Chăm Chỉ Học Tập, Ngày Ngày Yêu Đương

Chương 15: Quan Conan




Edit: Cò Lười - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Beta: Mạn Châu Sa 2001

Lễ quốc khánh của Chi Chi trôi qua hết sức bình thản, phần lớn thời giờ đều dùng để làm bài tập và học tập. Cha Quan, mẹ Quan thấy cô nghỉ mà cũng cố gắng như vậy, tương đối vui mừng, cảm thấy rốt cuộc con gái cũng hiểu chuyện, cảm thấy hận không thể một ngày ba nén hương an ủi lão tổ tông.

Vậy mà, Chi Chi biết rằng, cô có thể ngồi yên học tập chăm chỉ, nguyên nhân quan trọng nhất không phải là "Đọc sách" , mà là điện thoại thông minh còn chưa xuất hiện, ít kích thích(tác động) từ bên ngoài, không dễ bị phân tán chú ý. Nếu bây giờ có điện thoại thông minh trên tay, năm phút đồng hồ một wechat, mười phút một cái weibo mới, coi như cô là người trưởng thành tự chủ cũng gánh không được.

Cho nên cô đã quyết định không mua điện thoại di động hoặc máy tính trước khi tốt nghiệp kỳ thi tuyển sinh đại học— hết cách rồi, tự chủ kém cần người người ngoài kiểm soát, trước kia cô vì ít chơi điện thoại di động, trước kia cô ngồi ở phòng khách làm việc để ít chơi điện thoại hơn, điện thoại di động ném vào phòng ngủ sạc điện, nghĩ tới muốn lướt tin trên weibo phải đứng lên vào phòng ngủ, kéo ngăn kéo ra, phiền toái như vậy, trong mười lần có thể nhịn được tám lần!

Lạc hậu chục năm cũng có chỗ tốt.

Hằng ngày Trang Gia Minh cũng không khác biệt với cô lắm, sáng sớm thức dậy đơn giản lấy đồ ăn ăn sáng, sau đó tắm giặt phơi quần áo, lau nhà, làm xong việc nhà liền hẹn Chi Chi đi thư viện làm bài tập, buổi trưa đi nhà ông bà ăn cơm, buổi chiều mượn sách ở trong thư viện, đọc thêm.

Dù sao thư viện ở huyện, sách không nhiều lắm, phần lớn là sách nổi tiếng. Có lúc anh đọc văn học tiểu thuyết, có lúc đọc truyện ký, rảnh rỗi nhàm chán mượn sách hướng dẫn làm bài tập.

Lúc còn trẻ Chi Chi chưa phát hiện ra điều kỳ lạ này, vào lúc này nhìn lại một lần nữa mới cảm thấy anh trầm ổn hơn so với bạn cùng trang lứa, nhiều năm học hành chăm chỉ, người nhà cũng không than vãn có thi đỗ được Thường Xuân Đằng.

Cô quyết định đi theo đèn sáng .

Nhưng dù sao Trang Gia Minh cũng là một chàng thiếu niên thanh xuân hàng thật giá thật, đương nhiên có mấy việc phiền lòng —— tối ngày hôm qua anh đi nhà ông bà nội ăn cơm, phát hiện trong nhà có khách đến thăm, nói là con gái của bạn đồng nghiệp của bà, tuổi chừng ba mươi mấy tuổi.

Anh liền đoán được cô là đối tượng hẹn hò của cha rồi.

Thẳng thắn nói, dì kia nhìn người rất đoan trang và tốt bụng, cũng không ghét, nhưng anh chỉ cần nghĩ tới người này sẽ là mẹ kế của mình, lại cảm thấy cả người không được tự nhiên. Bà nội hi vọng cha có người chăm sóc, bất giác anh cảm thấy có lỗi, nhưng sắp xếp lý trí, để cho anh tiếp nhận một phụ nữ xa lạ, về mặt tình cảm lại cực kỳ khó tiếp nhận.

" Anh Gia Minh." Chi Chi gọi tinh thần anh về, "Anh có phải có tâm sự hay không? Ngồi ngây người nửa ngày."

Trang Gia Minh do dự một chút, thử hỏi dò: "Chi Chi, em cảm thấy. . . . . . Cha anh có nên tìm một người khác không?"

Chi Chi chợt hiểu, đáp: "Không tìm hay tìm đều được."

"Cha anh ở một mình, có người chăm sóc cũng tốt." Trang Gia Minh nhớ tới mấy ngày trước về nhà, kéo ra hộc tủ thấy mỳ ăn liền bên trong đã hết đi một nửa, hết sức không có cảm giác.

Chi Chi nở nụ cười, nói: "Anh Gia Minh, anh thật ngốc, Bác Trang bao nhiêu tuổi vẫn có tay có chân, có thể tự chăm sóc bản thân."

Trang Gia Minh mím môi, nói: "Em không hiểu."

"Là anh không hiểu." Chi Chi nói trúng tim đen, "Nếu Bác Trang có thích đối tượng, kết hôn rất bình thường, bác còn nhớ dì, anh liền vì bác tìm bảo mẫu bán mình cho bác, không tốt lắm đâu?"

Trang Gia Minh dở khóc dở cười, nói: "Đừng nói mò."

Chi Chi nói: "Em không nói mò, anh nói bác không ai chăm sóc, bảo bác tìm một người khác đúng chứ? Đấy là bảo mẫu, không phải là vợ. Bác Trang rất yêu dì , anh dùng cái  lý do này khuyên bác, bác chắc chắn sẽ không đồng ý."

Trang Gia Minh sợ sệt. Anh không có khuyên, nhưng bà nội khuyên, kết quả cha phản ứng giống Chi Chi nói: "Con có tay có chân, không để mình chịu uỷ khuất, mọi người cũng đừng quan tâm."

"Bác rất yêu dì, vừa nhìn thì không phải là người thích hợp sống qua ngày." Chi Chi sờ lên cằm, giọng nói chắc chắn, "Anh muốn khuyên bác tìm người khác, phải đổi lời nói, nói ví dụ như "là người luôn muốn nhìn về phía trước ’‘ dì cũng hi vọng bác có thể hạnh phúc ’ ...."

Trang Gia Minh: ". . . . . . Em đọc tiểu thuyết hơi nhiều."

Chi Chi không có phủ nhận, ngôn tình tiểu thuyết nổi tiếng cũng có truyền lại đời sau, chỉ nói là: "Tùy anh nói thế nào, vấn đề là ở, anh có muốn bác trai tái hôn hay không?"

Trang Gia Minh trầm mặc không nói .

Chi Chi dùng sức nhớ lại, trong ấn tượng của Chi Chi hình như anh không nói qua ý nghĩ của mình, chỉ nói là"Xem ý của cha" , có lẽ là gần đây cô biểu hiện rằng bản thân tương đối trưởng thành, anh mới nói ra lời trong lòng?

"Em biết rồi, chân tướng chỉ có một." Cô nghĩ ngợi chốc lát, búng tay một cái, "Bề ngoài Quan Conan nhìn như đứa trẻ nhưng lại thông minh hơn người."

Trang Gia Minh, nói: ". . . . . ." Còn diễn nữa?

Chi Chi làm bộ không thấy vẻ mặt của anh, nghiêm túc nói: "Anh nói bác chỉ có một mình, anh muốn bác có người chăm sóc, xem ra là không phản đối bác kết hôn nữa, nhưng anh mang tâm sự nặng nề, cũng không giống dáng vẻ là hoàn toàn không ngăn cản. Như vậy, đáp án đúng là, anh có thể chấp nhận bác tái giá thêm người vợ, cũng không muốn có một mẹ kế thay thế dì, có đúng hay không?"

Trang Gia Minh ngạc nhiên.

"Xem ra em đoán đúng rồi." Chi Chi đỡ mắt kiếng, cô có một mức độ nhất định, chỉ ở lúc học tập, vào lúc này vừa đúng có thể giả bộ x, "Đây chính là cách suy luận, cám ơn."

Cô hát đọc làm biểu hiện thật tốt, cuối cùng chọc cười Trang Gia Minh. Chàng trai cong lên khóe môi, cười đến giống như là phim thần tượng  tuyên truyền áp-phích: "Ừ."

Chi Chi thu lại sự cười đùa: "Vậy anh buồn bực làm gì nha, nói với bác chứ sao."

Anh lắc đầu một cái: "Anh nói với cha như vậy, cha nhất định sẽ vì anh mà không tìm."

"Vậy làm sao bây giờ?"

Anh làm khó: "Anh cũng không biết, có thể bà nội sẽ nói thông thôi."

Chi Chi biết Trang Minh Huy vẫn kết hôn, vì vậy cũng không lo lắng: "Tốt lắm, chuyện như vậy trong lòng bác có tính toán, không cần phải chúng ta quan tâm, chúng ta quan tâm là quan tâm đến kỳ thi hàng tháng."

Trang Gia Minh lo lắng về sự áp lực của cô, an ủi nói: "Kỳ thi hàng tháng chỉ kiểm tra những bài mới , sẽ không quá khó khăn, em chỉ cần phát huy tốt nhất là được."

"Em muốn thi khá hơn một chút."

Học được khá hơn một chút, điểm được cao một chút, số phận có thể nắm bắt nhiều hơn một chút.

Kỳ nghỉ 7 ngày chớp mắt một cái liền kết thúc, sau đó một tuần lễ  thời gian lên lớp cũng trôi vèo.

Kỳ thi hàng tháng đến.

Trung học đối với kỳ thi hàng tháng thái độ vô cùng ngạo mạn, giáo sư không ôn tập, thi không đổi phòng học, chỉ cần bọn họ xoay bàn ghế ngược lại liền được coi như là gian lận. Chủ nhiệm lớp, một ngày trứớc giáo sư Lâm thuận miệng nói ra câu: "Kỳ thi hàng tháng mà thôi, trình độ như vậy mà gian lận, dứt khoát nghỉ học thôi."

Trường học không coi trọng, bọn học sinh cũng có chút thiếu tập trung. Trước cuộc thi một ngày ,tự học buổi tối, Chi Chi còn nhìn thấy Hàn Tông cùng Trang Gia Minh, Ninh Mân thảo luận về chuyện lễ khai mạc đại hội thể dục thể thao, bạn học Vương Thơ Di đang nhìn bảo bối An Ny.

Làm cô hồi hộp tận nửa ngày.

Nhưng cô vẫn là lựa chọn học thuộc lòng.

Hết cách rồi, tội lỗi của người tái sinh. . . . . .

Kỳ thi hàng tháng bài thi khó. Qua đời sinh là khóa trình mới, nội dung có hạn, đề mục liền trở nên cơ bản, chỉ cần đi học chăm chỉ nghe giảng,hoàn thành bài tập một cách nghiêm túc, trên căn bản có thể làm được;lịch sử chính trị, Rất nhiều điểm kiến thức của trường trung học cơ sở đã đạt được trong kỳ thi bên ngoài về lịch sử chính trị, ngôn ngữ học, và độ khó rõ ràng là cao hơn nhiều..

Nhưng cái này không phải trọng điểm, chín khóa học trong ngày, thời gian biểu trong ngày là không đủ, tự học buổi tối ở cấp hai, có thể nói là buổi sáng mở mắt ra bắt đầu thi, thi xong cũng nên tắm một cái rồi ngủ.

Trang Gia Minh cảm thấy rằng câu hỏi cuối cùng của một đề không đúng." Ngày hôm sau, cuối cùng một môn là sinh học, thi xong mới tám giờ Một tiếng rưỡi trước khi kết thúc buổi tối tự học. Trong phòng học hò hét ầm ĩ, nhiều người đang thảo luận về đại hội thể dục thể thao vào ngày mai, Chi Chi đẩy Trang Gia Minh ở bàn trên, lấy bánh oreo để ăn, "Anh viết cái gì?"

Trang Gia Minh nói rõ: " Axit nucleic."

Cô thở phào nhẹ nhõm: "Đoán đúng rồi!" Lại ăn một miếng bánh oreo.

Hàn Tông ngồi nghiêng ở phía sau Trang Gia Minh , nhìn cô gọi: "Quan Chi Chi, cô làm gì thế? Sao lại ăn bánh của Gia Minh?"

"Tôi đói." Cô hùng hồn nói.

Hàn Tông, đáp: "Cô không thể tự mua sao?"

" What? Cậu hiểu không?, mình tự mua sẽ phải  ăn hết tất cả, bánh bích quy thành phần đường cao bao nhiêu, không tốt cho sức khỏe." Cô đang ở thời kỳ phát triển, động não lại càng dễ đói, ham muốn với đồ ngọt càng ngày càng tăng, quá khó để kiểm soát lượng protein thay vì đường, không thể làm gì khác hơn là nhịn, không được mua.

Trang Gia Minh tiếp nối giải thích: "cô ấy mua cho tôi sữa tươi."

Chi Chi bập bẹ, mơ hồ không nói rõ: "Trả lễ lại, tôi lại không ăn trắng đồ của anh." Trang Gia Minh giơ lên một ngón tay, "Cho tôi thêm miếng cuối cùng của bánh, ăn xong sẽ không ăn."

Trang Gia Minh bóc vỏ bánh ra rộng hơn, dễ dàng cho cô cầm, đợi cô lấy đi đưa cho Hàn Tông: "Cậu ăn không?"

"Cảm ơn." Hàn Tông không khách khí, thi một ngày, anh cũng đói bụng, "Ăn xong chúng ta thảo luận một chút về chuyện đại hội thể dục thể thao vào ngày mai?"

Trang Gia Minh gật đầu một cái.

Chi Chi thuận miệng hỏi: "Thảo luận gì à?"

Hàn Tông trêu tức cô không quay lại nói,: "Cô lại không tham gia, nói cho cô biết cũng vô ích."

"Ai yô (ôi), con quỷ hẹp hòi, tôi cũng không phải không có ý giúp cậu." Cô la anh ta.

Hàn Tông cố ý nói: " Chúng tôi vẫn đang thiếu một người thay thế cho cuộc thi chạy tiếp sức., nếu không cậu giúp một tay?"

Chi Chi cực kỳ kiên định: "Có lòng nhưng lực không đủ."

"Quan Chi Chi, cậu đừng có mà khiêm tốn." Ninh Mân đi rót nước trên đường nghe đối thoại của bọn họ, dừng bước lại cười nói, "Kết quả chạy 50 mét của cậu trong lớp giáo dục thể chất tốt hơn của tôi.."

Hàn Tông rút ra giấy báo danh: "Đúng vậy, cậu thay thế cho cuộc thi chạy tiếp sức này, tôi thay cậu viết lên rồi."

Chi Chi nuốt miếng bánh trong miệng, thốt ra ba chữ: "Dì cả đến."

Hàn Tông: ". . . . . ." Cô gái vô sỉ vãi.

Trang Gia Minh xoay mặt đi, khóe môi khẽ nhếch. Anh nhớ hai ngày trước thời điểm đi thư viện, cô mang theo băng vệ sinh vào nhà vệ sinh, vào lúc này khẳng định trợn tròn mắt nói mò, nhưng không lột trần cô: "Em phụ trách viết bản thảo cổ vũ cho tốt "

Chi Chi suy nghĩ một chút, cô và Hàn Tông lạnh nhạt là bởi vì trước khi tái sinh đã có hơn mười năm không có liên lạc rồi, nhưng trên thực tế lúc này, anh và Trang Gia Minh có thời gian cùng với cô cũng rất là thân thiết, nếu không cô sẽ không báo danh hôm nay —— đứng ở góc độ của anh mà nói, thật sự cô không đủ nghĩa khí.

"Được." Cô tu sửa mối quan hệ bạn học, "Giao cho tôi thôi."

Hàn Tông rốt cuộc cũng hết giận: "Cũng không còn gì nữa."

Ninh Mân đợi đến lúc bọn họ nói xong, mới nói: "Chúng ta thảo luận một chút về khẩu hiệu đi, tốt nhất nghĩ một câu đặc biệt, nếu không, không dễ để tạo ra sự khác biệt, dù sao chúng ta cũng không sắp xếp luyện tập phương trận như thế nào."

Phương diện này tế bào Hàn Tông không phát triển lắm, suy nghĩ một chút, đề nghị: "Văn chương Trình Uyển Ý viết rất tốt, gọi cô ấy giúp một tay suy nghĩ một chút?"

Trang Gia Minh hiểu rõ nhưng không có ý kiến.

Hàn Tông phải đi gọi Trình Uyển Ý tới đây. Cô đang cầm một cốc Hồng Trà, thướt tha đi tới, giống như là Thiên Nga Trắng, với khí chất hơn người: "Thảo luận cái gì?"

Ninh Mân nhìn cô, thái độ rất thân thiện: "Chúng tôi đang nói về khẩu hiệu cho lễ khai mạc ngày mai, “Hàn Tông nói cậu là tài nữ, nhất định có thể nghĩ ra được câu hay,”." Ngừng lại một cái, hết sức buồn rầu nói, "Nhóm của chúng tôi không có điểm gì sáng, chỉ có dựa vào khẩu hiệu để được tôn trọng."