Châm Phong Đối Quyết

Chương 48




Cố Thanh Bùi mới vừa đem chìa khóa cắm vào trong ổ khóa, cửa đã bị mở ra từ bên trong.

Nguyên Dương cau mày nhìn hắn,"Giờ mới về à."

"Có việc mà."

"Dùng cơm với ai à?" Nguyên Dương hỏi từ phía sau hắn.

Cố Thanh Bùi qua quýt nói: "Đều là bàn việc kinh doanh thôi."

Cố Thanh Bùi thường xuyên dự tiệc, cũng là chuyện bình thường, Nguyên Dương vốn sẽ không nghĩ nhiều. Chính là bọn họ vừa mới bị tập kích tại thành phố XX, sự chấn động khi ấy đến giờ vẫn chưa lui vào quá khứ, Cố Thanh Bùi một mình hành động, chung quy khiến y không yên lòng, y nói: "Về sau muốn đi ra ngoài, vẫn là chờ tôi quay về đã."

"Cậu còn có nhiệm vụ khác, không thể để chậm trễ." Cố Thanh Bùi cởi áo khoác, hỏi: "Thư tín dụng* làm thế nào rồi?"

*Thư tín dụng (Letter of Credit - viết tắt là L/C) là một cam kết thanh toán có điều kiện bằng văn bản của một tổ chức tài chính (thông thường là ngân hàng) đối với người thụ hưởng L/C (thông thường là người bán hàng hoặc người cung cấp dịch vụ) - wiki

"Rất thuận lợi, ngân hàng XX đồng ý sau khi ký kết hợp đồng, trước cho vay hai ngàn vạn."

"Ừm. Hạng mục nhập khẩu sản phẩm điện tử  này là đơn hàng làm ăn thứ nhất để công ty chúng ta  khôi phục nghiệp vụ kinh doanh chủ đạo, là lợi nhuận thực tế. Không chỉ phải có lợi nhuận, mà còn phải trong vòng nửa năm khôi phục thương hiệu thỏa mãn điều kiện niêm yết, đây là trọng điểm công tác sang năm của chúng ta, nhất định phải nắm thật chặt."

"Tôi biết."

Cố Thanh Bùi vỗ vỗ đầu y, "Làm việc không tồi."

Nguyên Dương sáp đến, "Vậy ông khi nào thì cho tôi tiền thưởng?"

Cố Thanh Bùi cố tình chọc y, "Tiền thưởng gì chứ? phán quyết vụ kiện không phải còn chưa có hạ xuống sao?"

"Vụ vay vốn đầu tư này tôi cũng tham dự nha, hiện tại lập tức sẽ làm xong, vậy mà ông cũng không thưởng cho tôi sao?"

"Ừm." Cố Thanh Bùi sờ sờ cằm, "Được, cho cậu hai vạn nhé."

Nguyên Dương cả giận nói: "Ông sao lại keo kiệt dữ vậy chứ."

"Công trạng chủ yếu trong chuyện này là của tổng giám tài vụ của chúng ta, cậu bất quá chính là đi theo thôi, thế là đủ rồi."

Nguyên Dương nặng nề mà hừ một tiếng.

Cố Thanh Bùi cười nói: "Chờ ký xong hợp đồng tôi sẽ hạ văn kiện, tiền thưởng sẽ phát chung với thưởng cuối năm cho cậu."

Nguyên Dương ôm cổ hắn, lầm bầm nói: "Quên chưa nói với ông, xe của ông tới rồi đó."

"Hử? Chiếc Nguyên đổng cấp cho tôi á?"

"Ừ, ba tôi bảo nói với ông một tiếng, sau đó mang ông đi lấy xe."

Cố Thanh Bùi cực cao hứng, "Được nha, cuối tuần đi."

Nguyên Dương bĩu môi, "Mỗi chiếc Bentley ông cao hứng cái rắm gì chứ, chờ khi tôi kiếm được tiền sẽ mua cho ông cái tốt hơn."

Cố Thanh Bùi ha ha cười nói: "Trong túi có được mấy đồng mà suốt ngày mạnh mồm mạnh miệng, trước cứ làm tốt công tác của cậu đi đã."

Nguyên Dương ấm ức cắn cổ hắn, "Ông chờ...... Hử?" Nguyên Dương cắn mấy cái, đột nhiên nghi hoặc nói: "Trên người ông có mùi gì vậy? Không phải nước hoa của ông."

Cố Thanh Bùi lập tức nhớ tới Vương Tấn, hắn cười khổ không nổi, " Cậu là mũi cún à, hít ngửi làm cái gì thế, tôi một ngày tiếp xúc một đống người, cậu ngửi ra nổi gì chứ?"

Nguyên Dương hừ nói: "Ghét nhất cái hương nước hoa chết bầm này, ông sau này cũng đừng dùng nữa."

Cố Thanh Bùi chẳng buồn phản ứng y, thay quần áo, ngáp một cái, "Mệt rồi, tắm rửa đi."

Nguyên Dương ôm lấy thắt lưng hắn, cắn lỗ tai hắn, "Cùng tắm nhé."

Buổi sáng ngày hôm sau, Cố Thanh Bùi ở công ty triệu tập cấp quản lý mở hội nghị lâm thời. Thời điểm hội nghị tiến hành được một nửa, Trương Hà tiến vào, ghé vào bên tai hắn nói Vương Tấn đến công ty.

Cố Thanh Bùi có chút kinh ngạc, đành phải vội vàng kết thúc hội nghị, đi gặp Vương Tấn.

Vào phòng VIP liền nhìn thấy, Vương Tấn còn dẫn theo một người đến.

"Anh Vương, sao qua đây mà lại không gọi điện thoại vậy?"

Vương Tấn cười bắt tay cùng Cố Thanh Bùi, "Tôi là tình cờ đi qua, vừa vặn lên xem chút. Thanh bùi, giới thiệu với cậu, đây là tổng giám pháp luật Dương tổng của công ty chúng tôi, tôi hôm nay cố ý dẫn ông ấy đến, để nói chuyện dự án kia với cậu."

Hai người giống như chưa từng phát sinh sự gượng gạo cùng ám muội tối qua, mặt mày rạng rỡ cười nói khách sáo,

"A, Dương tổng, xin chào." Cố Thanh Bùi quay đầu nói với Trương Hà: "Tiểu Trương, đem một phần tài liệu dự án chuyển đổi mục đích sử dụng hai ngàn mẫu đất mang đến cho tôi, sau đó gọi Trương quản lý đến đây."

Ba người ngồi xuống trò chuyện chuyện dự án, một lát sau, cửa gõ vang, Cố Thanh Bùi nói: "Trương quản lý, mời vào." Hắn quay đầu liền thấy, người vào không chỉ có Trương quản lý phòng kế hoạch điền sản, mà còn có Nguyên Dương mặt không chút biểu tình.

Vương Tấn cười chào hỏi, "Nguyên công tử, lại được gặp rồi."

Nguyên Dương miễn cưỡng gật gật đầu, xem như đáp lại.

"Ngồi đi, cùng bàn luận nào." Vương Tấn chỉ chỉ sofa bên cạnh.

Nguyên Dương lúc này đặc biệt muốn chen vào giữa Vương Tấn cùng Cố Thanh Bùi, nhưng là ngại tình huống, đành phải nhịn xuống.

Trương quản lý mang theo notebook, dùng PPT biểu thị thiết kế cùng quy hoạch của khối đất kia, sau đó lại giải thích kỹ lưỡng tiến triển sự việc về phương diện pháp luật.

Khiến Cố Thanh Bùi có chút ngoài ý muốn chính là, Nguyên Dương không hề giống như trước không quan tâm ngồi ở một bên, mà tham dự vào trong thảo luận, nói chuyện cư nhiên rành mạch đâu đấy, đối với dự án cũng hiểu biết đến tám chín phần, nhìn qua hữu mô hữu dạng, cách cực xa tính cách trẻ con to đầu bình thường của y.

Nhìn thấy sự giáo dục suốt thời gian dài của mình rốt cục cũng có hiệu quả, Cố Thanh Bùi cảm thấy thực vui mừng, hắn ngẫm nghĩ, giờ bắt đầu có thể trả chút tiền lương cho tiểu chó săn này rồi.

Tới thời gian cơm trưa, Vương Tấn muốn mời Cố Thanh Bùi ăn cơm. Nếu không phát sinh chuyện tối hôm qua, Cố Thanh Bùi khẳng định liền vui vẻ nhận lời, song lúc này, hắn quyết định vẫn là nên lạnh nhạt một chút với Vương Tấn thì tốt hơn. Vì thế liền thoái thác nói cuộc họp buổi sáng còn chưa có xong, buổi chiều phải tiếp tục, không tiện đi ra ngoài ăn cơm, ăn tạm ở căng tin là được rồi.

Vương Tấn nhíu mày, cười nói: "Nếu như vậy, tôi cũng cùng Cố tổng đi nếm thử chút đồ ăn căng tin, Dương tổng, ông không có ý kiến chứ?"

Dương tổng cười khoát tay, "Tôi thế nào cũng được nha."

Sắc mặt Nguyên Dương trầm xuống.

Căng tin có phòng chuyên biệt dành cho cấp lãnh đạo dùng cơm, bất quá Cố Thanh Bùi bình thường đều ăn tại văn phòng, cơ hồ là chưa từng sử dụng qua. Hắn để Trương Hà dẫn đám người Vương Tấn xuống trước, hắn còn có chút chuyện cần phải bàn giao cho Trương quản lý.

Vương Tấn đi rồi, Nguyên Dương nghĩ muốn nói chuyện cùng Cố Thanh Bùi, Cố Thanh Bùi phất tay ngăn y lại, đem Trương quản lý kéo qua một bên, căn cứ theo nội dung đàm thoại mới nãy của bọn họ, dặn dò một phen.

Chờ sau khi Trương quản lý đi, Nguyên Dương mới tóm lấy cánh tay Cố Thanh Bùi, thanh âm có chút sắc nhọn, "Người hôm qua ông gặp có phải là Vương Tấn hay không?"

Cố Thanh Bùi không cho là đúng, "Đúng vậy."

Nguyên Dương lập tức liền phát hỏa, "Vì sao ông gặp hắn mà không nói cho tôi biết!"

"Tôi gặp anh ta vì sao lại phải thông báo cho cậu chứ? Chuyện kinh doanh buôn bán gặp gỡ nhiều như vậy, lần nào cũng phải báo cáo cho cậu hết à?"

"Hắn ta không giống người khác."

"Sao anh ta lại không giống?"

"Ánh mắt hắn nhìn ông không bình thường."

Cố Thanh Bùi nhất thời nghẹn lời, đây là trực giác của dã thú ư? Thằng nhóc này nhìn người thật đúng là rất chuẩn. Hắn tiếp tục giả ngu, "Cậu đừng đoán mò có được không, cậu có biết dự án này có bao nhiêu quan trọng hay không hả? Vương Tấn trước mắt là đối tác thích hợp nhất, tôi tuyệt đối sẽ không buông cơ hội tốt như vậy đâu, cậu nếu dám phá đám tôi, tôi sẽ không cho cậu ở bên nữa."

Nguyên Dương cả giận nói: "Ông dính phải mùi của hắn khó ngửi chết được!"

Cố Thanh Bùi đại khái có thể lý giải lối tư duy của Nguyên Dương, tương tự kiểu "Thứ gì ở trong bát tôi thì đừng hòng ai cướp được, kể cả nhìn cũng không được phép". Bản thân chính là thứ nằm trong bát, cho dù Nguyên Dương ăn không được, cũng sẽ không tặng cho người khác.

Đáng tiếc hắn không phải người dễ dàng an bài như vậy, cũng không cảm thấy bản thân có nghĩa vụ phải phối hợp với dục vọng độc chiếm không chút đạo lý kia của Nguyên Dương.

Cố Thanh Bùi lạnh mặt, "Cậu đừng có càn quấy, việc kinh doanh không phải dựa vào việc cậu có thích một người hay không để ra quyết sách được. Ai mà cũng giống như cậu, thì chuyện gì cũng không hoàn thành được, cậu rốt cuộc đến khi nào mới có thể trưởng thành thêm một chút đây?"

Sắc mặt Nguyên Dương xanh mét, mỗi lần Cố Thanh Bùi chê bai y không trưởng thành, y đều muốn khắc chế bản thân, biểu hiện càng thêm chín chắn một chút. Chính là y chịu không nổi ánh mắt Vương Tấn nhìn Cố Thanh Bùi, trực giác y nói rằng Vương Tấn có ý đồ đối với Cố Thanh Bùi.

Y tuyệt đối không cho phép người khác mơ tưởng đến thứ đồ của y!