Cây Tường Vi Màu Xanh Nước Biển

Chương 35




CHƯƠNG 35

“Hôm nay trăng rất sáng, rất đẹp, khiến cho ta nhớ đến một chuyện lúc cao trung. Cao trung ta chỉ học một năm, gặp được một giáo viên ngữ văn rất tốt. Ta nhớ lúc đó ta đang học Như Mộng Lệnh trong Thường Kí Khê Định Nhật Mộ của Lí Thanh Chiếu, sau khi học xong lão sư muốn bọn ta thử làm thơ, xem như là bài văn đầu tiên. Trong mắt người khác ta là thiên tài, những chuyện đó chẳng là gì cả, nhưng thật ta phải nghĩ rất lâu mới biết làm thơ gì. Cho đến khi buổi tối đang gọi điện thoại về nhà trên hành lang, lúc đó ta ở kí túc xá, nhìn thấy mặt trăng sáng, ta mới đột nhiên nghĩ ra một bài thơ, đêm đó trăng cũng như đêm nay, rất sáng rất đẹp. Sau đó lão sư còn cho ta một chữ “tốt”. Ta đã hạnh phúc rất lâu. Nhưng sau này đọc lại mới thấy thơ do mình sáng tác thật sự rất dở.”

Hàn Kính vẫn luôn chắm chú nhìn Kim Tại Trung. Tuy rằng cậu nói thế, nhưng trên mặt Kim Tại Trung luôn lộ ra nụ cười chân thật nhất. Chắc đó là một đoạn hồi ức rất đẹp.

“Ngươi làm thơ gì?

“Rất dở ngươi tốt nhất là không nên biết.”

“Ngươi không phải nói lão sư ngữ văn nói là rất tốt sao, đánh giá chắc cũng rất thật chứ?”

“Dù gì cũng đã là chuyện trước đây, ngươi biết cũng không sao. Ân ~ bài thơ đó là như thế này:

Diêu vọng thưởng khung minh nguyệt,

Kiếu kiếu thiền quyên như ngọc.

[Thuỷ điệu ca đầu] ngâm,

Động pha diệc dĩ quy khứ.

Cô tịch,

Cô tịch,

Ám sinh tâm thương toàn luật.

Rất tệ phải không? Tựa là [Như mộng lệnh niệm thân]. Thật ra lúc đó ta tuy xa nhà chưa tới nửa tháng nhưng vẫn rất nhớ nhà, nói ra ta cũng là người hay nhớ nhà. Sau đó để em gái ta Tiểu Nghiên biết được, còn bị nó chê cười rất lâu. Cũng không biết họ bây giờ như thế nào.”

“…..”

“Không nói cái đó nữa. Đúng rồi, ngươi có nơi nào hay thành phố nào đặc biệt muốn đi hay không?”

“Ân~~, không có.”

“ Xem ra là ta tham lam, những nơi ta muốn tới có rất nhiều ah. Lúc đi học muốn nhanh chóng học xong, sau đó đi làm, kiếm đủ tiền thì đi du lịch. Một mình đi du lịch thật không tệ, đem theo người nhà càng tốt, như vậy sẽ không cô đơn. Nơi đầu tiên muốn đến xem đến vương quốc lá phong Canada vào mùa thu, muốn xem lá phong mùa thu. Trước đây dù từng đến một lần, còn không có thời gian ra ngoài đi dạo chứ đừng nói đến đi chơi. Hôm nay phát hiện, thì ra lá phong màu xanh cũng rất đẹp, không biết lần này có cơ hội xem hay không.”

Hàn Kính một lần nữa lại nhìn thấy sự mong đợi trên khuôn mặt Kim Tại Trung, định nói: thật ra đại ca ngày mai định dẫn ngươi đi xem. Nhưng ngập ngừng một lát, lại không nói gì, thật sự có chút hy vọng Trịnh Duẫn Hạo sẽ huỷ bỏ kế hoạch này, hoặc bên Mĩ có chuyện cần hắn về giải quyết.

“Lúc trước tình cờ nhìn thấy hoa anh đào của Nhật Bản, nhìn thấy chương trình quảng cáo giới thiệu suối nước nóng Nhật Bản, nhìn thấy suối nước nóng của họ rất đẹp lại sạch sẽ, sau đó đã cho nó vào trong danh sách những nơi muốn đến. Ta vẫn chưa tắm qua suối nước nóng ah, chắc sẽ rất thoải mái?”

“Ta cũng chưa thử qua, chắc là rất thoải mái. Nhưng, nghe nói ngâm quá lâu sẽ rất dễ bị ngất xỉu.”

“Cái này ta từng nghe qua. Nhưng ta nghĩ, sẽ không có cơ hội. Còn hoa tulip của Hà Lan, Kangaroo của Úc, voi của Thái, báo hoa mai của Châu Phi, rất nhiều rất nhiều.”

“Kì thực không đi được, nghĩ thôi cũng tốt rồi. Không phải nói trí tưởng tượng của con người là vô biên sao, những thứ trong hiện tại vẫn không thể tốt đẹp như trong trí tưởng tượng được. Sau khi nhìn thấy tận mắt sẽ lại hối hận, nhưng vậy không đi còn tốt hơn, đúng không?”

“Có thể là như thế.”

Nghe Kim Tại Trung nói như vậy, trong lòng Hàn Kính như có một phiến đá đè lên, khó chịu đến thở không được. Chính vào lúc đó bên cạnh lại vang lên âm thanh.

“Kim thiếu gia.”

“Ân?”

Kim Tại Trung theo bản năng đáp lại. Nhìn sang thì thấy đó là Đặng Dũng.

“Đại ca hỏi, cậu có muốn đi tắm suối nước nóng không?”

“Suối nước nóng?”

“Vâng.”

“Ân, ta qua đó ngay.”

Kim Tại Trung tuột khỏi xích đu, trước khi đi nhìn Hàn Kính. Mặc cho từ ngữ khí hay tinh thần, Hàn Kính đều có thể cảm nhận được: Kim Tại Trung biết được việc có thể tắm suối nước nóng lại không hưng phấn như trước, ngược lại, từ trong ánh mắt đó lộ ra sự thất vọng.

Đi theo Đặng Dũng qua vài cánh cửa, Đặng Dũng sau khi mở một cánh cửa thì dừng lại.

“Chính là ở đây, Kim Tại Trung đi vào là được.”

“Ân.”

Cửa đóng lại sau lưng, Kim Tại Trung trong lòng có chút hưng phấn đi vào cánh cửa đó: Cậu không nghĩ nơi này lại có suối nước nóng!

Nhẹ nhàng kéo cửa ra, làn khói và nơi nước xuất hiện trước mặt cậu, Kim Tại Trung nghĩ: nếu như bây giờ là mùa đông chứ không phải mùa hè thì tốt. Khẽ kéo cửa lại, Kim Tại Trung nhìn thấy Trịnh Duẫn Hạo đang ở trong hồ, đang nhắm mắt dựa vào thành hồ không biết đang nghĩ gì hay nhắm mắt dưỡng thần. Kim Tại Trung đứng bên hồ một lát mới cởi bỏ quần áo xuống nước. Sau khi xuống nước Kim Tại Trung lại nhìn Trịnh Duẫn Hạo vẫn đang nhắm mắt, nghi hoặc đi về phía hắn, cho đến khi cậu chỉ còn cách năm bước chân, hắn mới từ tốn mở mắt. Đi đến trước mặt hắn Kim Tại Trung mới dừng lại, đưa tay từ trong nước đặt lên phần nhíu lại giữa trán của Trịnh Duẫn Hạo, nhẹ nhàng xoa. Trịnh Duẫn Hạo nhìn Kim Tại Trung, giữa lấy cánh tay đó để xuống, nhưng không buông tay, nhẹ nhàng mở miệng:

“Hôm nay có phải không vui?”

Kim Tại Trung nhẹ nhàng lắc đầu.

“Ngươi nói có thể nhìn thấy lá phong, là thật hay sao?”

“Ân.”

Kim Tại Trung cười nhẹ, trong nụ cười có sự mãn nguyện. Đi về trước một bước, đứng gần Trịnh Duẫn Hạo. Dùng hai tay vòng quanh eo của Trịnh Duẫn Hạo, đầu tựa vào ngực hắn. Trịnh Duẫn Hạo đứng lặng một lát, mới đưa tay ôm lấy Kim Tại Trung.

“Vào sáng sớm, trên núi sẽ có sương mù nhẹ, lúc đó lá phong xanh sẽ đẹp nhất. Nhưng, có thể sẽ hơi lạnh.”

“Ân.”

Hai người loã lồ ôm nhau trong hồ nước, sự thay đổi của cơ thể có thể cảm nhận một cách rõ ràng. Không lâu sau, Kim Tại Trung càng cảm thấy phần bụng dưới chạm vào một thứ khiến người khác đỏ mặt, tay của Trịnh Duẫn Hạo cũng bắt đầu không an phận, khuôn mặt đã đỏ vì hơi nóng của Kim Tại Trung lại càng đỏ hơn. Nhưng vẫn ngẩng mặt, mắt nhìn Trịnh Duẫn Hạo, đôi môi của Trịnh Duẫn Hạo nhanh chóng hôn lên môi cậu. Nụ hôn ôn nhu lúc đầu chỉ trong lúc Kim Tại Trung đáp trả một chút phút chốc đã trở nên kịch liệt. Ép Kim Tại Trung vào thành hồ, môi nhanh chóng lướt lên cổ cậu, tay đặt lên phần dục vọng của cậu.

.

Khu rừng nhỏ cách biệt thự của Trịnh Duẫn Hạo không xa, Duẫn Hạo và Tại Trung đi cách nhau ba nắm tay, làn sương mù trong rừng nhẹ nhàng bao bọc quanh người như tiên cảnh, ánh mắt cùa Kim Tại Trung cứ dừng lại tên một cây phong cao lớn, tỉnh thoảng lại dừng lại chạm vào thân cây hay chạm vào những hạt sương trên lá cây. Ánh mắt của Trịnh Duẫn Hạo vẫn dõi theo Kim Tại Trung, rất chăm chú. Sáu người đi đi cách họ 10 bước, chú ý tình hình xung quanh. Chỉ có Hàn Kính đi cạnh Tân Tử Phong, thỉnh thoảng lại thất thần nhìn khung cảnh khiến cho trong lòng anh khó chịu.

Sương mù dần dần tan, anh mặt trời cũng xuyên qua tán lá phong rậm rạp. Không đi quá lâu, Kim Tại Trung liền muốn trở về. Kì nghỉ ngắn hạn đã kết thúc, Kim Tại Trung lại trở về Mĩ.

Cuộc sống lại trở về hình dạng ban đầu. Trịnh Duẫn Hạo vẫn có rất nhiều việc phải làm, không bay khắp thế giới, lại là chạy khắp nước Mĩ, so với công ty quốc tế còn bận hơn, Kim Tại Trung vẫn qua cuộc sống thanh thản vô vị, Hàn Kính vẫn là vệ sĩ bên cạnh cậu.

Khí trời bắt đầu nóng lên, áo cũng mặc càng ngày càng ít. Hàn Kính phát hiện, tâm tình của Kim Tại Trung tốt hơn, chỉ là nụ cười quá rạng rỡ, có chút chói mắt.

Gần đây Trịnh Duẫn Hạo lại đi Trung Quốc, Kim Tại Trung bắt đầu có hứng thú với việc trồng vườn, bắt đầu nghiên cứu các loại cây cỏ, còn kéo theo Hàn Kính. Những ngày này nơi thân thuộc của Kim Tại Trung từ vườn hoa chuyển đến nhà kính. Kim Tại Trung cẩn thận lấy một chậu hoa từ kệ xuống, hưng phấn chạy về phía Hàn Kính, không chú ý đến những thứ trên mặt đất.

‘Ngươi xem chậu hoa này nở rồi, A!”

Hàn Kính phản ứng nhanh lập tức ôm lấy Kim Tại Trung. Kim Tại Trung thất kinh nhìn chậu hoa giữa hai người được cậu giữ chặt trong tay.

‘Thật nguy hiểm! Ta nói rất đẹp đúng không, tuy rằng hoa rất nhỏ. Ân~~ vẫn rất thơm, ngươi ngửi thử.”

Kim Tại Trung từ tốn đưa hoa lên, ngước đầu nhìn Hàn Kính, mới phát hiện ánh mắt của Hàn Kính có chút kì lạ, hai cánh tay vốn đang giữ lấy vai cậu giờ tuột xuống eo. Kim Tại Trung cúi đầu nhìn hoa, cơ thể chậm rãi lùi lại.

“Cái đó, ân, vẫn là bỏ lại chỗ cũ tốt hơn, trừ khi không cẩn thận lại…”

Cằm đột nhiên bị nâng lên. Ánh mắt của Hàn Kính nhìn thẳng vào Kim Tại Trung, môi dần dần đưa tới.

Trịnh Duẫn Hạo vừa từ Trung Quốc trở về nghe thuộc hạ nói Kim Tại Trung đang ở sau vườn, chưa vào nhà đã đi đến sau vườn. Nhưng lúc hắn đến vườn hoa, thông qua lớp kính nhìn thấy Kim Tại Trung đang ở trong vòng tay của Hàn Kính, đang hôn nhau. Tay nắm thành nắm đấm, một chốc liền bóp nát chiếc ngọc bội bình an định tặng.

“Đại ca đâu?”

Dương Húc Huy vừa đến đó định báo cáo với Trịnh Duẫn Hạo, lại không tìm thấy người.

“Đại ca đến vườn sau tìm Kim thiếu gia.”