Cầu Lui Nhân Gian Giới

Chương 44: Cảm giác khủng hoảng...




Đỗ Hành đương nhiên không đi lạc, lại càng không phải bị bắt đi.

Nếu ngay cả cao thủ đệ nhất của giới Tu Chân cũng phạm phải cái sai lầm ngu xuẩn như vậy, vậy thì giới Tu Chân thật sự hết cứu nổi luôn rồi —— còn kẻ biết rõ Phá Hồ đạo trưởng bị giới U Minh bắt đi mà còn muốn xông vào cứu người, đây không phải là đề cao vũ lực, mà là giả vờ ngớ ngẩn.

Xét thấy chỉ số thông minh của Phá Hồ đạo trưởng cũng không đến mức dưới trung bình, Hình Thiên lại không có khả năng cảm thấy hứng thú với một lão đạo sĩ "qua đường", chúng yêu ma bình thường cũng không có khả năng này, vậy kết quả đã rất rõ ràng.

Lúc này đây, mặt hồ trước mắt Đỗ Hành cuộn trào những con sóng lớn cao bảy tám thước, một cái bóng trắng dài thoắt ẩn thoắt hiện, mây đen dày đặc, gió nổi sóng cuộn, mang theo vô số xoáy nước đen kịt, nếu lúc này có thuyền bơi qua thì chắc chắn sẽ bị đập vỡ hoặc bị kéo xuống đáy hồ.

Có một tia sáng vàng ảm đạm lóe lên bên mép sóng.

Những xoáy nước này trông thì lộn xộn, lại mơ hồ như đang tương hợp với tia sáng vàng kia, khóa chặt lại cái bóng trắng dưới mặt hồ.

"Đây là thứ khốn kiếp gì ——"

Dưới hồ nước truyền đến tiếng thét gào giận dữ, một thân thể to dài trông như cái thùng nước lớn bị tầng tầng xoáy nước mạnh mẽ trói buộc, ngay cả khi nó ra sức quất đuôi cũng không thể tránh thoát được. Sau khi nó hung hăng nhìn chằm chằm vào tầng tầng trận pháp kia, trên mặt hồ trong vắt như đang treo giữa trời cũng chỉ còn lại một cái bóng mơ hồ.

Kết giới núi Bắc Mang bị phá ra một khe nứt quá nhỏ, trừ phi chờ đến 50 năm sau, còn không thì chắc chắn không thể chui qua được.

Tựa như đám U Minh yêu ma vẫn thường xuyên qua không gian mà xâm nhập vào những nơi như ngã tư đường hoặc bệnh viện, giới U Minh ngẫu nhiên cũng sẽ có những khu vực trùng lắp với những nơi khác, chỉ cần thực lực đủ mạnh là có thể dễ dàng xé rách không gian mà chui ra.

Tuy rằng đạo cao một thước ma cao một trượng là sự thật, thế nhưng cái đạo đó tỏ vẻ rằng nó cũng không ngốc, chẳng lẽ người ta xé nó ra mà nó còn không biết co lại hay sao?

Giới Tu Chân cũng đã sớm thiết lập trận pháp tại những nơi đó, bình thường thì không có bất kỳ dấu hiệu gì, nhưng một khi trận pháp đã khởi động, đám yêu ma giới U Minh sẽ bị áp chế chặt chẽ tại không gian khe hở đó, rất khó thoát ra được —— đương nhiên chuyện này cũng phải xem người đang khống chế trận pháp kia là ai.

Kiếm tu cả đời đều chỉ luyện kiếm, đối với họ mà nói thì trận pháp chính là môn học tự chọn, chỉ hiểu sơ sơ mấy thuật ngữ, còn lại đều dốt đặc cán mai.

Cho nên Đỗ Hành cứ trực tiếp đứng tại mắt trận, trừ phi đánh gục được y, còn không thì chẳng thể nào phá được trận pháp này.

Con sóng cuồn cuộn vừa lao tới trước mặt y thì liền đột ngột tán loạn, nhiều nhất cũng chỉ có bọt nước bắn lên trên tóc và quần áo, về phần cảnh tượng kinh khủng như sấm chớp rền vang, đưa tay không thấy được năm ngón nào đó, người từng gặp qua Tử Tiêu Thần Lôi như Đỗ Hành đương nhiên là chẳng chớp mắt lấy một cái, phỏng chừng còn cảm thấy cảnh này căn bản chẳng xi nhê gì.

Khoan thai mà đứng, tay chắp sau lưng, ung dung tự tại.

Mái tóc đen dài bị vài con sóng bắn lên liền trượt từ trong cổ áo ra ngoài, mới vừa bị bọt nước thấm vào làm ẩm ướt, trong giây lát đã khô lại mà lay động theo gió. Từ mũi chân bắt đầu lóe ra vô số những tia sáng vàng quấn quanh tạo thành những xoáy nước, cuồn cuộn xoay vần không dứt, mỗi thời mỗi khắc đều biến hóa ra những hình thù khác nhau.

Đỗ Hành thờ ơ nhìn cái bóng trắng như ẩn như hiện trong hồ nước kia, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lùng, khí chất ôn nhã dịu dàng không còn sót lại chút gì. Phía chân trời xuất hiện một tia chớp uốn lượn ngoằn ngoèo như rắn, thoáng cái xé rách màn trời chiếu sáng toàn bộ mặt hồ.

Một đôi mắt lạnh lẽo với con ngươi dựng thẳng xuyên qua xoáy nước, dưới ánh chớp trắng xanh bất thường kia, chằm chằm nhìn xoáy vào Đỗ Hành.

Hai đôi mắt đối nhau, ngay cả sóng to gió lớn cũng như bất ngờ bị ghìm lại, sát khí tỏa ra bốn phía.

Cố tình ngay lúc đó ——

"Cái chết đều phải đến! Không đuổi tận giết tuyệt không thoái mái..."

Quái vật dưới hồ đần người ra, nhìn Đỗ Hành đưa tay cắm/ tiến vào túi áo, móc ra một vật thể không xác định màu đen tuyền.

Pháp bảo à?

Đừng nên xem thường trình độ sáng tạo của thần tiên và người tu chân, bọn họ đều sẽ dốc hết toàn lực để khai phá tạo hình mới công năng mới cho pháp bảo nhà mình, chỉ để đến lúc đánh nhau thì móc ra, đặc biệt chờ đợi được trông thấy vẻ mặt kinh ngạc của đối thủ. Mà người tiêu biểu được ghi danh trong sử sách là một vị thần tiên, có lẽ là sợ lúc mình không ở nhà thì đồ đạc sẽ bị trộm mất, cho nên trực tiếp luyện nguyên ngọn núi kia thành pháp bảo, bình thường đều nhét trong tay áo mang theo, hễ đến lúc đánh nhau là liền quăng cả một ngọn núi ra đè chết người ta.

Mấy người cũng có thể dùng một bụng đầy ác ý mà suy đoán, bởi vì trong trận chiến Phong Thần cũng từng xuất hiện hiện tượng kỳ ba là dùng giọng nói luyện thành pháp bảo, chỉ là pháp bảo dùng âm thanh để công kích đó bây giờ đã quá ư là bình thường rồi.

"... Yêu cầu của ngươi chỉ có Sơn Hải mới có thể hiểu được!"

Giọng hát kia thoáng cái đã cao vút quãng tám, hiệu quả chính là chỉ cần chủ nhân của cái điện thoại kia không chết ngắc từ trước thì đều có thể nghe được tiếng chuông đang reo.

Đỗ Hành lại giữ vững vẻ mặt dù có sóng lớn cũng không sợ hãi mà tiếp tục nhìn màn hình di động.

Dư Côn? Người này gọi điện tới làm gì?

"...Cái chết đều phải đến! Không cướp được giá rẻ đặc biệt thì không thoải mái..."

Đỗ Hành dứt khoát ấn vào nút trả lời.

"Alô?"

Tuy rằng trận pháp còn chưa bị phá vỡ, nhưng với cái kiểu ra trận chống BOSS này, người ta vừa phát ra toàn bộ khí thế, tự dưng lại nghe đối phương nói câu xin lỗi để tôi tiếp điện thoại một chút —— may thay, không biết Đỗ Hành đang làm gì thì còn đỡ, chứ nếu biết rồi thì anh bạn quái vật kia chắc tức chết luôn quá!

Đỗ Hành mang vẻ mặt cổ quái mà nghe Thẩm Đông rống giận ở đầu dây bên kia.

"Phiền anh lần sau có đi đâu, làm gì, cũng vui lòng nói trước một tiếng có được hay không? Hoặc là báo cho cái đám người đầu óc bệnh tật ở giới Tu Chân kia cũng được, tự dưng lại chạy tới nói với tôi là anh mất tích, đờ mờ, anh có biết thế nào gọi là mất tích không?"

"Chính là năm đó lúc tôi độ kiếp xong lại không tìm thấy cậu." Đỗ Hành thuận miệng nói.

"..."

Thẩm Đông nghẹn, thiếu điều ném luôn cái điện thoại di động của Dư Côn.

"Khoan khoan, này là quả táo đó! Chỉ tính phí cải tạo thôi là 17 vạn rồi đó!" Dư Côn lao về phía trước tiếp lấy cái điện thoại.

Bạch Thuật Chân Nhân đứng bên cạnh hỏi: "Bần đạo vẫn không hiểu nổi vì sao quả táo lại mắc như vậy, bộ quả đào với chuối tiêu không có thị trường sao?"

"Ta lại càng muốn biết quả táo làm sao lại có thể cải tạo thành cái thứ đồ chơi đó, có còn ăn được không nhỉ?" Đại trưởng lão của Nhật Chiếu Tông suy nghĩ bữa nào có nên nhờ Mặc gia làm một cái cho mình không.

Khai Sơn Phủ linh làm như không có chuyện gì mà quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ừm, phong cảnh thật đẹp, gã có quen biết mấy kẻ trong phòng này không nhỉ?

"Anh tìm được cái Phá Hồ lô (hồ lô hỏng) kia không?"

"Là Phá Hồ đạo trưởng..." Bạch Thuật Chân Nhân đứng bên cạnh nghiêm túc bổ sung.

"Không thấy, nhưng phỏng chừng lão đã dữ nhiều lành ít." Đỗ Hành liếc xuống mặt hồ.

"Cái gì?" Dư Côn nhanh chóng đoạt lại di động của mình, căng thẳng hỏi, "Chết? Tàn phế? Hay là dở sống dở chết?"

"..."

Giọng điệu này sao cứ giống như đang gọi món trong nhà hàng vậy, thịt bò bít tết muốn chín ba phần, chín bảy phần hay là chín hẳn?

"Thế hệ này của Lao Sơn Tử Vân Quán cũng không chỉ có một mình Phá Hồ đạo trưởng, nhưng nếu họ làm ầm ĩ lên thì phải làm sao đây? Đương nhiên việc quan trọng nhất là, giới Tu Chân không có người nào có thuật cầu mưa tốt hơn ông ấy cả, nếu ông ấy xảy ra chuyện gì không hay, vậy chuyện Trịnh Xương Hầu phải làm sao?"

Thẩm Đông co rút khóe miệng.

Hai câu khác nghĩa như vậy thật sự không có liên quan gì với nhau thiệt hả?

"Anh rốt cuộc đang ở cái chỗ khỉ ho cò gáy nào? Sa mạc, hay là Sao Hỏa?" Thẩm Đông tức giận hỏi.

"Đúng vậy, hạc giấy truyền tin cũng không thể dùng được!" Dư Côn tiếp lời.

"Tôi không có thời gian!" Đỗ Hành quyết đoán ngắt điện thoại, "Tôi đang ở hồ Phàn Dương!"

Nghe âm thanh tút tút báo bận trong di động, Thẩm Đông vẫn còn cảm thấy nghi hoặc, cũng không phải đang ở nơi cao nguyên xa xôi nào đó, cho dù không nằm trong vùng phủ sóng, cũng không đến mức mà ngay cả phương pháp truyền tin của giới Tu Chân không tới được chứ!

Kết quả là Dư Côn đột nhiên nhảy dựng lên: "Hỏng bét!"

"Đỗ Hành nhất định là đã mở kết giới hồ Phàn Dương rồi, thảo nào chúng ta tìm không được!"

Trong phòng khách sạn cũng hỏng bét, lão nhi đồng một mét ba kia vươn tay chụp lấy Khai Sơn Phủ, mà người đàn ông có sừng trên đầu thì trực tiếp mở cửa sổ ra, một đám người vội vã lao ra ngoài, giống như hoàn toàn không biết cửa ra vào là cái khái niệm gì, đáng giận nhất là cũng không ai bước qua giải thích cho Thẩm Đông hiểu hồ Phàn Dương rốt cuộc có cái huyền cơ gì.

Gió thổi tung tấm rèm, nhóc ly miêu chạy đến bên chân Thẩm Đông.

"Liu~" có thể đi rồi chứ!

Thẩm Đông yểu xìu vặn mở cửa phòng, sau đó thuận tay xách nó lên.

Hy vọng cái đám không có đầu óc kia có thể về kịp lúc trả phòng vào ngày mai, nếu không lại xảy ra chuyện khách trọ trong khách sạn đồng loạt mất tích một cách thần bí, đến lúc đó cameras ngoài hành lang quay được hắn là người cuối cùng ra vào căn phòng kia, sau đó lại phải đi vào cục cảnh sát uống cà phê cho xem!

Thẩm Đông buồn bực đạp xe về nhà hàng Hồng Kông.

Quả nhiên lúc về lại bị phê bình thậm tệ cho một chập, nói là hắn chạy đến chỗ nào chơi, đi giao đồ ăn mà giao đến giờ này luôn à?

Lúc gần giữa trưa, danh sách giao đồ ăn bên ngoài của nhà hàng Hồng Kông đặc biệt nhiều, Thẩm Đông cưỡi trên cái xe đạp cọc cạch của mình mà giao hàng khắp phố lớn ngõ nhỏ, nhưng hôm nay hắn đặc biệt không yên lòng, liên tiếp hai lần suýt đụng vào người ta, còn có ba lần suýt bị xe tông, dù chưa tốt nghiệp lớp huấn luyện nhưng dầu gì cũng đã luyện được chút bản lĩnh, cho nên hắn mới lanh tay lẹ mắt đỡ được hộp cơm không để nó rơi xuống.

Đèn đỏ, từng luồng xe cộ, khói bụi cùng mùi rượu sực nức, những bài hát thịnh hành vang lên không dứt ở những nơi giải trí, tiếng mạt chược lạo xạo ở phòng đánh bài, dường như việc vừa rồi ở khách sạn chỉ là một chuyện lệch đường ray, cuộc sống vẫn tiếp diễn một cách bình thường không chút thú vị như vậy.

Bận bận bịu bịu, cũng đã đến tám giờ rưỡi tối.

Lắc lư cưỡi trên chiếc xe đạp cọc cạch chạy về nhà, Thẩm Đông mang thái độ khác thường mà hết nhìn đông tới nhìn tây.

Đầy đường đều là những chiếc taxi đang phóng như bay, đây đúng là thời điểm tốt cho những người vừa lo chuyện cơm nước xong lại bắt đầu tìm chốn neo đậu cho cuộc sống về đêm, muốn gặp được một tài xế khác thường trong cái đám xe taxi đông như mắc cửi kia đúng là khó hơn lên trời.

Bên cạnh những chiếc xe buýt công cộng ngẫu nhiên cũng sẽ xuất hiện mấy chiếc xe buýt du lịch, có thể là xe đưa đón công nhân của các nhà máy, hầu hết đều là nửa cũ nửa mới, nhưng Thẩm Đông lại quỷ dị mà đi đoán hành khách ngồi trong xe rốt cuộc có phải là người hay không.

Hắn thậm chí còn theo bản năng mà liếc nhìn lên trời một cái.

Cũng không biết phía trên thành thị này có phải đang có người tu chân sử dụng tàu tốc hành Bắc Đẩu Thần Châu hay không.

"Chết tiệt!" Thẩm Đông nhân lúc đợi đèn đỏ mà vỗ trán một cái.

Thế giới quan của hắn hoàn toàn bị phá hủy rồi, bây giờ hắn căn bản là không thể dùng ánh mắt bình thường để nhìn cái thành phố này nữa rồi.

Mà ngay cả tờ quảng cáo do người phát tờ rơi thuận tay nhét vào giỏ xe, hắn cũng dùng tâm tình kỳ quái mà cẩn thận lật xem, đáng tiếc ngoại trừ quảng cáo bất động sản thì cũng chỉ có quảng cáo mỹ phẩm giảm cân này nọ, chẳng có lấy một điểm kỳ quái nào.

Khốn nạn, sao bỗng dưng lại hy vọng có chuyện lạ xảy ra thế này!

—— xung quanh sao lại bình thường như vậy, thật không khoa học!

"Mình nhất định là có bệnh rồi!" Thẩm Đông thì thào.

Hắn chạy đi ăn đồ nướng, đối diện không có người ngồi, thật không còn chút khẩu vị nào.

Hắn lại chạy đi ăn mì thịt bò, đối diện là một em gái học sinh vừa ăn vừa chơi di động, mì thịt bò cay xè, ăn đến nỗi đầu đầy mồ hôi, cực kỳ thơm, nhưng lại khiến Thẩm Đông cảm thấy vị giác không được bình thường! Chẳng lẽ tô mì thịt bò hắn đang ăn là nước lã hay sao?

Thứ cảm xúc nôn nóng đó vẫn cứ đeo bám từ lúc hắn thẫn thờ trở về tiểu khu, đem xe khóa lại, cho đến khi ngẩng đầu nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen của Đỗ Hành đã đậu ở đây rất nhiều ngày thì lập tức bùng nổ!

"Đã biến rồi thì biến cho khuất mắt luôn đi! Bộ muốn xuất hiện là xuất hiện à, bình thường cứ sống không thấy người chết không thấy quỷ là sao hả?"

Thẩm Đông tức tối nghĩ, hắn hung hăng giậm chân lên lầu, tòa nhà kiểu cũ từ lầu một đến lầu thượng đều có thể nghe được tiếng người trở về.

Mở khóa ra, trong phòng tối đen như mực, chỉ có ánh đèn leo lét từ nhà người khác ánh vào trong cửa sổ.

Thẩm Đông xách nhóc ly miêu ném trên ghế sofa, mở quạt máy lên, lúc tìm ly uống nước, hắn chợt chậm rãi phát hiện, ngoại trừ cái TV LCD 46 inch treo trên tường kia, toàn bộ căn phòng không có chút dấu vết nào chứng tỏ sự tồn tại của Đỗ Hành.

Không có ly uống nước, không có khăn mặt, không có quần áo, không có giày dép...

Cái gì cũng không có, ngay cả căn phòng y ở cũng trống trơn!

"Người tu chân thật sự rất đầy đủ nhỉ!" Đồ dùng hàng ngày như dao cạo râu hay chén đũa đều hoàn toàn không cần, những người này đều rất biết thúc đẩy gia tăng giá trị tiêu dùng, cứ đào cái động rồi trải rơm rạ ra nằm quả nhiên rất thích hợp.

Hắn căm giận nhìn lên TV, kết quả trên màn hình là trận đấu bóng rổ đang đến hồi gay cấn, nhưng hắn lại hoàn toàn không có tâm trạng để xem.

"Này, mày nói thử xem hồ Phàn Dương có cái gì ở trỏng?"

Thạch Lưu đang say sưa gặm bánh trung thu cũng không ngẩng đầu lên.

Thẩm Đông cảm thấy bản thân ngu ngốc quá đỗi.

Tối hôm đó lúc hắn ngủ đến mơ mơ màng màng, đầu tiên là mơ thấy Dư Côn chạy tới nói cho hắn biết, Đỗ Hành lại mất tích, sau đó mơ thấy mình ăn mì thịt bò được một nửa thì cắm đầu vào trong bát, hóa thành một thanh kiếm bị đưa vào viện bảo tàng, sau đó bị giam vào tủ kính cho người ta tham quan, cuối cùng mơ thấy người tài xế taxi kia dẫn theo một cô bé xinh đẹp tiếc nuối chỉ vào mình mà nói "Em nhìn đi, đây là kiếm của một vị kiếm tu đã chết"...

Thẩm Đông đột nhiên bật dậy, gối đầu cũng bị hắn đá bay.

"Cậu tỉnh rồi?" Chủ nhân của giọng nói có chút kinh ngạc.

Thẩm Đông dụi dụi mắt, phát hiện người đang đứng trong phòng không phải là ảo giác, lập tức nghiến răng nghiến lợi, cũng mặc kệ vì sao đối phương nửa đêm lại chạy tới trước giường hắn, trực tiếp nhảy dựng lên kéo áo người nọ:

"Bây giờ, ngay và luôn, ở yên trong nhà cho tôi, không được đi đâu hết!"

"A?"

Đỗ Hành không hiểu gì mà nhìn Thẩm Đông, ngủ đến hồ đồ rồi sao?