Cầu Được Kiếp Này

Chương 10




“Ai?” Khương Tần bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo Tạ Chí Vũ chưa từng nghe qua.
Động tác Tạ Chí Vũ vốn định xông vào cứng lại, nhặt lên đèn lồng cuống quýt chạy ra ngoài.
“Hắn là ai?” Ân Xu hỏi.
Tạ Chí Vũ lắc đầu “Thảo dân không biết, nhưng thảo dân đoán Khương huynh nhất định là bị kẻ này làm hại, thỉnh đại nhân làm chủ cho Khương huynh.”

Trong phòng Khương Tần bài trí rất ít, chỉ có trang phục diễn và sách.
Ân Xu hứng thú cầm một quyển lên đọc, càng đọc càng hay, sau khi đọc xong còn đặc biệt lưu luyến.
Nàng đưa quyển sách đến trước mặt Sầm Duẫn: “Đại nhân, khúc này, Ân Xu có thể mang đi không?”
Sầm Duẫn nhìn nàng một cái, tiếp nhận lật hai trang, lại thả trở về bàn, nhàn nhạt nói: “Không thể.”
Ân Xu nghe vậy mỉm cười, bên trong đều là câu thơ diễm lệ nổi danh Đại Yến.
Khúc dạo đầu là:
"Cửa sổ vắng vẻ xuân tình.
Váy dài bị người vén lên.
Rũ mi giấu đi xuân ý trong mắt.
Môi anh đào bị người bao phủ.
Vội vàng tìm đến nơi vui vẻ.
Khẽ ngâm nhộn nhạo cả một đêm.
Gối đầu thấm ướt mồ hôi nóng.
Đêm dài đèn tắt trời chưa sáng."
Trên bàn bày một tờ giấy Tuyên Thành, trên giấy vẽ một bức họa chưa hoàn thành, váy dài màu đen, tóc dài đến eo, hình như là một nữ tử cực đẹp, chỉ là ngũ quan chưa vẽ ra hết.
Sầm Duẫn đứng ở trước bức họa kia, cầm lấy bút, tinh tế miêu tả xong phần sau, dung mạo nữ tử hiện ra.
Mặt mày không quyến rũ như Ân Xu, là một bộ dáng xa cách đạm mạc, trong mắt lộ ra đau thương như có như không.
Người vẽ tranh tinh tế quả thực như vẽ ra người sống.
Ân Xu trêu đùa: “Đây chắc là Tiêu Mạn cô nương?”
Sầm Duẫn không đáp, nhưng Ân Xu biết nàng đoán đúng rồi.
Nàng nhìn bức họa, mày đẹp nhăn lại, “Sao nhìn có vài phần quen mắt?” Sau đó lắc đầu, nữ tử xuất trần như vậy, nếu nàng đã gặp làm sao quên được?
Lại nhìn trong chốc lát, đột nhiên Ân Xu làm như giận hờn cắm một câu: “Công tử chẳng lẽ có tâm với giai nhân, mới vẽ sinh động như vậy, không biết khi nào công tử mới có thể vẽ tranh cho Ân Xu.”
Sầm Duẫn xoay người, đi từng bước một tới gần nàng, ánh mắt thâm trầm nội liễm, khí thế quanh thân gia tăng.
Ân Xu bất đắc dĩ lui về phía sau, dưới chân vấp phải đống sách loạng choạng lui về sau, thẳng đến khi bị hắn bức ép tới góc tường.
Chỉ nghe hắn nói “Nghiêm túc phá án.” Bốn chữ ngắn ngủn, làm Ân Xu cảm thấy nguy hiểm.
Nàng dùng sức gật gật đầu “Vâng, công tử.”
Sầm Duẫn rũ mắt, đôi mắt nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, mới xoay người rời đi.
Ân Xu thở dài một hơi, Thế tử gia âm tình bất định.
Ân Xu rời xa Sầm Duẫn, sờ soạng trên tường một lúc, dường như sờ đến thứ gì cứng như đá ở bên trong tủ quần áo, nàng dùng sức ấn xuống. Nửa bên tường đá đột nhiên mở ra.
Hai người liếc nhau, đi vào.
Xuyên qua mật đạo không dài, đến trong mật thất.
Mật thất trống trải chính giữa bày một cái bài vị. Xung quanh trải đầy ánh nến, chiếu sáng toàn bộ mật thất.
Ân Xu đến gần, đọc ra chữ viết trên tấm bài vị, âm thanh nhỏ giữa mật thất trống trải đặc biệt rõ ràng: “Bài vị ngô thê Tiêu Mạn.”
Đột nhiên mấy chục mũi tên bay tới từ bốn phía, Sầm Duẫn rút kiếm ra, một tay bảo vệ Ân Xu ở phía sau. Ân Xu còn chưa kịp phản ứng, một mũi tên xẹt qua ngay bên má nàng, đứt một sợi tóc.
Ân Xu nín thở trốn sau lưng Sầm Duẫn, tận lực cách hắn gần chút.
Sau lưng chợt lạnh, Ân Xu hoảng loạn kéo tay hắn, Sầm Duẫn bị nàng kéo che ở trước mặt nàng, vũ tiễn trực diện bay đến, vừa lúc làm bia chắn cho nàng, Sầm Duẫn tránh còn không kịp, huy kiếm chém đứt mưa tên ở giữa không trung. Chiến sự hơi nghỉ, Sầm Duẫn nhướn mày nhìn nàng, trào phúng: “Nếu ta chết ở đây, ngươi cũng không sống được.”

Ân Xu vô tội chớp chớp mắt, khẽ cười nói: “Ân Xu biết, công tử võ nghệ cao cường, mưa tên nho nhỏ không làm gì được công tử, công tử cũng không bỏ được Ân Xu bị thương.”
“Ta bỏ được.” Hắn đáp.
Ân Xu “…..” Lời này không thể đáp.
“Công tử cẩn thận.” Ân Xu đột nhiên hô to, trên tường lại phun ra một mũi tên bắn lén, phóng thẳng về giữa lưng Sầm Duẫn, Ân Xu cắn răng đẩy hắn ra, mục tiêu đổi thành nàng.
Sầm Duẫn ở một bên ôm cánh tay nhìn bộ dáng hiên ngang lẫm liệt của nàng, không động đậy.
Ân Xu không chờ đến hắn tới cứu mình, trong lòng luống cuống, khi mũi tên cách nàng không quá nửa tấc đột nhiên bị người mạnh mẽ kéo qua một bên, mũi tên xẹt qua gương mặt nàng, trên mặt lưu lại một vết thương dài chảy máu.
Ân Xu giơ tay sờ sờ, lòng đau như cắt, nước mắt đảo quanh tròng, cuối cùng không nhịn được khóc thành tiếng.
“Hic…” Nữ lang bên cạnh tựa như vòi nước được mở khóa, khóc như hoa lê dính hạt mưa.
Giống như Sầm Duẫn mới là ác nhân lớn nhất hại nàng.
“Đừng khóc.” Sầm Duẫn nói “Cháy.”
Mũi tên kia phóng thẳng lên tường, chạm vào cơ quan nào đó, bốn phía chảy xuống một đống chất lỏng không biết tên, ngọn nến treo tường bị chấn động đến lung lay sắp đổ, cuối cùng rớt xuống, ánh lửa tận trời.
Ân Xu đã quên lau nước mắt, nhìn lửa lớn trợn mắt há hốc mồm.
Sầm Duẫn mạnh mẽ túm chặt cổ tay của nàng, kéo nàng chạy về phía bên ngoài, Ân Xu nhân cơ hội ôm theo bài vị ra.
Lửa lớn hừng hực cắn nuốt hết thảy mọi thứ trong mật thất, khí nóng không ngừng phun ra.
Một đường Ân Xu chạy trốn gập ghềnh, cơ hồ vẫn luôn bị Sầm Duẫn kéo chạy, khi nàng tiến vào không cảm giác mật đạo dài như thế, giống như không có điểm cuối.
Dưới chân vấp ngọn nến ngã xuống trên mặt đất. Mắt thấy ánh lửa sắp cháy tới trước mặt, Sầm Duẫn một phen kéo nàng lên, thô lỗ vác trên vai chạy ra ngoài.
Thận Thường canh giữ bên ngoài, Sử Văn Trăn ở ngoài viện đi vào nói: “Đại nhân, thảo dân đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng, xin đại nhân theo thảo dân ra đây.”
Thận Thường nghe vậy không dao động: “Nếu có việc muốn nói, chờ công tử ra rồi nói sau.”
“Nhưng chuyện này vô cùng quan trọng.” Sử Văn Trăn kiên trì.
Thận Thường đứng thẳng tắp, canh giữ ở cửa: “Ta chỉ phụ trách an nguy của công tử, còn lại toàn chờ công tử ra rồi định đoạt.”
Sử Văn Trăn thấy không có kết quả, đi ra ngoài, lúc gần đi liếc nhìn trong phòng một cái.
Trong phòng, một bóng người đi vào, cửa mật thất chậm rãi đóng lại.
Ân Xu bị hắn xóc nảy, dạ dày quay cuồng, mấy lần muốn nôn.
Tới cửa mật đạo, Sầm Duẫn thả Ân Xu xuống, nàng chống tay ở trên tường ói ra.
Ánh lửa nung nóng gương mặt nàng, Ân Xu ngẩng đầu, cánh cửa vốn dĩ mở rộng giờ phút này đã đóng chặt chẽ, không một khe hở.
Ánh lửa tận trời, hình thành một con rồng lửa bay lại đây, khói đen cuồn cuộn, huân đến đôi mắt phát đau. Ân Xu dựa vào cửa đá thần sắc nôn nóng, lại nhìn người bên cạnh vẫn đứng vững vàng, nửa khuôn mặt che phủ bởi bóng tối, cả người bị ánh lửa chiếu sáng lên, lúc sáng lúc tối.
Khi ánh lửa xông tới cửa đá đột nhiên mở ra, Sầm Duẫn nhắc cổ áo Ân Xu ném ra ngoài không lưu tình chút nào, cửa đá đóng lại chặn một cổ khí nóng.
“Công tử.” Thận Thường đứng ở ngoài cửa, khom người.
Yết hầu Ân Xu khô khốc, ho khan một tiếng, “Ngài đã biết trước?”
Sầm Duẫn lắc lắc ống tay áo dính tro bụi, không có chút chật vật nào của người vừa trải qua sinh tử: “Người bắt được chưa?”
Thận Thường trả lời: “Thuộc hạ đã phái người đưa đến quan nha.”
Ân Xu đã rõ, tất cả đều nằm trong thiết kế của Sầm Duẫn.
Người bị bắt là Tạ Chí Vũ. Trong phòng ngầm có một mật đạo, khi Sử Văn Trăn tìm Thận Thường, Tạ Chí Vũ lén tiến vào mật đạo, đóng lại cửa ra vào.
Đối với việc này, Ân Xu không có dự đoán được.
“Đi quan nha.” Sầm Duẫn nói, quay đầu lại nhìn thoáng qua Ân Xu ngồi xổm trên mặt đất: “Ngươi cũng đi.”
Bữa sáng Ân Xu chỉ ăn nửa chén cháo, vừa rồi vội vàng chạy trốn đã mệt không còn sức lực, trên mặt còn mang theo vết thương. Nghe vậy, thở dài nói: “Công tử, Ân Xu có thể đi về…”
Lời nói chưa nói hết, đôi mắt Sầm Duẫn híp lại, mắt phượng hẹp dài không rõ ý vị.
Lời nói Ân Xu nháy mắt xoay chuyển: “Công tử đã mời, Ân Xu sao dám từ chối.”
Thu bài vị, ba người đi đến quan nha.
Bên trong Quan Nha.
Tạ Chí Vũ quỳ gối ở chính đường, chuyện Cẩm Y Vệ tới Kim Lăng đã truyền khắp nơi, Sầm Duẫn mặc y phục màu đen, Ân Xu và Thận Thường đi theo phía sau.
Kim Lăng tri phủ Ngô Cốc Vân ra nghênh đón hắn, sau đó thăng đường, Tạ Chí Vũ bị dẫn vào.
Trên đường đến Ân Xu đã xử lý miệng vết thương, đắp thuốc bột xong thoa thêm một tầng phấn, nhưng vẫn để lại một vệt đỏ nhàn nhạt. Nàng đeo khăn che mặt, người ngoài không thể nhìn thấy khuôn mặt bên trong của nàng.
Nàng nhìn người phía dưới, khác với dáng vẻ thư sinh hồi sáng, bây giờ Tạ Chí Vũ rũ đầu quỳ trên mặt đất, cả người lộ ra hơi thở tối tăm.
“Nhìn ra cái gì?” Chính đường an tĩnh, Sầm Duẫn đột nhiên nghiêng đầu hỏi bên tai Ân Xu.
Lỗ tai Ân Xu tê dại, giật giật, trả lời “Có chút khác....”
Sầm Duẫn nhướn mày “Khác chỗ nào?”
Ân Xu nghĩ nghĩ, mới nói: “Sáng nay hắn cầu kiến công tử, Tạ Chí Vũ nhìn như cương nghị dám kêu oan cho bạn tốt, thật ra cũng chỉ là một thư sinh văn nhược, liên tiếp không trúng khoa cử, đồng nghĩa sớm đã mất đi chí khí, đối với quan phủ vừa sợ vừa thích, nhưng trong xương cốt dáng vẻ thư sinh vẫn còn, mà Tạ Chí Vũ hiện giờ Ân Xu lại cảm giác không ra. Chỉ thấy một thân chán nản hận đời.”
Ánh mắt Sầm Duẫn nhàn nhạt nghe nàng nói xong, liếc nàng một cái, không biết có phải ảo giác hay không Ân Xu cảm thấy trong mắt hắn có ý tán thưởng.
“Tạ Chí Vũ, ngươi cũng biết tội?” Sầm Duẫn cầm lấy lệnh bản vỗ bàn.
Một tiếng gõ này dùng ba phần nội lực, Ân Xu cảm thấy màng nhĩ rung động phát đau, nàng giơ tay xoa xoa lỗ tai.
Tạ Chí Vũ ngẩng đầu, thần sắc túc mục, ánh mắt tối tăm khiến người nhìn sởn tóc gáy, âm thanh sâu kín, “Thảo dân biết tội.”
Một tiếng biết tội này đồng nghĩa ôm hết tội danh vào người: “Là thảo dân làm bằng chứng giả, bịa đặt Khương Tần và người khác khắc khẩu, cũng là thảo dân dẫn đại nhân tiến vào, làm Sử Văn Trăn dẫn dắt cấp dưới của đại nhân rời đi, ý đồ làm đại nhân thiêu thân trong biển lửa.”
“Khương Tần cũng là thảo dân giết.”
“Thảo dân yêu Tiêu Mạn cô nương, lưỡng tình tương duyệt với Tiêu Mạn cô nương, nhưng Khương Tần lại khiến cho Tiêu Mạn cô nương lưu lại Thượng Kinh, bệnh chết. Thảo dân không cam lòng, mới có tâm muốn hại hắn.”
Những lời của hắn đã giải thích rõ ràng mọi việc, Ân Xu là lần đầu tiên thấy phạm nhân thành khẩn như vậy.
“Vậy vì sao phải đợi đến bây giờ mới động thủ.” Sầm Duẫn lại lần nữa hỏi. Đây cũng là điều Ân Xu thấy kỳ quái.
Tạ Chí Vũ quỳ trên mặt đất, im lặng thật lâu mới đáp: “Tiêu Mạn cô nương chết, cũng có liên quan đến Lê Viên, thảo dân cũng muốn bọn họ trả giá đại giới.”
Không bao lâu, Sử Văn Trăn cũng bị áp giải lên, không có trấn định như trước, lần này trên công đường ông rõ ràng có vài phần hoảng loạn, nói thẳng bản thân bị Tạ Chí Vũ bức bách, Tạ Chí Vũ không phủ nhận.
Trở về Giang phủ, mặt trời ngã về phía Tây, Ân Xu phong trần mỏi mệt trở về phòng.
Ân Xu sống nhiều năm như vậy chưa từng có ngày chịu khổ như hôm nay.
Ân Xu soi gương, vết thương trên mặt đã kết vảy, nàng đau lòng sờ sờ. Chờ bôi thuốc thu dọn thỏa đáng, mới lưu luyến rời khỏi gương đồng.
Linh Hoàn làm bánh phù dung cho Ân Xu. Ân Xu cắn một miếng bánh vỏ bánh ngàn lớp giòn xốp hòa quyện cùng phần nhân béo ngọt, lúc này mới cảm thấy cả người như sống lại.
Cuối cùng Sầm Duẫn không định tội Tạ Chí Vũ, chỉ nhốt vào ngục, chờ ngày xét xử.
Ân Xu không hỏi hắn là ý gì, mỗi người Cẩm Y Vệ đều là nhân tinh, thủ đoạn hung ác, xảo trá đa đoan, không cần một nữ tử nhu nhược như nàng nhọc lòng.
Giang Ngọc mời bạn tốt ngắm trăng, bên ngoài Ân Xu đã là người của Sầm Duẫn, Giang Ngọc muốn Ân Xu tới múa một khúc còn phải hỏi ý kiến của Sầm Duẫn, nhưng cũng không biết vì sao Sầm Duẫn không cho nàng đi tiếp khách, hắn cũng không đi.
Ân Xu lười nhác nằm dưới giàn nho, duỗi tay hái được một quả nho, lột da bỏ vào trong miệng, khóe miệng tràn ra nước sốt, nàng cũng không phát giác. Nàng cảm giác Tạ Chí Vũ trên công đường có gì đó là lạ, nhưng không nói được lạ ở đâu.
Không có ca múa trợ hứng, Giang Ngọc mời ba người bạn tốt, uống rượu tâm sự dưới ánh trăng, uống đến khi tận hứng Giang Ngọc bưng lên chén rượu, thần sắc u buồn.
Bạn tốt Tần Lãng là trưởng tử thương gia giàu có ở Kim Lăng, hơn phân nửa sản nghiệp Kim Lăng đều xuất từ Tần gia, thấy bạn tốt buồn bã, Tần Lãng không khỏi hỏi: “Giang huynh vì sao thở dài?”
Giang Ngọc nghĩ đến gương mặt mỹ diễm của Ân Xu, liên tục lắc đầu: “Giai nhân khó cầu! Kết quả vẫn là làm áo cưới cho người khác.”
“Lời này không nói được.” Tần Lãng trong lòng biết hắn nói cái gì, ngăn cản nói: “Tuy mất mỹ nhân, nhưng Giang huynh vẫn được đại nhân nhìn với con mắt khác đúng không?”