nói cho cháu biết, cháu cũng là một công cụ để trả thù chứ?"

Chuyện này thật quá buồn cười rồi ! Tiểu thuyết ngôn tình cũng không có những tình tiết cẩu huyết thế này? !

"Dĩ nhiên là không phải." Ôn Khác trầm giọng nói, Ôn Viễn liền thở hắt ra, đang muốn cảm thán thật là may liền nghe thấy ông cụ nói tiếp:”Nếu mà ta nói thì đã không trắc trở như vậy rồi."

Ông đi tới cửa nghe ngóng, nghe thấy tiếng bước chân đi lên, xem chừng Kiều Vũ Phân thông tư tưởng cho Ôn Kỳ rồi, vì thế liền quay ra nói với Ôn Viễn: "Mặc kệ nó như thế nào, thì ta đều không thể đồng ý được."

Nhìn nét mặt nghiêm túc của ông cụ, Ôn Viễn chợt nảy sinh một dự cảm xấu, nhất là khi thấy Ôn Kỳ đứng ở ngoài cửa.

Cô run run hỏi: "Ông đây là, muốn giam lỏng cháu?"

"Đây không tính là giam lỏng." Ôn Khác cau mày nói: ”Tóm lại mấy ngày nữa, cứ đợi ở đây, có ăn có uống cũng không khiến cháu chết đói, còn có người ở chỗ này cùng với cháu nữa, không cần phải sợ. Ba cháu mấy ngày nay đang ra khỏi nước làm việc, chờ xử lý xong lập tức sẽ đưa cháu đi!"

"Cháu không đi!" Ôn Viễn kịch liệt phản đối.

"Không được!" Ôn Khác nghiêm nghị nói:”Không phải cháu thích đọc sách sao? Lại còn không thích học ở thành phố B? Ta đưa cháu đến một chỗ xa hơn chẳng phải đúng ý của cháu sao?"

"Đó là trước kia, không phải bây giờ....."

Ôn Viễn còn muốn giải thích thêm, nhưng Ôn Khác lại không muốn nghe, thấy ông muốn đi, Ôn Viễn vội chặn ông lại, nhưng chưa ra tới cửa liền bị Ôn Kỳ chắn lại.

"Anh tránh ra!"

"Quay về!"

Hai tay bị giữ chặt, cô chỉ có thể đá anh, đá lên đầu gối của anh, Ôn Kỳ chỉ nhíu nhíu mày, một tay túm thắt lưng của cô lôi vào trong nhà.

"Anh khốn kiếp! Buông em ra! Buông em ra!" Ôn Viễn cực kỳ tức giận, kịch liệt vùng vẫy, nhưng Ôn Kỳ cũng giống như là đã quyết định, chết sống không chịu buông tay, để mặc cho nàng đấm đá. Cảm giác sợ hãi từ đáy lòng xông tới, Ôn Viễn vừa thét lên vừa đánh anh, thậm chí còn nặng nề cắn xuống bờ vai của anh nữa.

Ôn Kỳ rên lên một tiếng, giam cầm cô ở trên ghế sofa nói: ”Đừng náo loạn nữa! Ông nội cũng đã đi rồi!"

Tiếng đóng cửa nặng nề khiến cho cô sững người trong giây lát, tiếp theo lại càng giãy giụa kịch liệt hơn: ”Cút ngay! Anh cút ngay cho em!"

Ôn Kỳ không còn biện pháp nào, chỉ đành nhấc cao cằm của cô lên, nặng nề cắn lên môi cô. Đó không phải là hôn, mà chẳng qua chỉ là cuộc chiến của răng và môi, tràn đầy mùi máu tươi, còn có cả vị mặn của nước mắt nữa. Anh cứ hôn cô như vậy khoảng chừng hai phút, thấy Ôn Viễn dần dần yên tĩnh lại, Ôn Kỳ mới buông cô ra.

Ôn Viễn giống như mất hết sinh lực, nhắm mắt lại tựa vào trên ghế hổn hển, đôi môi vẫn còn vương vết máu, thế nhưng máu đó không phải là của cô mà là của Ôn Kỳ. Nhưng Ôn Kỳ thì sao, chắc cũng không tốt hơn là mấy. Cô đối với anh thật không lưu lại một chút đường sống nào, quả thực rất muốn cắn chết anh.

Ôn Kỳ sờ sờ khóe môi dính máu, cười khổ một tiếng. Bị buộc phải lên thuyền giặc, còn phải chịu sự đối xử như vậy, mẹ anh tính toán quả là chu toàn !

[Truyện được đăng chính thức tại diendanlequydon.com]

Hội nghị của Ôn Hành Chi gần bảy giờ tối mới kết thúc, khéo léo từ chối tiệc tối của mấy người đồng hành đi thẳng ra bãi đỗ xe.

Đang lái xe ở trên đường, nhận được điện thoại của Kiều Vũ Phân nói ông cụ muốn anh về nhà một chuyến. Bản thân ông cụ sau khi xuất viện vẫn luôn giằng co với anh như vậy, hiện tại lại chủ động gọi điện thoại chắc là phải có chuyện để nói, Ôn Hành Chi nghĩ ngợi một lát mới đồng ý, sau khi cúp điện thoại liền quành xe chuyển hướng về nhà cũ của Ôn gia.

Cửa đại viện lúc nào cũng treo hai cái đèn lồng màu đỏ, lúc Ôn Hành Chi đến thì đèn đã được bật lên lung linh rực rỡ. Anh đứng ở chỗ cận vệ thông báo một câu, rồi chậm rãi dừng xe đến ngoài cửa đại viện. Vừa mới xuống xe, từ cửa chính đại viện có thể nhìn thấy đèn phòng khách đều được bật sáng trưng.

Anh thoáng nhíu nhíu mày, bước nhanh vào đại sảnh.

Kiều Vũ Phân đang ngồi ở trên sô pha chờ anh, thấy anh đi vào, vội vàng cười đứng dậy đón: ”Đã tới rồi sao, thật nhanh."

Ôn Hành Chi ngồi xuống ghế đối diện hỏi:”Ông cụ đâu?"

"Đang trên lầu nhận điện thoại của chiến hữu cũ."

Vừa nói chuyện, Kiều Vũ Phân vừa rót trà, để xuống trước mặt của Ôn Hành Chi. Bà chỉ sợ Ôn Hành Chi nghe xong lời này liền vội vã bỏ đi, nhưng Ôn Hành Chi tối nay lại không hề nóng nảy, quan sát lá trà xoay chuyển trong cốc một lát, ngồi dựa vào sô pha, thả lỏng căng thẳng thần kinh suốt một buổi chiều.

Kiều Vũ Phân cũng bê cốc nước lên, chầm chậm uống từng ngụm, đem một xấp hình ở bên dưới khay trà đến trước mặt Ôn Hành Chi .

Ôn Hành Chi nhíu mày, hình như là đang muốn hỏi đây là cái gì.

Kiều Vũ Phân cười cười, nói: " Ngày hôm qua ông cụ giao cho tôi, muốn tôi giới thiệu đối tượng cho chú, ông nói tuy chú không vội nhưng ông sốt ruột, vội vã muốn bồng cháu rồi. Cho nên, mấy ngày nay tôi đã tìm mấy mối thật tốt, chú xem qua một chút, xem có hợp ý hay không."

Ôn Hành Chi nghe thấy hai chữ "đối tượng" thì tay đang muốn cầm ảnh lên xem liền dừng lại, anh cúi đầu duy trì tư thế này nghe Kiều Vũ Phân nói xong, mới lại từ từ cầm lên.

Kiều Vũ Phân cố tự trấn định bưng cốc trà lên tiếp tục uống, thấy anh cầm lên, mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mặt của Ôn Hành Chi vẫn không hề thay đổi.

Nhìn ra được những người này là đã được ông cụ hoặc chị dâu Kiều Vũ Phân chọn lựa kỹ càng rồi, người nào cũng đều có diện mạo xinh xắn, gia thế thì cũng không cần phải hỏi. Anh xem qua một lượt, chợt cười nói: "Thật thú vị."

"Như thế nào?" Kiều Vũ Phân cẩn thận hỏi.

Ôn Hành Chi liếc chị ta, từ trong xấp hình rút ra một gương mặt rồi hỏi Kiều Vũ Phân: "Nếu em nhớ không lầm, thì đây là em họ của chị dâu?"

Kiều Vũ Phân nghiêm túc nhìn xuống, vẻ mặt nhất thời có chút lúng túng, lúc về nhà, đang nói chuyện với cha mình không cẩn thận đã nói tới chuyện này, nhưng không nghĩ cũng bị bà thím nghe được. Liền bảo giới thiệu con gái của bà thím năm nay hai mươi tám tuổi cho Ôn Hành Chi. Cô ấy coi như vẫn còn trẻ tuổi, lại đi du học về ánh mắt dĩ nhiên là cao hơn người khác. Diện mạo cũng coi như thích hợp, nhưng cảm thấy nếu cùng Ôn Hành Chi đứng chung một chỗ thì cứ thấy thế nào đó.

Chỉ là giờ phút này Kiều Vũ Phân không thể nói thật được, bà quan sát vẻ mặt của anh rồi nói: "Sao, cảm thấy thế nào?"

Ôn Hành Chi không trả lời, chỉ hỏi ngược lại: “Chị cảm thấy như thế nào?"

"Cái này....."

Kiều Vũ Phân lập tức đứng hình rồi.

Ôn Hành Chi cười cười, lại rút ra một tấm hình khác: ”Đây là Tôn Tinh con gái của Tôn chính ủy?"

"Sao chú biết?"

"Nghe bạn bè thường vào quán rượu nhắc qua, là một cô gái xinh đẹp."

Vốn còn có chút lúng túng, sau khi nghe nửa câu sau Kiều Vũ Phân lại thấy lên tinh thần: "Đúng vậy, ông cụ nói nói nhìn rất có tinh thần, hơn nữa còn có tướng vượng phu."

"Chỉ nghe nói là người lưỡng tính." Ôn Hành Chi mỉm cười nói tiếp: ”Người này nếu lấy về nhà bị đội nón xanh (cắm sừng) còn phải hỏi đối phương là nam hay nữ, thế thì em sẽ không chịu nổi."

Kiều Vũ Phân sững sờ trong chốc lát: ”Hành Chi....."

"Em không trách chị." Ôn Hành Chi không nhanh không chậm giống như tổng hợp quy tắc lại.”Em biết rõ đây là ý của ông cụ, em chỉ hỏi chị một vấn đề."

"Chú nói đi." Kiều Vũ Phân thấy hơi khẩn trương.

"Chị cảm thấy những người này so với con gái của chị thì ai tốt hơn?"

Kiều Vũ Phân không trả lời được, người là bà chọn cho anh, con gái cũng một tay bà nuôi, muốn bà đáp thế nào? Vô luận chọn cái nào cũng đều mất mặt cả!

Ôn Hành Chi cũng biết bà sẽ không đưa ra câu trả lời.

"Lần này coi như xong, đừng có lần sau nữa." Anh đem gập hình làm đôi, động tác vô cùng lịch sự mà xé thành hai nửa, đặt lên khay trà đẩy tới trước mặt của bà: “Chị cũng biết em không phải là người có tính khí như vậy đúng không."

Thấy anh đứng dậy muốn đi, Kiều Vũ Phân liền hoảng hốt, mở miệng gọi anh lại: "Hành Chi!"

Cùng lúc đó, ông cụ cũng nghe điện thoại xong, đang từ trên cầu thang chậm rãi đi xuống, nhìn thấy anh liền lạnh lùng nói: "Anh muốn đi đâu? Nơi này không phải là nhà của anh nữa phải không? Tới chưa được nửa giờ đã muốn đi?"

Mặt của Ôn Hành Chi không đổi sắc nhìn ông đáp: ”Nếu cha gọi con tới là để nhìn những người trong hình này, vậy thì chúng ta cũng không có gì để nói."

"Không hài lòng sao? Không hài lòng thì có thể đổi lại." Ông cụ liền trưng ra nét mặt độ lượng.

Ôn Hành Chi nhìn anh, cũng không nhịn được cười: "Đã đến mức này rồi, nếu cha còn giả vờ như vậy cũng không còn ý nghĩa gì cả."

Bị vạch trần rồi, ông cụ thật sự cũng không tức giận: "Vậy thì ta sẽ nói rõ, nếu anh muốn kết hôn thì tìm người khác đi, Ôn Viễn bên này cũng đừng có mơ tưởng."

"Thế nào?" Ôn Hành Chi liền dâng lên dự cảm.

"Không có gì, nếu anh muốn về thì cứ về đi thôi, vừa đúng cũng nên đem đồ của Ôn Viễn đưa tới đây. Mấy ngày nữa nó sẽ không trở về Đông Giao đâu."

"Cha mang cô ấy đi đâu rồi?" Ôn Hành Chi híp híp mắt nói: ”Mấy ngày nay cha chỉ nghĩ được một chiêu như vậy thôi sao? Lão ngài một bụng đầy binh pháp sẽ không chỉ có ngần ấy bản lĩnh chứ?"

"Thái độ của anh như vậy sao?"

"Chuyện ngài cũng đã làm rối còn muốn con có thái độ tốt sao?" Ôn Hành Chi lạnh lùng hỏi ngược lại, bị ông cụ nhìn chằm chằm cũng không ngại mở miệng: ”Con đã nói qua trong khoảng thời gian này luôn nghĩ cách để cho ngài đồng ý, nhưng nếu như ngài thực sự không đồng ý thì cũng không sao, cùng lắm thì bọn con sẽ không xuất hiện trước mặt ngài là được, trước đây con nửa năm mới về một lần không phải ngài cũng vẫn sống thật tốt đấy thôi!"

"Vậy có khác gì anh mong tôi chết sớm ngày nào tốt ngày ấy!" Ông cụ trầm giọng khiển trách.

Ôn Hành Chi châm chọc cười rồi xoay người đi.

Ông cụ nhìn theo bóng lưng của anh, tức giận nói: "Tôi cho anh biết, anh không thể tìm được nó đâu! Cả nhà này trên dưới ngoại trừ tôi và Vũ Phân ra thì không có ai biết được tung tích của nó đâu!"

Chân của người kia vẫn cất bước đi không bị ảnh hưởng bởi lời của ông chút nào, ông cụ thở hổn hển, không nhịn được ho khan hai tiếng.

"Cha!" Kiều Vũ Phân đỡ ông lại bị Ôn Khác đẩy ra.

"Chuyện ra khỏi nước không thể để cho Hành Lễ biết, phải gạt nó, biết chưa?" Thấy bà gật đầu, ông cụ lại phân phó: ”Cũng phải dặn dò cả Ôn Kỳ nữa!"

"Cha cứ yên tâm." Kiều Vũ Phân liền đáp: “Ôn kỳ chính là người không muốn nhìn thấy bọn họ ở chung với nhau nhất."

"Vậy thì tốt."

Ông cụ vỗ vỗ ngực, không muốn để Kiều Vũ Phân đỡ, từ từ đi lên gác. Chỉ còn lại một mình bà đứng ở dưới lầu, mặt khó kìm được cay đắng.

Tác giả có lời muốn nói: được rồi, rối rắm đến đây chấm dứt. Chuyện còn lại liền giao cho dì Đường giải quyết, chú út chỉ phụ trách hò hét bạn nhỏ Ôn Viễn thôi.

Chuyện như vậy Ôn Hành Lễ cũng không biết, Ôn Kỳ cũng bị buộc lên thuyền giặc, cho nên Ôn đại ca thật ra cũng vô tội, mẹ Kiều cũng có nỗi khổ tâm . . . Đừng trách ta đây nữa.