Chân Ái Vĩnh Hằng

Chương 17: Đau thương




Tôi rời khỏi nhà ăn xong thì tăng nhanh bước chân, lúc đầu bước châncòn hơi loạng choạng sau đó cuối cùng là chạy nhanh. Một tay dùng sức cầm chặt lấy mép váy dài, tay còn lại thì dùng sức lau miệng, cho dù là lễ phép chào hỏi người bạn quốc tế thì ôm hôn một người đàn ông xa lạ cũng làm nó trở thành lịch sử đen tối nhất của tôi.

Nhìn thấy cầu thang tôi không chút do dự chạy xuống, giày không hợp chân làm tôi rất khó chịu. Tôi vịn lấy lan can cầu thang, vài lần còn suýt chút nữa thì ngã, rốt cuộc cũng chạy đến sàn tàu khu E, không chút do dự chạy xuống cầu thang.

Khoang thượng đẳng không thể trở về được nữa, tôi chỉ có thể lợi dụng khoảng thời gian mọi người chưa kịp phản ứng mà tìm chỗ trốn đi.

Hơn nữa tôi khẳng định rằng, Caledon Hockley lần sau nhìn thấy tôi, nhất định sẽ bóp chết tôi, cho dù muốn chết tôi cũng không muốn chết theo cách này. Tôi nhìn thấy có người đi ra từ cửa thang máy, là lắp ráp sư Frost đã thay xong tây trang và trở lại thuyền, hắn tay nắm găng tay chuẩn bị đi lên khu D, nhìn đến tôi thì kinh ngạc nói: "Emily tiểu thư, cô sao lại xuống dưới này?"

Chẳng lẽ hắn cho rằng phòng tôi thật sự ở khu sàn tàu xa hoa sao?

"Ngài tốt, Frost tiên sinh, ngài đã tìm được còi chưa?" Tôi nở một nụ cười sáng lạng, bước chân vẫn như cũ duy trì tốc độ này đi về phía trước.

"Còn chưa có, thật tốn sức, công nhân bên dưới đều dựa vào tiếng la to của tôi để thay ca." Frost nhanh chóng chuyển đổi đề tài, hắn phiền não nói: "Chẳng lẽ bị rơi ở chỗ nào rồi?"

"Thật sự là tiếc nuối, ngài sẽ tìm được nó thôi." Tôi tươi cười không thay đổi, tốc độ không thay đổi, như một trận gió lướt đến trước mặt hắn, tay chợt hướng trên đầu phất một cái, lấy xuống cái kẹp tóc hình con bướm, thoáng chốc đầu tóc dài đổ xuống. Tiếp theo tôi nhét kẹp tóc vào trong túi áo tây trang của hắn, động tác nhanh chóng liền mạnh làm hắn không kịp phản ứng.

Frost trơ mắt nhìn tôi nhét kẹp tóc vào túi áo, không hiểu hỏi: "Đây là cái gì?"

Đầu tôi không ngoảnh lại, đã đi đến hành lang nơi Frost đi ra, thuận tiện cao giọng hô to: "Phiền toái Frost tiên sinh một chút, có thể đưa nó cho Rose - Bukater tiểu thư, nàng đang ở thượng đẳng khoang khu B."

"Đợi chút, đó là tua-bin dành cho người chuyên dụng, cô không thể vào đi." Frost vội vàng đuổi theo, hắn lo lắng lớn tiếng nói với tôi.

Tôi không thèm quản hắn, chạy đến tận cùng hành lang rồi đẩy cửa đi vào, đằng sau là Frost đã đuổi tới, trong nhất thời không tìm được tôi ở chỗ nào, chỉ có thể ở trên hành lang qua lại chuyển vài vòng cuối cùng bất đắc dĩ thấp giọng oán giận vài cái, "Thượng Đế, mấy vị tiểu thư bây giờ thật có sức sống."

Tôi chờ hắn đi rồi, mới từ phía sau cửa đi ra, tiếp tục đi trên hành lang tua-bin. Trong đó gặp vài người dính đầy than đá, một bộ dáng vẻ công nhân, họ không hiểu gì nhìn tôi.

Hành lang của chiếc thuyền này chính là một mê cung lớn, tôi gần như là chạy hơn hai kilomet đường, mạc dù đi giày không hợp chân. Sàn tàu hình như hơi rung động, thật giống như yên tĩnh trước khi núi lửa bùng nổ. Tôi chạy thẳng về phía trước, hành lang càng ngày càng đơn sơ, nơi này đã không có thảm, cũng không có đèn đóm tạo hình hoa lệ, ngẩng đầu thì nhìn thấy trần tàu không có sơn che đi, lộ ra sắt thép. Tôi nhìn thấy hai bên đều có cửa, tùy tiện mở ra một cái trong đó, một cỗ hương vị xông thẳng tới làm tôi ngứa cổ.

Tôi đi vào, một luồng hơi nóng bốc lên, trong phòng là một thông đạo.

Khoang hạng ba thì không thể trở về được nữa, khoang thượng đẳng cũng không thể ở đó một thời gian được, tôi chỉ có thể đi xuống dưới, tới đáy tàu, nơi đây chứa toàn hàng hóa. Chỉ cần tránh thoát nhân viên kiểm tra hàng hóa, coi như là an toàn.

Caledon Hockley cũng không thể mặc áo bành tô xuống tận khu G vào kho chứa hàng hóa tìm tôi chứ, cũng không phải tìm kẻ thù giết cha.

Tôi làm bộ mặt xúi quẩy, cào tóc ra sau đầu, sau đó hai tay xoa bóp lẫn nhau, đi dọc theo lan can đi xuống dưới. Nhiệt độ đột nhiên lên cao, còn có mùi vị than đá nồng nặc, tôi còn chưa đi đến cuối cầu thang thì thấy sàn tàu rung lên, giống như động cơ của RMS Titanic dưới chân tôi đang điên cuồng rung lên.

Tôi nhìn thấy bên dưới toàn là bã than đá, hi vọng nữ nhân vật chính không để ý khi tôi trả lại chiếc giày dính đầy than đá, tôi thoăn thoắt nhảy qua mấy bậc thang cuối cùng. Một chiếc xe chở đầy than đá lướt qua tôi, thợ đẩy xe gần như không thể tin được vào mắt mình, hắn tức giận hô to: "Tiểu thư, ngài sao có thể đi đến nơi này, chỗ này không phải nơi ngài nên đến."

Nồi hơi vĩ đại đang thiêu đốt than đã, một đống thợ đang vội vã dùng xẻng đổ than đá xuống đáy nồi, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt dính đầy than đá, thợ đốt lò gào họng lên, "Làm việc cho tốt, mau mau, nhanh chút cho ta... Ngươi thế nào ở trong này, lập tức rời đi."

Hắn quay đầu nhìn thấy tôi cầm mép váy đứng bên cạnh cầu thang, gần như là muốn phát điên kêu to.

Tôi vô tội nhìn bọn họ, đột nhiên tay phải nâng qua đỉnh đầu, thân thể nhẹ nhàng làm ra một kiểu lễ cúi đầu phương tây. Tôi cười nói: "Quấy rầy, các vị." Nói xong nâng bước chạy về phía nồi hơi đang tỏa nhiệt, không biết đây là nồi hơi phòng số mấy, RMS Titanic có đường đi thông từ phòng nồi hơi đến phòng công nhân, những người công nhân phụ trách ở nơi này như một quân đoàn bí ẩn, không có một vị khách nhân nào có thể nhìn thấy bọn họ.

"Chờ một chút, cô không thể đi vào nơi đó, rất nguy hiểm." Thợ đốt lò cường tráng vung chiếc xẻng dài hô to.

Tôi phi nhanh lướt qua bên người họ, những con rắn lửa từ trong nồi hơi bò ra, nhiệt độ cao làm khuôn mặt vốn còn mang hơi lạnh từ khoang thượng đẳng xuống xua đi không còn. Tìm được phòng nồi hơi chứng tỏ tôi sắp đến khoang chứa đồ ở tầng chót, chỉ cần Caledon Hockley không dùng lực lượng để bắt vị hôn thê để tìm tôi, người bình thường căn bản không tưởng được tôi sẽ chạy được đến đây.

Bởi vì ngoài vị lắp ráp sư kia, không có một ai thấy tôi chạy vào.con đường dành riêng cho công nhân

Than đá cháy làm bốc lên từng vòng khói đặc tỏa ra bốn phía, tôi một đường chạy, khi gặp công nhân còn chào hỏi: "Đại ca, ngươi tốt, quấy rầy, công tác thuận lợi."

có một công nhân lễ phép buông xẻng hướng tôi gật đầu chào hỏi.

Tôi không ngừng chạy sâu vào phòng nồi hơi, thẳng đến khi nhìn thấy cánh cửa màu trắng, sau khi mở ra bên trong một mảnh yên tĩnh, tất cả giống như ảo giác, bên ngoài là phòng nồi hơi không ngừng phát ra tạp âm mà bên trong lại yên tĩnh dị thường, nó đại biểu cho nơi này chính là biển sâu.

Tôi quan sát khoang thuyền, đi vào khoang chứa hàng, nơi này chứa đầy hàng hóa, thùng bên ngoài được buộc chặt bởi dây thừng. Tôi xoa xoa tay dựa lưng vào một thùng hàng, ngẩng đầu nhìn lên thân tàu, mới từ phòng nồi hơi chạy ra một lát mà nhiệt độ thấp đã đánh úp lại, bao tay bởi vì muốn dùng bữa mà cởi ra, hi vọng phục vụ nhà ăn có thể tìm được chủ nhân của nó để trả lại.

Dựa vào thùng một lúc, tôi rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, chậm rãi phát hiện một chiếc xe ranault mới tinh, tôi đi đến một chỗ tương đối trống trải. Khom người đem giày cởi ra, vứt ở một bên, tôi nâng chân lên, làn váy bởi vì động tác của tôi mà chảy xuống đùi, trên chân đều là miệng vết thương vụn vặt, một ít là khi chạy như điên ở cảng Southampton tạo thành, mà vết thương xước chảy máu là do giày không hợp, hơn nữa là do tôi vận động mạnh nên cọ xát mới ra.

Để lại chân xuống mặt đất, tôi nhìn về phía bốn phía, lỗ tai mới từ phòng nồi hơi ồn ào chậm rãi khôi phục lại, nghe được tiếng động cơ thuyền.

Hôm nay là thứ tư ngày mùng mười tháng bốn, ngày RMS Titanic chính thức xuất phát.

Thời đại này, phương tiện giao thông lớn nhất thế giới, vĩnh viễn không chìm, con thuyền mộng ảo. Tôi gần như không thấy bất cứ kẻ nào, lực lượng nào có thể làm con thuyền này dừng lại.

Thẳng đến đêm khuya ngày mười bốn khi va vào tảng băng trôi mới thôi.

Tôi trầm mặc nhìn chằm chằm bốn phía, nơi này hết thảy đều biến mất, bao gồm khoang thượng đẳng, nhà ăn, khoang nồi hơi đầy hỏa diễm. Tinh thần vốn hưng phấn chậm rãi yên tĩnh, còn lại chỉ là tâm tình bi thương.

Chậm rãi thở ra một hơi, đem thứ đè nén trong lòng bỏ đi. Tôi biết cho dù có nói cũng không có ai tin tưởng tôi, cho dù có người tin tưởng, trừ phi người kia là Smith hoặc là Ismay, bằng không ai có thể làm RMS Titanic dừng lại.

Tay ôm ngực, buông đầu xuống, ánh mắt nửa khép, đột nhiên phát hiện vừa rồi tôi còn chưa khiêu vũ xong một điệu múa. Giống như nhập ma, tế bào toàn thân dường như đang gào lên, chỉ có ánh mắt khiêu vũ làm thân thể ghen tị. Còn một khoảng thời gian nữa mới tới bình minh, có lẽ trước khi ngủ tôi có thể hoàn thành một điệu múa.

Nơi này chỉ có tiếng động cơ, không có âm nhạc.

Nhưng với tôi mà nói, giai điệu của bản nhạc đã dung nhập vào xương tủy của tôi, cho dù cả vũ trụ này chỉ còn lại một mình tôi, tôi cũng có thể múa máy tay chân để tìm ra quy luật của bản nhạc

Hai tay thong thả mềm mại từ trước ngực tạo ra động tác ưu nhã, kiễng bàn chân còn đang rướm máu. Tôi cụp đầu xuống, thân thể chậm rãi hướng về phía trước, hai chân kiễng lên tạo lực, hai tay chậm rãi vươn về phía trước, chậm rãi, nhẹ nhàng giống như một chiếc lông chim, cho dù xương cốt của ngươi đang kêu gào thảm thiết nhưng làn da bên ngoài lại không cảm thấy một chút lực lượng nào.

Tôi bắt đầu thay đổi ánh mắt bình tĩnh, trái tim trong lồng ngực bắt đầu đau đớn, tình cảm ở nhà ăn vừa rồi như lên men trào ra. Kì thực trong khiêu vũ chân chính sẽ không thể rơi nước mắt, nhưng cảm giác bi thương theo từng động tác thân thể mà trào ra.

Mũi chân chạm nhẹ giống như vũ công múa ba lê, hai tay hướng về phía trước, bàn tay chạm vào nhau, mười ngón tay đan lại.

Đây là trạng thái tĩnh trong vũ đạo —— ngươi đã sắp chết. Một nữ nhân, nàng yêu một người đàn ông.

Tất cả đều rời xa, xuyên không, tuyết trắng xóa ở đầu đường nước Anh quốc, đại biểu cho tử vọng của thuyền chở khách định kì, Jack cùng Rose, giống như nữ thần New York.

Tôi sắp chết, tôi yêu anh.

Đột nhiên thân thể yên lặng đổ về phía trước, hai chân tôi quỳ xuống, hai tay gắt gao ôm chặt thân thể, đầu rũ xuống.

Ôm chặt bản thân, quỳ gối trước mặt tình yêu. Đây là một loại đau thương, nàng gặp phải tử vong, nàng bị vứt bỏ.

Lạnh như băng bao trùm, liệt hỏa hóa lạnh, đây là một loại đau thương.

Tôi ngẩng đầu lên, có thể cảm nhận được cơ bắp ở cổ đang run lên. Hai tay vươn cực hạn về phía sau, đầu ngón tay ôn như lướt qua không khí, giống như vuốt ve làn da của người yêu. Nơi chứa hàng hóa biến mất trong mắt tôi, ánh mắt của tôi đau thương trong đêm tối, bốn phía một mảnh tĩnh lặng.

Khi tôi nhảy lên, hai chân tiếp xúc mặt đất, yên tĩnh biến thành trống trải. Nơi này chỉ có mình tôi là người xem.

Trong lòng tôi bi thương biến thành ngọt ngào, một nữ nhân yêu một người đàn ông, giống như hoa điệt hương nở rộ trong tháng năm. Động tác thân thể linh hoạt dường như mang theo lực lượng, tôi bắt đầu xoay trong, làn váy mở rộng như một đóa hoa.

Tôi hô hấp kéo căng cơ thể, thân thể mềm mại như nước, nhiệt tình bị dập tắt.

Một nữ nhân, yêu một người đàn ông.

Mà tử vong, mang hắn đi.

Bi thương lại dồn lên tứ chi, tôi hô hấp dồn dập, hai tay buông thõng không còn chút sức lực nào, phần eo hạ xuống phía sau.

Cuối cùng tôi ôm ấp cơ thể, nằm trên mặt đất nhìn lên bên trên.

Đây là một loại đau thương.