Cầu Người Tâm Đắc

Chương 19




Trên người tiền mặt không nhiều, nửa đêm đi đường vòng đến ngân hàng rút tiền ra cũng rất phiền phức, Bùi Vận đơn giản tìm một nhà trọ nhỏ, ở tạm một đêm.

Nào nghĩ tới vách tường cách âm hiệu quả thực sự làm cho người ta không dám khen tặng, anh bị phòng bên cạnh truyền đến âm thanh ái muội ân a a ầm ĩ một đêm, cả đêm này không thể chợp mắt.

Ngày thứ hai anh đành phải thống khổ vạn phần mang theo đôi mắt đen như gấu trúc, nhẫn nhịn khó chịu mà đi làm.

Căn cứ kinh nghiệm phong phú nhiều năm của anh như vậy, công việc không thể không có. Không có tình cảm còn có thể sống, không có cơm ăn nhưng là triệt để nguy rồi.

Kết quả vừa vào công ty Triệu Tiểu mới vừa cười hì hì vỗ vai anh một cái: "Anh Bùi? Thất tình sao?"

Bùi Vận hoảng hốt, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, một chữ cũng không trả lời được.

"Không thể nào? Là thật?" Triệu Tiểu mới vừa nhìn phản ứng của anh kinh hãi, "Xin lỗi a tôi tùy tiện nói một chút!"

Bùi Vận không nói gì mà nhìn nhìn trần nhà.

Vì chăm sóc tâm tình của anh Triệu tiểu mới vừa xung phong nhận việc chủ động giúp đỡ anh hơn nửa công tác, vì vậy mang tới hậu quả chính là, cơ hồ hết thảy đồng nghiệp đều biết hiện trạng đau đớn anh bị "Bạn gái" đá.

Cuối cùng ngay cả tổ trưởng cũng biết được tin tức, tự mình đến an ủi anh, tuy rằng giọng nói chả có vẻ gì là quan tâm.

"Tiểu Bùi a, cậu còn trẻ, chúng ta đều là người từng trải, a, có câu nói, thiên nhai nơi nào không cỏ thơm! Lần sau giới thiệu cho cậu cô gái tốt hơn! Mà có chuyện này... Chuyện cá nhân mặc dù trọng yếu, cũng không nên đem tâm tình cá nhân đối diện với khách hàng! Không thể ảnh hưởng công tác, biết chưa?"

Bùi Vận thật dài thở ra một hơi, cung cung kính kính tiếp thu lãnh đạo giáo huấn, quyết đoán mà chỉ chỉ tin nhắn trên điện thoại di động nằm trên bàn: "Tổ trưởng, nhiệm vụ đến, tôi đây liền đi."

Tổ trưởng lúc này mới hài lòng gật đầu rời đi.

Điều tra tư liệu khách hàng chỉ cảm thấy cái tên kia đặc biệt nhìn quen mắt, Bùi Vận suy nghĩ hồi lâu, lại nhìn một chút loại hình xe, rốt cục nhớ lại, đau đầu vạn phần ấn ấn thái dương.

Kia chính là người phụ nữ gặp sự cố cùng ngày với Tề Thịnh, giằng co anh cả một buổi sáng, đối với anh đề phòng vạn phần lại cố tình cực kỳ dây dưa xoắn xuýt.

Đã cách lâu như vậy, đối phương lần này lại gặp sự cố, cũng không biết xe tổn thất nhiều hay không.

Không nghĩ tới bây giờ còn có thể phân phối anh đến xử lý, quả thực cuộc đời anh chưa bao giờ gặp may mắn.

Bùi Vận một bên âm thầm khẩn cầu hôm nay người tới không phải chủ xe, vẫn là nhận mệnh mà đến địa điểm chỉ định, thời điểm xa xa nhìn thấy hình ảnh quen thuộc kia, không khỏi đè ép vành mũ.

"Làm sao cũng là anh?" Đây là câu nói đầu tiên của đối phương khi nhìn thấy anh.

Trong giọng nói tràn đầy không kiên nhẫn  xen lẫn bài xích giống như người ở trên cao nhìn xuống.

Bùi Vận nhất thời cảm thấy tràn đầy đồng cảm.

Cái gì gọi là hai người nhìn nhau đã thấy ghét, coi như bây giờ anh có thể lĩnh hội rồi.

"Tôi ở đây đợi nửa giờ rồi! Sao bây giờ anh mới tới?!" Câu nói thứ hai.

Bùi Vận vẫn làm theo nguyên tắc khách hàng chính là Thượng Đế, tốt tính mà tạ lỗi: "Cô Lý, thực sự xin lỗi, nhận được tin nhắn của đồng nghiệp tôi lập tức đi đến đây. Nhưng là từ công ty lái xe lại đây, nhanh nhất cũng phải..."

Người phụ nữ họ Lý trực tiếp đánh gãy anh: "Công ty bảo hiểm các người hết người rồi đúng không? Tới tới đi đi chỉ có một mình anh? Có phải muốn phá sản đến nơi rồi không."

Bùi Vận nâng mũ lên, kiên trì trả lời vấn đề của cô ta: "Từ đường Trầm Thuỷ số 1 đến số 600 đều thuộc về khu vực tôi phụ trách, nếu như cô không yên tâm, có thể  liên lạc đến xưởng sữa chữa gần nhất, bên kia chúng tôi có những đồng nghiệp khác. Hoặc là sớm điện thoại hẹn trước, cũng không cần chờ đợi quá lâu."

Anh tự nhận thái độ của mình đã đủ nho nhã lễ độ, đối phương lại giận tím mặt: "Anh có thái độ gì?!"

Bùi Vận móc móc lỗ tai, cảm giác mình thực sự vô tội cực kì.

"Dù thế nào?" Người phụ nữ họ Lý thân thủ không khách khí chỉ vào anh, "Tôi gọi anh tới nửa ngày anh mới đến còn lý luận? Tôi đến chỗ nào sửa xe còn phải nghe anh hay sao? Hôm nay tôi chỉ muốn ở đây."

Bùi Vận bất đắc dĩ thở dài: "Vậy tuỳ ý cô."

Sau đó anh tự mình cùng nhân viên công tác xưởng sửa chữa chào hỏi, bắt đầu tinh tế coi tình huống xe.

Thời điểm nhìn thấy vết tích do sự cố lần trước tạo thành, anh dừng một chút, quay người lại nhìn người phụ nữ đứng bên cạnh theo dõi. "Nơi này có phải đã bị đụng phải sau lần đó."

"Anh nói nhăng nói cuội gì đó?" Người phụ nữ họ Lý biến sắc mặt, "Còn không phải là lần trước đụng phải sao!"

"Cô Lý, nơi này dấu ấn quá mới, hơn nữa còn dính sơn khác, hẳn là do đụng phải chiếc xe khác tạo thành, cùng vết tích lần trước đụng vào tường cũng không tương xứng. Chuyện này khả năng phiền cô lát nữa đăng ký lại một chút."

"Đăng ký lại là có ý gì?" Người phụ nữ họ Lý âm thanh sắc bén vang lên, "Coi như tôi đụng phải hai lần? Đều tại cùng một chỗ, trực tiếp sửa chữa không phải được sao? Anh làm việc sao lại khô khan như vậy a! Tôi nói anh đến cùng có chuyên nghiệp không a? Không được liền thay người cho tôi! Thời điểm tôi mua bảo hiểm các người không phải để chịu tức giận! Dù thế nào tôi cũng sẽ không đăng ký."

Một mạch nói xong một đống lời ngay cả thở cũng không thở, Bùi Vận âm thầm bội phục lượng hô hấp của cô ta, quyết định lược bỏ một đống lời phía trước, đơn giản trả lời câu cuối cùng: "Như vậy rất xin lỗi, dựa theo công ty quy định, chúng tôi khả năng không có cách nào tiến hành bồi thường toàn bộ."

"Anh quả thực..." Người phụ nữ họ Lý tức giận đến mức tay chỉ vào anh run rẩy, "Anh cho rằng tôi không biết thông tin của anh? Cẩn thận tôi gọi điện trách cứ anh!

Bùi Vận từ trong túi lấy danh thiếp, hai tay cầm lễ phép đưa tới: "Chính diện có thông tin của tôi, điện thoại phản hồi ở phía sau." =)))

Tuy nói công ty có quy định, một khi bị trách cứ, vô luận có lý hay không đều phải thông báo phê bình khấu trừ tiền lương, nghiêm trọng thậm chí liền bị khai trừ xử lý kỷ luật.

Thế nhưng dù sao quyền chủ động không ở trong tay mình, gặp gỡ vô lý cũng chỉ có thể tự nhận bản thân xui xẻo.

Vì vậy người phụ nữ họ Lý gắt gao nắm bắt tờ danh thiếp kia, ngay cả lời đều không nói ra được, thời khắc này biểu tình quả thực có thể dùng oán giận để hình dung.

Bùi Vận cảm thấy đối phương tựa hồ có ý đồ đem danh thiếp coi như bản thân anh mà mạnh mẽ bóp chết, đang trấn tĩnh mà chờ phản ứng của cô ta, bên cạnh đột nhiên chen vào một giọng đàn ông, đánh gãy hai người giằng co: "Bùi Vận."

Bùi Vận thân thể run lên, trong nháy mắt liên tưởng đến một câu——

Chuyện xấu thành đôi.

Họa vô đơn chí.

Chậm rãi xoay người, Bùi Vận mạnh mẽ nở nụ cười: "Thật là khéo."

"Không phải trùng hợp, " Đối phương tao nhã lễ phép nói, "Tôi là đặc biệt tới tìm cậu, có chuyện muốn nói cho cậu."

Người này áo mũ chỉnh tề, dáng dấp lịch sự tư thế ngược lại thật sự là cực kỳ giống Tề Thịnh, không hổ hai người họ cùng nhau nhiều năm như vậy, ngay cả giơ tay nhấc chân cũng giống nhau.

Bùi Vận âm thầm khẽ nguyền rủa một tiếng, mới lạnh lùng nói: "Trữ tiên sinh, tôi đang làm việc. Huống hồ chúng ta cũng không có gì để nói."

"Đã lâu không gặp, " Ninh Nhật cười rộ lên, "Thật sự là không giống như trước kia."

"Vậy cũng nhờ có công của cậu." Bùi Vận ngoài cười nhưng trong không cười mà nói lại.

"Này tôi nói! Các người làm cái gì vậy? Xe của tôi còn ở chỗ này đây! Xử lý như thế nào a?" Người phụ nữ họ Lý đứng ở một bên dĩ nhiên không kiềm chế nổi cô quạnh trở nên ầm ĩ.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Ninh Nhật mở miệng nói"Vị nữ sĩ này."

"Làm gì?" Người phụ nữ tuy rằng vẫn là tức giận, thái độ lại rõ ràng giảm đi vài phần.

Ninh Nhật đi tới, hạ thấp giọng cùng đối phương không biết nói cái gì, đối phương liền tự mình đi qua một bên.

Bùi Vận lần đầu cảm thấy được, thì ra diện mạo đẹp trai, quả thật rất có lợi.

"A Thịnh ngày hôm nay không tới công ty, "Ninh Nhật đuổi người phụ nữ kia sang một bên, trên mặt nụ cười dối trá, "Anh ấy ở đâu?"

"Không biết." Bùi Vận tâm lý hơi nhảy một cái, chỉ đơn giản ném ba chữ cho người nay.

"Cậu không biết?" Ninh Nhật gợi lên khóe miệng, trong nụ cười tất cả đều là trào phúng, "Thật vất vả tâm nguyện trở thành sự thật, làm gì có chuyện không cam lòng nắm giữ? Nói đến tôi ngược lại thật ra nên chúc mừng cậu, tư vị thừa cơ mà vào, rất tốt đúng không?"

"Muốn biết cái gì cậu tự mình đi hỏi anh ta." Bùi Vận không muốn cùng người này xoắn xuýt, xoay người đi xem xe, "Tôi đã dời ra ngoài."

"Dọn ra?" Ninh Nhật đổi sắc mặt, "A Thịnh dĩ nhiên...cho cậu đến ở nhà anh ấy."

Cái đuôi cũng đã vung lên, cả vẻ mặt và giọng nói đều trở nên nghiêm túc.

Bùi Vận không phản ứng đối phương, ngay cả mí mắt cũng lười giơ lên một chút, tiếp tục chuyên tâm coi vết tích trên cửa xe.

"Cậu mau nói cho tôi biết! Anh ta ở đâu?!" Thân thể bị Ninh Nhật đẩy một cái va vào thân xe, Bùi Vận bị đau mà ngẩng đầu lên, đối đầu với Ninh Nhật ánh mắt đỏ lên xen lẫn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi, "Cũng là mày lại tới một lần nữa, tao sẽ để cho tất cả mọi người đều biết mày yêu thích..."

"Ầm —— "

Bùi Vận đấm một cái vừa tàn nhẫn vừa nặng ở trên mặt đối phương.

Ninh Nhật không khỏi bối rối.

Người phụ nữ họ Lý hét lên nhào tới.

Tâm tình thượng não đã mất lý trí, Bùi Vận liều mạng, lại hướng về phía Ninh Nhật đánh thêm một quyền nữa.

Năm đó thiếu sót phần dũng khí này, đành phải mặc cho đối phương tự tung tự tác, may là ba mươi tuổi và hai mươi tuổi không giống nhau, đối phương đã khiêu khích đến cửa, làm gì có chuyện dễ dàng bỏ qua.

Hi vọng người khác báo thù cho anh hoàn toàn là chuyện không thực tế, hi vọng tự nhiên không thành hiện thực, chỉ có quả đấm của chính mình, mới là thứ hữu hiệu đáng tin nhất.

Bị đánh trúng hai lần lúc này Ninh Nhật mới rốt cục phục hồi tinh thần lại, tình địch gặp lại vốn là đỏ mắt, lần thứ hai đứng dậy nhào tới đối phương.

Hai người mạnh mẽ đánh nhau.

Động tác càng kịch liệt, người bên ngoài ngăn cũng ngăn không được.

"Ba —— "

Bên cạnh cửa xe vinh quang mà rơi xuống.

Người phụ nữ họ Lí ở một bên nhìn hai người đánh nhau ngây người như phỗng, thấy xe yêu của mình vô tội gặp xui xẻo, ngược lại bị đụng đến càng là tổn thất lợi hại, tức giận đến tay cũng run, run rẩy lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.

Cảnh sát nghe tin rất nhanh chạy tới, lúc này mới thuận lợi tách hai người không ai chịu thua ai ra.

Hết chương 19.