Chai Thời Gian

Chương 13




Mặc dù từ khi dọn tới ở với bố, tôi không gặp mẹ nhưng tôi vẫn nghe tin về bà qua Ning. Chúng tôi thường buôn điện thoại, hoặc khi nào tan lớp sớm, nó sẽ đến trường tìm tôi.

Ning thay đổi nhiều. Không còn dấu vết nào của cô bé hay nói hay cười ngày xưa. Một ngọn lửa bất hạnh âm ỉ đã đốt sạch cả tuổi niên thiếu của em tôi nhanh không ngờ. Vẻ mặt nó ảo não và căng thẳng, còn nước mắt lúc nào cũng chực chờ sẵn trên hàng mi mỗi lần nó nói về bố với bạn gái của bố hay mẹ với bạn trai của mẹ. Lúc nào nó cũng cau có với “đôi lông mày giao chiến” không ngừng, nói theo cách hài hước của bố khi chúng tôi còn bé.

“Tối qua bác Amorn đến ở qua đêm,” một buổi chiều Ning đến đợi tôi ở cổng trường và thông báo vậy.

“Sao bây giờ mới nói với anh?” tôi mắng nó, trong lòng tức điên lên.

“Em không muốn gọi đến nhà bố.” Môi nó mím chặt và mắt lại đỏ hoe, “Em sợ cô ta nghe máy.”

“Phải rồi,” tôi đáp sau một chốc yên lặng. Dù tôi biết chuyện như thế này sẽ có ngày xảy ra, lòng tôi vẫn bàng hoàng.

Ning không nói nữa, như đang đợi tôi nói thêm gì, nhưng khi thấy tôi chỉ im lặng, nó đi vượt lên trước tôi, đầu chúi xuống, cả người cong lên, vội vã tới dưới bóng hàng cây kèn hồng bên đường.

“Ning,” tôi gọi, vội vàng đuổi theo nó. Dù không nhìn thấy mặt nó, tôi biết nó đang khóc.

“Ning ơi,” tôi lại gọi. Nó dừng lại đứng lẳng lặng, cúi gằm đầu một chốc rồi nhào vào vòng tay tôi. Nước mắt nó đẫm cả ngực áo tôi, tiếng nấc của nó vang vọng tận đáy trái tim tôi.

“Nín nào,” tôi nói, ôm em gái thật chặt. Giọng tôi run rẩy và lạc đi khiến chính tôi cũng phải kinh ngạc. “Chuyện gì phải đến rồi cũng sẽ đến.”

“Nhưng tại sao chuyện này lại xảy đến với chúng mình, Nat?” nó hỏi tôi với giọng cố nén xúc cảm, ngước nhìn tôi. “Sao lại là anh em mình?”

Tôi chỉ có thể lắc đầu và vẫn ôm chặt nó.

Giá như khi ấy tôi biết được chuyện gì sẽ xảy đến với con bé, chắc chắn tôi sẽ không để nó rời khỏi vòng tay mình hôm đó.

Chuyện bác Amorn đến ở qua đêm khiến tôi nghĩ tốt hơn là tôi nên về ở với mẹ và Ning. Mặc dù chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông này, nhưng tôi không thích chuyện ông ta cứ ngang nhiên vào ở nhà tôi như thế, ngôi nhà chỉ của ba chúng tôi. Kể cả có là bạn trai của mẹ, ông ta cũng không được động vào mẹ tôi dưới mái ấm riêng ấy.

Sau bữa tối hôm đó, lúc Waeo đang rửa bát ở sau nhà, tôi nói với bố về chuyện bác Amorn và chuyện tôi muốn về nhà.

“Bố biết thế nào cũng có chuyện này,” bố lẩm bẩm, cụp đôi mắt nhòe mờ xuống và siết chặt cốc whisky. Bố như muốn nói thêm gì, nhưng lại thôi.

“Quay lại với mẹ đi, được không, con xin bố?” tôi nhìn bố van vỉ. “Về ở với bọn con. Đừng để con với Ning một mình với người lạ đi bố.”

Bố nâng cốc lên tu cạn một hơi, rồi lại rót đầy. “Nat à… tất cả chúng ta đã đi quá xa khỏi điểm bắt đầu rồi và không ai có thể quay lại quá khứ nữa. Lựa chọn duy nhất là phải học cách làm quen với loại tình huống này khi chúng ta trưởng thành và tiếp tục sống thôi.”

“Nhưng bố…”

“Nat, con yêu.” Bố ôm tôi, truyền cho tôi hơi ấm và nhịp đập từ tim bố, như những ngày trước. “Bố rất yêu con: hãy luôn nhớ điều này.”

Tôi ngồi đó, không nói nổi một câu. Bố vẫn đang yên lặng ôm tôi, cứ như là chỉ có hai cha con tôi trên cõi đời này, một cõi đời quá tàn nhẫn và buồn bã.

“Đừng về với mẹ con vội,” bố chậm rãi nói và đưa tay lên xoa đầu tôi với ánh mắt cô độc, khổ đau. “Hãy ở đây thêm một thời gian nữa.”

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nghe thấy một người đàn ông như bố thực sự cầu xin.

“Bố muốn con ở lại bao lâu nữa?” tôi hỏi khẽ.

Bố yên lặng một lúc, và tôi có cảm giác khoảnh khắc chờ đợi ấy cứ kéo dài, kéo dài mãi. Cuối cùng ông thở một hơi thật dài và nói: “Đến khi con thi xong đi.”

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý, vì tôi biết đây có lẽ là lần cuối cùng bố còn ở gần bên tôi. Không phải chuyện trách nhiệm hay quan tâm. Tôi chưa bao giờ biết bố muốn gì, nhưng đêm hôm đó, tôi biết rằng bố cần có người ở bên mình. Bố đang cố bám lấy thứ gì đó, bởi vì ông biết rằng mình sắp mất mọi thứ mình từng có.

Kể từ hôm ấy, chiều nào tan học Ning cũng đến tìm tôi. Tôi chưa từng bảo nó đến thăm bố, nó cũng chẳng đòi tôi đến gặp mẹ. Chúng tôi bắc cầu qua vực thẳm bằng tiếng cười nửa vời và những lời nói lúng túng.

Dù không biết chuyện gì xảy ra giữa tôi và Ning, Porm luôn cố gắng khiến chúng tôi thoải mái. Ning và Porm khá hợp nhau về các chủ đề sách vở mà tôi không quan tâm mấy. Thỉnh thoảng, hai người trao đổi sách và bắt nhau học thuộc những đoạn mà mình mê.

Đôi lúc, Porm rủ tôi, Ning và Chai đi ngắm hàng hóa ở mấy khu thương mại hay xem áp phích dán trước rạp phim. Lúc nào có tiền, chúng tôi ngồi quán cà phê, gọi một tách cà phê, có lúc hai tách, và ngồi chuyền tay nhau uống rất dè sẻn trong lúc chuyện phiếm trên trời dưới bể.

Trong suốt khoảng thời gian ấy, tôi không gặp Jom. Thực ra là tôi tránh mặt chị. Trước đó, dù bố mẹ tôi không còn ở cùng nhau, tôi vẫn luôn tin tưởng rằng sẽ có ngày họ lại hôn nhau và làm hòa, nhưng khi mỗi người đã tìm được một đối tượng khác, hy vọng kia tan thành mây khói. Sự tan vỡ của gia đình khiến tôi cảm thấy không thoải mái khi gặp một người may mắn có được một gia đình ấm áp đầy tình yêu như thế, đặc biệt là vào những ngày bố mẹ Jom đến trường đón chị và chị mừng rỡ chạy đến chỗ xe hơi đang chờ, cười tươi như hoa. Những cảnh như thế làm tôi thấy khó ở.

Hơn mười ngày trước khi tôi thi học kỳ hai, Ning không tới và cũng không gọi điện cho tôi. Khi tôi gọi điện về nhà, không ai nghe máy.

“Cậu mong chờ gì từ điện thoại Thái Lan chứ?” Eik vỗ vai tôi an ủi khi tôi dập mạnh cái điện thoại công cộng và lấy lại xu. “Chắc máy nhà mẹ cậu hỏng rồi.”

“Có khi cả cái mạng điện thoại hỏng ấy chứ,” Chai thêm vào.

“Sao cậu không tới đó đi?” Porm khẽ khàng hỏi. “Thế thì mới biết có chuyện gì chứ. Cả bọn cùng đi nhé.”

“Thôi không sao.” Tôi bước ra khỏi buồng điện thoại. “Để hôm khác.”

“Có chuyện gì vậy?” Porm cố hỏi.

“Chẳng gì cả,” tôi đáp, tránh ánh mắt đăm đăm của nó. “Mình chỉ không có tâm trạng đến đó hôm nay thôi.”

Nó định hỏi thêm, nhưng rồi lại thôi.

Không phải tôi không biết đám bạn lo cho tôi và em gái, nhưng tôi không thể nói ra sự thật, đó là tôi không muốn bọn nó tới nhà mẹ vì không biết ông Amorn kia có ở đó không. Tôi không muốn bạn bè biết mẹ mình đang sống với người đàn ông khác.

Tối đến, bốn đứa chúng tôi khoác vai nhau đi quanh mấy con phố nhộn nhịp người xe. Đèn đường và đèn nê ông trên các biển quảng cáo ở nóc những tòa nhà lần lượt bật sáng. Một cơn gió mạnh tạt bụi khói từ ống xả ô tô vào mặt chúng tôi. Cả bọn không ai nói một lời. Tất cả đều đắm chìm trong suy nghĩ riêng, lắng nghe tiếng bước chân mình vang trên vỉa hè.

Chính ngày hôm ấy, tôi có cảm giác cô đơn lẻ loi hơn cả, mặc cho bạn bè đang hiện diện ở bên tôi giữa những huyên náo và đông đúc của thủ đô. Tôi không biết mình sẽ còn phải trải qua những khoảng thời gian như thế này bao nhiêu lần nữa trong đời.