Cầu Xin Ngươi Vờ Làm Người Mới

Chương 3: Nhà trẻ Ngôi sao (1)




Đã chết


Hôm nay, khán giả trung thành của kênh game kinh dị phát hiện rằng cẩu công ty thế nhưng toàn đẩy người mới, có một tiểu bá chủ lượng fan bằng không , đứng trang đầu danh sách người mới, ngay bên cạnh tổng bảng của vị đại thần "7",thu hút tầm mắt của đa số người chơi.


Khán giả theo tiềm thức hướng mắt về vị người mới này, sau đó không thể rời mắt.


Chỉ thấy tiêu đề tiểu bá chủ phòng phát sóng kinh dị viết:


"Thịnh thế mỹ nhan lưu lạc tại game kinh dị? Tân nhân vương "Mỹ Nhân Khuynh Thành" cùng "7" tình cờ gặp gỡ, cậu đang đi nơi nào..... ? "


Thịnh thế mỹ nhan? Mánh khóe quảng cáo.


Đại thần "7"? Cọ nhiệt độ lăn.


Ân?Tình cờ gặp gỡ ?


Cẩu công ty càng ngày càng không biết xấu hổ! Khán giả chửi ầm lên, thân thể lại rất thành thật hướng địa điểm đi vào.


Hiện tại là đầu tháng 8,thời tiết vẫn rất nóng, người đứng dưới ánh mặt trời cơ hồ giống như đang ở trong lồng hấp.


Thẩm Thanh Thành đứng bên trong cửa sắt, bên chân đặt một rương hành lý, trước mặt là một sân thể dục được dọn dẹp sạch sẽ , tường ngoài đầy hình vẽ con vật.


Bên cạnh sân thể dục là một tán cây nhỏ, cành khô cây mỏng, lá cây điêu tàn, dưới ánh mặt trời ủ rũ héo úa.


Phía bên trái sân thể dục là khu giải trí, bên trong có rất nhiều cầu trượt, bập bênh cùng nhiều cây nấm màu khác nhau, phía bên phải là khu nhà ăn được minh họa bằn cái mũ đầu bếp.


Rõ ràng, đây là một khu nhà trẻ.


Phía sau truyền đến âm thanh ô tô đang đi tới, Thẩm Thanh Thành nghĩ nghĩ, nhấc vali lên và quay lại.


"Thẩm lão sư. "


Nam nhân mở miệng kêu một tiếng , bất quá người vẫn chưa nhìn thấy.


Thấy cảnh này, chúng khán giả đang ở trong phòng phát sóng kinh dị : " ???"


Cổng sắt bị đẩy ra.


"Thẩm lão sư ".Giọng nói lại vang lên lần nữa.


Thẩm Thanh Thành lúc này mới xoay người lại, nhìn về phía nam nhân vừa mới xuất hiện.


Nam nhân ước chừng hơn ba mươi tuổi, gương mặt gầy gò, mắt mang kính đen, mắt kính cũng không che giấu được tơ máu ngập trong đôi mắt, giống như thật lâu chưa được nghỉ ngơi tốt.


Thẩm Thanh Thành chớp chớp mắt, tầm nhìn sạch sẽ.


Trò chơi phong ấn Âm dương nhãn của cậu , hiện tại trừ phi oan hồn chủ động hiện thân, nếu không cậu không thể nhìn thấy. Thật là có chút không quen.


"Anh biết tôi? " Cậu hỏi.


"Cậu không phải giáo viên được mời tới à?" Nam nhân kinh ngạc nhìn cậu, sau đó cười nói :"Các giáo viên khác đều đã tới rồi, chỉ còn Thẩm lão sư thôi. "


À, đã hiểu, hóa ra là NPC, Thẩm Thanh Thành xách va ly đi theo người đàn ông.


Nam nhân dẫn cậu đến một tòa nhà , bên ngoài được sơn màu vàng nhạt, "Tôi kêu Lưu Vương Ngọc, là phó chủ nhiệm lớp lá 1,phụ trách hướng dẫn công việc các cậu, Thẩm lão sư là xưng hô thế nào. "


"Tôi còn tưởng rằng Lưu tiên sinh biết tôi gọi là gì. "Thẩm Thanh Thành liếc nhìn hắn ta, nói ra ba chữ.


Nghe được câu trả lời, Lưu Vương Ngọc ánh mắt cổ quái, nói :"Chỉ biết lão sư họ Thẩm, lão sư kêu tôi Lưu phó ban là được."


Thời tiết mùa hè rất nóng, người đứng bên ngoài trong chốc mồ hôi đầm đìa, nhìn qua giống như vừa mắc cơn mưa lớn.


Thẩm Thanh Thành thở phào nhẹ nhõm bước chân vào tòa nhà.


Không gian bên trong giống như hội trường , bên trong có chín người đang chờ, có người ngồi người đứng, mỗi người dưới chân đều có một chiếc vali. Khi thấy hai người tiến vào thần sắc của họ tựa hồ không giống nhau.


Đây là người chơi của phó bản này, tính cả Thẩm Thanh Thành tổng cộng có 10 người, gồm 6 nam 4 nữ.


"Các vị lão sư " , Lưu Vương Ngọc đề cao thanh âm hấp dẫn ánh nhìn của tất cả, " bây giờ mọi người đã có mặt đông đủ, hy vọng công tác tiếp theo các vị sẽ giúp đỡ lẫn nhau, phối hợp với tôi mau chóng hoàn thành công tác khai giảng. "


"Tôi biết mọi người đi đường cũng đã mệt, cho nên hôm nay không sắp xếp công việc , lầu ba và lầu bốn đều có phòng trống, mỗi người một phòng, mọi người có thể tự do lựa chọn.


Một người chơi nữ ngồi trên sô pha mặc đồ công sở hỏi:"Ăn cơm ở đâu? "


Những người chơi còn lại cũng rất quan tâm vấn đề này.


Lưu Vương Ngọc bị xen vào cũng không tức giận, chỉ ôn hòa nói :"Chúng ta sẽ ăn cơm ở nhà ăn, buổi sáng là 6 giờ tới 7 giờ, buổi trưa là 11 giờ đến 12 giờ, buổi tối là 18 giờ tới 19 giờ.


Thỉnh các vị lão sư dùng bữa đúng giờ, nhà trẻ chưa khái giảng vì vậy chỉ có một bộ phận nhỏ nhà ăn làm việc. "


"Tôi có vấn đề." Thẩm Thanh Thành giơ tay lên, "Nhà ăn có đồ ăn vặt không, đồ ngọt cũng được. "


Một thiếu niên người chơi âm thầm đỡ trán, vừa rồi chỉ cảm thấy diện mạo quen thuộc, thấy động tác của người này cậu ta liền xác định.


Thiếu niên này chính là Trần Cách.


Biểu cảm của hầu hết người chơi đều là một lời khó nói hết, chỉ có nam nhân cao lớn đứng cạnh kệ sách vẫn im lặng, mặt vô biểu tình.


"Cái này," Lưu Vương Ngọc sửng sốt, "Điểm tân hẳn là có. "


"Tốt, " Thẩm Thanh Thành buông tay, "Anh tiếp tục."


Lưu Vương Ngọc :"Ách... Nên nói hẳn là không khác lắm, mặt khác nhà trẻ thường xuyên có trẻ em đến chơi, chính là con của người làm vườn."


Anh ta không ở lại, giới thiệu xong tin tức cơ bản liền rời đi.


Trong hội trường chỉ còn lại 10 người chơi, mọi người vẫn đứng nguyên vị trí, không ai mở miệng.


Thẩm Thanh Thành nhìn trái nhìn phải, nghĩ thầm cậu mới đến, nếu cái nhìn đầu tiên gây ấn tượng xấu sẽ không tốt, vì vậy cũng lựa chọn im lặng,  thầm suy nghĩ nên chọn phòng nào.


Cậu muốn phòng tốt nhất!


Trầm mặc trong chốc lát, vẫn là nữ nhân văn phòng lên tiếng trước, chỉ thấy nàng nhìn quanh mọi người đánh giá, "Chúng ta hẳn là không có người mới đi?"


Vừa dứt lời, nữ sinh một thân tóc dài váy trắng ngồi ở sô pha đối diện liền run lên, nữ sinh cuối đầu, , không ai thấy được biểu tình trên mặt nàng, tay nàng ta đặt trên đùi chặt chẽ nắm váy, dùng sức khiến đầu ngón tay trắng bệt.


Người chơi chú ý đến điểm này, đáy mặt đột nhiên lóe sáng.


"Uy, cô hỏi câu này là có ý gì?",lên tiếng chất vấn là nam nhân tóc vàng ngồi bên cạnh nữ sinh, hắn ta cùng Trần Cách tuổi xấp xỉ.


Nữ nhân văn phòng hừ lạnh một tiếng :"Tôi hỏi  gì? "


Lạnh mắt quét qua nữ sinh, nữ nhân văn phòng nói:"Ở trong phó bản, tôi khuyên anh thu lại một chút dáng vẻ thương hoa tiếc ngọc."


Nam nhân tóc vàng còn điều muốn nói, nhưng nữ nhân văn phòng lười nghe, tiếp tục :"Mọi người hẳn đã xem nhiệm vụ, thời gian thông quan là 20 ngày, phó bản cấp bộ trung bình."


"Tôi tin tưởng ở đây có không ít người chọn giải mã phó bản, tại đây tôi có đề nghị, chúng ta có thể hợp tác, tự nguyện lựa chọn hợp tác hoặc trao đổi tin tức, cho nên tôi cảm thấy nên giới thiệu với nhau một chút. "


Không ai lên tiếng nhưng nữ nhân văn phòng vẫn không cảm thấy xấu hổ, chỉ nói:"Đương nhiên, nếu ai đó tin tưởng có thể sống sót trong 20 ngày, như vậy cứ xem tôi cái gì cũng chưa nói, hiện tại liền có thể đi lên chọn phòng."


Người chơi xôn xao một hồi, một vài người nhìn quanh đánh giá những người khác, vài phút sau rốt cuộc có hai người đứng dậy, một nam một nữ, bọn họ mang theo vali lên lầu.


Sau khi hai người kia rời đi, sắc mặt nữ nhân văn phòng hòa hoãn một chút, nàng không đối hai người vừa đi đánh giá gì, sờ sờ tóc nói:"Tôi trước tiên giới thiệu, tôi tên Chu An An, là nhân viên văn phòng, mọi người giới thiệu chỉ cần nói tên của mình là được. "


Thực nhanh có người tiếp theo mở miệng:"Mông Điền Hải. "


"Tôi tên Lưu Tiểu Mai. "


Nữ sinh váy trắng nhỏ giọng nói :"Tôi , tôi tên Bạch Ý, lúc trước là sinh viên mỹ thuật. "


Nam nhân tóc vàng bên cạnh váy trắng nữ sinh , nằm dựa vào ghế sô pha , gối tay :"Tiết Đồng. "


Thiếu niên quần yếm Trần Cách hai mắt nhìn Thẩm Thanh Thành, trong lòng do dự.


Lúc trước cậu ta gặp tình huống này đều thành thật khai báo danh tính, diện mạo người chơi phó bản sẽ có điều chỉnh, cho nên trở lại không gian trò chơi không ai quen biết ai, hơn nữa trong không gian trò chơi, mọi người đều dùng danh hiệu, vì vậy có nói tên thật hay không cũng không sao.


Nhưng là hắn đã nói cho Thẩm Thanh Thành nghe tên thật của mình..... Nhiều lần tự hỏi, cuối cùng cậu ta cắn răng :"Ngô Hải. "


Tâm lý biến hóa của Trần Cách không khiến ai chú ý, mọi người vẫn tiếp tục giới thiệu.


Nam nhân cạnh kệ sách mở miệng, giọng hắn ta vừa trầm vừa êm tai "Lục Bích. "


Lục Bích qua đi thì chỉ còn lại duy nhất Thẩm Thanh Thành, "Huh, đến tôi? "


Cậu thu hồi ánh mắt quan sát Lục Bích, cong mắt cười nói:"Tôi sao, tôi lúc trước là nhân viên công vụ, tên gọi Thẩm mỹ nhân. "


"Phụt! " Tiết Đồng cười một tiếng.


Người chơi còn lại bao gồm Trần Cách, thần sắc bọn họ cùng Lưu Vương Ngọc giống nhau, đều kỳ lạ giương mắt nhìn cậu .


"Anh vì sao không cười tôi?" Thẩm Thanh Thành tò mò nhìn Lục Bích.


Lục Bích nhàn nhạt quét hắn liếc mắt một cái, im lặng, khuôn mặt anh tuấn lãnh ngạnh.


Tiết Đồng còn đang cười, hắn tự nhận bản thân không có ác ý, :"Cái gì, gì chứ, Thẩm Mỹ Nhân? Cậu lấy tên này không phải là cọ tân nhân vương đi ? "


Mặc dù không biết tuyên bố được trở về hiện thực có đúng không, nhưng đại đa số mọi người đều bắt đầu phát sóng trực tiếp với thái độ : "vạn nhất có thể trở về" , một số người còn dùng một chút thủ đoạn để tăng sự chú ý.


Cọ tên tăng độ hot được xem là một trò trẻ con.


Mỹ Nhân Khuynh Thành, Thẩm Mỹ Nhân. Hóa ra lúc trước Thẩm đại ca nói thỏa đáng, chính là nguyên nhân này? Trần Cách yên lặng suy nghĩ.


Trong lòng hắn lúc này có chút hối hận, chính mình phòng bị Thẩm ca, nhưng đối phương lại không một chút để ý, còn dùng cách này bất động thanh sắc nhắc nhở cậu ta.


Trần Cách cho rằng Thẩm Thanh Thành nói như vậy để ám chỉ thân phận bản thân , trong lòng bất giác dâng lên một nỗi ân hận áy náy.


Thẩm Thanh Thành nghe Tiết Đồng trêu chọc cũng không tức giận, nói cười vui vẻ, "Sớm biết vậy tôi liền kêu Thẩm Thích, đảo lại chính là địa thần "7",đại thần đó nha, rất lợi hại, hơn nữa như vậy không còn cọ nhiệt nữa, là cọ núi lửa. "


Tiết Đồng cười ha ha, nữ sinh mỹ thuật thì bụm miệng cười, mặt khác bởi vì trò chơi bắt đầu, cho nên gương mặt người chơi bất giác trở nên nghiêm túc.


Chỉ có Lục Bích nhấp nhấp môi, xoay người nhấc vali lên lầu.


Hội trường dần dần vắng bóng người.


Thẩm Thanh Thành nhớ tới việc chọn phòng, xách theo rương hành lý phóng như bay, đi ở phía sau là thiếu niên quần yếm muốn mượn cơ hội để nói với cậu mình là Trần Cách , nhưng chỉ có thể mở miệng thở dốc, bất lực không thể nói nổi.


Thôi, chờ lát nữa rồi nói sau.


Game kinh dị phòng phát sóng trực tiếp, hiệu ứng đề cử trang đầu quả nhiên phi phàm, phòng phát sóng trực tiếp thuộc về Thẩm Thanh Thành người xem càng ngày càng nhiều.


[Nghe nói nơi này có Mỹ Nhân Khuynh Thành? Ta thật mong đợi! Ta thật mong đợi! ]


[A, ta có thể ra giá tiểu ca ca này ! ]


[Ơ, sao tiểu ca ca lại đi len lầu? Cậu ta đây là muốn đi đâu,đi ngược hướng rồi, mau quay lại! ]


[Rốt cuộc lại tới một con NPC.....mau khống chế bá chủ nghịch ngợm 23333]


[Aaa, tiểu ca ca kêu Mỹ Nhân, đây là một cái tên tuyệt thế thần tiên, awsl]


[Hướng đại thần "7". ]


[+1,đáng tiếc đại thần "7" đang đóng cửa phòng phát sóng trực tiếp, chỉ có thể dựa vào biên tập viên sau khi phó bản kết thúc tiến hành cắt nối biên tập, miễn cưỡng ngắm được hình bóng đại thần. ]


[Mẹ tôi, thật sự có đại thần "7"! ]


[Mau phụ ta, phụ ta bắt giữ đại thần ! ]


[ Vừa rồi đại thần "7" nhìn Mỹ Nhân? ]


[ Thẩm Thích? Ta cười chết mất, Mỹ Nhân trước mặt đại thần mà lại dám đùa giỡn đại thần như thế ! ]


[ Đẹp là sẽ tốt, cái này tôi đã học được hì hì~~ ]


[ Khó trách ta đến nay độc thân, hóa ra bởi vì ta không có đẹp, khó tính lại khô khan. ]


[ Hiện tại có thể nhảy nhót, ngay khi có người chết liền sợ hãi, càng sợ hãi lại càng mún xem ô ô ô , khủng du nữ hài tại tuyến hèn mọn. ]


[Thế khác ta, phó bản có đại thần mới dám xem. ]


[Mỹ Nhân vì cái gì muốn cũng người khác đổi phòng a? ]


[ Có phải hay không phát hiện cái gì? ]


[ Sắp bắt đầu có người chết phải không? Ta đã chuẩn bị tốt! ]


Làn đạn đi theo hướng trở nên nghiêm túc.


Lúc này Thẩm Thanh Thành đang đứng trước cửa một nam nhân giải thích ý định của mình.


Chung cư giáo viên có không ít phòng trống, phó chủ nhiệm Lưu Vương Ngọc hào phóng đem cả hai lầu ba và bốn cho bọn họ tùy ý lựa chọn, thế nhưng mỗi tầng lầu chỉ có một phòng tốt nhất.


Tổng cộng hai gian phòng, đều bị người chơi trước chọn trúng, mỗi người một gian.


Thẩm Thanh Thành vì hoàn thành nhiệm vụ mà sống 20 năm đầy khổ sở, lúc này giải thoát, cậu không muốn ủy khuất bản thân, cho nên tính toán cùng bọn họ thương lượng một chút.


Cậu trước tìm người nam , cũng chính là người hiện tại đứng trước mặt cậu, "Tiên sinh cảm thấy thế nào, tôi có thể bồi thường Dung ma ma ngân châm cho ngài. "


Nam nhân kiên cường thật sự:" Chẳng ra gì! "


Phanh một tiếng đem cửa đóng lại.


Đứng trước cửa, Thẩm Thanh Thành sờ sờ mũi, đi vòng lên lầu bốn, nhưng người nữ này thái độ so với người nam còn kém hơn, chỉ nghe tới Thẩm Thanh Thành muốn đổi phòng liền đem cửa nhanh đóng lại.


Cậu lắc đầu thở dài, các phòng khác đều giống nhau, Thẩm Thanh Thành không còn cách nào khác đành chọn căn phòng đối diện người phụ nữ, vào phòng rồi nghi hoặc suy nghĩ :" Dung ma ma ngân châm không tốt sao? "


Phòng ốc bày trí tương đối đơn giản, những vật dụng cơ bản đều có, giường, bàn, tủ quần áo, so với không gian cá nhân lúc đầu khá hơn nhiều, điều đáng tiếc duy nhất là không có toilet .


Hai cái phòng mà Thẩm Thanh Thành muốn đổi đến kia thì lại có.


Cậu ngồi xổm xuống mở vali, bên trong chỉ có đơn giản một ít quần áo, liền đem quần áo treo vào tủ đồ, lúc này mới xem xét nhiệm vụ.


"Phó bản chính thức B0072,nhiệm vụ phó bản tiến hành trung bình..."


" Mục tiêu :


Tìm ra chân tướng ẩn giấu của nhà trẻ Ngôi sao.
Sống sót trong 20 ngày.
Tùy ý hoàn thành một trong hai nhiệm vụ liền thông quan, thời hạn 20 ngày. "


" Hoan nghênh đi vào trò chơi kinh dị, chúc ngài chơi vui vẻ. "


Nhiệm vụ thứ hai rất dễ dàng.


Thẩm Thanh Thành nghĩ vậy, ngay sau đó nhận được một tin nhắn thông báo, là từ Trần Cách.


Thành lập tổ đội trước đó không cho phép họ nhận ra đối phương trong trò chơi, nhưng có thể sử dụng thiết bị cá nhân để liên lạc, và nhân số tổ đội cũng bị hạn chế.


Cậu đem thông báo click mở , bên trong chỉ có một câu:"Thẩm ca, người tên Ngô Hải kia chính là em."


Thật là một tiểu hài tử đơn thuần thiện lương, Thẩm Thanh Thành nghĩ thầm, nhấc tay phát ra hồi âm :"Mới vừa khen em thông minh, như thế nào bây giờ liền ngốc tiếp rồi?"


Bên kia rối rắm thật lâu, nội tâm Trần Cách hổ thẹn vì đã phát đi tin tức.


Cậu ta vốn không nên ngứa tay!


Trời vào mùa hè, ngày dài đêm ngắn, đếm giờ ăn cơm tối, mặt trời vẫn chưa lặng. Thẩm Thanh Thành ghét bỏ bên ngoài quá nóng, ở lì trong lòng cả buổi trưa chơi điện thoại, cậu ra ngoài khi trời đã hết nắng.


Cậu ở dưới lầu gặp Chu An An vừa đi ăn cơm về, chính là người chơi văn phòng tổ chức giới thiệu, Thẩm Thanh Thành chào hỏi :"Chào buổi tối."


Chu An An ngẩn người, mất tự nhiên đáp :"Chào buổi tối. "


Khi Thẩm Thanh Thành đi ngang qua nàng, "Người chơi buổi chiều thu thập tin tức,  phát hiện được rất nhiều nơi bị khóa kín, anh có thu hoạch được gì không. "


Thẩm Thanh Thành mờ mịt nhìn nàng, vô tôi nói :"Tôi ở phòng chơi game suốt. "


"Wow, có người nghĩ tay không moi chút tin tức nha! " Phía sau trở về Tiết Đồng cố ý nói lớn tiếng, hắn đi cùng nữ sinh nhu nhược Bạch Y.


Nghe thấy lời nói đầy ý trào phúng, Chu An An sắc mặt lạnh lùng, không chờ Thẩm Thanh Thành trả lời liền cất bước.


Tiết Đồng bước đến vỗ vỗ vai cậu :" Không có việc gì, không muốn nói thì đừng nói, nàng ta không phải tự nguyện trao đổi tin tức trước sao. Chính mình không mở miệng liền nghĩ người khác đem tin tức đưa đến tay nàng, nào có chuyện tốt như vậy. "


Thẩm Thanh Thành nhún vai thờ ơ, cậu là thật sự cả buổi chiều chơi di động, như thế nào ai cũng không tin.


Sau khi chơi game hơi mệt, Thẩm Thanh Thành cùng Tiết Đồng và Bạch Y chia tay, ăn xong cơm chiều liền về phòng nghỉ ngơi chốc lát, không bao lâu liền ngủ quên.


Nửa đêm, Thẩm Thanh Thành bị đánh thức bởi cơn ớn lạnh.


Thời tiết quá nóng, cậu mở điều hòa rồi đắp chăn ngủ, lúc này điều hòa đã ngừng chạy, nhưng nhiệt độ trong phòng so với khi bật điều hào còn muốn lạnh hơn.


Cậu nắm chặt chăn, nhịn không được run lên.


Ngoài cửa truyền đến thanh âm lộc cộc, như có người ở trên hành lang không ngừng đi qua đi lại, âm thanh vang vọng quanh hành lang, sâu kín khiến người ta phát run.


Thẩm Thanh Thành nhìn ra cửa sổ, bầu trời đầy trăng và sao, ánh trăng chiếu qua cửa sổ.


Aiz, này đã hơn nửa đêm, còn muốn để người ta ngủ không.


Ngoài cửa, chủ nhân tiếng bước chân tựa hồ biết có người tỉnh dậy, tiếng bước chân dừng lại trước phòng Thẩm Thanh Thành, một lúc sau : "Thẩm Mỹ Nhân."


Âm thanh này vang lên cùng với tiếng đạp cửa chậm chạp.


"Đông đông đông. "


Từng tiếng đập cửa nện vào trong tim cậu, làm người ta nhớ tới tay dính đầy máu đang chụp trên nắm cửa.


" Thẩm Mỹ Nhân. "


Thanh âm u oán lạnh cả người :" Là tôi, mở cửa..... "


"Không , tôi muốn đi ngủ. " Cậu lẩm bẩm nói.


Sau khi nói xong, cậu rút điều khiển dưới gối, hướng điều hòa tăng chút nhiệt độ, nắm chặt chăn trở mình, thực nhanh lại ngủ say.


Một đêm qua đi.


Ngày hôm sau Thẩm Thanh Thành là bị nóng mà tỉnh, cạu cảm thấy bản thân sắp bị nướng chín, mơ mơ màng màng mà sờ mồ hôi thấm đẫm áo, ngay sau đó đã bị tiếng hét chói tai làm giật mình.


" Aaa! Chết người! "


Tác giả có lời muốn nói :


Thẩm Thanh Thành : Wow, dịch vụ đánh thức này thật là độc đáo~ (⌒▽⌒)


Editor có lời muốn nói :


Chương này trên Tấn Giang tác giả có chỉnh sửa lại, vì vậy bạn nào đọc QT thấy hơi khác cũng đừng thắc mắc nghen. Mình edit song song hai nơi thì thấy tác giả chỉnh sửa cũng không làm thay đổi nhiều nội dung chương.