Cậu Và Thanh Xuân Như Một Bài Thơ

Chương 33: Chỉ Tiếc Là Người Này Có Chút Ngốc






Hiện tại, vào mỗi buổi sáng sớm, so với trước đây Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi đều đi sớm hơn năm phút đồng hồ.

Sau khi xuống khỏi cầu Vọng An, hai người sẽ từ góc rẽ theo đường vòng đi đến cửa sau của trường Thượng Thanh.

Bởi vì từ nơi ấy các cô có thể nhìn thấy khu vườn nhỏ mà lão Trương đã từng nói tới kia, có thể nhìn đến cánh cửa sổ sát đất ở lầu một, nơi dành cho giáo viên, viên chức của trường Thượng Thanh, có đôi khi Tiểu Địch sẽ ngồi ở chỗ kia phơi nắng.

Hình như nó vẫn nhận ra được hai người chị xinh đẹp này.

Bởi mỗi khi nhìn thấy Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi đi tới đó, nó sẽ lập tức đứng dậy, hướng về phía hai người mà ngoắc ngoắc cái đuôi.
Đôi vợ chồng già nhận nuôi Tiểu Địch từng đảm nhiệm công việc dạy học hơn ba mươi năm tại trường Thượng Thanh.

Họ có hai người con, một trai một gái, chỉ tiếc là không người con nào ở lại bên cạnh.

Cả cuộc đời của bọn họ đều trông coi chỗ sân trường này, lúc còn trẻ là như vậy, đến lúc tuổi già rồi cũng lại là như thế.

Có thể bản thân họ đã từng có cơ hội chu du trong thiên hạ, đi thật nhiều, biết đến thật nhiều miền đất xa xôi.

Chỉ có điều trong lòng của bọn họ lại một mực neo buộc lại ở nơi đây, từ rất lâu rồi.

Bọn họ từng có không ít học trò đã trưởng thành, đến hôm nay cũng lại trở thành giáo viên của trường Thượng Thanh, một thời tiếp một thời, cả một vườn đào lý.
Tiểu Địch đã có một ngôi nhà an ổn của riêng mình, bởi vậy mà Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi cũng thấy an lòng.

Dù sao tiếp theo đây còn có một cái chuyện thập phần quan trọng đang chờ các cô.
"Năm nay là lễ kỷ niệm trường Thượng Thanh tròn bảy mươi năm dựng xây và trưởng thành, cho nên theo tin tức thu được từ cuộc họp của Đảng ủy nhà trường, sợ là lễ tốt nghiệp lần này sẽ được tổ chức cực kỳ long trọng." Bùi Thanh Phi triệu tập các ủy viên chấp hành của Hội học sinh tụ tập tại phòng học multimedia của khối 11 đặt dưới mặt đất tầng một, cô nói với mọi người như vậy.
Tuy rằng thông báo chính thức còn chưa phát ra, nhưng mà đối với các thành viên ban chấp hành của Hội học sinh mà nói, trên cơ bản đây là chuyện ván đã đóng thuyền, cho nên hiện tại bọn họ đã có thể bắt tay vào chuẩn bị dần đi là vừa.
Hà Văn Hoa đẩy đẩy cái mắt kính trên sống mũi của mình: "Lễ kỷ niệm ngày bảy mươi thành lập trường không phải việc nhỏ.

Lần này nhiệm vụ của chúng ta cơ bản là làm cái trợ thủ, nhất định là các thầy cô giáo đã có kế hoạch chu đáo cả rồi."
"Mọi người phải có kế hoạch dự phòng thật cẩn thận vào nha." Tề Tranh chống cằm cười cười: "Mọi người đều biết tác phong của trường Thượng Thanh thường là sét đánh không kịp trở tay rồi đó."
Hà Văn Hoa suy nghĩ một chút: "Đúng là như vậy đấy."

Tất cả mọi người đều cùng một cái vẻ thâm dĩ vi niên*.
Một phen thảo luận xuống tới, nhỏ đồng bạn lúc đó theo kiểu trời ơi đất hỡi hồ khản đứng lên, tuy rằng bọn họ nói được náo nhiệt, có thể cũng không làm chủ được, nhìn nhìn thời gian cũng không sớm, tất cả mọi người chuẩn bị đi trở về.
* Thâm dĩ vi niên (深以为然): Tự bản thân cũng sâu sắc cho là đúng, tự nhận quả thực là thế.
Lúc ra tới gần cửa, Tề Tranh, Giang Sở, Bùi Thanh Phi cùng đi ở tốp cuối cùng.
Trong lúc vô tình Tề Tranh ngẩng đầu lên thì thấy đèn chỉ thị trên cameras ở phía bên phải của phòng học multimedia hình như đã tắt.
"Này, Giang Sở." Tề Tranh gọi cậu bạn thân của mình lại.
"Làm sao vậy?" Giang Sở ngoảnh lại hỏi.
"Có phải cái camera kia đã bị hỏng rồi hay không vậy?" Tề Tranh hỏi.
Giang Sở cùng Bùi Thanh Phi đồng thời nhìn về phía ngón tay Tề Tranh chỉ tới.
"Thật đúng là mình đã không để ý tới.

Để tối nay tui sẽ nói với thầy Ngụy một tiếng, để xem tình huống là như thế nào." Giang Sở nói.
Tề Tranh ừ một tiếng: "Tốt nhất là vẫn nên nói với thầy một tiếng."
Sau khi khúc nhạc dạo ngắn này qua đi, tại bãi để xe cả mấy người sau khi nói câu gặp lại liền ai đi đường nấy.
Theo thói quen, hôm nay Tề Tranh cùng Bùi Thanh Phi lại vòng về cửa sau của trường Thượng Thanh, cũng không thèm để ý xem mình làm như vậy thì có phải mua thêm đường hay không, cứ vậy đi thẳng một mạch.
Khi tới bên khu vườn nhỏ thì thấy Tiểu Địch đang đi theo sau lưng thầy giáo già, nhìn lão tưới hoa.
Thấy hai người đến, Tiểu Địch hăng hái hướng về phía hai người sủa lên hai tiếng.
Bùi Thanh Phi cảm thấy như Tiểu Địch đã lớn thêm một chút.

Thời gian trôi qua chỉ mới khoảng hai tuần, vậy mà cái tên gia hỏa này đã không còn nho nhỏ như cái ngày các cô ôm nó tới trường nữa.

Bộ lông của nó vốn có chút bù xù nhem nhuốc, hiện tại dưới ánh trời chiều bộ lông ấy lại trở nên bóng mượt.

Chỉ nhìn thôi cũng đã biết, Tiểu Địch đã chăm sóc rất tốt.
"Ông nội."
"Ông nội."
Có hai cô gái xinh đẹp vui vẻ lên tiếng chào hỏi mình như vậy, lão tiên sinh liền ưỡn thẳng lưng cũng chào hỏi lại các cô.
Vào lúc mặt trời đổ ánh chiều tà, hai người đạp xe lên cầu.
Tâm tình của Bùi Thanh Phi rất tốt.

Cô khe khẽ ngâm nga bài hát nào đó.
Giai điệu không thấy quen thuộc chút nào cả, đại khái là khúc ca do chính cô tự mình thốt lên.
"Lần này thì yên tâm rồi a." Tề Tranh cũng vậy cao hứng theo.
"Cái gì?" Bùi Thanh Phi nghển đầu lên hỏi.
Tuy rằng Tề Tranh nhìn không ra biểu hiện của Bùi Thanh Phi, nhưng mà khi nghe thấy cái âm cuối kéo dài mềm mại ngân lên của câu hỏi, Tề Tranh có thể tưởng tượng ra được nét mặt của cậu ấy.

Đôi lông mày hơi chau lại, khóe môi hơi nhếch tạo nên một đường cong nhẹ trông rất đẹp mắt, đó là vẻ mặt mà Tề Tranh thích nhất ở Bùi Thanh Phi, hiển nhiên là trong lòng là niềm vui sướng không muốn dấu kín, nhưng lại vì ngạo kiều mà cố thu lại tâm tình của mình.
"Trước kia không phải cậu đã nói sợ chính mình không bảo vệ được người và sự việc mà mình quý trọng nha." Tề Tranh nói.
Bùi Thanh Phi không nói một lời nào nữa, chỉ là vòng tay đang ôm quanh eo Tề Tranh lại bỗng xiết lại thật chặt.
"Cho nên mới nói có rất nhiều chuyện đều phải nhìn về phía trước, không nên để ý tới cái được mất nhất thời trước mắt.

Nói không chừng liền liễu ám hoa minh lại một thôn* rồi." Hiếm khi thấy được Tề Tranh một lần nói đạo lý cùng Bùi Thanh Phi như vậy.

Thường ngày thì cô mới là người bị người ta giáo dục, quả thực đây là điều không thể hãnh diện nổi mà!
"Nhìn đối phương hạnh phúc thì có được không?" Bùi Thanh Phi nhẹ giọng hỏi.
* Đầy đủ hai câu thơ của Lục Du "Sơn trùng thủy phục nghi vô lộ, Liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" (tạm dịch: Núi cùng nước tận ngờ hết lối, Bóng liễu hoa tươi một thôn làng).

Ý tứ là: giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt, phát hiện thấy trong bóng râm rặng liễu xanh mát và khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu còn có một thôn làng.
"Đương nhiên là được rồi.

Cậu cứ nhìn Tiểu Địch thì biết.

Tuy rằng nó không còn ở bên cạnh chúng ta nữa, thế nhưng nó không phải đang có cuộc sống rất tốt hay sao? Thậm chí so với đi theo chúng ta lại còn tốt hơn nữa.

Cho nên có đôi khi đến thời điểm nên buông tay thì phải biết buông tay."
Tề Tranh thấy rằng những điều mình vừa nói là rất chí lý, nhưng là một người mẫn cảm nên cô đột nhiên cảm thấy sau lưng mình cả người Bùi Thanh Phi bỗng trở nên căng thẳng, rất không bình thường.
Tề Tranh dừng xe lại nhìn người này: "Làm sao vậy? Sao lại thế này?"
Bàn tay của Bùi Thanh Phi lạnh như nhúng vào nước đá vậy.

Mặc kệ Tề Tranh hỏi mình, cô chỉ là nhìn vào ánh mắt của người này mà cố chấp mà hỏi đến cùng: "Nếu như tớ không buông tay thì sao? Nếu như chính tớ lại không thể buông tay thì sao đây?"
Tề Tranh chưa từng gặp qua bộ dáng lúc này của Bùi Thanh Phi.


Giọng của cô rất vội vàng, đôi mắt thì đỏ lên.
Tề Tranh bỗng cảm thấy hình như mình đã lỡ lời rồi, khả năng là tự đáy lòng Bùi Thanh Phi vẫn còn có một chút chấp niệm đối với Tiểu Địch.

Cô ôm lấy Bùi Thanh Phi, để cho người này tựa vào trong ngực của mình.
"Không buông tay, vậy thì không buông tay.

Người nào dám nói là chúng ta muốn buông tay chứ.

Ông nội, bà nội lớn tuổi như vậy rồi, về sau có muốn chiếu cố Tiểu Địch thì khẳng định là không thể đủ sức.

Đến lúc đó chúng ta cũng đã tốt nghiệp, đã trưởng thành, có đủ năng lực chăm sóc nó, chúng ta có thể đón nó trở về, cùng nhau nuôi dưỡng." Tề Tranh vội vàng nói.
"Cùng nhau nuôi dưỡng?" Bùi Thanh Phi hỏi.
"Đương nhiên a.

Lẽ nào cậu lại có ý định bỏ qua tớ mà độc chiếm Tiểu Địch hay sao? Không! Không! Không! Không được!" Tề Tranh nói.
Từ trong ngực Tề Tranh, Bùi Thanh Phi ngẩng đầu lên, cô giãy giụa thoát ra khỏi vòng tay ôm ấp này mà nhìn thẳng vào đôi mắt của Tề Tranh.
Tề Tranh đúng thật là một người phi thường thấu hiểu lòng người.

Cậu ấy thẳng thắn, thành khẩn, nhiệt tình, cách đối nhân xử thế đã hào phóng, chu đáo lại còn rất khéo léo.

Cậu ấy còn là một người bạn phi thường thú vị, luôn bao dung cho tất cả mọi lần làm mình làm mẩy của mình.

Chỉ tiếc là, người này...
Có chút ngốc.
Cái đuôi ngựa của Tề Tranh hơi bị lỏng ra, có một vài sợi tóc rủ xuống, Bùi Thanh Phi vừa đem mấy sợi tóc này để ở sau vành tai của Tề Tranh vừa nói với cô: "Tề Tranh, cậu cái gì cũng tốt, chỉ là có chút ngốc."
"A?" Tề Tranh bối rối.
Hôm nay tư duy của Bùi Thanh Phi thực sự là quá mức không bình thường, làm mình theo không kịp a.
"Thôi được rồi, không nói nữa.

Lên đây đi, để tớ chở cậu một đoạn đường." Bùi Thanh Phi nói xong liền ngồi lên xe đạp.
"Không phải là...!cậu đã làm cái gì có lỗi với tớ đó chứ?" Tề Tranh hỏi.

Dù sao suốt cả chặng đường hôm nay Bùi Thanh Phi thật quá khác thường đi.
Bùi Thanh Phi: "..."
Ngốc, trì độn, phản ứng chậm chạp, lại còn thích nghĩ đâu đâu.

Rút cuộc là Tề Tranh làm thế nào để trưởng thành như vậy đây.
Giẫm chân một cái, Bùi Thanh Phi quyết định không đợi người này nữa, cô cưỡi lên xe đạp thẳng ra bên ngoài.
"Ối ối! Đừng bỏ mặc tớ mà."
Đương nhiên là Bùi Thanh Phi không bỏ mặc cô lại rồi, tốc độ của cô cũng không nhanh, Tề Tranh chỉ cần chạy thêm vài bước là đã đuổi kịp.

Cô dùng hai tay hơi chống lên ghế sau, nhảy một cái đã ngồi lên gọn gàng.
"Về nhà thôi!"
Bùi Thanh Phi nghe thấy cái giọng tràn ngập vui sướng từ phía sau lưng truyền tới thì nghĩ thầm, kỳ thật Tề Tranh như vậy cũng rất tốt, mình thật thích cái dạng này của cậu ấy.
"Lễ kỷ niệm Bảy mươi năm ngày thành lập trường, học trò ban Khoa học tự nhiên đã cử cậu làm người đại biểu lên phát biểu, vậy cậu nên chuẩn bị một chút a." Ỷ vào mình thân cao, Giang Sở đè lên trên đầu Tề Tranh.
Tề Tranh ho khan hai tiếng: "Tại hạ bệnh nặng, sợ là không thể đảm nhiệm nổi.

Xin nhờ chuyển lời tới các thầy cô giáo, để cho bọn họ chọn cao nhân khác vậy."
Nói xong Tề Tranh lập tức chuồn đi.
Giang Sở cũng không chậm chút nào, cậu chặn ngang đường đi của Tề Tranh rồi làm như cười mà không phải cười nói: "Ơ, bị bệnh? Bệnh gì vậy? Là chứng sợ hãi phát biểu trước đám đông? Vừa bước lên đài phát biểu liền đứng thẳng người rồi ngã vật xuống đất?"
Hắc! Đây đâu phải việc để người ta tranh cãi nha.
Tề Tranh vừa định oán hận một câu như vậy thì lại nghe Giang Sở nói tiếp: "Nếu như bà thật lòng không muốn đi, vậy thì để tui vậy.

Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có một trong hai người là tui với bà, vậy thì để tui cẩn thận suy nghĩ một chút nha.

Tui cùng Bùi Thanh Phi vậy là sẽ cùng nhau đứng trên lễ đài rồi.

Chậc chậc, hình ảnh này ấy mà, đẹp hơn cả tranh vẽ nha.

Đến lúc đó forum trường học hẳn là rất vui vẻ bởi vì có tui Giang Sở đây.

Chỉ mới nghĩ đến thôi đã cảm thấy vô cùng thú vị rồi."

Tề Tranh lập tức nói: "Đại diện của ban Khoa học xã hội là Thanh Phi sao?"
Giang Sở nhún nhún vai: "Đúng vậy đấy.

Nếu không thì còn ai vào đây? Cho hai chị em các bà một cơ hội đại sát tứ phương, vậy mà bà lại còn một mực không chịu quý trọng.

Xem ra vẫn phải đến lượt tui rồi."
Tề Tranh cười cười: "Có tui ở đây, ông không có cơ hội nữa rồi."
Nói xong thái độ người này liền quay ngoắt một 1800, thập phần tích cực chạy về phía văn phòng Đảng bộ nhà trường.
Tề Tranh tất tả chạy đi, không giống dáng vẻ cần có của một cô gái chút nào.

Thật là tìm không ra một nét đoan trang, thục nữ nha.
Thế nhưng trong con mắt của Giang Sở, cũng chỉ có người này mới có thể đủ tư cách thay mặt cho chính mình, thay mặt cho ban bốn, thay mặt cho toàn thể học trò ban Khoa học tự nhiên của trường cấp ba Thượng Thanh đứng ở vị trí phát biểu kia.
Người khác đã không có thể, ngay cả chính bản thân mình cũng không được.
Ban đầu đúng là nhà trường đã tìm Giang Sở để nói chuyện.
Khoa học tự nhiên tìm nam sinh, Khoa học xã hội tìm nữ sinh, nam nữ phối hợp, từ trước cho tới nay đều là như thế.

Ấy vậy mà Giang Sở lại cứ một mực kiên quyết tự mình đề cử Tề Tranh, lý do hết sức đường hoàng, qua đó đã hoàn toàn thuyết phục được các thầy cô giáo.
"Hiện tại luận điệu phổ biến nhất chính là nam sinh mới thích hợp ban Khoa học tự nhiên, còn nữ sinh thì chỉ thích hợp ban Khoa học xã hội, lẽ nào Thượng Thanh lại không thể đánh vỡ cái hình thức tư duy đã trở nên mòn cũ này được hay sao? Học sinh xuất sắc nhất trong ban Khoa học tự nhiên của trường Thượng Thanh chính là Tề Tranh, đây mới là người có sức thuyết phục nhất, người cực kỳ có đủ ư cách để đại diện tính cũng chính là Tề Tranh.

Bởi vậy con cảm thấy mình đảm nhiệm không nổi vị trí này.

Các thầy suy nghĩ thêm một chút có được hay không?" Giang Sở chậm rãi nói.
Trong bảy mươi năm tồn tại và phát triển, trường Thượng Thanh đã trải qua vô vàn mưa gió, số học sinh ưu tú, kiệt xuất nhiều vô số kể.

Thế nhưng trường học cũng lại chính là hình ảnh thu nhỏ của xã hội, cơ hội dành cho những ai là nam giới vĩnh viễn nhiều hơn so với nữ giới.
Lời nói đầy xúc động của Giang Sở đã làm cho không ít giáo viên nữ có mặt trong văn phòng phải chạnh lòng.
Tại sao lại không thể lựa chọn học sinh ưu tú nhất lên lễ đài phát biểu đây?
Trong ban Khoa học tự nhiên này, hiện tại người học trò mà phương diện nào cũng xuất sắc nhất, lại chính là nữ sinh, chính là Tề Tranh a.
Bất quá những chuyện này Tề Tranh sẽ không biết được.

Giang Sở không có khả năng nói với cô về những chuyện này.

Mà gia hỏa này, ngày hôm nay vì bị kích động nên đã chạy đi tìm Bùi Thanh Phi rồi.

Mình đã quyết định đúng khi để cho người này cao hứng như thế, Giang Sở gật gù đắc ý trở về lớp học.
Giờ phút này Bùi Thanh Phi đang mặt không đổi sắc lắng nghe Tề Tranh om sòm.

Trên mặt thì ra vẻ không kiên nhẫn, thế nhưng trong lòng cô lại rất vui vẻ.
Trong lễ kỷ niệm bảy mươi năm thành lập trường sẽ được tổ chức vô cùng long trọng sắp tới, hai đứa sẽ được cùng nhau đại diện cho thầy trò toàn trường phát biểu.

Như vậy thì cho dù sau này có nhiều năm qua đi nữa, cái đoạn thời gian ngắn ngủi này cũng sẽ mãi chiếu sáng lấp lánh trong ký ức của hai người.
"Vui vẻ lắm sao?" Bùi Thanh Phi hỏi Tề Tranh.
"Vui vẻ a." Tề Tranh đâu chỉ có mỗi vui vẻ, cô còn rất hưng phấn nữa là khác.
Bùi Thanh Phi gật gật đầu: "Nếu đã như vậy, tối nay hãy ở lại đi, sau khi tan học ở lại luôn.

Đi với tớ tới phòng học multimedia để chuẩn bị dần."
"Hả?" Bao nhiêu hưng phấn của Tề Tranh lập tức sụp đổ.
Bùi Thanh Phi giơ lên nắm tay nhỏ nhắn: "Lấy niềm vui làm động lực, cố gắng làm cho thật tốt."
"Không đi có được không?" Tề Tranh khóc không ra nước mắt.
Vui vẻ hả? Bây giờ phải nói phiền lòng mới đúng nha..