Cầu Đạo

Chương 256-257




Chương 256: Trần Nguyên Bá thu lòng người

Nam tử rốt cuộc bước ra. Gương mặt tuấn mỹ đến cực điểm, vượt qua hết thảy định nghĩa và giới hạn của phương thiên địa này, khiến cho cả ý chí thế giới không chịu được mà phải phai mờ, cúi chào trước nó. Phong thái của hắn, vừa oai hùng tuấn ngạn, bễ nghễ thiên hạ như một tôn thần đế, quân lâm thiên hạ, lại ẩn chứa trong đó nét ôn hòa khiêm cung, nho nhã lễ độ tựa của bậc quân tử trong thư tịch. Mỗi bước đi, mỗi cử động, mỗi động tác của nam tử này khiến cho toàn bộ thế giới mất đi màu sắc của nó để tôn lên sự nổi bật của hắn.

Liễu Yên và Hiểu Mộng nhìn ngây người. Trong một chốc lát, con mắt của các nàng ngây ngốc nhìn nam tử kia không dứt ra được. Mọi ý nghĩ, mọi ý niệm và toàn bộ ý thức đều chỉ chăm chú về phía hắn, tựa như toàn bộ thế giới của hai nàng chỉ còn có người này mà thôi.

Qua thật lâu, hai nữ tử mới lấy lại tinh thần.Gương mặt các nàng đỏ bừng, vành tai nóng hôi hổi. Các nàng không thể tin được, chính bản thân sẽ có một ngày si ngốc như vậy ngắm nhìn một nam tử chỉ bởi dung mạo của hắn. Theo bản năng, cả hai nàng cúi thấp đầu xuống. Tâm tình, đã xấu hổ, e thẹn, lại có chút kích động của một thời thiếu nữ không hiểu lại nhen nhóm lên trong trái tim. Đặc biệt là Liễu Yên. Đã bao nhiêu năm rồi kể từ lần cuối nàng có loại cảm xúc này? Nàng không nhớ nữa. Có lẽ là chưa từng đi.

Bất quá, một điều không thể phủ nhận, dung mạo của nam tử này quá mức xuất chúng, xuất chúng đến mức đánh vỡ mọi lý lẽ, mọi nhận biết, mọi quy phạm thông thường.

Thế mà rất nhanh, Liễu Yên lấy lại tinh thần. Nàng một lần nữa ngẩng mặt lên trời, ánh mắt chăm chú nhìn vào hình bóng nam tử vẫn còn lăng không mà đứng tại độ cao mười trượng so với mặt nước, ánh mắt ôn hòa nhìn xuống các nàng.

Khoan đã.

Lăng không mà đứng.

Tứ phẩm Thượng nhân tu vi.

Trong một nháy mắt, Liễu Yên giật nảy cả mình. Nam tử dung mạo khoáng thế ở trước mặt các nàng vậy mà là Tứ phẩm Thượng nhân tầng thứ tồn tại. Đáy lòng nàng khẽ run lên. Vậy mà, trong khoảnh khắc xuất thần trước đó, nàng đã buông bỏ hết tất cả thủ đoạn phòng ngự, dỡ xuống hết thảy cảnh giác. Lại chỉ bởi vì ngoại hình của hắn quá xuất chúng? Làm sao có thể? Nàng không hiểu, chính bản thân nàng tại khoảnh khắc ngay vừa rồi xảy ra chuyện gì. Bất quá, có một chuyện nàng có thể khẳng định chắc chắn, tu vi của đối phương tuyệt đối là Tứ phẩm Thượng nhân trở lên, không có khả năng thấp hơn. Đối phương có khả năng lăng không mà đứng. Từ trên người hắn, nàng không cảm nhận được khí tức mạnh đến bao nhiêu, hết thảy đều hư vô, mờ mịt như cách một lớp sương mù dày đặc vậy.

Trong khí Liễu Yên âm thầm lấy lại sự cảnh giác, điều động thể nội linh lực, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào thì Hiểu Mộng lại kinh ngạc lên tiếng: “Lại là công tử.”

“Hiểu Mộng, ngươi biết hắn?” Liễu Yên cũng sửng sốt.

Nàng nào có thể ngờ, Hiểu Mộng chỉ mờ mịt khẽ lắc đầu một cái biểu thị phủ nhận. Nàng đâu có biết hắn. Chính xác mà nói thì chỉ là nàng đơn phương để ý tới hắn mà thôi.

Trần Nguyên Bá. Ngay khoảnh khắc nàng ngồi trên đình các bay vào Thanh Tiên Lâu, nàng đã chú ý tới hắn. Không có cách, hắn quá nổi bật. Dẫu hắn chỉ ở tại đó thôi, uống rượu, đàm luận cùng đồng bạn, không giao lưu với bất kỳ ai khác, không nói ra lời kinh thế hãi tục, không phô trương thanh thế, càng không khoe mẽ thô kệch, thế mà, hắn vẫn như nhật nguyệt, rực rỡ giữa màn đêm tối, thu hút mọi sự chú ý, che đi vạn vật xung quanh.

Một đêm nay, đã có không ít lần Hiểu Mộng len lén nhìn trộm đối phương, thăm dò đối phương, thậm chí là sinh ra một chút hy vọng rằng đối phương sẽ tiến lên một bước, cùng với những thanh niên tài tuấn khác tranh đoạt cơ hội cùng nàng đơn độc tâm sự. Đáng tiếc, để nàng thất vọng, là hắn động cũng không động một lần, thậm chí ngay cả nhìn cũng không liếc nhìn nàng lấy một cái. Điều này không khỏi để nội tâm Hiểu Mộng sinh ra một cỗ cảm giác thất bại và mất mát, trong đó còn ẩn chứa thêm loại cảm xúc kỳ quái, thứ mà người ta vẫn gọi là ham muốn khi không đạt được. Thậm chí, trong thời điểm đó, Hiểu Mộng đã từng cho người vận dụng tình báo của Thanh Tiên Lâu để tra tìm lai lịch của đối phương. Đáng tiếc, hắn cứ như trống rỗng xuất hiện từ hư không vậy, hoàn toàn không có một tia vết tích lưu lại về nguồn gốc hay xuất thân. Điều duy nhất nàng biết là đối phương mang thân phận Thái Linh học viện học sinh. Chỉ thế thôi.

“Không cần khẩn trương, ta không phải hung thú, lại không ăn hai thịt hai người các ngươi.” Trần Nguyên Bá lên tiếng. Giọng nói của hắn ôn hòa và ấm áp, không hiểu rõ để cho hai nữ tử tâm tình bình phục trở lại.

Không phải hung thú? Nhưng có đôi khi, con người còn đáng sợ và nguy hiểm hơn hung thú. Cả hai nữ tử cùng một lúc nghĩ đến.

Liễu Yên, thân là trưởng bối, chủ động tiếng lên một bước, thận trọng hỏi: “Xin hỏi, tiền bối thế nhưng là?”

“Các ngươi có thể gọi ta là Trần Nguyên Bá.” Trần Nguyên Bá nhẹ giọng đáp. Lời vừa dứt, ánh mắt của nàng rơi vào tấm phù chú không biết từ lúc nào xuất hiện trên tay Liễu Yên. Trần Nguyên Bá nói: “Các ngươi cũng không cần làm động tác dư thừa, không gian nơi này đã bị phong tỏa. Dù các ngươi có phí hết công sức cũng không có khả năng liên lạc với người bên ngoài, cũng đừng mong người ngoài có thể can thiệp vào chuyện trong này.”

Sắc mặt Liễu Yên trắng bệch. Phía sau nàng, Hiểu Mộng khẽ run lên. Nàng thầm lặng xuất ra một chiếc trận bàn. Kết giới xung quanh Thanh Liễu hồ là nàng mượn nhờ lực lượng của Thanh Tiên Lâu mở ra, trận bàn điều khiển nằm ngay tại trong tay nàng. Nàng không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Trần Nguyên Bá. Ghi đè lên trận pháp của Thanh Tiên Lâu, phong tỏa hoàn toàn phạm vi mấy chục dặm Thanh Liễu hồ? Điều này sao mà khó.

Trần Nguyên Bá đều nhìn hết thảy cử động của hai người trong mắt. Hắn chưa từng ngăn cản. Điều đó là không cần thiết. Quả nhiên, ra không bao lâu, sắc mặt của Hiểu Mộng trở nên tái nhợt, thần sắc hoảng hốt. Nàng khó có thể tin nhìn Trần Nguyên Bá, sau đó lại lo âu nhìn qua cô cô của nàng, rồi âm thầm truyền âm gì đó.

Liễu Yên khẽ cắn răng, nói: “Nguyên lai là Trần tiền bối. Vãn bối là Liễu Yên, đây là cháu gái của vãn bối, Hiểu Mộng.” Ngừng tạm, nàng tiếp lời: “Trần tiền bối tu vi cao thâm, thủ đoạn thông thiên, để cho chúng vãn bối mở rộng tầm mắt. Không biết, tiền bối đối với vãn bối có điều gì sai bảo?”

Cứ mặc cho đối phương đã hoàn toàn áp chế, nàng vẫn không dám vạch mặt. Thái độ của nàng từ đầu đến cuối bảo trì cung kính có thừa. Nàng biết, ở loại tồn tại này trước mặt, đối phương chỉ cần ấn xuống một đầu ngón tay, nàng và cháu gái của nàng lập tức có thể bị hủy diệt.

“Ta? Sai bảo?” Trần Nguyên Bá lắc đầu cười. Nàng bước ra một bước. Trong nháy mắt, thân ảnh của nàng biến mất giữa không trung, vượt ngang khoảng cách hơn ba mươi trượng rồi xuất hiện ngay trước mặt Liễu Yên và Hiểu Mộng. Sự xuất hiện đột ngột của nàng để cho hai nữ tử giật nảy cả mình. Thế mà, không để cho cả hai người kịp phản ứng, Trần Nguyên Bá vươn ra hai bàn tay, thon, dài như ngọc của nàng, nhẹ nhàng nâng lên chiếc cằm xinh đẹp của hai nữ tử xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành. Cảm giác từ làn da trắng nõn, trơn mịn, man mát dưới cằm hai vị mỹ nữ truyền lại để cho nàng cười vui vẻ: “Không có sai bảo gì cả. Không cần lo lắng, ta không có ý định làm hại các ngươi. Nếu có… ta đó chính là xem trúng hai người các ngươi.”

Lời này rất mập mờ. Đặc biệt là khi một nam tử nhẹ vuốt cằm thiếu nữ, ánh mắt theo ý cười, giọng nói cười cợt thì lời này của Trần Nguyên Bá càng giống như là sự khinh bạc thường thấy của mấy tên công tử ăn chơi, chuyên khi nam bá, làm vô số điều ác.

Ngoài ý muốn là, Hiểu Mộng chưa từng ghét bỏ hành động này của Trần Nguyên Bá. Hai gò má nàng đỏ ửng, con mắt mê ly, suy nghĩ trở nên mông lung. Dường như... như vậy cũng không tệ. Liễu Yên cũng không khác biệt. Cảm xúc của nàng hoàn toàn rối loạn. Nàng kinh hãi phát hiện ra, bản thân nàng hoàn toàn không có chút nào bài xích khi bị đối phương khinh bạc, dù là hai người tiếp xúc da thịt như vậy.

Rất nhanh, Liễu Yên phát hiện ra điểm không bình thường. Nàng không thể phản kháng. Không phải là nàng bị trấn áp bởi cỗ lực lượng vượt xa bản thân hay linh hồn của nàng bị cỗ sức mạnh tinh thần kinh khủng trói buộc. Nàng không thể phản kháng là đến từ tận sâu ý thức của nàng đã chấp nhận người nam tử này, giống như, nàng đã hoàn toàn thuộc về hắn, nguyện ý hiến dâng hết thảy lên cho hắn. Từ đáy con mắt của nàng, sự mông lung, mê ly, nhanh chóng chuyển biến thành sự khiếp sợ và kinh hoảng.

“Là mị công?” Thân là tu sĩ chủ tu mị công, đây là điều đầu tiên nàng nghĩ đến. Bất quá, nàng rất nhanh phủ nhận điều này: “Không phải mị công. Thủ đoạn của người này so với mị công phải cao minh hơn nhiều lắm. Nhất định là một thứ có thể tác động lên tiềm thức sâu xa nhất của linh hồn.”

Trần Nguyên Bá không tiếp tục đùa cợt hai nữ tử. Nàng thu tay về. Cho đến lúc này, Liễu Yên mới có lại cảm giác ‘tự mình làm chủ thân thể’. Liễu Yên không tự chủ lui lại phía sau một bước. Cùng một lúc nàng còn kéo theo Hiểu Mộng. Người sau cũng là ngơ ngác rồi mới phát hiện ra điều không bình thường. Chỉ là, gương mặt Hiểu Mộng vẫn ửng đỏ, ánh mắt có mê ly, lại có thất lạc, mất mát, sâu xa nhìn qua dung mạo đẹp đến cực hạn của nam tử trước mặt. Nàng phát hiện, không biết từ khi nào, nàng đã luân hãm.

Liễu Yên không biết điều đó. Chỉ có sự cảnh giác của nàng đối với Trần Nguyên Bá là càng sâu hơn. Nàng sợ hãi nói: “Tiền bối. Chúng vãn bối nhận được sự ưu ái của tiền bối là vinh hạnh của vãn bối. Chỉ là…”

Lời nàng còn chưa kịp nói hết, Trần Nguyên Bá đã đánh gãy nàng: “Không cần từ chối vội. Ta thưởng thức dung mạo của hai người các ngươi, nhưng ta càng thưởng thức năng lực của các ngươi.”

Liễu Yên và Hiểu Mộng đều sửng sốt. Nàng hiểu ra, kẻ này là muốn thu phục nàng và cháu gái của nàng để sử dụng. Cứ mặc cho sự thật nàng chán ghét và căm thù Phục Ma tông, thế nhưng, nó cũng không có nghĩa là nàng sẽ dễ dàng đầu nhập vào một kẻ không có lai lịch rõ ràng. Liễu Yên thận trọng đáp: “Đa tạ tiền bối đã thưởng thức. Thế nhưng, vãn bối đã là người của Phục Ma tông, Hiểu Mộng lại là người của Thanh Tiên Lâu. Mọi hành động, sinh hoạt của chúng vãn bối đều bị kiểm soát chặt chẽ. Đối với yêu cầu của tiền bối, chỉ e…”

Lời này của nàng chính là từ chối thẳng thừng. Đồng thời, nàng còn dời ra Phục Ma tông và Thanh Tiên Lâu đến đón đỡ. Đổi lại là Tứ phẩm Thượng nhân, không, dẫu là Ngũ phẩm Chân nhân thông thường, nghe đến hai phe thế lực này đều phải có phần kiêng nể. Chỉ tiếc, nàng tính sai. Phục Ma tông và Thanh Tiên Lâu trong mắt Trần Nguyên Bá không tính là gì.

“Phục Ma tông? Thanh Tiên Lâu sao?” Trần Nguyên Bá cười, khẽ lắc đầu, chưa từng để ý hai cái tên này. Trong khi Liễu Yên và Hiểu Mộng còn chưa hiểu ra làm sao, Trần Nguyên Bá lại hướng ánh mắt về một nơi khác, xa xa phía bên kia Thanh Liễu hồ. Giọng hắn to, vang vọng khắp mấy chục dặm, ẩn chứa bên trong lực lượng hùng hậu, đủ để không gian phải run rẩy, mặt nước dậy sóng:

“Trấn sư đệ, sư đệ xem đủ chưa? Chẳng phải nên đến lúc sư đệ hiện thân rồi sao?”

Tại phía đó, không gian nhộn nhạo hình thành lên từng gợn sóng. Một nam tử trẻ tuổi, gương mặt tuấn tú, phong thái oai hùng bất phàm, chậm rãi rảo bước đi qua. Hắn đầy bất đắc dĩ nhìn về phía Trần Nguyên Bá:

“Sư huynh, ngươi cần gì phải làm như vậy đâu?”

Chương 257: Tra Hỏi


Trần Nguyên chân đạp hư không, cả người vững vàng lơ lửng ở độ cao mười trượng so với mặt nước, mặt không biểu tình nhìn xuống Trần Nguyên Bá cùng hai nữ tử thiên kiều vũ mị, dung nhan đẹp khó mà miêu tả bằng ngôn ngữ.

Nửa buổi tối, hắn ẩn mình trong bóng tối, âm thầm quan sát hai nữ tử này thật lâu, thế nhưng, hắn lại không phát hiện ra Trần Nguyên Bá một mức đi theo bên cạnh.

Không có cách, hắn không tận lực sử dụng Khởi Nguyên nhãn đề phòng nàng, tu vi của nàng lại cao hơn bộ phân thân này của hắn.

Thế nhưng, để cho Trần Nguyên ngoài ý muốn nhất là Trần Nguyên Bá lại chủ động xuất hiện.

Lấy tu vi của nàng, nếu như không muốn người nhận ra thì làm sao để cho Liễu Yên, một cái Tam phẩm Đại tu sĩ dễ dàng như vậy phát hiện sự tồn tại của nàng.
Cho nên, Trần Nguyên Bá vì sao lại phải làm như vậy?
Trần Nguyên Bá chẳng để ý thái độ của hắn.

Nàng mỉm cười, lại có chút hờ hững: “Sư đệ nha, ngươi đường đường một cái nam nhân, nửa đêm khuya khoắt rình mò hai nữ tử tâm sự, đây có phải là tác phong của bậc quân tử?”
Trần Nguyên không để ý đối phương châm chọc.

Hắn chậm rãi lắc đầu, nghiêm túc đáp: “Sư huynh, sư đệ và người này có nhân quả.

Mong sư huynh tạo thuận lợi để sư đệ kết thúc cọc nhân quả này.” Vừa nói, hắn vừa chỉ vào Liễu Yên, người vẫn còn đang ngây ngẩn chưa biết rõ chuyện gì đang xảy ra.

Cũng thế, hắn hiện giờ vẫn sử dụng phép Giả Hình, bộ dáng bề ngoài chính là bộ dáng lúc trước đi vào Thanh Tiên Lâu, cho nên Liễu Yên không phân biệt được.

Chỉ có Hiểu Mộng có chút kinh ngạc nhìn qua hắn.

Nàng đối với hắn có một chút ấn tượng, là kẻ cùng uống rượu với Trần Nguyên Bá, là hai nam tử duy nhất trong Thanh Tiên Lâu chưa từng chú ý tới nàng.

Bất quá, ấn tượng cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi
Trần Nguyên Bá không nói thêm gì.

Hiểu Mộng cũng là mờ hồ nhìn qua Trần Nguyên, sau đó lại nhìn về phía cô cô của mình, ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

Bị một tôn Tứ phẩm Thượng nhân để mắt đến, cô cô nàng đến cùng đã làm cái gì?
Liễu Yên mờ mịt nhìn về phía Trần Nguyên.

Cứ mặc cho trong lòng nàng có một cỗ cảm xúc bất an khó nói nên lời, nàng vẫn cắn răng, cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm: “Thưa vị… tiền bối này.

Không biết, Liễu Yên đã có chỗ nào đắc tội tiền bối, mong tiền bối cao tri rõ ràng.”
“Ngươi không nhận ra ta, rất bình thường.

Có lẽ, ngươi sẽ quen thuộc hơn với bộ dáng này” Trần Nguyên lạnh nhạt đáp.


Nói rồi, hắn thi triển pháp quyết, bề ngoài hắn ngay lập tức biến đổi, vốn là dung mạo tuấn tú, khí chất bừng bừng oai hùng, nay lại trở nên tầm thường, phong thái không có gì đặc biệt, thứ mà người ta sẽ vô ý thức xem nhẹ.
Hiểu Mộng khẽ cau mày.

Nàng cũng không nhận ra gương mặt này của Trần Nguyên.

Tuy nhiên, chỉ vừa nhìn đến phản ứng của cô cô, Hiểu Mộng không khỏi giật mình.

Giờ đây, Liễu Yên sắc mặt trắng bệch, toàn thân phát run, trong ánh mắt toát ra nồng đậm kinh hãi.
“Là… là… là ngươi.” Ngón tay thon, dài, trắng nhuận như ngọc của nàng run rẩy chỉ vào Trần Nguyên.

Nàng làm sao có thể nghĩ đến, kẻ hơn nửa năm trước đánh nàng trọng thương, để cho nàng không tiếc thiêu đốt tu vi, sử dụng bí pháp chạy trốn, giờ đây lại là Tứ phẩm Thượng nhân.

Hai người đã không phải là tồn tại ở cùng một cấp độ.
Liễu Yên và đồng bọn tập kích hắn là sự thật.

Nhân quả đã kết.

Bản năng sinh tồn khiến cho Liễu Yên muốn tìm mọi cách phản kháng, tìm con đường thoát khỏi cục diện nguy khốn này.

Thế nhưng, ý nghĩ chỉ vừa kịp nổi lên, một cỗ khí thế khổng lồ, mênh mông như cả đại dương bất chợt từ trên trời cao giáng xuống, khoát chặt lấy nàng, đè nặng lên đôi vai của nàng, ép cho Liễu Yên không thở nổi, phong bế hoàn toàn linh lực trên cơ thể nàng.
“Phốc…” Thương thế nặng nề vốn có, lại cộng thế cỗ linh lực ngoại lai khổng lồ như một dòng lũ xung kích ngược vào trong thể nổi khiến cho Liễu Yên chịu đả kích không nhỏ.
Ở bên cạnh, Hiểu Mộng nhìn một màn này, tận đáy mắt hiện lên nỗi sợ hãi tột cùng.

Sự kinh hoảng lan tràn khắp não bộ của nàng, xâm chiếm lý trí của nàng.

Nếu như trước đó, Trần Nguyên Bá xuất hiện, nhiều nhất chỉ thi triển một vài thủ đoạn nhỏ mà thôi; nàng biết tu vi của đối phương không thấp hơn Tứ phẩm Thượng nhân, bất quá cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.

Chỉ có bây giờ, khi mà nàng bị cỗ khí tức khủng bố không gì sánh bằng kia nghiền ép, nàng mới chân chính hiểu ra, nguyên lai, Tứ phẩm Thượng nhân kinh khủng đến như vậy.

Dù chỉ là một tia ý chí phản kháng, nàng cũng dậy không nổi.

Cách biệt về lực lượng giữa hai bên có thể tính bằng hàng chục triệu lần, là so với trời xanh cùng vực thẳm còn lớn hơn.
— QUẢNG CÁO —
“Đừng nghĩ đến phản kháng.

Cũng đừng nghĩ đến trốn chạy.

Toàn bộ không gian nơi này đã bị ta phong tỏa.

Cho dù là Tứ phẩm Thượng nhân thông thường tại bên ngoài oanh kích cũng mở không ra không gian nơi này.” Trần Nguyên đơn giản nói ra.

Đồng thời, hắn bước ra một bước, nháy mắt đã xuất hiện trên phiến la bàn, đứng ngay trước mặt hai người Liễu Yên.

Hắn vươn tay,một chiếc ghế không bị khống chế rơi vào trong tay hắn.

Trần Nguyên đặt xuống, ngồi trước mặt hai nàng, thoải mái mà nhẹ nhõm, động tác tự nhiên vô cùng.

Hiểu Mộng hơi trừng mắt.

Đó là chiếc ghế mà trước đó nàng ngồi.

Điều này để nàng có chút không được tự nhiên.

Tuy nhiên, cỗ khí thế kinh người vẫn luôn đè ép trên vai nhắc nhở nàng hoàn cảnh hiện tại.

Hiểu Mộng không dám nói gì.
Trần Nguyên nào có để ý đến nàng một cái tiểu nữ tử sẽ nghĩ gì.

Hắn cũng chẳng để ý đến Trần Nguyên Bá đứng tại một bên, khóe miệng hơi mỉm cười.

Cho đến giờ, hắn vẫn không đoán ra, nữ tử này mang theo ý đồ gì tới đây.

Bất quá, đây không phải là điều đáng quan tâm trước mắt.
Trần Nguyên bình thản nhìn xuống Liễu Yên trước mắt, người đã bị cỗ khí thế của hắn ép đến quỳ rạp trên mặt đất.

Gương mặt của của hắn từ đầu đến cuối chưa hề để lộ ra bất cứ biểu cảm nào.

Hắn từ tốn nói: “Từ bây giờ, ta hỏi.

Ngươi trả lời.”
Lúc này, Liễu Yên mới dám ngẩng mặt lên nhìn hắn.

Trong ánh mắt của nàng, bên ngoài sự kinh sợ, hoảng loạn còn có một tia quật cường.

Hơn hai trăm năm tu hành cùng kinh nghiệm xông xáo giới tu hành để cho Liễu Yên phần nào bình phục lại nội tâm hoảng loạn lúc ban đầu.

Có lẽ, thời gian chưa đủ dài để nàng hoàn toàn tỉnh táo lại, thế nhưng, một chút lý trí vẫn còn tại đó.

Ngày hôm nay rơi vào tay kẻ thù, nàng đã xác định bản thân lành ít dữ nhiều.

Chỉ là, đối phương muốn từ miệng nàng khai thác ra điều gì thì sẽ không dễ dàng như vậy.

Lại nói, nếu như đối phương đã có chỗ cần nàng, như thế, Liễu Yên nàng không hẳn là không có cơ hội chuyển cơ.

Chí ít, nàng sẽ không để Hiểu Mộng bị cuốn vào trong đoạn nhân quả này.

Đó là người thân duy nhất còn lại của nàng.
“Có chỗ đàm phán.” Liễu Yên ở trong lòng nghĩ đến.
Thế nhưng, lời nói tiếp theo của Trần Nguyên như một gáo nước lạnh, không chút thương tiếc dội lên đầu nàng: “Ngươi có quyền giữ im lặng, cũng có quyền không nói sự thật.

Thế nhưng, sau mỗi năm hơi thở mà ta không nhận được câu trả lời như ý, ta sẽ chặt đi một chi của ngươi.

Sau khi tứ chi của ngươi bị chặt đứt toàn bộ, ta sẽ trảm đi tứ chi của cháu gái ngươi.

Nếu như cả tứ chi vẫn chưa đủ để thỏa mãn ngươi, ta sẽ phá hủy lục phủ ngũ tạng của các ngươi, tiếp đến là xương cốt, cuối cùng là não bộ.”
Liễu Yên trừng to mắt, hoảng sợ nhìn hắn như chứng kiến một con quái vật.

Hung tàn.

Quá hung tàn.

Nàng biết nam tử trước mắt là Thái Linh học viện học sinh, hắn lại làm sao có thể sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy? Cho dù là Hiểu Mộng ở bên cạnh cũng khiếp sợ, sắc mặt trắng bệch, bờ môi run rẩy.

Nàng chưa từng hoài nghi đối phương có thể hay không làm đến bước tàn nhẫn như vậy.

Cỗ uy áp kinh khủng thời thời khắc khắc đè lên người nàng như tùy mọi lúc có thể hủy diệt nàng để cho nàng không dám nghi ngờ bất cứ lời nói nào của đối phương.
Không đợi Liễu Yên nói điều gì, Trần Nguyên ‘thiện ý’ nhắc nhở: “Ngươi cũng đừng nghĩ rằng ta thực sự cần đến ngươi bao nhiêu.

Ta đã có thể ngay lập tức tìm đến ngươi, ta cũng có thể ngay lập tức tìm đến bốn tên đồng bọn của ngươi bất cứ lúc nào.

Cho nên, đừng ôm hy vọng ta sẽ nương tay mà giữ lại tính mạng của ngươi.”
Lời nói này của Trần Nguyên triệt để đánh tay ý định đàm phán của Liễu Yên.

Nàng khiếp sợ nhận ra một sự thật: ngày hôm nay, nàng đặt chân vào Càn Nguyên chưa có mấy canh giờ, đối phương đã có thể ngay lập tức tìm đến, điều này lại có ý nghĩa gì?
“Ngươi… sử dụng thủ đoạn lên người chúng ta?” Liễu Yên hoảng sợ hỏi.

Trần Nguyên nhướng mày.

Hắn đột ngột gia tăng khí thế lên gấp bội, ép đến Liễu Yên nằm rạp trên mặt đất, bờ môi run sợ mấp máy, cả thân thể thành thục, yểu điệu và quyến rũ của nàng bị cỗ lực lượng kinh khủng đè ép không động đậy nổi một ngón tay.

Hắn lạnh nhạt nói: “Ta đã nói, ta hỏi, ngươi trả lời.

Nếu như có lần sau, thứ đầu tiên rơi xuống sẽ là cánh tay trái của ngươi.”
Lời lẽ của hắn, cùng cỗ khí thế kinh khủng để cho Liễu Yên tựa như rơi vào hầm băng, lý trí cũng bị đông kết lại.

Trần Nguyên không trả lời thẳng, đã tương đương với ngầm thừa nhận điều này.

Nghĩ đến đây, toàn thân Liễu Yên lạnh toát, nỗi sợ hãi vô hình dâng lên trong lòng.

— QUẢNG CÁO —
Hắn đến cùng sử dụng thủ đoạn lên các nàng lúc nào?
Thời điểm đó, quá trình giao chiến diễn ra rất nhanh, cho đến khi các nàng quyết định rút lui lại càng gấp gáp hơn.

Trong suốt quá trình đó, nàng và đối phương chẳng có lúc nào tiếp xúc thân mật chứ đừng nói đến bốn người còn lại.

Hắn lại như thế nào sử dụng thủ đoạn?
Càng đáng sợ hơn, suốt thời gian này nàng không hề phát hiện ra trên người có điều gì bất thường.

Cho dù là trong quá trình tu luyện hay chữa thương, nàng vận chuyển thể nội linh lực, sử dụng đan dược, dược tài, tài nguyên,...! hết thảy đều thông thuận, không gặp một chút khó khăn nào.

Là trước đó, đánh chết nàng cũng không tin trên người nàng bị đối phương giở trò.

Nghĩ lại, nếu là thời điểm nàng tu luyện hay chữa thương mấu chốt mà bị đối phương tìm đến, này chẳng phải là tai họa ngập trời sao?
Càng ngày, ánh mắt của Liễu Yên nhìn về phía Trần Nguyên lại ẩn chứa càng nhiều hơn sự e ngại cùng kính sợ.

Theo đó, tâm lý chống đối của nàng đối với hắn, trong lúc vô tình, bị ma diệt gần như không còn.
Trần Nguyên không nhìn ánh mắt kinh hoảng của đối phương.

Hắn bắt đầu đi vào chuyện chính: “Nói.

Oán Linh lần trước các ngươi thả ra là từ đâu mà có được?”
Trần Nguyên biết rõ, Tứ giai trung đẳng Oán Linh không phải là thứ mà mấy tên tam phẩm tu sĩ có thể nuôi ra nổi.

So với một đào tạo ra một tôn Tứ phẩm rung kỳ Thượng nhân, nuôi dưỡng Tứ giai trung đẳng Oán Linh chẳng những cần lượng tài nguyên nhiều hơn mà còn cấn số lượng khổng lồ đến không bề tưởng tượng oán niệm tích tụ, lại cần qua thời gian dài hàng trăm năm thời gian tích lũy mới thành.

Đi đâu thu hoạch oán niệm nhiều như thế? Chỉ có trải qua không ngừng giết chóc, tra tấn cùng làm việc ác bất tận trên vô số người ở một thời gian mấy thế kỷ mới có thể tích tụ ra đến.


Đây tuyệt đối là điều mà bất kỳ Vương triều, Thế gia, Tông môn thông thường nào không cho phép xảy ra.
Cho nên, bất luận là về tài nguyên, năng lực cùng thời gian, năm người Liễu Yên tuyệt đối không có khả năng nuôi ra cấp bậc Oán Linh cao cấp như thế.
Mà đối mặt với chất vấn của Trần Nguyên, Liễu Yên trong ngắn ngủi lâm vào trầm mặc.
“Ngươi còn ba hơi thở.” Thanh âm lạnh lùng không mảy may chứa một tia cảm tình của Trần Nguyên một lần nữa vang lên bên tai Liễu Yên như một hồi chuông cảnh báo.
Cùng lúc đó, nàng có thể cảm nhận khí thế trên thân đối phương biến đổi.

Một cỗ hạo nhiên chính khí khổng lồ, mênh mông như tinh không đang cuồn cuộn tuôn trào.

Đồng thời, kiếm ý sắc bén bức người như ẩn như hiện, như có như không đan xén trong không khí, núp mình trong từng cơn gió vô hình, lúc nào cũng sẵn sàng cắt lìa thân thể bất cứ ai.
“Hai.”
Thanh âm một lần nữa vang lên.

Hạo nhiên chính khí so với trước đó đã ngưng kết hơn rất nhiều.

Kiếm ý sắc bén so với trước đó lại càng khiến Liễu Yên dựng lên từng sợi lông tơ trên thân thể.
— QUẢNG CÁO —
“Một.”
Từng thanh hao nhiên kiếm đã xuất hiện, nhảy múa xung quanh Liễu Yên, nhịp độ vui vẻ đều đặn.

Chỉ là, từng trận, từng trận kiếm ý sắc bén kinh khủng như thể có thể chém đôi thân thể nàng dọa cho nàng cả người không tự chủ run lên, đầu óc một trận choáng váng.
“Ta khai.

Vãn bối khai.” Cảm nhận được luống kiếm ý kinh khủng đã ép sát tới làn da trắng như tuyết, mềm mại, Liễu Yên vội vàng nói ra.

“Phục Ma tông.

Là Phục Ma tông giao Oán Linh này cho vãn bối sử dụng trong trong trường hợp cùng đường mạt lộ.”
Nói xong lời này, Liễu Yên dường như mất đi toàn bộ sức lực.

Dẫu cho không có áp lực khổng lồ từ cỗ khí thế đến từ Tứ phẩm Thượng nhân tu vi của Trần Nguyên ép xuống, nàng có lẽ cũng không đứng thẳng lên được.

Phục Ma tông không cho phép sự phản bội.

Nàng lần này khai ra cũng chính là quyết định đi theo con đường này.

Lấy thủ đoạn quản lý thủ hạ nghiêm ngặt của Phục Ma tông, bọn hắn có không ít cách tra ra phải chăng thuộc hạ của bọn hắn có làm ra hành vi cấm kỵ hay không.

Thôi diễn, pháp khí theo dõi, tinh thần cảm ứng,...!bất kỳ một cách nào cũng có thể dễ dàng kiểm soát một cái Tam phẩm Đại tu sĩ như nàng.

Lần này qua đi, nghênh đón Liễu Yên sẽ là trả thù điên cuồng và tàn độc đến từ Phục Ma tông.

Bất quá, thế thì sao chứ?
Có lẽ bởi vì Liễu Yên trong lòng đã sớm có oán niệm sâu nặng, cũng có thể là bởi vì nàng bị chấn nhiếp bởi áp lực kinh người và kiếm khí khủng bố đến từ Trần Nguyên, cho nên Liễu Yên lựa chọn khai báo.

Với nàng, đây chưa chắc đã không phải là một sự giải thoát.
Mặc cho nữ tử xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành trước mặt thấp thỏm lo âu, Trần Nguyên không biểu lộ bất cứ cảm xúc dư thừa nào.

Hắn khẽ gật đầu, hỏi tiếp: “Nói cho ta tất cả những gì ngươi biết về Phục Ma tông?”
Liễu Yên đã buông bỏ tất cả phòng ngự, chuyện tra hỏi tiếp theo dễ dàng rất nhiều.

Thực tế mà nói, hắn không có bao nhiêu quan tâm tới sự sống chết của nữ tử trước mặt.

Đối phương và hắn kết thù là sự thật, nhưng khách quan xem xét đến, hắn không có nhận bất cứ tổn hại gì.

Thậm chí, từ một hệ liệt nhân quả dẫn dắt sau đó, hắn tìm được phương này tiểu thế giới, thu hoạch cực kỳ phong phú.

Trái ngược, kẻ địch của hắn chịu quả đắng không ít.

Tựa như Liễu Yên, không nói tới thương thế và vô số bất cập khác, tu vi của nàng trực tiếp bị đánh xuống ba tầng, từ Tam phẩm tầng tám hạ xuống Tam phẩm tầng năm.

Đời này, nàng vốn không có bao nhiêu cơ hội tấn thăng Tứ phẩm Thượng nhân, nay hy vọng này càng khó như lên trời.
Thay vì nhắm vào năm người Liễu Yên trả thù, mục tiêu của Trần Nguyên càng lè hướng tới những kẻ đứng phía sau các nàng, những kẻ đã từng dày vò Nguyệt Nhi qua hàng trăm năm, làm ra loại việc ác bất tận để nuôi ra một tôn Oán Linh kinh khủng như thế.

Có lẽ, đây chính là nhân quả mà hắn phải gánh chịu khi tiếp nhận Nguyệt Nhi thành Linh quỷ của hắn đi..