Chạm Tay Vào Hạnh Phúc (Miêu Nữ)

Chương 31




̉ thù cha con Phùng gia

Họ trở về mật thất Thiết gia, tại sảnh chính đã thấy Triệu Tuấn cùng Liễu Luẩn an tọa ở đó.

-Woa, Miêu Nguyệt ám độc thật siêu a- Liễu uẩn cười khúc khích nhìn vào chiếc máy quay trên tay.

-Cũng do ông ta quá kích động nên độc mới bộc phát nhanh vậy. – Miêu Nguyệt bước đến pha cà phê.

-Không phải là do đã cậu đã dự tính cả rồi sao? – Liễu Uẩn nhìn Miêu Nguyệt hỏi, tay làm dấu tick ( ü)

Miêu Nguyệt không nói gì, tựa lưng vào thành bàn, miệng nhâm nhi tách cà phê. Hôm nay cũng thật kỳ lạ, ngày lễ lớn vậy mà Thiên Ngạo không đến? Mà cứ cho là hắn không đến đi, sao cả Thảo Mạt cũng không thấy luôn? Lẽ ra những hôm như thế này cô ta luôn đến để phô bày những bộ trang phục đắt tiền hay là đến gây ấn tượng chứ nhỉ? Quả là khiến người ta tò mò.



Sau những vụ giết người đầy bí ẩn kia, người người nươm nướp lo sợ. Đi đâu cũng thấy người ta bàn về tố chức sát thủ đó. Ngoài ra bên phía các doanh nân lớn luôn đề phòng cẩn thận về sự xuất hiện của một tên đạo tặc, hắn chuyên gia ăn trộm các tài liệu mật mang tính chất kinh doanh.



11:00 PM Biệt thự Phùng Gia

-Baaa…Người phải trả thù cho con, trả thù cho con – Thảo Mạt nước mắt như mưa ôm chầm lấy Phùng Hạo Văn – ba cô ta.

-Ta đã nói rồi, ả không phải vừa đâu. Theo như con kể thì có thể ả ta chính là một trong những tên sát thủ bí mật.

-Ca..cáii gì? Không..không thể. Ba, mặc dù vậy chẳng lẽ ba nhìn cô ta khi dễ con sao?

-Đừng có ngu…chẳng biết chừng người tiếp theo sẽ là ba mày đâu – Phùng Hạo Văn buột miệng quát, dứt lời lại hối hận nhìn con mình.

-B.. ba..ba nói gì? Không lẽ..không lẽ ba cũng? Thảo Mạt trợn tròn mắt, ấp úng hỏi.

Phùng HẠo văn không giấu được nữa đành thở dài gật đầu.

-Không..không, ba à, vậy…vậy bọn chúng, bọn chúng sẽ..

-Yên tâm đi, ngoài kia ta đã bố trí hơn một trăm vệ sĩ, bọn chúng khó mà qua được.

… Phía ngoài biệt thự

-Nhìn xem, tứ phía đều có ngời canh gác, hắn quả thật cũng lường trước được kết quả của mình rồi, haha – Triệu Tuấn cùng ba người kia chăm chú quan sát, cậu lên tiếng khẽ.

-Chia làm hai nhóm, cậu và Liễu Uẩn giữ chân bọn chúng, tôi và Miêu Nguyệt vào trong. – Hoàng Vũ lãnh đạm nói

Ba người kia gật đầu hiểu ý.

Bọn vệ sĩ từng khắc cẩn thận đi tới đi lui, bất chợt gần hai mươi tên thốt lên tiếng rú thảm liền ngã xuống, từ cỗ máu trào tuôn không ngừng bởi lá thiếc cắt qua. Đang còn hoảng loạn thì bốn hắc y tóc đỏ quỷ mị từ phía trước lao đến, mặt đều được che đi bởi chiếc mặt nạ bạc đẹp đến mê hồn. Đám vệ sĩ hoảng loạn đánh búa xua, chỉ bằng những đòn cơ bản, bốn người kia đã hã hết gần một nữa.

-còn lại hai người lo đi – Hoàng Vũ cùng Miêu Nguyệt rời đi bỏ lại đó cho Triệu Tuấn cùng Liễu Uẩn.

Trong nhà…

-Ba..con, con sợ. Hình như, hình như ở ngoài có tiếng đánh nhau. Hay là, hay là mình gọi cảnh sát đi – Thảo Mạt run như con cún bị ướt lắp bắp nói với Phùng Hạo Văn.

“Bốppp’”

-Ngu…gọi cảnh sát đến để điều tra mà bắt thằng cha mày vào tù luôn à? – Ông ta tức giận đánh mạnh lên đầu con gái. Thật không hiểu nó có chút gì thông minh giống mình không nữa?

-Aaa, con đau – Thảo Mạt mắt ngấn nước xoa xoa cái đầu đáng thương – Nhưng, nhưng nhỡ bọn chúng đến thì sao?

-Ai đến chứ? – cảnh cửa phòng khách bị đạp tung ra, hai thân ảnh tu la hiện rõ, cha con họ Phùng run cầm cập, ôm chầm lấy nhau.

-Bản giao dịch đó…mau đưa đây – Hoàng Vũ lạnh lùng lên tiếng.

-Bản, bản giao dịch nào? Tôi không hiểu. Hai người là ai – Phùng Hạo Văn mặt vờ vô tội khó khăn đáp trả.

-Nhiều lời – Miêu Nguyệt chán nản nhả hai từ, nhanh như chớp chủy thủ đã kề cổ ông ta.

-Thaa..tha mạng. Quý cô là..tôi mắc ân oán gì với cô? – Ông ta vẫn già mồm biện hộ

Mắt thấy chủy thủ sắp cứa đứt cổ cha mìn, Thảo Mạt hét lên:

- Xin tha, xin cô hãy ta cho ba tôi. BA..ba mau nói cho họ đi

-Có nói không? – Miêu Nguyệt nhấn sâu thêm một chút, máu từ vết cắt dần tràn ra liếm lấy lưỡi dao sáng bóng.

-Ở ở..ở sau bức tranh – Hạo Văn sợ sệt, tay run run chỉ.

Hoàng Vũ bước tới đó, kéo bức bình tranh mã đáo qua, một ô gạch sơn đậm màu, anh nhấn vào đó, khung nhỏ bên cạnh tách ra làm hai, bên trong có một hộp gỗ. Quyền cước giáng xuống, hộp gỗ vỡ vụn, bản giao dịch nằm gọn trong tay anh.

Khó trách kẻ nào cũng phải giấu thứ này thật cẩn thận àm không giám tiêu hủy chúng, bởi thực ra bọn chúng hàng năm vẫn họp mặt nhau để chia lợi nhuộn từ việc buôn hàng cấm do tên trùm xỏ hiện giờ vẫn ngấm ngầm hoạt động. Đây là nguồn vốn vô cùng lớn cần thiết cho bọn chúng, không có bản giao dịch này thì một đồng cũng đừng hòng nhận được.

-Phùng Hạo Văn..ông nói xem cảm giác mất đi người thân? Sao ông co 1thể tàn nhẫn như vậy chứ? Hả? – Miêu Nguyệt kéo dao từ cổ lão xuống đến ngực, băng phẫn nói từng chữ một.

-Là..là tôi sai…aaaaaaaaa – ông ta rú lên đau đớn khi mũi dao cắm mạnh vào vai mình. Miêu Nguyệt càng thích thú dùng lực ấn xuống.

- Baaaaaa…mau dừng lại đi, dừng lại đi, van cô dừng lại. – Thảo Mạt không chịu nổi khóc thét lay một cánh tay của cô.

Miêu Nguyệt nhìn ả khóc lóc van xin mình, nụ cười tàn độc càng hiện rõ.

-Phùng Hạo Văn, con gái ông thương ông như vậy..hay là…để tôi giết cô ta? Hửm?

Hoàng Vũ im lặng nhìn, khó mà thấy bộ dạng kích động của Miêu Nguyệt bây giờ, còn từ từ gặm nhấm con mồi, chắc là cô đã chịu quá nhiều tổn thương nên muốn kẻ thù mình nhận lại gấp đôi.

-Được được, giết nó rồi, xin..xin cô tha cho tôi – Phùng Hạo Văn gật đầu lia lịa tán thành.

Thảo Mạt ngây ngốc, á khẩu, không tin những gì chính tai mình vừa nghe, lắp bắp không thành lời. Tại, tai sao ba..ba có thể nói như vậy chứ? Dù sao..dù sao cô cũng là con ruột, là phần phần máu thịt của ông mà.

-B..ba..ba nói gì? Cô ta cười gượng hỏi, giống như muốn nghe rằng câu nói kia không phài là thật.

Miêu Nguyệt cười ra tiếng, khinh thường nói:

-Phùng Thảo Mạt, tôi đã từng nghĩ cô sẽ rất thảm hại, không ngờ lại thảm hại đến mức này.

-Cô..cô..không lẽ cô chín là, là Miêu Nguyệt – con nhỏ xấu xí tiện nhân kia?

Cô không xác định câu trả lời, nụ cười kia vẫn giữ trên cánh môi mềm mại

-Thảo Mạt tiểu thư, muốn biết mẹ cô chết như thế nào không?

Cô ả mặt mày ngày càng xanh mét, nhìn đôi môi kia không ngừng đả kích cô, chẳng phải mẹ cô ta vì sinh cô ta sau đổ bệnh mà chết sao?

-Không…cô đừng lừa tôi, tôi không tin lời gì cô nói cả

-Không tin? Được.. – Miêu Nguyệt hất chủy thủ lên cằm Phùng Hạo Văn – Phùng tiên sinh, ngài nói cho con gái yêu quý của ngài nghe xem.

-Cô.., nói, nói gì chứ aaaaaaaa – dao lại cứa thêm một đường, ông ta sợ đến bắn tim ra ngoài mà vội nói

-Thảo Mạt, thật ra..thật ra ba có lỗi với hai mẹ con con. Ngày đó ba cưới mẹ con thực ra chỉ vì tài sản của gia đình bà ấy. Mẹ con bản chất lương thiện, hiền lành, trong cuộc tranh giành gia sản nào có ý tứ giành giật. Ba nyhiều lần bảo bà ấy giữ một ít về phần mình nhưng bà không chịu. Nhưng cũng thật may, ông ngoại con rất thương yêu bà ấy nên đã để lại cho mẹ con hai phần ba gia tài. Nhưng thật ngu ngốc, bà ấy lại muốn đem gần như toàn bộ số tài sản đó đi làm từ thiện, còn bảo rằng muốn tự lực mà sống. Sao ta lại có thể cưới một người vợ quá lương thiện đến mức ngu ngốc đó. Sau khi bà ấy sinh con ra, một tháng sau ốm nặng, lẽ ra bệnh tình đã thuyên giảm nếu như ta không có suy nghĩ điên loạn. Ta nghĩ rằng nếu như bà ấy chết, mọi tài sản đều sẽ thuộc về ta, cho nên…ta..ta đã lén trộn thạch tín ( asen) vào cháo rồi đút cho bà ấy ắn. Chính vì thế mà con,..con đã mồ côi mẹ từ một tháng tuổi.

Thảo Mạt người đờ ra như cái xác không hồn, mắt đẫm lệ, nước mắt rửa trôi lớp son phấn trên mặt ả, môi tái nhợt, trông nhếch nhác vô cùng. Mẹ cô..mẹ cô là chính cha cô giết?Thảo nào, thảo nào ông ta chưa bao giờ thực sự yêu thương cô. Cái ông ta yêu chỉ là tiền.

-Không..không thể nào – Thảo Mạt lắc đầu quầy quậy, co người bó gối lùi lại góc tường.

-Hựm – một tiếng hự cuối cùng của Phùng Hạo Văn kết thúc cuộc đời ông ta.

Thảo Mạt vẫn không có thêm động tác gì khác, như không hề thấy gì, mắt vô hồn, đầu vẫn không ngừng lắc qua lắc lại. Hoàng Vũ rút khẩu lục bạc ra..ngắm ngay mi tâm của ả

-Khoan..tội của cô ta chưa đáng chết đâu – Miêu Nguyệt hất tay cản, từ túi áo lấy ra một viên thuốc nhỏ màu trắng đục đẩy vào miệng cô ta, hướng tay nâng cổ cô ta lên bắt nuốt xuống.

Cô ta không phản kháng, giường như cú sock này đối với cô ta là qua lớn, đã tước đi mọi hồn vía rồi.

Đúng lúc đó Liễu Uẩn cùng Triệu Tấun đi vào, mắt thấy mọi chuyện đã xong, 16 mắt nhìn nhau không nói lời nào cùng rời đi.

Sau khi rời khòi nơi đó, ba người kia trở về Thiết Gia, còn Miêu Nguyệt thì hướng Hoắc Gia đi.