Cầu Nữ

Chương 3: Diễn Huyễn Phương




Ed: Jang Bò

Sau cơn mưa bình minh cực kỳ mát mẻ, trên phố tiếng trống cùng với tiếng chuông liên hồi thúc giục người ta thức dậy.

Trong góc quạ đen trầm thấp kêu to, hình như bởi vì hai cánh bị thương mà cảm thấy khổ sở. Lý Thuần Nhất vừa mở mắt, đưa tay lấy cái hộp đồng cho nó, bên trong còn có chút thức ăn, đủ cho nó ăn trong chốc lát. Ánh mặt trời không chút kiêng nể chiếu thẳng lên giường, làm cho người ta không thể nào tiếp tục ngủ yên, Lý Thuần Nhất khẽ quấn chăn ngồi dậy.

Hết sốt, cơ thể đã trở lại bình thường. Nàng mặc áo khoác vào, quay đầu liếc nhìn giường ngủ, trên đệm vết máu loang lổ, nhắc nhở nàng tất cả việc tối hôm qua không phải là giấc mộng. Tông Đình xác thực đã tới, làm quạ đen của nàng bị thương, còn để lại mặt nạ bằng vàng ở nơi này. Lý Thuần Nhất cúi người, nhặt mặt nạ vàng đang nằm trên mặt đất lên.

Thời gian có thể thay đổi mọi chuyện, bao gồm cả loại chuyện này. Lâu ngày mới gặp lại, mỗi người đều có mục đích riêng muốn đạt được, mỗi người đều tự đeo lên mặt mình một chiếc mặt nạ, tự lừa mình, gạt người.

Lý Thuần Nhất ném chiếc mặt nạ trúng vào gương, ngay sau đó tiếng gõ cửa truyền đến.

Người tới là đạo sĩ ở Trí Đức quán, đạo hiệu là Tư Văn, gần ba mươi tuổi, diện mạo vô cùng thanh tú.

Lý Thuần Nhất cùng một thị nữ có hình xăm trên người đi tới hậu viện, lúc này ở đó đã có người đang cầm khay sơn đợi ở cửa. Trên khay sơn là bộ lễ phục Thân Vương được gấp chỉnh tề sạch sẽ, cùng với bộ lúc trước bị dịch dạ dày làm bẩn là khác nhau. 

Rõ ràng, đây là đồ mới từ trong cung đưa tới.

Tư Văn nói: "Tối hôm qua vừa đưa đến, nói là Nữ hoàng tối nay thiết yến, mời Điện hạ tới dự tiệc." Nàng nói xong nhận lấy khay sơn trong tay thị nữ, phân phó lại: "Điện hạ còn chưa rửa mặt dùng cơm, ngươi đi chuẩn bị đi."

Đuổi thị nữ đi, Tư Văn đặt khay sơn lên kỷ án. Lý Thuần Nhất ngồi xuống sau kỷ án, giơ tay lên sờ thử chất liệu của vải may, chợt hỏi Tư Văn: "Đạo cô có lời muốn nói cùng ta?"

Tư Văn sai thị nữ đi chính là vì thế. Nàng nói: "Đêm qua là Hoàng Thái nữ sai người đến đạo quán tặng lễ phục, người đó muốn gặp riêng Điện hạ để truyền lời, nhưng bị đạo trưởng cản lại."

Lý Thuần Nhất hỏi: "Người tới là người nào?"

"Người tới là một kẻ phụ tá trong phủ Thái nữ, nghe nói gần đây rất được sủng ái." Tư Văn nói ngắn gọn, trên thực tế ý chỉ người đó là nam sủng của Lý Thừa Phong.

Lý Thuần Nhất đột nhiên nghĩ ra, gần tối ngày hôm qua người muốn đưa nàng đi chính là nam nhân đó ở trong phủ Thái nữ.

Lý Thừa Phong biết rõ nàng phát sốt cơ thể yếu ớt, trong đêm mưa lại sai nam sủng tới. Tính toán gặp mặt riêng để truyền lời? Đoán rằng sẽ không có ý gì tốt, Lý Thuần Nhất biết tặng lễ phục cũng thế, thăm bệnh cũng được, đều là mượn cớ.

Nàng ngước mắt lên, hỏi: "Hôm qua còn có những ai khác đã tới?"

"Không có." Ánh mắt Tư Văn không có nửa điểm giấu giếm, điều này chứng tỏ nàng thật sự không biết.

Vậy việc Tông Đình đến phải giải thích như thế nào? Không vào bằng cửa chính, chẳng lẽ leo tường vào? Nhưng hình như đêm qua hắn rất khô ráo và sạch sẽ. Trí Đức quán là nữ quán, buổi tối sau khi đóng cửa đều từ chối khéo khách nam, Tông Đình trốn tránh tai mắt lặng yên không một tiếng động đi vào, cũng không phải chuyện quá khó khăn.

Nhưng vì sao hắn lại tới?

Lý Thuần Nhất nhắm mắt nghĩ lại một chút, đêm qua thái độ lúc trước và sau khi tới của hắn rất bất đồng, lúc đầu mang mặt nạ vàng bộ dáng hung ác thiếu chút nữa là dọa được nàng, nhưng khi tháo mặt nạ xuống thái độ lại vô cùng ôn nhu.

Đầu tiên hắn ngụy trang thành người lạ để hù dọa nàng, còn nói với nàng: "Bởi vì nàng bị bệnh, xung quanh không người nào có thể tin tưởng, nếu gặp người có mưu đồ bất chính, sẽ không thể chống lại", rõ ràng là đang cảnh cáo. Giống như nếu hắn không đến, sẽ có người có mưu đồ bất chính đến, hơn nữa sẽ để lại hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Vì vậy hắn tháo mặt nạ, giả bộ dịu dàng ôn nhu thề hẹn son sắt. Hắn cúi đầu nói với nàng: "Chỉ có thần mới có thể bảo vệ Điện hạ" một câu kia, Lý Thuần Nhất vẫn nhớ hết sức rõ ràng.

Nàng theo bản năng liếm khóe môi một cái, chợt nghe Tư Văn nói: "Hôm nay trong đạo quán cũng chưa chắc sẽ yên ổn, Điện hạ ngài nên có chút đề phòng, hoặc là tránh đi một lát?"

Lý Thuần Nhất chuyển khay đựng lễ phục ra chỗ khác, đặt cái hộ đựng diễn Huyễn Phương lên kỷ án, không hề sợ hãi, chỉ nói: "Tránh cũng không thể tránh, chuyện gì tới sẽ tới."

Tư Văn cúi đầu nhìn diễn Huyễn Phương đã đạt cả trăm số, phức tạp tỉ mỉ, biến hóa khó lường, liền hỏi: "Điện hạ phương pháp sử dụng diễn Huyễn Phương, là do Hạ Lan tiên sinh truyền thụ sao?"

Lý Thuần Nhất chợt dừng lại, ngẩng đầu lên trả lời: "Không, là một người khác."

Tư Văn chỉ biết những năm nay nàng đều ở đất phong Giang Tả, cho rằng chỉ có một danh sĩ Hạ Lan Khâm, không ngờ vẫn còn có những người khác. Huyễn Phương là trò chơi toán học cá nhân, không tiện quấy rầy, Tư Văn liền biết ý rời đi, để lại một mình nàng trầm mê trong những con số biến ảo này.

Mùa thu, thời gian một ngày đang dần rút ngắn lại, gần tối mặt trời hạ xuống, gió đông càn quét bừa bãi, hình như ngày mai thời tiết lại muốn thay đổi. Ở ngoài cửa nữ quan trẻ tuổi đang vội vàng thu lại phù chương*, phơi nắng một ngày phù chương đã khô ráo, mỗi một tờ ở trong mắt thế tục đều mang theo vẻ thần bí.

*Phù Chương: Là lá bùa (mình để thế nghe cho hay:D)

Lý Thuần Nhất luyện công xong, thay quần áo Thân Vương đi về hướng cung thành. Nàng đã lâu không nhìn thấy Nữ Hoàng Bệ Hạ, thậm chí gần như không còn nhớ gương mặt đó. Nữ hoàng có vẻ không thích cùng nàng thân cận, chỉ ném nàng vào một tòa Thiên Điện trống rỗng, cử mấy người hầu chăm sóc cuộc sống thường ngày cho nàng, cũng không dậy nàng đọc sách, hoàn toàn bỏ mặc. Mà khi đó tỷ tỷ Lý Thừa Phong cùng sư huynh Lý Tông, đã sớm vào Đông cung các học tập, có lẽ chỉ năm nữa thôi sẽ trở thành rường cột của nước nhà.

Nàng đến tận năm mười mấy tuổi mới có thể miễn cưỡng vào Quốc Tử Giám, học cùng với những nữ tử con nhà thế gia vọng tộc.

Cuộc sống ở trong Quốc Tử Giám cũng ngắn ngủi, không thể nói là vô cùng vui vẻ, nhưng cũng không có điều gì không đúng. Hôm nay nghĩ lại, đại khái trong cuộc đời nàng mọi chuyện đều tùy tiện mà đi qua, nhưng dù sao cũng đều đã qua.

Gần tối thành Trường An ai ai cũng có vẻ vội vàng, khắp nơi đều đang đóng cửa tất bật chạy về nhà. Kim Ngô Vệ mặc đồng phục đỏ chói cưỡi ngựa hầm hập chạy qua, bắt đầu buổi gác đêm cùng đi tuần quanh Đô thành.

Lúc này Lý Thuần Nhất trông thấy xa giá đang tiến vào cung thành. Thừa Thiên Môn là cổng vào cung, sau đó tới Trung Thư bộ, tiếp đến là Đông cung các, là nơi gần nhất với trung tâm quyền lực. Tiếp tục đi vào bên trong, là nội triều, được phân bố quy củ rõ ràng. Trên đường có thể thấy được các tiểu nội thị đang vội vàng đốt đèn, đèn cung đình phải đúng giờ quy định toàn bộ tháp sáng lên, mặc kệ mưa hay gió.

Dạ tiệc được tổ chức ở điện Lưỡng Nghi, đã coi như là nội triều, Nữ hoàng có thói quen ở chỗ này mở tiệc khao quần thần. Dạ tiệc hôm nay là khích lệ tinh thần đội đánh cúc của Đại chu ngày hôm qua vừa dành chiến thắng. Hôm qua người Thổ Phồn đều cử ra những người mạnh mẽ, bởi trước đó đã thất bại trước Đại Chu, vốn định trong cuộc so tài lần này giành lại chiến thắng ở trận đánh cúc, nhưng cuối cùng vẫn thua, lại còn bị triều thần Đại Chu cười nhạo: "Những người vốn được coi là cưỡi ngựa tinh anh vậy mà ngay cả văn thần Đại Chu cũng không đánh lại.”

Đánh cúc là trò chơi nguy hiểm, nhưng những người thượng võ ở  Đại Chu lại vô cùng yêu thích.

Khiến cho đội kị binh người Thổ Phồn tự rước lấy nhục, tối nay đối tượng được Nữ hoàng khen ngợi, cũng sẽ là đối tượng ưu tiên để các quan lại lựa chọn lập gia đình, vì vậy, yến hội này ý đồ có vẻ sâu xa.

"Điện hạ đã tới muộn nửa khắc." Âm thanh quen thuộc ở phía sau Lý Thuần Nhất vang lên, chủ nhân của âm thanh này chính là "Kẻ không có trong hàng ngũ được lựa chọn"  Trung Thư Thị Lang Tông Đình.

Hắn tiến lên một bước, cùng Lý Thuần Nhất sánh vai.

Lý Thuần Nhất dường như không thèm để ý đã tới trễ, gấp lại tay áo nói: "Tướng Công đi đường không một tiếng động, thật sự là làm ta giật cả mình."

"Điện hạ nói như vậy là đang hù dọa sao?"

"Bổn vương lá gan luôn không lớn" Lý Thuần Nhất nói.

Tông Đình không cho là đúng cười nói: "Điện hạ những năm này vóc dáng không có cao lên, không chịu ăn cơm sao?" Lý Thuần Nhất lúc này mới ý thức được hắn cao hơn mình không ít. Bảy năm trước hắn chỉ là cao hơn mình nửa cái đầu, hiện tại nàng miễn cưỡng cũng chỉ đứng đến bả vai hắn.

"Bổn vương không phải thấp, là do Tướng Công quá cao." Lý Thuần Nhất vẫn gấp lại tay áo.

Hai người bước đi không nóng nảy, có lẽ bởi vì "Bên cạnh dù sao có một người chịu tội thay" cho nên căn bản không cần quan tâm đã tới muộn.

Bên ngoài gió đêm lành lạnh, bên trong điện Lưỡng Nghi âm thanh ca múa không ngừng, thật sự là náo nhiệt ấm áp. Nữ hoàng ngồi trên ghế chủ vị, đông tây hai bên tách ra ngồi quây quanh Lý Thừa Phong cùng thành viên đội đánh cúc, ở giữa là tấm thảm lớn hình tròn, nhạc công Cao Xương đang vui mừng gẩy tỳ bà, leng keng leng keng sắp kết thúc.

Hai người vào điện đúng lúc tiếng nhạc vừa dừng. Sau một phen hành lễ, miễn lễ, cuối cùng Lý Thuần Nhất cũng có thể ngẩng đầu lên nhìn nữ hoàng một cái. Bảy năm trước tóc của người vẫn còn đen như mực, nhưng hôm nay đã lốm đốm hoa râm.

"Sao lại tới muộn?", "Nhi thần ước lượng sai canh giờ.", "Vậy phạt ngươi múa kiếm đi, mang tỳ bà ra." Nữ hoàng nói xong, nội thị liền đưa tỳ bà tới, đồng thời lại có nội thị khác đem kiếm đưa cho Lý Thuần Nhất.

Nàng múa kiếm, Nữ hoàng tự mình đệm nhạc. Âm thanh leeng keng vang lên, Nữ hoàng mới chân chính là người múa kiếm, tiết tấu đều do người khống chế, Lý Thuần Nhất chỉ là góp phần phối hợp. Không chỉ có múa kiếm, tại tất cả mọi chuyện, đều như thế. Nàng không cần tính toán gì, việc cần làm là ngoan ngoãn phục tùng và phối hợp. Mặc dù nhìn qua Nữ hoàng đối với nàng là bỏ mặc không quan tâm, nhưng ham muốn khống chế của Nữ hoàng, tuyệt đối không thua gì tỷ tỷ Lý Thừa Phong của nàng.

Toàn bộ quá trình múa kiếm, đều bị Nữ hoàng nắm trong tay và chăm chú theo dõi. Trước kia Nữ hoàng cũng đã nhìn qua nàng múa kiếm, bảy năm trôi qua, kỹ thuật vẫn như vậy múa càng tốt, thậm chí Nữ hoàng đã mơ hồ nhận ra sự sắc bén cùng với tài năng đang bị lặng lẽ kiềm chế xuống.

Thay vì nói là phạt, không bằng nói là thử dò xét. Lý Thuần Nhất vừa thu kiếm khom người, Nữ hoàng cũng đặt tỳ bà sang một bên, nói: "Ngồi."

Lý Thuần Nhất nhanh chóng ngồi xuống, đối diện nàng là một cái bàn nhỏ, ngồi ngay ngắn sau chiếc bàn là Lý Thừa Phong. Mà bên tay phải Lý Thừa Phong, theo thứ tự là Tông Đình và ba người nữa, bên tay phải nàng cũng giống thế có ba người, đều là những người hôm qua ra sân cưỡi ngựa.

Trong số đó Lý Thuần Nhất nhận ra ba người, Trung Thư Thị Lang Tông Đình, bên trái là  Thiên Ngưu Vệ Trung Lang tướng quân Tạ Tiêu, còn có một người mấy hôm nay luôn ở trong khách điếm tên là Tông Lập, là biểu đệ của Tông Đình.

Điểm giống nhau chính là bọn họ cùng với nàng là đồng học.

Điểm khác biệt là, những người khác đều an phận dùng cơm xem ca múa, chỉ có Tông Đình ngồi cách nàng hai trượng đang mấp máy môi nói chuyện với nàng. Hắn nói là "Cách bọn họ xa một chút", mà tức chết là nàng đương nhiên nhìn hiểu hắn nói gì.

Có chút ăn ý giống như là bản năng rất khó vứt bỏ, vì vậy nàng há miệng, mấp máy môi đáp lại "Bổn vương không hiểu".

Đối với những người đang buồn bực mà nói, bữa tiệc như thế này không có chút thú vị gì. Trên thực tế những trường hợp nhàm chán như vậy có rất nhiều, ví dụ như trước đây ở Quốc Tử Giám, thầy giáo mỗi lần giảng chính là giảng một hai canh giờ, khiến người ta buồn ngủ. Nàng từng cùng với Tông Đình ở trong lớp học cách rất xa nói chuyện bằng môi, thậm chí còn dùng môi nói chuyện đánh hết một ván cờ.

Trước kia đi học nhiều người, nhưng hôm nay ít người, lộ liễu dùng môi nói chuyện trao đổi quá rõ ràng. Lý Thuần Nhất nói hết câu kia liền không nói nữa, chỉ cúi đầu uống chút canh, mong bữa tiệc có thể sớm kết thúc.

Nàng ăn gần như hết bát canh trên bàn, còn lại đồ ăn khác đều không động đến. Vào lúc tiếng múa hát sắp dừng lại, Lý Thừa Phong ngồi đối diện hỏi nàng: "Món thịt xào này không hợp với khẩu vị của ngươi sao? Lúc còn nhỏ ngươi rõ ràng là rất thích ăn."

Lý Thuần Nhất nói: "Tỷ tỷ, ta hiện giờ không ăn thịt."

"Không ăn đồ mặn?"

"Vâng."

"Nhưng bát canh ngươi vừa mới uống, là canh thịt, sẽ không sao chứ?"

Lý Thuần Nhất đè ép khóe môi, sau đó cười nói: "Không sao." Nàng nhìn sang phía Tông Đình, nhẹ nhàng mấp máy môi, là một chữ "Đi". Nhưng Tông Đình vẫn ngồi im bất động, không chút hoang mang uống cạn ly rượu trước mặt.

Lý Thuần Nhất dạ dày cuộn lên, không đợi Tông Đình đáp lại, tính toán đứng dậy cáo lui, Tông Đình lại vững vàng đứng lên, lúc này hắn đang giữ chức gián quan, không nhanh không chậm nói: "Bệ hạ, sáng mai còn có hội đại triều mồng một, thật sự không nên nghỉ ngơi quá trễ."

Nữ hoàng cười nhạt, uống một hớp rượu, cuối cùng mở lời vàng ngọc: "Vậy thì giải tán thôi." Nữ hoàng đứng dậy, mấy nội thị theo sát phía sau, mọi người vội vàng cung tiễn.

Sau khi Nữ hoàng đi, Lý Thừa Phong cũng mang theo nội thị rời đi, nhưng nàng ta mới vừa đi hai bước, lại quay trở lại, tiến tới bên tai Lý Thuần Nhất nói: "Nghe lời tỷ tỷ, đừng qua đêm ở Trung Thư Tỉnh." Nói xong liếc mắt một cái về phía Tông Đình đứng cách đó không xa, vẻ mặt lạnh lùng xoay người trở về Đông cung.

Mấy vị quan viên nối đuôi nhau rời đi, còn mỗi Tông Đình cùng với Lý Thuần Nhất vẫn ở tại chỗ. Bọn họ còn chưa đi xa, Lý Thuần Nhất lập tức xoay người chạy thằng tới cuối hành lang, cuối cùng đứng lại trước cây Hòe cao ngất, cúi người xuống nôn mửa.

Lần nôn này như muốn kéo hết hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài,  nàng vươn cánh tay gầy trơ xương bám ở trên vỏ cây thô ráp, mượn cây khô chống đỡ thân thể của mình. Trong gió đêm nàng há mồm thở dốc, có chút dịch dạ dày bắn cả vào vạt áo nàng, trong không khí cũng thoang thoảng mùi dịch vị. Nàng nhắm mắt hô hấp chậm lại, Tông Đình đã đi tới phía sau nàng.

"Nhiều năm như vậy, thần còn tưởng rằng tật nôn mửa của Điện hạ đã đỡ hơn, xem ra vẫn như vậy." Hắn chậm rãi nói, đi tới trước mặt nàng, lấy khăn tay ra lau môi cho nàng. Mang theo một chút hơi ẩm của  gió đêm nhẹ cuốn vạt áo hắn lên, cùng với động tác của hắn dịu dàng ôn nhu.

Đèn cung đình ảm đạm, đêm này không có trăng. Hắn lau xong cúi người nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của Lý Thuần Nhất, một tay cầm lấy bả vai run rẩy của nàng, chắc chắn nói: "Điện hạ bệnh không phải ở trong dạ dày."

Tay dời xuống, đặt tại nơi nhấp nhô trước ngực nàng, nói: "Là ở nơi này."