Cây Nấm Nhỏ

Quyển 1 - Chương 9: “Giá cả bao nhiêu tùy ông chủ Shaw.”




– Không phải đâu, – An Chiết tiếp tục lùi về sau một bước, lưng áp lên tấm bạt nhựa – em đi nhầm thôi.

– Đi nhầm ư? – Người con gái nói – Tầng hai là sòng bạc đốt tiền đấy, cưng định đến chỗ nào?

Ngón trỏ và ngón giữa tay phải của nàng kẹp một điếu thuốc, nàng đưa lên bờ môi đỏ mọng rít một hơi, cười híp mắt bảo:

– Cẩn thẩn kẻo thua sạch nha.

An Chiết dáo dác ngó chung quanh, nhưng cậu chẳng tài nào thoát nổi khi bị người con gái dồn vào góc tường, coi bộ cô nàng xinh đẹp này còn rắc rối hơn cả lũ quái vật dưới Vực Thẳm nữa.

– Đừng sợ, – Nàng phả ra làn khói trắng xóa, đoạn nói – chị không ăn thịt cưng đâu.

An Chiết hỏi:

– Vậy chị tránh ra cho em đi được không?

Người con gái mỉm cười.

– Đi ư? – Nàng nhướng mày – Kẻ cùng đường bí lối mới mò đến tầng ba, cưng còn đi được chỗ nào mà đòi đi?

Dứt lời, nàng bèn ôm vai An Chiết kéo cậu đến đằng trước: – Bị chỗ này dọa hửm? Cưng không cần ở đây đâu, chị tặng cưng một căn buồng rộng rãi.

– Em cảm ơn, – An Chiết cúi đầu đáp – nhưng em đi nhầm thật.

– Gì?

– Em chỉ muốn tìm công việc bình thường thôi – Cậu giải thích – Kế đó có bạn nam chỉ em xuống tầng hầm thứ ba.

– Ở chợ đen ấy, chỉ có mỗi tầng một phía trên là gặp được người – Người con gái nghe cậu kể xong thì chớp mắt, một ánh mắt mù sương – Ngay cả điều này mà cưng cũng không biết ư?

An Chiết trả lời:

– Giờ em biết rồi.

Cậu còn biết “khu chợ tự do” trong “Sổ tay Căn cứ” thường được gọi là chợ đen.

– Pháp luật căn cứ không bảo vệ chợ đen đâu. – Người con gái tựa hờ lên vách tường hút thuốc, nàng chẳng hãm chặt An Chiết vào góc nữa, mà là né ra một khoảng. An Chiết cứ ngỡ rằng đây là tín hiệu thả cậu đi, vừa cất bước toan xông ra ngoài, bỗng trông thấy hai gã trai áo đen vạm vỡ xuất hiện ở sau lưng nàng, kẻ đứng bên trái kẻ đứng bên phải, chặn kín mọi đường cậu đi.

– Không ai đặt chân đến tầng thứ ba mà được phép ra ngoài cả, – Giọng người con gái chẳng còn ngọt ngào bùi tai nữa, thay vào đó là lạnh lẽo tột cùng – tuy nhiên, coi như cậu may mắn.

An Chiết ngẩng đầu nhìn nàng.

– Cho cậu một cơ hội, – Nàng bảo – xưởng của ông chủ Shaw có vẻ đang thiếu thợ, nếu ông ta muốn cậu, cậu hãy theo ông ta, nếu ông ta không muốn cậu…

Nàng im lặng phút chốc, xoay lưng rẽ sang lối khác:

– Tới đây.

An Chiết đứng tại chỗ suy ngẫm ba giây, quyết định đi vào lối sâu hút nọ với nàng.

Hàng tá căn buồng xây san sát nhau, cậu cứ như đang rảo bước trong mê cung tổ ong, ánh đèn ngày một tù mù. Sau cùng, tại điểm cụt của không gian này, có cánh cửa xuất hiện trên vách tường xám tro.

Người con gái nhấc tay gõ cửa:

– Ông chủ Shaw ới, nhận đơn mới nè.

Cánh cửa rít cọt kẹt, nó dần hé ra.

Ấy là một lão già bận đồ đen có mái tóc bạc phơ, cổ áo thắt cái nơ nhỏ. Ông nheo mắt ngó người con gái:

– Khách quý Doussay đây mà.

Người con gái phì cười, nàng hút nốt điếu thuốc đoạn dí nó lên tường:

– Tôi có chuyện cần tìm ông.

– Đơn như nào? – Lão già được gọi là “Ông chủ Shaw” thoáng liếc nàng, đoạn ngoảnh sang quan sát An Chiết.

Người con gái ấy, tức Doussay đặt khuỷu tay lên bả vai An Chiết:

– Không lớn lắm đâu, chỉ hơi khó làm thôi, tôi sợ ông không đồng ý nên chuẩn bị quà gặp mặt cho ông này. Nghe bảo thợ học việc của ông nát rượu nên ngỏm rồi, đang tìm người thay thế phỏng? Đàn bà ông chê xấu, đàn ông ông chê đần, vậy dòm thử nhóc tì nhà tôi sao nào?

Con ngươi lam xám của ông chủ Shaw ngó nghiêng, đoạn dừng nơi An Chiết:

– Trông có vẻ nghe lời.

– Thì nghe lời thật mà, – Doussay hẩy tóc – tôi đã chắc mẩm ông chủ Shaw sẽ thích ngay khi vừa gặp thằng nhóc rồi.

Ông chủ Shaw nhếch mép. Kế đấy ông bảo An Chiết:

– Giơ tay ra, để tôi xem thử.

An Chiết giơ tay, ngón tay cậu nhỏ nhắn trắng nõn, hơi nhuốm màu hồng phấn.

– Ê Doussay, cô tìm được nó ở đâu? – Ông chủ Shaw nghi ngờ – Đứa nhỏ kiểu này sao lại cam lòng chịu xuống tầng ba chứ.

Doussay trả lời:

– Lừa tới đấy.

An Chiết: …

Chợt nghe ông chủ Shaw bảo cậu rằng:

– Nắm tay lại, chậm thôi.

An Chiết bèn nắm năm ngón tay lại thật từ từ.

Ông chủ Shaw nói:

– Thêm lần nữa, chậm hơn ban nãy.

An Chiết giảm tốc độ.

– Chậm hơn tí nữa.

Đến cuối cùng, An Chiết đã giảm tốc độ đến mức mắt thường khó nhìn thấy nổi, mặc dầu chẳng hiểu cớ sao ông chủ Shaw lại bắt mình làm như vậy, nhưng với cậu mà nói chuyện này chẳng khó khăn gì. Lúc cậu còn sống dưới hình dạng nấm, cậu cần kiểm soát hàng ngàn hàng vạn sợi nấm nhỏ xíu cùng lúc, mà bây giờ chỉ có độc năm ngón tay người thôi.

Thực hiện xong, ngay cả Doussay cũng ngoài sang.

– Ông chủ Shaw, ông nhặt được kho báu rồi – Nàng lại châm một điếu thuốc, thốt lên – Tay thằng nhóc khéo còn vững hơn thợ cũ của ông đấy.

Ông chủ Shaw nhìn bàn tay cậu, cười ha hả đáp:

– Để tôi dùng thử dăm hôm, dùng ổn thì tôi nhận.

Doussay nhắc nhở:

– Ông nhớ trả thù lao cho nó đấy.

Ông chủ Shaw nói:

– Chuyện nhỏ.

An Chiết khẽ chau mày, đúng là cậu cần tiền thật, song cậu cứ dự cảm mình gặp nguy hiểm khi nghe cái câu “Dùng ổn” đó.

– Nào nào đừng sợ, dù ông chủ Shaw quả tình chả phải kẻ tốt lành gì – Doussay có vẻ nhìn thấu sự lo lắng của cậu, vỗ bờ vai cậu – Nhưng ngón nghề của ông ta được giá lắm.

– Tôi không phải kẻ tốt lành ư? – Ông chủ Shaw cười khinh bỉ – Tôi là kẻ tốt nhất trong cái căn cứ này.

Dứt lời, ông bèn quay sang nói với An Chiết:

– Cậu cứ đi tham quan tiệm trước, tôi cần bàn việc riêng với con mụ điên này.

Ai bảo gì An Chiết cũng nghe lời, cậu ngoảnh đầu ngắm kệ hàng gần nhất… Có vài chiếc lọ hình thù dị hợm đựng đầy chất lỏng hoặc chất rắn, thân lọ in hình cơ thể trần truồng. Đi sâu vào trong hơn, là dăm ba loại sách báo có bìa in hình tương tự… Thú thực thì cậu có biết đến mấy món đồ kiểu này, bởi nguyên nhân lớn nhất khiến chi nhánh An Trạch thường nộp bản thảo ngày trước ngừng hoạt động là do không ai đoái hoài tới sách báo căn cứ phát hành nữa, mà sách khiêu dâm do chợ đen in lậu lại kiếm bộn tiền.

Dưới kệ hàng, thuốc lá đầy ứ trong ngăn kéo thủy tinh, đống thiết bị và USB thì đặt trong ngăn kéo khác bên cạnh. Bấy giờ, tiếng trò chuyện thoáng vọng đến từ chỗ ông chủ Shaw.

– Oắt con trông được phết, quý cô Doussay nổi tiếng rán sành ra mỡ bỗng dưng biếu tôi một món quá giá trị, đơn hàng lần này nhất định không đơn giản – Chỗ ông chủ Shaw đứng láng máng âm thanh bật lửa, độ dày khói mù trong tiệm tăng lên gấp bội.

– Tôi chỉ tiện tay nhặt nó về thôi, – Doussay cười giả lả – tuy nhiên thứ muốn nhờ ông chủ Shaw làm, thì đúng là không đơn giản thật.

– Sao cũng được, – Giọng điệu ông chủ Shaw thờ ơ – miễn là đủ tiền.

– Chưa chắc ông dám làm đâu nha – Doussay thờ ơ bật thốt.

Ông chủ Shaw xẵng giọng:

– Chỉ cần cô đưa nhiều tiền hơn, tôi sẽ dám.

Doussay nở nụ cười giễu cợt, xổ ra ba từ.

– Thẩm phán giả, – Nàng hỏi – ông chủ Shaw dám làm chứ?

An Chiết sửng sốt, cậu chẳng hiểu ba từ thẩm phán giả này có liên quan gì đến hai con người sống trong chợ đen đó.

Mà phía ông chủ Shaw cũng lặng thinh như tờ.

Cuối cùng, ông đáp:

– Lí do tôi chỉ làm người chết mà không làm người sống, là vì sợ sinh rắc rối, cô muốn hại tôi gặp rắc rối to nhất.

– Chẳng giấu gì ông, tôi có nhỏ bạn yêu chàng thượng tá ấy điên cuồng, thị cứ nằng nặc đòi đặt làm ngài ấy – Doussay đáp – Ông cũng biết trong vòng ba mét xung quanh thẩm phán giả, không ai dám bén mảng đến cả mà. Hết cách rồi, đành mua tạm đồ giả ở chỗ ông thôi. Đặt chơi trong nhà, hứa không gây rắc rối đâu. Giá cả bao nhiêu tùy ông chủ Shaw.

Ông chủ Shaw chỉ cười, chưa đáp lời nào. Đồng thời lúc này, An Chiết rù rì mò vào trong cửa tiệm.

Mới nhấc một bước, cậu chợt đá trúng vật gì đó.

Cậu cúi đầu, phát hiện có một cánh tay người trắng hếu nằm lăn lốc trên sàn xi măng. Nom tình trạng, thì hẳn là vừa đứt lìa, nhưng chỗ đứt lại sạch sẽ trơn nhẵn, chả thấy máu đâu.

An Chiết ngồi xổm xuống, chọc chọc làn da của cánh tay nọ, mềm phết, giống tay người, hiềm nỗi không phải đâu.

Vì đây là một cánh tay giả.

Cậu bèn thôi tìm tòi, đứng bật dậy. Mà vừa đứng dậy, lại chạm mắt một kẻ ở trong tủ kính ngay. Dưới ánh đèn nhá nhem, đôi mắt đen kịt ấy nhìn đăm đăm vào cậu, nửa cơ thể biến mất trong bóng đêm nom hơi hãi.

An Chiết và anh ta trừng nhau thật lâu, chừng ba phút sau, cậu vẫn chưa thấy đối phương hít thở lần nào.

Có lẽ cũng giống với cánh tay giả nọ, đây là một con rối, cậu nghĩ bụng.

– Sợ à? – Giọng ông chủ Shaw bỗng vang lên từ sau lưng.

An Chiết trả lời:

– Không ạ.

Ông chủ Shaw:

– Giống chứ?

An Chiết:

– Giống ạ.

Chợt nghe ông chủ Shaw cất điệu cười khục khặc, ông bấm công tắc bên cạnh, ngọn đèn nơi đây sáng tỏ hơn hẳn.

Cuối cùng An Chiết cũng trông rõ diện mạo chàng trai trong tủ kính rồi. Đấy là một chàng trai sở hữu ngũ quan thanh thoát xinh đẹp, vóc dáng thon thả gầy nhẳng, bận bộ đồ màu đen sẫm, đèn rọi xuống khuôn mặt anh ta, đoạn hắt ra thứ ánh sáng trắng phau, vô cớ tôn thêm chút lạnh lẽo thấu xương.

– Thủ lĩnh của đội lính đánh thuê AR137, Hubbard, cậu từng nghe tên gã chưa? – Ông chủ Shaw hỏi.

An Chiết lặng thinh, trong buồng chỉ còn mỗi giọng ông chủ Shaw vang hoài:

– Một trong những tên lính giỏi nhất tốp lính đánh thuê, gã dẫn đội đi đến khu vực có mức độ nguy hiểm năm sao, mà chả khác gì đi phượt cả, gã giàu lắm đúng không nào?

An Chiết:

– Dạ đúng.

Cậu biết mang vật tư ở vùng ngoài về có thể đổi sang tiền tệ của căn cứ tại Trạm Cung cấp Quân đội, những tay lính đánh thuê giỏi giang sẽ chẳng bao giờ thiếu tiền.

Ông chủ Shaw chỉ trỏ kẻ đứng trong tủ kính:

– Cái cậu này là đội phó của gã, bạn thân từ tấm bé, về sau lớn lên thì làm lính đánh thuê chung đơn vị, tình bạn sống chết có nhau những hai mươi mấy năm trời. Ngặt nỗi đợt trước ra vùng ngoài thì bỏ mạng rồi, chẳng còn sót tí xác vụn nào, thảm tệ.

Nói đến đây ông chủ Shaw chợt phì cười, tiếp tục cất tiếng:

– Sau khi cậu ta chết tầm ba tháng, Hubbard tìm tới tôi. Trông gã cứ như cái xác không hồn, trút hơn phân nửa tài sản chỉ để đặt làm người này, yêu cầu không được khác dù chỉ một sợi tóc.

– Còn tôi ấy à, dĩ nhiên là đếch dám làm hàng lỗi rồi, trừ việc nó không phải người sống ra thì giống hệt từng li – Ông chủ Shaw thở dài – Suy cho cùng gã cần phải ngắm một con rối như vậy để oằn mình sống tiếp quãng đời còn lại mà.

– Trước kia tôi chỉ làm nó với mục đích giúp người ta mua vui, là búp bê tình dục ấy. Sau đấy họ nghĩ rằng tôi làm giống người thật quá… Tỉ lệ tử vong bên ngoài càng cao, kẻ ở lại càng dễ phát điên, tài nghệ của tôi cứ theo đó mà đáng giá tiền thôi – Ông chủ Shaw vỗ vai cậu bôm bốp – Cậu học nghề từ tôi cho tử tế, ráng sống mười năm nữa sẽ giàu hơn tất thảy lính đánh thuê.

An Chiết nhìn ông, cậu sực nhớ đến cuộc đối thoại giữa ông và Doussay, đoạn hỏi:

– Vậy ông định làm thẩm phán giả ư?

– Làm chứ, can gì mà không làm? – Ông chủ Shaw cười phá lên – Quý ngài thẩm phán giả bận giết người rồi, đời nào thèm quan tâm mấy chuyện vớ vẩn này.