Cây Nấm Nhỏ

Quyển 2 - Chương 47: “Quan hệ giữa các cậu phức tạp thật nhỉ.”




Thành phố ngầm.

Nửa bộ phận trên của cực từ nhân tạo đứng sừng sững trên mặt đất trống trải. Ở khoảnh đất ngập ngụa cát vàng, nó tựa như một phần bia mộ hùng vĩ.

Nơi này sở hữu vị trí rất đắc địa, chung quanh đều có rặng non cao ngăn trở bão táp và luồng khí lạnh, chính giữa là đồng bằng thẳng băng rộng thoáng, cấu trúc địa chất ổn định kiên cố đủ để gánh vác các công trình quân sự ngầm đầy kì diệu. Diện tích cùng lượng chứa của thành phố ngầm có thể sánh ngang với một thành phố lớn vào thời kì đỉnh cao của nhân loại.

Thuở ban đầu, cái thuở mà bốn căn cứ loài người vừa mới hình thành, ai đó từng tiên đoán rằng, nếu như có một ngày loài người không còn chống chọi nổi nữa, thì căn cứ thành phố ngầm chắc chắn sẽ là nơi sụp đổ cuối cùng. Mà giờ đây, khắp vùng đồng bằng mênh mang này nhoe nhoét vết máu. Quái vật, dị chủng, loài người, trên vũng máu là tứ chi đứt lìa, tay gãy, cùng xác vũ khí hạng nặng.

Một chiếc máy bay chiến đấu đen nhánh vụt qua cực nhanh, nó thả vài quả bom đương lượng lớn, tiếng nổ nặng nề dội lên, tiếng quái vật hộc rống nom inh tai tột độ, nhưng thấm thoắt chúng đã chìm nghỉm trong biển khói lửa ngùn ngụt.

Máy bay chiến đấu cất cao, lượn vòng vững vàng trên bầu trời, Lục Phong cầm bộ đàm báo cáo:

– Đã quét sạch quái vật trên mặt đất.

Ngồi cạnh anh là Hubbard, gã đội trưởng đội lính đánh thuê nức tiếng ở ngoại thành này quan sát đường hầm vào thành phố ngầm, đoạn bảo:

– Phía trong khó xử lí phết đấy.

Lục Phong cũng nhìn sang nơi đó, anh chẳng trả lời, ngầm thừa nhận quan điểm của Hubbard. Mấy ngày qua anh và gã đội trưởng này phải hợp tác chỉ huy chiến đấu trên không, họ đã trở thành cộng sự ăn ý. Huống chi họ vốn là những người thuộc tiền tuyến đi sâu vào Vực Thẳm nhất, chẳng ai hiểu rõ lực sát thương cùng tập tính của lũ quái vật bằng họ cả.

Thành phố ngầm dễ phòng thủ và khó tấn công – nó là một thành trì cực kì mạnh mẽ và an toàn, đồng thời vị trí địa lí vốn có ưu thế chống lại bức xạ. Song cấu trúc của nó cũng được phán định rằng một khi bị dị chủng phá tan, hiển nhiên bên trong chính là bãi chiến trường loạn lạc.

Và bây giờ nó đã bị phá tan.

– Thứ mà họ thiếu nhất chính là hỏa lực, tỉ lệ sinh sản không đáp ứng đủ chỉ tiêu, thiếu binh lính, chỉ còn cách tăng cường tiêu hao vũ trang. Tiêu hao quá nhiều trước thời hạn, hiện tại hết cách phòng thủ hiệu quả rồi – Cặp mắt tựa chim ưng của Hubbard hơi nheo lại – Chúng ta mang theo nhiều tài nguyên, tới cũng kịp thời, coi như có thể nắm phần thắng.

Ngay lúc này, trong bộ đàm văng vẳng âm thanh.

– Thành phố ngầm xin cảm ơn sự trợ giúp hào hiệp của các anh, – Giọng nhân viên trực tổng đài run rẩy – nhưng mà, xuất phát từ nguyên tắc đạo đức, chúng tôi nhất định phải cho đồng bào căn cứ phương Bắc hay tin: hiện nay trong căn cứ đã chẳng quan sát được tình trạng truyền nhiễm khi không tiếp xúc nữa rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể diễn ra việc truyền nhiễm bất ngờ…

– Căn cứ phương Bắc nghe rõ, – Lục Phong dứt khoát ngắt lời nhân viên trực tổng đài – xin hãy chuẩn bị tiếp ứng dưới mặt đất.

Lông mày Hubbard xoắn chặt.

Lục Phong bảo:

– Đội bay tạm thời giữ vững, tôi sẽ dẫn người xuống dưới ngay.

– Để tôi đi – Hubbard bảo – Nghe thế là biết tỏng trong đó còn nguy hiểm hơn chúng ta nghĩ nhiều, xuống đó khéo về chả nổi đâu.

– Anh không có nghĩa vụ phải thực hiện việc này.

– Nhưng tôi chẳng có điều gì vướng bận cả.

Lục Phong bâng quơ đáp:

– Tôi cũng không có.

Hubbard phì cười, hỏi vặn lại:

– Không có thật ư?

Lục Phong nhìn thẳng vào gã, trong đôi mắt xanh lạnh nhạt chẳng tỏ rõ bất kì cảm xúc nào, tuy nhiên lần này anh không nói gì hết.

– Thi thoảng cậu lại ngó ra ngoài cửa sổ, hễ ngó là ngó cả buổi trời – Hubbard bảo.

– Tôi bỏ lại một người ở căn cứ, – Lục Phong khoanh tay tựa bên cửa sổ – cậu ta có đeo một chiếc vỏ đạn tôi dùng để giết người.

– Cậu đã giết ai của cậu ta vậy?

Lục Phong chẳng trả lời.

– Nếu nói thế, thì cậu với cậu ta là kẻ thù rồi – Hubbard dứt lời, bỗng sực nhớ tới điều gì – Tôi từng gặp một thằng bé con cầm vỏ đạn của cậu, hỏi liệu tôi có biết nguồn gốc của nó không.

Lục Phong hơi nhoẻn miệng.

Hubbard đáp:

– Quan hệ giữa các cậu phức tạp thật nhỉ.

– Có lẽ vậy, – Lục Phong bước ra ngoài – quan hệ giữa tôi và bất kì ai cũng phức tạp hết.

Giọng anh đầy ắp sự dửng dưng, nói với phi công rằng:

– Chuẩn bị lao xuống.

Lần này Hubbard chẳng hề ngăn cản, gã dõi theo bóng lưng Lục Phong, tuồng như suy tư về điều gì đó.

Đội bay đáp xuống mặt đất tại chân trời phía tây mênh mang, nơi bóng chiều chạng vạng đỏ ối rọi muôn chốn, khoang cửa mở ra, Lục Phong nhảy xuống PL1109, anh sải bước tới tòa thành trẩy dài dưới lòng đất, hiện đương ngập trong vũng máu.

***

Căn cứ phương Bắc.

Giây phút sắp áp thẻ ID lên máy quét, An Chiết chợt nghe thấy tiếng bước chân vọng từ đằng sau, cậu ngoảnh đầu, là binh lính tuần tra theo thường lệ, do một quan thẩm phán quen mặt dẫn đầu.

Quan thẩm phán nọ thấy cậu bèn hỏi:

– Sao cậu lại ở đây?

An Chiết thoáng rủ mắt đáp:

– Lấy đồ hộ Tiến sĩ Gheer thôi ạ.

– Tiến sĩ vẫn còn làm nghiên cứu hả? – Quan thẩm phán hỏi.

An Chiết khẽ ò một tiếng, không nói gì nữa, quan thẩm phán nọ cũng chẳng hỏi thêm mà chỉ dặn dò rằng:

– Nhớ về sớm tí, hôm nay quân đội có việc.

An Chiết đáp:

– Cảm ơn ngài ạ.

Kế đó bọn họ bèn lướt qua, An Chiết thở phào nhẹ nhõm, đoạn đặt thẻ ID lên máy quét, may thay hệ thống gác cổng vẫn chưa ngừng hoạt động, lách cách – khóa cửa mở ra.

An Chiết đẩy cửa bước vào, trục cửa rít ken két do sự ma sát, sau khi đi vào cậu bèn nhanh chóng khóa cửa lại. Trong ngọn đèn bảng lảng, bóng của các cỗ máy to tướng chông chênh, giữa căn phòng, có cái bể thủy tinh hình trụ tròn đang đứng lặng ở đấy. Dưới bể thủy tinh le lói thứ luồng sáng nhạt nhòa, một loạt bọt khí xuất hiện và bốc lên từ chỗ đó.

An Chiết nín thở, cậu đã chuẩn bị tâm lí cho tình huống xấu nhất trước khi mở cánh cửa ấy ra rồi, nào là bị bắt, bào tử bị đổi chỗ, có kẻ khác ở trong phòng thí nghiệm… Vào khoảnh khắc này đây, trái tim cậu hoàn toàn hẫng mất vài nhịp.

…Tới tận khi cậu lướt mắt qua bể thủy tinh, lướt mắt qua dịch nuôi cấy xanh nhạt, trông thấy cục bông màu trắng lơ lửng bơ vơ giữa bể thủy tinh.

An Chiết thở hực lên, cậu nhoẻn miệng cười, trái tim đập rộn ràng, cậu muốn nhào đến ngay lập tức, song lại gần như không nhúc nhích nổi vì cảm xúc bị dao động quá khích. Trong thứ chất lỏng được soi sáng bởi ánh đèn nhá nhem, cục bông bé bỏng trắng phau nọ nom cứ như đang trôi nổi nơi đáy biển sâu. An Chiết đứng nhìn nó mà chẳng hề chớp mắt.

Ngay lúc này, cậu phát hiện bào tử vốn mải chao nhẹ hơi khựng lại, kế tiếp sợi nấm đột ngột bung xòe – hoặc tả là “nổ tung” thì chính xác hơn.

Kế đấy… nó lao tới chỗ cậu bằng tốc độ không hề chậm tí nào, tiếp theo bất chợt dừng trước mặt kính, hình như là va trúng rồi.

An Chiết cuống quýt chạy đến bể thủy tinh, đặt tay lên đó, áp cả tấm thân lên mặt kính.

Bào tử của cậu cũng áp bẹp lên mặt kính, sợi nấm rụt rè chạm vào cậu thông qua lớp kính, động tác ấy rõ ràng thể hiện nó muốn gần cậu thêm chút đỉnh.

An Chiết kìm lòng chẳng đặng bật cười, khi ở cạnh Lục Phong, cục bào tử này cứ y hệt không trông thấy cậu vậy, mà hiện tại thì lại nhận ra cậu cơ đấy. Cậu ghen tị chớp chớp mắt, nhìn bào tử vươn sợi nấm yếu ớt nhỏ xíu đến chỗ mình, rồi lại bị lớp kính ngăn cản, nó đành gắng sức chúi đến mạnh hơn, gần như ép bẹp thành miếng bánh kếp màu trắng trong bể thủy tinh, từng sợi nấm đều đang cố nhấn mạnh rằng nó muốn kề bên An Chiết tới nhường nào.

An Chiết kề sát nó, một loại nhẹ nhõm đã lâu ghì chặt lấy cậu, song lại cách lớp màng chẳng chọc thủng được.

Cậu phải cứu nó ra khỏi bể thủy tinh thôi. An Chiết gian nan dứt khỏi mặt kính, đi sang bên cạnh, nơi ấy có một cái bàn điều khiển. Dựa trên quy tắc phổ biến của máy móc loài người, cậu nhấn thử cái nút tròn to nhất, màn hình trước bàn điểu khiển quả nhiên vụt sáng, khe thẻ rực đèn tín hiệu, cậu bèn quét thẻ của Lục Phong thêm lần nữa, đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh, quả nhiên chẳng thứ gì trong căn cứ là vượt khỏi quyền hạn của cái tên này.

Nhưng tiếp sau đó, những nút bấm trước mắt cậu nom giống nhau như đúc, trên bề mặt chỉ in dăm ba kí hiệu phức tạp, An Chiết ngớ hết cả người.

Làm sao để mở bể thủy tinh ra đây nhỉ?

Ngón tay cậu lướt tới lướt lui trên bàn điều khiển, sau cùng hạ quyết tâm, bấm xuống nút ở giữa.

Ba giây sau, bể thủy tinh bắt đầu lăn tăn sóng gợn, bào tử bị dòng nước dội sang chỗ này rồi lại dội sang chỗ kia trông đầy bất lực, cuối cùng bị cuốn vào xoáy nước giữa bể thủy tinh. An Chiết đứng nhìn cục bông xoay mòng mòng trông quá ư là tội nghiệp ấy, cậu cũng thấy đầu óc mình quay cuồng theo luôn, cậu quýnh quáng bấm thử nút khác.

Giây kế tiếp, tia la-de màu đỏ rực lên trên nóc bể thủy tinh, ngay cả An Chiết đứng cạnh cũng cảm nhận được nhiệt độ nóng rẫy, sợi nấm của bào tử bị nổ một lần, kế đó yếu ớt rũ xuống, nom cứ như sắp sửa bị nướng khét vậy, đợi giây lát, lại nổ một lần.

An Chiết hoài nghi nó đang âm thầm thét gào. Cậu khó chịu chau mày lại, chẳng lẽ ngày nào bào tử cũng bị hành hạ kiểu này ở phòng thí nghiệm loài người ư? Nhưng cậu không có thì giờ nghĩ sâu xa hơn, cậu vội ấn thêm nút khác.

Tia la-de đỏ biến thành từng xung ánh sáng tách biệt, bào tử lại bị nổ mạnh lần nữa.

An Chiết nhanh chóng ấn một cái nút nằm tuốt đằng xa, lần này tia la-de đỏ biến mất, cậu thở phào nhẹ nhõm. Tuy nhiên giây tiếp theo, tiếng rung “ù ù…” vang vọng, đóm lửa ion xanh nhạt đột ngột hực lên trong bể thủy tinh, sau đó, mặt nước dần bắt đầu nhấp nhô… rồi bào tử cũng rung giật trong làn nước hệt như đang phát rồ.

An Chiết:!

Cậu lỡ bật nguồn điện trong bể thủy tinh mất tiêu.

Cậu lúng ta lúng túng ấn bừa nút này tới nút khác, cuối cùng, tiếng ruỳnh dội mạnh, dịch nuôi cấy xanh nhạt dần dà xả ra khỏi bể, An Chiết bấm một nút cạnh nó, lách cách – cái nắp cao nhất của bể thủy tinh mở tung.

Bể cao quá đi, cậu dịch cái ghế sang, đứng lên trên đó, cuối cùng thò tay vào bể thủy tinh.

Nhưng mà lúc này dịch nuôi cấy đã bị xả ra hơn phân nửa rồi, bào tử chẳng tài nào bơi đến độ cao này được.

Kế đấy An Chiết phát hiện bào tử đang bám víu vào mặt kính, chậm rì rì trèo lên, vừa bò vừa trượt, hễ trượt xuống một tí, là lại cố nhích lên một tí.

Cục bông bé bỏng này vẫn chưa lớn hẳn, ấy thế mà đã kế thừa khả năng hoạt động tự do của cậu rồi, An Chiết vươn tay, cánh tay và ngón tay của cậu hóa thành sợi nấm trắng muốt bay phần phật, phóng xuống bể thủy tinh, đoạn chạm vào bào tử.

Khoảnh khắc ấy như có dòng điện chạy khắp người cậu, chẳng khác gì thay da đổi thịt cả, cậu lấy lại một phần của mình, và hẳn là có thứ dao động lạ lùng đã ôm trọn lấy cậu.

Cậu nâng bào tử lên, cẩn thận vớt nó ra ngoài, bào tử ngoan ngoãn rút các sợi nấm vung văng bên ngoài về, lăn một vòng trong sợi nấm của cậu.

An Chiết cười tít mắt nhìn nó, sợi nấm của cậu đón lấy nó, đưa nó vào trong cơ thể mình hết sức cẩn thận, bào tử cũng xòe to hết cỡ, hòa vào cơ thể cậu. Một thứ cảm xúc mừng rỡ truyền vào đầu An Chiết, cuối cùng nó đã quay trở lại nơi mình thuộc về, dịch nuôi cấy của loài người chả ăn thua gì hết, chỉ khi sống dưới sự bồi bổ từ cây nấm gốc – nó mới tiếp tục lớn lên đến tận lúc chín muồi được.

Lần này sẽ chẳng có đồ tồi nào bắt cóc nó nữa, mặc dù chả hiểu sao bào tử lại chủ động đến gần cái tên kia.

Thú thực thì hôm ấy bào tử không đến gần cậu, kể cũng là chuyện tốt, bởi chỉ cần nó xuất hiện khuynh hướng tiếp cận cậu thì sẽ bị nghiên cứu viên quan sát được ngay, tiếp theo tất nhiên cậu sẽ bị nghi ngờ thân phận. Vậy là An Chiết tự cho rằng bào tử của mình quả nhiên thông minh vượt bậc.

Bào tử dần trở về, rốt cuộc lỗ hổng trong cậu đã được lấp kín lần nữa, tất thảy mọi sự bất an đều chấm dứt vào khoảnh khắc ấy, đó là một cảm giác chẳng tài nào hình dung nổi, cứ như là giành lấy cuộc đời mới vậy. An Chiết tới trước cửa sổ, bấm nút, tấm kim loại bật lên.

Ánh sáng gay gắt hắt vào, cậu nheo mắt lại.

Ngoài kia, mặt trời đỏ hửng ló dạng trong nắng mai vàng hoe, trong bến bờ của cát bụi.

An Chiết chầm chậm ngoảnh đầu, nghía quanh căn phòng thí nghiệm bàng bạc này, từng bộ máy đặt sóng vai nhau, từng sợi dây điện phân chia rành rọt, các ống nghiệm đặt trên kệ tủ ngay ngắn đâu ra đó, cậu có thể mường tượng toàn bộ hình dạng căn cứ từ phòng thí nghiệm này.

Đây là căn cứ loài người, quá khứ, hiện tại, tương lai chẳng hề liên quan gì đến cậu.

Cậu đặt tay lên bệ cửa sổ, đốt ngón tay ghì chặt tới trắng bệch, đẩy ba ô cửa kính trong suốt ra.

Cửa sổ hé một khe hở rộng chừng ngón tay, luồng gió nóng rẫy cuốn theo cát sỏi lao thốc vào mặt, rồi bỗng ngón tay cậu hơi đau nhói, ngọn gió bên ngoài và bức xạ cực mạnh đến từ vũ trụ rải rộng khắp không khí. Trong sự dao động khổng lồ chứa vô vàn gợn sóng tí hon nọ, dường như cậu nghe thấy tiếng Vực Thẳm đang vẫy gọi cậu.

Cậu đi được rồi, rời khỏi đây thôi, chạy ra ngoài và quay về Vực Thẳm. Bên ngoài tàn khốc khắc nghiệt, chẳng rõ liệu có sống sót nổi hay không, song cậu đã tìm được bào tử, chẳng hề e sợ bất cứ điều gì nữa.

…Cậu chẳng hề e sợ bất cứ điều gì nữa.

An Chiết nâng tay trái áp nhẹ lên bụng mình, chống trán trên bệ cửa sổ, nhắm chặt mắt, cơ thể bất chợt run nhè nhẹ.

Cậu rụt cánh tay phải đang giữ bệ cửa sổ về, gắng kéo ngược vào, tiếng “cụp” thật khẽ vọng lên – cửa sổ khép chặt lại lần nữa, kế tiếp cậu đóng luôn tấm kim loại chặn bức xạ vào. An Chiết thở hổn hển, áp trán lên tấm kim loại, ngón tay chậm rãi rủ bên hông, có vẻ đang đứng trước một sự lựa chọn đầy nan giải.

Nương theo luồng bức xạ bị chặn bên ngoài, cảm giác nhức nhối trên người cậu cũng từ từ thuyên giảm, giống hệt đêm hôm ấy Lục Phong ôm chầm lấy cậu, dùng thân mình che chở cho cậu tránh khỏi khu vực phóng bức xạ vậy. Thật ra nếu đổi thành bất kì ai khác, Lục Phong cũng sẽ làm điều đó thôi, song chính bởi vì như thế, cảnh tượng ấy mới khắc hoài trong kí ức cậu, tựa như cậu không tài nào xóa nhòa nổi bóng lưng mỗi một lần rời đi của Lục Phong.

An Chiết rời khỏi phòng thí nghiệm, bấy giờ có hai tên lính lướt ngang qua hành lang, nhóm binh lính tuần tra ban nãy đã đi xa rồi, giờ đến phiên nhóm khác.

An Chiết chạm mắt họ, cậu nhoẻn miệng cười xem như chào hỏi, đoạn xoay người chạy lên cầu thang.

Trong cầu thang mù mờ, cậu chỉ nghe thấy trái tim mình đập rộn, nó phập phồng từng hồi, vội vàng hơn mọi khi đôi chút, trái tim con người sẽ đập nhanh vào giây phút sợ hãi, nhưng rốt cuộc cậu đang sợ hãi điều gì cơ chứ, cậu cũng không rõ lắm.

Chẳng giấu được lâu đâu, cậu hiểu. Một khi khôi phục trật tự, các dự án nghiên cứu được tiến hành lại, chắc chắn họ có thể tra ra nguồn cơn việc tiêu bản trong phòng thí nghiệm quan trọng biến mất. Cậu nhất định phải rời đi, càng nhanh càng tốt.

Song cậu lại không khống chế nổi bản thân móc một vật góc cạnh ấm lạnh giao thoa ra khỏi túi áo sơ-mi, đấy là phù hiệu cài trên áo khoác của Lục Phong, cậu lén gỡ nó xuống.

Cậu siết chặt nó trong tay, tự nhủ, chờ đến khi cực quang bừng sáng lần nữa, chờ nghe tin PL1109 đã trở về vị trí xuất phát, thì hẵng đi vậy… nếu ngày đó thực sự tồn tại.

Thành phố này chẳng có gì lí thú, chỉ có xúp khoai tây là xem như không tồi thôi.

Nếu chẳng phải… nếu chẳng phải bào tử của cậu muốn ở bên cạnh Lục Phong, cậu đã rời đi từ lâu lắm rồi.