Câu Trả Lời Của Định Mệnh

Chương 30: 30: Đúng Là Ngứa Đòn





Ngày hôm sau, rút kinh nghiệm sự việc hôm qua, Minh Anh tốn gần nửa tiếng đồng hồ chọn trang phục cho thật kỹ càng, xem đi xem lại xem quần áo có vấn đề gì không, rồi khi mặc xong cũng nhìn ngược nhìn xuôi, còn lôi Khánh Ngân vào hỏi xem xem còn có vấn đề gì đáng quan ngại nữa.
Hôm nay so với hôm qua cô còn cố tình đi sớm hơn, ngày đầu tiên đã để lại ấn tượng không tốt lắm, những ngày sau không thể nào để tình trạng tiếp diễn được.
Trên đường đi có đi ngang qua siêu thị, suy tính một chút, Minh Anh quyết định ghé vào mua một chút đồ ăn vặt đem đến văn phòng, mục đích để lấy lòng mọi người.

Dù gì cũng là nhân viên mới, mới ngày đầu không hiểu đã đắc tội gì mới mọi người mà để bị chơi một vố như vậy, chắc hẳn họ đang không ưa cô.

Vậy nên cần nên tìm cách nâng cao mối quan hệ với mọi người mới được.

Dù gì cũng là người mới, an phận là lựa chọn duy nhất.
Sau khi mua kha khá nhiều đồ rồi, thời gian tới giờ làm việc vẫn rất còn nhiều.

Minh Anh lúc này tâm trạng có chút lên cao tung tăng tới công ty.
Tâm trạng hôm nay có vẻ tốt, mong không bị ai phá nhiễu...
Hoàng Anh cùng trợ lý Phong đi vào thang máy, vừa đi anh vừa phân phó: "Còn nhiều chỗ vẫn còn có vấn đề, cậu bảo nhân viên bên phòng pháp lý chỉnh lại kỹ càng cho tôi."

"Vâng!"
Còn đang định nhấn thang máy, một bóng hình xuất hiện ngay trước cửa, Minh Anh đang đi tung tăng nhưng khi nhìn thấy ai kia đôi chân may mắn phanh kịp không đi vào.
Khóe miệng như một cái công tắc, cô lập tức mỉm cười chào hỏi:
"Ô, chào buổi sáng sếp, trợ lý Phong!"
Hôm qua lúc đi làm quen với nhân viên cô cũng biết.

Trợ lý Phong trợ lý của giám đốc, trợ lý của Hoàng Anh.
"Chào buổi sáng, Minh Anh, vào đây đi cùng đi!" trợ lý Phong một bên nhanh nhảu nói mà không biết được mùi thuốc súng nồng nắm giữa hai người này.
Mỗi lần ở cùng tên ôn thần kia thảo nào cũng có chuyện, vậy nên tránh anh ta ra là tốt nhất.

Thế là Minh Anh vẫn giữ trên môi nụ cười, khẽ liếc Hoàng Anh vẻ mặt đang lạnh tanh đứng đó, vội vàng viện cớ: "Tôi nhớ còn có cuộc điện thoại quan trọng.

Tôi đi nghe chút, hai người cứ đi trước đi! Tôi đi sau vậy!"
"Vậy chúng tôi đi trước nhé!"
"Vâng vâng, hai người cứ đi trước đi!"
Hoàng Anh đứng đó ánh mắt khẽ liếc về người trợ lý bên cạnh, cảm giác thật không hiểu từ lúc nào cậu ta trở nên nhiều chuyện như vậy.

Không chờ cậu hành động liền tự mình nhấn thang máy.
Minh Anh vừa bước vài bước thấy tình huống vừa diễn ra khóe miệng khẽ giật giật.
Cảm thấy anh ta đúng là ngứa đòn mà!
Trợ lý Phong đứng cạnh sếp của mình, chả hiểu sao cảm giác giữa hai người này có chút quái lạ.

Thật sự rất lạ!
Thang máy bên cạnh cũng vừa kịp mở ra.

Minh Anh lập tức đi vào, Quang vừa lúc đi ra thấy gương mặt cô gái có chút sững sờ, bước đi hơi vội có chút chậm lại, quay người lại như muốn nhìn rõ hơn người vừa vào thang máy thì thang máy đang dần đóng lại.

Còn đang không biết nên làm sao thì lại thấy cửa thang máy mở ra, Minh Anh đi ra.
Quang đứng đờ ở đó, phản ứng không kịp, Minh Anh chạy vội ra, thấy anh liền chìa tay, giơ cái ví đen ra: "Cái này của anh phải không? Tôi vào thang máy thấy nó bị rơi ở trong!"
"À, đúng là của tôi, cảm ơn!" Quang nhận ra đúng là cái ví của mình liền vội nhận lại, cảm ơn.

Ánh mắt chưa từng rời khỏi người con gái trước mắt.
"Không có gì, không có gì!" Minh Anh cười trả đồ lại, xong cũng nhanh chân quay trở lại vào thang máy.
Quang vẫn đứng đó, nhìn thang máy đã đóng lại, đáy lòng luôn bình yên qua bao năm tháng bỗng trở nên hỗn độn.
Cô ấy sao lại ở đây? Làm việc ở đây sao?
Không ngờ! Nhờ một cái ví, anh lại có dịp cùng cô nói chuyện như vậy.
Hai tháng trước, nhìn cô trên gương mặt tràn đầy buồn bã rời đi, mà bản thân chả thể làm gì.

Lần này cũng tương tự, muốn tiến lên một bước, nhưng bản thân chẳng chút dũng khí.
Nhưng mà, chung một tòa nhà, xác suất để gặp nhau lần nữa chắc sẽ cao có đúng không?
Chúng ta sẽ còn cơ hội gặp lại, phải không?
...
Minh Anh vào văn phòng thì đã thấy phân nửa người trong phòng đã tới, đang xúm lại một chỗ không biết đang nói cái gì, mọi người đi sớm như vậy trong lòng cô không khỏi thán phục thái độ làm việc đầy nghiêm túc của bọn họ.

Bản thân cô đã đi sớm, họ còn đi sớm hơn.
"Chào buổi sáng, mọi người!" Minh Anh cười tươi đi đến.


Tất cả đang xúm lại buôn chuyện nghe tiếng người liền quay đầu, thấy cô cũng cười đáp:
"Chào buổi sáng!"
"Chào buổi sáng, Minh Anh."
"Hôm nay cô đến sớm ghê ha!" Thu Hà ở một bên buột miệng nói, Minh Anh khống chế cho gương mặt không bị tuột dốc tâm trạng mà đáp: "Hôm nay thang máy không phải sửa nên có chút nhanh chóng hơn!"
Hôm qua leo thang bộ mới tới muộn thôi.

Không tôi thừa tới sớm nhé!
Mà câu nói cà khịa ra mặt mà!
"Minh Anh, chưa tới giờ làm, tới đây nói chuyện chút đi!" một cô gái đang ngồi trong đám nói, Minh Anh lúc đầu còn ngờ ngợ người này xong lập tức nhớ ra.

Cô gái này là Như Ý, lớn hơn cô hai tuổi, thuộc bộ phận marketing.
Cô để túi xách tại chỗ của mình, rồi đem đống đồ kia lại chỗ mọi người: "À, em có tiện mua chút đồ ăn vặt của hãng này rất ngon, mọi người cùng ăn chung nhé!".