Chạm Tay Vào Hạnh Phúc (Miêu Nữ)

Chương 3




Xung quanh chỉ toàn một loại âm thanh hỗn tạp của bọn con gái đang ra sức hành hạ cô cùng với tiếng hò hét cổ vũ của đám người bên ngoài, một cái tát thật mạnh giáng xuống mặt cô. Khóe môi liền xuất hiện một tia máu.

-Dừng lại!

Một thanh âm khẽ vang lên, lập tức tất cả dừng lại, đều quay mặt về phía người vừa mới ra lệnh lúc nãy. Tất cả đứng như trời chồng khi thấy hắn

Dáng người cao kiêu hãnh, ánh nắng mặt trời chiếu xuống khuôn mặt hắn đẹp như một tác phẩm điêu khắc cực kỳ tinh diệu vậy. Sống mũi cao, đôi môi đỏ mọng quyến rũ, và đôi mắt xanh biếc kia đẹp mê hồn, chỉ là, đôi mắt ấy không mang vẻ dịu dàng mà là vô cùng lãnh khốc, giống như cô.

-Các người đang làm gì thế?- hắn bước đến gần cô, hai tay đút túi quần cực ung dung, ngạo nghễ.

Thoáng nhìn qua đám đông, hắn thừa biết lại có đứa bị hành hạ, chỉ là kẻ xui xẻo hôm nay lại không hề la lên một tiếng nào. Tò mò xem kẻ cứng rắn này là ai, hoá ra là một nữ học sinh mới chuyển đến. Nhưng chỉ là có chút hứng thú, biết rồi, hắn liền cười khẩy

-Cô khá cứng rắn đó, nhưng tôi cũng không quan tâm lắm

Hắn nhìn cô, cả người bầm dậm, khuôn mặt kia cũng không ngoại lệ, chỉ là, hắn thấy cô đang nhìn hắn, rất sâu xa, có gì đó ở đôi mắt nó khiến hắn có chút dao động, hai khuôn mặt lạnh như băng nhìn chằm chằm nhau khiến cho người xung quanh không khỏi lạnh sống lưng, sao hắn cư có cảm giác sau khuôn mặt đó còn có gì nhỉ, và đôi mắt kia có phải màu đen bình thường kia không?

Miêu Nguyệt khẽ chau mày, hắn đột nhiên giật mình, lấy lại vẻ mặt ban nãy, nhìn cô thật lâu một lúc rồi xoay người bỏ đy, không nói tiếng nào nữa

Đám người xung quanh bây giờ cũng hoàn hồn tở lại. Thảo Mạt mặt đen lại, hướng phía Miêu Nguyệt quát lên:

-Đê tiện… mày còn dám dụ dỗ cà anh Thiên Ngạo, làm mất hình tượng của tao, mày giỏi lắm- Thảo Mạt vung tay lên định tát cô thì lại có thanh âm vang đến

-Thôi ngay đi!

Mọi người lại trố mắt nhìn về phía vừa phát ra âm thanh, chẳng lẽ lại có người đến giải vây cho cô ta sao? Hôm hay sao có lắm chuyện thế nhỉ?

Một nam học sinh bước đến, cả người anh tỏa ra một khí chất mê người, nếu nói hắn như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo thỳ anh tựa như một thiên sứ vậy, đẹp rạng ngời dưới vầng thái dương.

Đám người ngẩn ra, đẹp trai quá, nhưng, đôi mắt kia cũng giống hắn, lại là lãnh khốc, lạnh lùng, màu đen tuyền đẹp mê người.Nhưng chưa bao giờ thấy anh cả? học sinh mới sao. Anh bước nhanh đến chỗ Miêu Nguyệt, đám người cũng tự tách ra hai bên. Không nói lời nào, anh kéo cô dậy, phủi quần ảo cho cô rồi kéo cô đy trước bao con mắt kinh ngạc. Miêu Nguyệt kinh ngạc nhìn anh, rồi cũng không nói lời nào mặc anh kéo đy

Anh kéo ngồi xuống ghế đá, bông băng, thuốc đã được anh chuẩn bị từ lúc nào, anh xức thuốc cho cô. Nhìn sâu vào đôi mắt anh, không còn sự lạnh lùng nữa mà đang là sự lo lắng, sự quan tâm. Cô biết, anh quan tâm cô, tình cảm anh dành cho cô, cô biết, nhưng giờ cô không thể nhận được, cô còn việc quan trọng chưa làm. Hơn nữa, cô cũng chĩ coi anh như một người anh trai. Nhìn anh đang lo lắng cho mình, cô khẽ cười nhẹ.

-Còn cười, sao em không nói với anh – Hoàng Vũ cau mày nhìn cô

-Chẳng phải anh cũng đã đến sao- cô đáp lại

-Là anh nghe ông chủ nói (Ông Thiết Đồng) nên mới cố ý chuyển vào đây học cùng em. Sợ có người gây khó dễ cho em, em lại phải giữ thân phận không thể phản kháng.Không ngờ, anh cũng đến chậm một bước.

-Sau này….chúng sẽ phải trả giá – Miêu Nguyệt bỗng nheo mắt lại, buông một câu nói cực lãnh huyết

-Nhưng… hai người cùng làmviệc không phải dễ hơn sao?- Hoàng Vũ nhìn cô cười cười

Cô không nói gì, chỉ cười đáp lại.. Anh lúc nào cũng lo lắng cho cô.

Hoàng Vũ là một đứa trẻ mồ côi, anh được ba cô- ông Khải Đình cứu giúp khi bị ngươi ta hành hạ, vào côi nhi viện Thiên Thần, ông là người tốt bụng, anh luôn coi ông như cha của mình. Khi nghe tin gia đình ông gặp nạn, anh như đổ sụp, anh quyết định bước vào thế giới ngầm trả thù cho ân nhân mình và cũng vì đứa con gái của ôngĐột nhiên tiếng chuông reo vang lên, Miêu Nguyệt đứng dậy, hướng về phía anh

- Chúng ta bắt đầu thôi! – đôi mắt cô phát ra ánh nhìn ác nghiệt thật đáng sợ. Không đợi anh nói gì cô xoay người đy trước. Hoàng Vũ cũng đứng dậy bước sau cô, nói nhỏ với bản thân mình “ Miêu Nguyệt, phía sau em, luôn còn có anh”