Cây Kiếm Của Kẻ Cướp Biển

Chương 41: Phiền phức tới cửa




"Chuyện đó...". Sau một hồi lâu, Hạ Nặc từ chối. Đôi mắt nhỏ của Sơn Trì đột nhiên lóe sáng, xoa xoa bàn tay nhỏ và mong đợi câu trả lời: "Vâng... có được không?"

"Được không cái gì chứ, mau ngủ đi!". Hạ Nặc trợn trừng mắt, tức giận nói, sau đó ngáp ngáp rồi nằm xuống. Cậu ta nói: "Toàn suy nghĩ lung tung, ta đâu muốn trở thành một kiếm sĩ, ta muốn trở thành đầu bếp vĩ đại nhất. Vả lại ta là người độc thân, dắt theo một đứa trẻ như có gia đình rồi vậy?"

"Là ý gì chứ?" Sơn Trì sửng sốt, muốn mở miệng hỏi gì đó, nhưng thấy Hạ Nặc nằm vật xuống giường duỗi thẳng tay chân "Này, tự xem đi."

Sơn Trì liếc nhìn cậu ta với ánh mắt khó hiểu, nhưng cuối cùng lại tập trung sự chú ý vào bàn tay của Hạ Nặc, cả người sững sờ.

"Đây... đây là..."

Đây là một đôi tay trắng nõn thon dài, không có chút thịt dư nào, xương ngón tay nổi lên, thoạt nhìn thật cường tráng uy lực. Đồng thời, cũng có thể thấy rằng chủ nhân của bàn tay thường chú ý đến việc chăm sóc da, nhưng giữa những khớp ngón tay, vẫn có nhiều vết chai, đặc biệt là ở gần ngón trỏ, cũng có những kẽ hở và vết nứt. Có vẻ chỉ cần hoạt động mạnh một chút, là sẽ có máu chảy ra.

Thoạt nhìn thấy mà giật mình.

Lúc này, tiếng nói của Hạ Nặc cũng vang lên bên tai. "Nghe này, nhóc con, vì ước mơ của ngươi là trở thành đầu bếp số một thế giới, nhưng ngươi phải suy nghĩ kĩ trước khi luyện kiếm. Cần một đôi tay nhanh nhẹn và đôi tai nhạy bén. Bàn tay cũng là một trong những điều quý giá nhất đối với đầu bếp. Nên nếu ngươi không ngại luyện kiếm, có thể đi theo ta. "

"Ta...". Một sự do dự toát ra trên khuôn mặt cậu bé, ánh mắt đầy bối rối.

"Thế nào, có phải rất khó xử không?" Hạ Nặc nói với cậu bé đang ngồi đối diện, quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào anh ta. Sau đó, vẫn dùng chất giọng lười biếng nói tiếp: "Thế gian này không có chuyện gì là vẹn toàn cả, muốn thành công, phải trả giá bằng rất nhiều nỗ lực, theo ta thấy, tiểu tử ngươi đầy nghị lực, nhưng không thích hợp để luyện kiếm đâu. Hãy theo lão già học nấu ăn đi."

"Không!"

Khi nghe thấy lời từ chối, Sơn Trì gần như phản đối lại ngay trong tiềm thức.kích động đứng dậy, nhưng lại bị Hạ Nặc lôi nằm xuống. Chạm vào cái mũ và trở mình. Cậu ta xoa đầu cậu bé nói: "Thật là ồn ào, nếu thực sự muốn học kiếm thuật. Thì đi tìm lão già Triết Phổ đi. Đừng nhìn ông ta không có chân mà khinh thường. Ta không muốn dạy ngươi. Đêm khuya, đừng lộn xộn nữa, nhanh lên cho ta còn ngủ! "

Giọng điệu nghiêm khắc, giống như cha mẹ của những đứa trẻ ở nhà khi bắt trẻ con đi ngủ, Sơn Trì sợ hãi và run rẩy, vội vàng co rúm lại trên giường, chỉ dám nói "dạ" và không dám nhúc nhích.

Hạ Nặc nằm hẳn xuống, hai tay kê sau đầu và từ từ nhắm mắt lại.

Lần này, mọi thứ trong căn phòng tối trở lại im lặng.

Sau khi lật qua lật lại đổi nhiều tư thế khác nhau, sau một hồi lâu giả ngủ, Sơn Trì vẫn không thể ngủ được và lén lút nhìn Hạ Nặc. Thấy rằng cậu ta dường như đang ngủ, phát ra tiếng ngáy, tức giận muốn đánh nhưng không dám, bèn lấy gối che đầu và tai.

Đêm mùa thu hơi lạnh, thỉnh thoảng có một cơn gió lạnh thổi qua cửa sổ, làm cho cơ thể ớn lạnh, Sơn Trì muốn cởi chiếc mũ bị buộc chặt trên đầu xuống, nhưng khi tay vừa chạm vào nó, cảm thấy vải nhung mềm mại, nó ấm áp lạ thường, liền bỏ ý tưởng đó, quấn chăn và ngủ một cách ngon lành.

Trong một thời gian ngắn, một tiếng ngáy nhỏ vang lên, đồng thời, âm thanh ngáy lúc nãy ngày càng nhỏ hơn, và cuối cùng, một tiếng cười khúc khích vang lên trong vô thức, rồi nó dừng hẳn.

Đêm qua nhanh, trời lại sáng.

Mặt trời chiếu qua cửa sổ và rọi xuống giường, chiếu ánh sáng vào trong phòng. Khi nhiệt độ tăng dần, Sơn Trì trên giường cuối cùng cũng bị đánh thức. Sau khi ngáp vài cái, câu ta mở chăn và trèo ra khỏi giường.

"Mọi người đâu rồi nhỉ?"

Nhìn xung quanh, trống rỗng Sơn Trì không nhịn được cau mày, đứng một chỗ suy nghĩ một chút rồi đẩy cửa và đi ra ngoài.

Hành lang, cầu thang, hội trường... Cả quãng đường từ tầng hai xuống tầng một, không thấy một bóng người, cả Hạ Nặc và Triết Phổ đều không nhìn thấy, Sơn Trì gãi gãi đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên bối rối liền đứng dậy đi.

Khi đến gần hội trường, có một âm thanh lạ nghe như tiếng động từ bếp. Ngay lúc đó, một mùi thơm như của trứng tỏa ra nồng nàn. Sơn Trì vội vã chạy vào, nghiến răng và đẩy cánh cửa sắt lớn của bếp ra.

A!

Âm thanh của dầu trong chiếc chảo đột nhiên ùa vào tai, khói bếp mờ nhạt bay quanh trần bếp.

Trong làn khói, một hình bóng hơi mờ đang đứng ở bàn với một chiếc tạp dề. Khéo léo xào các món ăn trong chảo.

Dường như nhận thấy tiếng động ở cửa. Người đó quay lại và để lộ một khuôn mặt thanh tú, tóc đen, đó là Hạ Nặc.

Nhìn thấy Sơn Trì, cậu ta nói: "Dậy rồi sao, vừa lúc đồ ăn sáng đã làm xong, rửa mặt đi rồi ăn cơm."

"Hạ Nặc... Hạ Nặc đại ca."

Sơn Trì nhìn vào chàng trai trẻ đẹp trai trước mặt, bừng tỉnh sau một hồi lâu "Tại sao anh lại làm điểm tâm, lão già đâu?"

"Triết Phổ đại thúc?"

Hạ Nặc khẽ cau mày và lắc đầu. "Không biết, hình như đã ra ngoài vào sáng sớm, đến giờ chưa trở về. Ngay lúc các nguyên liệu trong bếp đã đầy đủ, ngay khi ta thức dậy sớm, ta đã chuẩn bị bữa sáng.

Nói đến đây, cậu ta liếc mắt qua chảo dầu, nhìn thấy màu của món ăn đã gần chín. Cậu ta rắc một chút muối và một ít đường lên đó, sau khi chiên lại một lần nữa, cậu ta cho ra dĩa đã chuẩn bị từ trước.

Mùi hương thơm ngát theo làn gió của cửa sổ thổi vào mũi. Sơn Trì theo bản năng nuốt nước miếng, ngầng đầu nhìn lên thì thấy một đĩa rau xanh màu xanh lá cây xuất hiện trước mặt. Nó được chấm với sốt thịt băm mịn trông khá hấp dẫn.

Cậu ta lấy một miếng bánh mì từ tủ lạnh bên cạnh và cắt nó thành từng miếng để cho bơ vào. Hạ Nặc xếp nó xung quanh dĩa rau. Trên bàn, có hai đĩa trắng khác vừa ra khỏi chảo là trứng chiên bơ mềm xốp.

Nhìn thấy ánh mắt Sơn Trì, thấy cậu ta còn đang ngẩn ngơ nhìn mình. Hạ Nặc không thể không liếc nhìn cậu ta, thở dài giận dữ nói: "Ngươi đang làm gì, nhanh rửa tay đi, định chờ đến khi đồ ăn nguội hết sao. "

"Ừm!"

Sơn Trì nhanh chóng gật đầu và quay lại cầu thang. Chỉ có hai nhà vệ sinh ở tầng một. Phòng tắm thì ở tầng hai. Nếu muốn rửa mặt, đương nhiên phải quay lại trên đó.

Tuy nhiên, vào thời điểm này, với âm thanh keng keng vang lên, thì cánh cửa đóng kín của nhà hàng đột nhiên bị mở, Sơn Trì dừng lại và quay lại nhìn phía ánh sáng. Triết Phổ buồn rầu xuất hiện ở cửa.