Chắc Chẳng Có Ai Cảm Thấy Tu Tiên Khó

Chương 148: Chương 148: Trên thế giới này không có đan nào không độc




"Diệp sư huynh, đây là Trương Lâm sư muội, là nữ nhi của Uy Vũ Hầu."

"Vị này là Giang Bằng, là thế tử của Giang gia."

Vừa đi, Lý Nguyệt vừa giới thiệu hai người kia cho Diệp Bình.

"Ra mắt Diệp sư huynh."

Hai người lên tiếng, cúi người chào Diệp Bình.

Đối với đệ tử mới bọn họ, Diệp Bình không chỉ là người đứng đầu đệ tử Ngũ Đại, mà là một tồn tại như thần.

"Ra mắt hai vị."

Diệp Bình cũng hồi lễ.

Lý Nguyệt nói tiếp.

"Sư huynh, huynh có biết chuyện Nam quốc xuất hiện thiên tài tuyệt thế không?"

Lý Nguyệt hỏi Diệp Bình.

"Nam quốc xuất hiện thiên tài tuyệt thế?"

Diệp Bình tò mò, hắn quả thật là không biết.

"Đúng thế, Diệp sư huynh, chắc huynh còn chưa biết. Nam quốc truyền tới một tin, trong Nam quốc Học Phủ xuất hiện một yêu nghiệt tuyệt thế, chỉ mới mười tám tuổi, đã luyện Đại Long Tượng Cổ Thuật tới tầng thứ sáu."

Lý Nguyệt đáp.

"Đại Long Tượng Cổ Thuật? Mười tám tuổi đã tu luyện tới tầng thứ sáu sao?"

Từ trong đống sách của Tàng Kinh Các, Diệp Bình đã biết Đại Long Tượng Cổ Thuật là cái gì, thậm chí hắn còn nghiên cứu qua.

Vì Đại Long Tượng Cổ Thuật cực kỳ đặc thù, là Thuật luyện thể đứng đầu mười nước, càng về sau có uy lực càng lớn.

Diệp Bình còn nhớ, Đại Long Tượng Cổ Thuật, tổng cộng có mười ba tầng, tu luyện tới tầng thứ mười, sẽ có uy lực cực kỳ đáng sợ, chỉ cần một quyền, có thể đánh vỡ núi, một chưởng có thể bổ nứt hư không.

Trong Đại Long Tượng Cổ Thuật, tầng thứ sáu chính là đường ranh giới, sau đó mỗi một tầng đều là khác biệt giữa trời và đất.

Nên nghe thấy tin này, Diệp Bình quả thực có chút kinh ngạc.

Diệp Bình hiện giờ đã không còn là kẻ cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, mà đã hiểu biết được khá nhiều.

"Đúng thế, Diệp sư huynh, đầu năm nay thiên tài xuất hiện cứ như không cần tiền vậy. Mà đó mới chỉ là Nam quốc, ba thứ hạng đầu của mười nước là Trần quốc, Ly quốc, Tĩnh quốc đều nhất định có ngọa hổ tàng long, chỉ là không nói ra mà thôi."

"Tấn quốc chúng ta đúng là hơi kém."

Lý Nguyệt nhẹ gật đầu, trả lời Diệp Bình, cuối cùng còn khẽ bỏ một câu về Tấn quốc.

Nhưng, Giang Bằng đã lên tiếng.

"Lý sư tỷ, kỳ thật Tấn quốc chúng ta không phải là không có thiên tài, ta nghe nói, đương nhiên chỉ là nghe nói thôi, thời điểm Đại Hạ vương triều huy hoàng nhất, đã từng tiến hành một cuộc chiến tranh diệt vận, trấn áp không ít tông môn."

"Cường giả của những tông môn này lưu lạc khắp trong mười nước, trong đó có không ít đi tới Tấn quốc chúng ta, chỉ là bọn họ đều phải mai danh ẩn tích, không biết ở đâu."

Giang Bằng nói.

"Cuộc chiến diệt vận?"

Ai nấy liền nảy lòng tò mò, nhất là Diệp Bình, bởi vì hắn nghe thấy bốn chữ mai danh ẩn tích.

Giang Bằng không thừa cơ hội làm vẻ, vừa đi vừa kể.

"Cuộc chiến diệt vận đó, hẳn là chuyện từ mấy trăm năm trước, nếu kể cho rõ thì, gần hai ngàn năm trước, đời trước của Đại Hạ vương triều, chính là Đại Ứng vương triều."

"Đại Ứng vương triều không thuận ý trời, không thuận ý dân, đời vua cuối cùng của vương triều là một tên bạo quân, dẫn tới dân chúng lầm than, cuối cùng bị Đại Hạ vương triều chiếm chỗ."

"Đại Hạ vương triều thuận lòng trời, thuận ý dân, liên tục xuất hiện chín vị minh quân, nên Đại Hạ vương triều vô cùng hưng thịnh, tới mấy chục năm trước, có một người xem bói thiên cơ tuyệt thế tính ra, quân chủ thứ mười của Đại Hạ vương triều sẽ là vương giả trong thiên hạ."


"Sẽ thống nhất năm đại Vương Triều, bình định thiên hạ, trở thành vị đế đầu tiên từ xưa tới nay."

"Nên dân gian đồn rằng, vị đế đời thứ chín của Đại Hạ sẽ sinh ra minh quân Đại Hạ đời thứ mười."

"Nên Đại Hạ vương triều triển khai cuộc chiến diệt vận, trấn áp tất cả các tiên môn đạo tông mạnh, thậm chí chém tận giết tuyệt, để cướp khí vận của các tông môn, dùng trận pháp vô thượng, ngưng tụ ra quốc vận cho Đại Hạ."

"Dồn hết số mệnh khủng bố đó lên cơ thể của hoàng hậu, để sinh ra một đứa con."

"Quả nhiên, sau đó, ngày hoàng hậu sinh nở, Đại Hạ Hoàng Cung xuất hiện dị tượng, sen vàng nở tràn, muôn chim ca hót gì đó, thậm chí còn bảo trên bầu trời có chín mươi chín con rồng vàng xuất hiện, ý là điềm lành vô thượng."

Giang Bằng kể, cả đám nghe đến say sưa.

"Sau đó thì sao? Vì sao Đại Hạ vương triều vẫn không nhất thống thiên hạ? Hơn nữa hình như tới giờ ta chưa hề nghe Đại Hạ có thập hoàng tử? Chả phải Đại Hạ vương triều chỉ có chín hoàng tử à?"

Người thắc mắc đầu tiên là Mặc Tuyền, nàng ta hết sức hứng thú với câu chuyện mới mẻ này, đương nhiên không nhịn được lên tiếng hỏi, mọi người cũng hết sức tò mò.

Giang Bằng hơi dừng lại, rồi đáp.

"Vì chuyện xảy ra sau đó hơi có chút ly kỳ."

"Sinh ra Thập hoàng tử, trời ban điềm lành, vốn đây là một chuyện tốt với Đại Hạ vương triều, nhưng không ngờ chỉ sau một ngày, thập hoàng tử của Đại Hạ lại mất tích một cách ly kỳ, dân gian đồn rằng, Đại Hạ thập hoàng tử bị người ta ám sát, mất tích chỉ là lời nói đối phó ra ngoài mà thôi."

"Chính vì vậy, quốc vận Đại Hạ không ngừng suy yếu, mấy năm liền liên tục gặp tai hoạ, mọi việc không như ý, người gặp chuyện không may, uống nước cũng bị buốt răng, một quốc gia gặp chuyện không may, sẽ dẫn tới vô vàn tai họa, ảnh hưởng tới vô số dân chúng."

"Nên thế nhân đều cảm thấy, thập hoàng tử của Đại Hạ vương triều đã bị người ta giết chết, vì nếu còn sống, Đại Hạ vương triều đã không bị suy bại như vậy, nhưng đây chỉ là một lời đồn."

"Cuộc chiến diệt vận cũng vì chuyện này, mà dẫn tới vô số cường giả ẩn cư vào nơi sơn dã, bí mật báo thù, cũng có tông môn thật sự bị đứt truyền thừa."

"Chuyện này, đích xác là Đại Hạ vương triều làm sai, nhưng thảm họa không phải ở chuyện này, mà thảm họa là ở chỗ..."

Lúc Giang Bằng nói tới đây, Lý Nguyệt chợt lên tiếng, ngắt ngang lời Giang Bằng.

"Giang Bằng, ngươi đã bảo những điều này chỉ là lời đồn, ta đã từng hỏi phụ hoàng, thật ra không hề có câu chuyện này, là có người muốn bôi đen Đại Hạ vương triều nên rải ra lời đồn."

"Còn nữa, có một số việc không được nói lung tung, dân gian đồn truyền là chuyện của dân gian, thân phận như của ta với ngươi nói năng phải cẩn thận, nếu không thì..."

Lý Nguyệt kịp thời mở miệng, cắt ngang câu chuyện của Giang Bằng.

Ba người Diệp Bình ngẩn ra.

Thật sự là bọn họ rất hiếu kỳ, nhưng nghe tới đây, bọn họ đều hiểu không phải Lý Nguyệt coi bọn họ là người ngoài, mà chỉ là không thể không đề phòng người.

Nếu thật sự không cẩn thận nói linh tinh bị truyền ra, dân gian đồn thổi là chuyện bình thường, có nói thế nào cũng không sao cả, chẳng ai chú ý, nhưng bọn họ thì không được. Thế tử Giang gia, công chúa, và nữ nhi Uy Vũ Hầu.

Mỗi tiếng nói, mỗi hành động của bọn họ, đều đại biểu cho giới cao tầng Tấn quốc, một câu nói sai, cả nhà không may, loại chuyện này, trên sử sách có cả đống.

Nên mọi người dù hiếu kỳ, cũng hiểu được ý của Lý Nguyệt.

"Dạ dạ dạ, những cái này đều là lời đồn, đều là lời đồn, là ta nhất thời lanh mồm lanh miệng, chư vị coi như ta bịa chuyện ra kể."

Giang Bằng vội mở miệng, hắn cũng nhận ra mình đã nói sai, lập tức im miệng.

Mọi người đều không nói gì thêm, không nhắc tới nữa là tốt nhất.

"Nói tiếp chuyện yêu nghiệt Nam quốc đi."

Trương Lâm lên tiếng, dẫn chủ đề quay về Yêu nghiệt Nam quốc.

Nhưng tuy không nói tiếp chủ đề kia nữa, Diệp Bình nghe xong câu chuyện đó, không hiểu sao hắn càng cảm thấy Thanh Vân Đạo tông là tông môn tuyệt thế.

Tất cả mọi dấu hiệu, đều chỉ về Thanh Vân Đạo tông.

"Có lẽ tông môn có một đoạn lịch sử không chịu nổi, chỉ là tông môn tạm thời vẫn còn chưa muốn nói cho ta biết, xem ra sau này đối với người của Đại Hạ vương triều, phải nên đứng từ xa mà dòm, không nên dính gần."

"Nếu Thanh Vân Đạo tông thật sự có thù oán với Đại Hạ vương triều, mà mình lại dính vào quá sâu, thì rất phiền."

Diệp Bình thầm nghĩ.


Hắn phải tự cảnh cáo bản thân, sau này lỡ gặp phải quyền quý của Đại Hạ vương triều, thì phải đứng từ xa trông, không thể để cùng dính vào liên lụy với nhau, không thôi tới lúc đó bắt phải lựa chọn tông môn và bằng hữu thì rất phiền.

Diệp Bình không quan tâm lai lịch của Thanh Vân Đạo tông, cũng không có lập trường Thanh Vân Đạo tông có ơn với bản thân hay gì gì, Diệp Bình chỉ nhớ kỹ ân tình này, chỉ thế thôi.

"Yêu nghiệt kia của Nam quốc định mấy ngày nữa sẽ đi Trần quốc, đánh một đường khiêu chiến từ cao xuống thấp, quét ngang tất cả đối thủ của cả mười nước. Không biết Trần quốc cũng có yêu nghiệt nào hay không, tốt nhất là cho bọn họ lưỡng bại câu thương, như thế Tấn quốc chúng ta có thể ngoi lên."

Giang Bằng lên tiếng bàn luận.

"Đánh từ cao xuống thấp, sao không đánh từ thấp tới cao?"

Mặc Tuyền tò mò, nếu khiêu chiến, theo lý thuyết hẳn phải là khiêu chiến từ yếu nhất tới mạnh nhất mới đúng chứ, đánh từ cao xuống thấp là có ý gì?

"Có gì đâu mà không hiểu. Yêu nghiệt Nam quốc làm vậy là tính theo tuyến đường đi thôi. Trận đánh cuối cùng là ở Ngụy Quốc, nơi thi đấu mười nước lần này chính là ở ngay gần Ngụy Quốc, nếu hắn quả thật có thể quét ngang tất cả, tới lúc đó nhảy thẳng vào tham gia thi đấu mười nước, rất tiện đường."

Giang Bằng đáp, mọi người nghe thế liền hiểu ra.

"Mười tám tuổi đã luyện Đại Long Tượng Cổ Thuật tới tầng thứ sáu, Diệp sư huynh, năm nay huynh bao nhiêu niên kỷ?"

Mặc Tuyền sợ hãi chậc lưỡi, rồi tò mò quay qua hỏi Diệp Bình.

"Hai mươi hai."

Diệp Bình thẳng thắn đáp.

Mọi người nghe xong, đều hơi kinh ngạc, tuy hai mươi hai tuổi không trẻ như mười tám tuổi, nhưng mà hai mươi hai tuổi đã ngưng tụ ra khí huyết hoả lò, cũng đủ sức làm rung động mười nước.

Chỉ tiếc là, con người chỉ nhìn thấy một ngôi sao sáng nhất, đã có một yêu nghiệt mười tám tuổi của Nam quốc, tên tuổi của Diệp Bình đương nhiên sẽ bị đè xuống.

"Diệp sư huynh, ngươi tu luyện công pháp gì, sao cảm thấy nhục thể của ngươi cũng khủng bố thế."

"Đúng thế, Diệp sư huynh, ngươi tu luyện là công pháp gì? Ta cảm thấy không kém gì Đại Long Tượng Cổ Thuật."

Ai nấy tò mò hỏi.

"Bí pháp của tông môn, không nói ra được, nhưng mạnh hơn Đại Long Tượng Cổ Thuật."

Diệp Bình không thể nói thẳng đó là Thái Cổ Thần Ma Luyện Thể quyết, nhưng hắn cũng có kiêu ngạo của mình, bởi vì Thái Cổ Thần Ma Luyện Thể Quyết nhất định là mạnh hơn Đại Long Tượng Cổ Thuật không chỉ gấp trăm lần.

"Còn mạnh hơn Đại Long Tượng Cổ Thuật?"

"Vậy Diệp sư huynh, ngươi có thể đánh thắng yêu nghiệt Nam quốc kia không?"

"Nếu Yêu nghiệt Nam quốc kia bị Diệp sư huynh đánh bại, vậy Tấn quốc chúng ta lần này nhất định sẽ rất uy phong."

Mấy người vô cùng vui vẻ, khen ngợi Diệp Bình.

"Chưa từng gặp nhau, không biết thực lực của hắn, chờ hắn tới đây mới biết."

Có đánh được hay không, Diệp Bình không rõ lắm, chưa nhìn thấy Yêu nghiệt Nam quốc này, nói đánh thắng thì có hơi cuồng vọng, nhưng nếu nói đánh không lại, thì có vẻ nâng người hạ mình.

Đúng lúc này, mọi người cũng đi tới Đan Các.

Đan Các của Tấn quốc Học Phủ, rất là xa xỉ, vượt qua cánh cửa, đập vào mắt chính là những chiếc lò đan cổ thú bằng đồng xanh, cái nào cũng là linh khí cực phẩm, chất liệu làm lò là bằng đồng xanh ất mộc.

Loại đồng xanh này, có thể tăng cường phẩm chất đan dược, chịu được nhiệt độ cao, hơn nữa bên trong còn có ba mươi sáu trận pháp, chỉ cần đặt tài liệu ở bên trong, không cần có người khống chế, có thể tự động luyện đan.

Bên ngoài Đan Các.

Tổng cộng có một trăm lẻ tám lò đan, loại lò luyện đan này vô cùng đắt đỏ, một tông môn nhất phẩm có lẽ cũng chỉ có một cái mà thôi, chỉ có một nơi như Tấn quốc Học Phủ mới có nhiều như thế này, một trăm lẻ tám cái.

Tất cả đệ tử mới đều đã tới đủ, ở nơi này chờ đợi đã lâu, trưởng lão giảng bài, đệ tử mới đương nhiên muốn tới sớm, để khỏi để lại ấn tượng xấu với trưởng lão.

Ngoài ra, cũng có một số sư huynh Tam Đại, Tứ Đại cũng tới để học tập.

Sau khi Diệp Bình xuất hiện, ánh mắt mọi người, đều rơi vào người hắn.


"Ra mắt Diệp sư huynh."

Mọi người đồng thanh cúi người chào hắn, thái độ và thần sắc vô cùng nghiêm túc.

Ngay cả đám đệ tử Tam Đại Tứ Đại cũng thi nhau chủ động gọi hắn một tiếng Diệp sư huynh, không dám gọi hắn là sư đệ.

Lý Giang mà còn xưng hô ngang hàng, bọn họ dám vô lễ chắc?

Diệp Bình chưa kịp đáp lễ, một bóng người đã từ trong Đan Các đi ra.

Là một lão giả.

Già hơn Lý Giang không ít.

Đây là Luyện Đan Sư đứng đầu của Tấn quốc Học Phủ, cũng là Luyện Đan Sư đứng đầu Tấn quốc.

Từ Thường, Từ trưởng lão.

"Bái kiến Từ trưởng lão."

Từ Thường xuất hiện, ai nấy đều cúi người hành lễ chào.

Ngoài cửa lớn Đan Các.

Từ Thường chậm rãi đi ra, ông có vẻ không được tập trung, vốn hôm nay tâm tình vô cùng tốt, nhưng vì chuyện của Phủ Chủ nói, làm tâm tình ông nặng nề hẳn.

Vốn ông cũng định đi tìm công chúa Đại Hạ, nhưng một là vì còn phải giảng bài, hai là cũng không nên tạo ra sự lo lắng khủng hoảng, nên cuối cùng Phủ chủ bảo ông ở lại dạy người.

Nói thật, nếu không phải vì Diệp Bình, Từ Thường đã đi mất rồi.

Thu hồi tâm thần.

Từ Thường nhìn lướt qua mọi người, ánh mắt nhanh chóng tập trung vào Diệp Bình.

Cách đó không xa, Diệp Bình mặc áo trắng, trông vô cùng nho nhã, như một tiên nhân.

"Đồ nhi của mình đẹp trai thật."

Ánh mắt Từ Thường đầy thưởng thức và tán thưởng, tâm tình không tốt lại trở nên tốt vô cùng.

Từ Thường từ từ đi xuống bậc thang, trong lòng không ngừng tự nhủ, phải giả ngầu, nhất định không được để mất phong phạm trước mặt Diệp Bình.

"Miễn lễ."

Từ Thường mở miệng, đi tới trước mặt mọi người, sau lưng có một cái đỉnh lớn bằng đồng xanh.

Mọi người đứng dậy, nhìn về phía Từ Thường.

Chờ mọi người đứng dậy cả, Từ Thường mới thu mắt về, sau đó khoát tay nắp của đan đỉnh sau lưng mở ra.

Các loại dược liệu bay lên, bay vào trong đỉnh.

Tổng cộng ba mươi sáu loại dược liệu bay vào trong đỉnh, một luồng linh tuyền từ trong nhẫn trữ vật của Từ Thường trưởng lão bay ra, rót vào đan đỉnh.

Dược liệu, linh tuyền, đều vào đỉnh rồi, Từ Thường đánh ra mấy đạo pháp quyết.

Để tạo ra cảm giác ‘ta vô cùng lợi hại’, Từ Thường đã đánh ra tổng cộng bảy mươi hai pháp quyết, mỗi một pháp quyết đều là pháp quyết luyện đan.

Làm người ta có một cảm giác ông vô cùng mạnh.

Nắp đỉnh đóng lại, bắt đầu chính thức luyện đan.

Từ Thường chẳng nói lời nào, đã bắt đầu luyện đan, cho các đệ tử một bài giảng sống.

Nhất là muốn cho Diệp Bình được nhìn cho rõ, để chứng tỏ bản lãnh của mình.

Từng ngọn lửa dưới thân đỉnh cháy lên, sương mù màu trắng bốc ra, mùi đan thơm tràn ngập cả Đan Các.

Ngửi thấy mùi thơm kia, chúng đệ tử đều vô cùng vui vẻ.

Nhìn thấy phản ứng của chúng đệ tử, tâm tình Từ Thường càng tốt hơn, quay qua nhìn Diệp Bình.

Thấy hắn vẫn vô cùng bình tĩnh.

Làm Từ Thường hơi sững sờ.

Ta đã mang hết vốn liếng gốc trong nhà ra rồi, sao ngươi không có tí phản ứng nào thế?


Nhưng rất nhanh, Từ Thường trưởng lão hiểu ra.

Là một thiên tài, đương nhiên Diệp Bình có kiến thức rộng rãi, loại pháp quyết luyện đan này không đủ làm hắn rung động được, chỉ có kết quả mới có thể làm hắn rung động thôi.

Nghĩ tới đây, Từ Thường không nói gì, điều khiển hỏa diễm, nghiêm túc luyện đan.

Cứ như thế, trọn hai canh giờ sau, mùi đan thơm càng thêm nồng đặc, Từ Thường nhận ra, đan đã thành!

Ông vung tay, nắp đỉnh bay lên, những viên đan dược như trân châu từ trong đỉnh bay ra.

Mỗi viên đan dược, đều to tròn như long nhãn, sáng óng ánh long lanh, tỏa ra mùi thơm nồng nàn.

Liên tục mười hai viên, như mười hai viên trân châu giá trị liên thành

"Đây là Trúc Cơ Đan thượng phẩm!"

"Ahhh, ta còn bảo sao mùi đan thơm nồng dữ thế, thì ra là Trúc Cơ Đan thượng phẩm."

"Hèn gì mùi thơm nồng đậm như vậy, Từ Thường trưởng lão thật không hổ là Luyện Đan Sư đứng đầu Tấn quốc, tiện tay một cái là luyện ra Trúc Cơ Đan thượng phẩm!"

"Đáng sợ, đáng sợ, quả thật là đáng sợ."

Sau khi đan dược xuất hiện, có người nhận ra loại đan dược, không kiềm được bật thốt.

"Trúc Cơ Đan Thượng phẩm, loại này có giá trị cực cao, có thể giúp tu sĩ Luyện Khí tăng bốn thành xác xuất thành công đột phá Trúc Cơ Cảnh."

"Bình thường tu sĩ Luyện Khí muốn đột phá tới Trúc Cơ Cảnh chỉ có bốn thành xác suất thành công, nếu khí huyết đầy, khí lực cường tráng thì tối đa là được năm thành, nhưng nếu lỡ thất bại, sẽ không phải đơn giản bắt đầu lại từ đầu là được, nên một viên đan dược như này, phải có giá tới mấy chục ngàn linh thạch thượng phẩm."

"Không chỉ vậy, Trúc Cơ Đan trung phẩm, đã có giá bán ba mươi ngàn linh thạch thượng phẩm, Trúc Cơ Đan thượng phẩm, ít nhất là sáu bảy mươi ngàn linh thạch thượng phẩm, mười hai viên, là gần triệu linh thạch thượng phẩm."

Các đệ tử bàn tán ồn ào, ánh mắt ai nấy đều kinh ngạc thán phục.

Từ Thường chợt lên tiếng.

"Thuật luyện đan, chính là thuật biến phế thành bảo, dược liệu bình thường, thêm chút luyện hóa, là hóa thành đan dược có giá trị liên thành."

"Đan dược có thể giúp tiết kiệm rất nhiều thời gian tu luyện cho tu sĩ, nhưng không nên quá ỷ lại vào đan dược."

Giọng Từ Thường vô cùng bình tĩnh.

Ông nói tiếp,

"Cần phải biết một vài luật thép của thuật luyện đan."

Thần sắc Từ Thường trở nên cực kỳ nghiêm túc, nhìn về phía mọi người.

"Là dược thì luôn có ba phần độc, dưới gầm trời này không có đan dược nào không độc, nếu có ai bảo trên đời có đan dược không độc, nhất định là giả danh Luyện Đan Sư lừa bịp, có hiểu không?"

Từ Thường trưởng lão dạy.

Dùng luyện đan, làm rung động đệ tử, sau nói ra luật thép của thuật luyện đan, để tạo sự uy nghiêm cho mình.

Ai dà, làm tốt lắm, Từ Thường không nhịn được tự khen mình.

Ông khẽ liếc qua chỗ Diệp Bình, muốn nhìn phản ứng của hắn.

Có rung động không?

Hay là kinh ngạc?

Hay là kích động hưng phấn?

Nhưng khi Từ Thường nhìn thấy Diệp Bình, lại chỉ thấy hắn nhíu mày.

Hử?

Nhíu mày?

Từ Thường giật mình.

Ông còn chưa kịp nói gì, Diệp Bình đã lên tiếng.

"Trưởng lão, lời ấy sai rồi."

Thanh âm vang lên.

Các đệ tử khiếp sợ.

Cả Từ Thường cũng bối rối.