Chân Ái Vĩnh Hằng

Chương 23: Ngoại truyện (1) : Caledon Hockley




Đối với Caledon Hockley mà nói, thế giới này không có gì là tiền mua không được. Lúc anh ở nước Pháp lấy được hải dương chi tâm, lúc quốc vương George chơi trò chơi tình yêu với vương hậu Mary, còn ở Ấn Độ nhận sự quỳ bái của dân chúng. Đương nhiên điều này không có quan hệ gì với anh cả, là một quý tộc nề nếp ở trong mắt anh chỉ là những cái túi da ăn mặc sang quý nhưng bên trong lại là những con quỷ.

Cha anh là Pittsburgh, ông trùm sắt thép giàu có, vang danh nhất, nhà anh có trên vạn công nhân, sản xuất sắt thép xuất khẩu ra cả nước ngoài. Anh từ nhỏ lớn lên trong thế giới tiền tài, lại là người thừa kế duy nhất trong nhà. Nếu tiền là vương quốc thì anh là người thừa kế vương vị của vua cha.

Với anh mà nói, trên thế giới này chỉ có hai loại người, người nghèo và người giàu. Đương nhiên trừ bỏ tài phú bên ngoài, anh còn cần vinh dự để làm đẹp, thời đại này ở nước Mĩ đã không có nhu cầu dùng chiến tranh để giành độc lập, cũng không có cái gọi là quân công để khoe. Mà anh chỉ cần một người vợ quý tộc, để dệt hoa trên gấm cho sự nghiệp của anh.

Anh lần đầu tiên nhìn thấy Rose Bukater, liền cảm thấy nàng chính là đóa hoa kia.

Rose phi thường xinh đẹp, xinh đẹp cực kỳ.

Cal cho tới bây giờ chưa nhìn thấy thiếu nữ hợp khẩu vị như vậy, anh còn nhớ rõ lúc nhỏ mẹ dẫn anh đi thăm một vị quý tộc người Anh, ở trong nhà ông ta có một bức tranh sơn dầu. Trong bức họa là một khuôn mặt trẻ con trong sáng, sạch sẽ, ánh mắt màu xanh nhạt, làn da trắng, bên trên là mái tóc màu vàng kim.

Giống thiên sứ, lúc đó anh còn nhỏ, chỉ cảm thấy mình chưa bao giờ gặp một người xinh đẹp như vậy. Lúc đó mẹ sẽ mua cho anh, một thiếu nữ xinh đẹp như trong tranh.

Sau đó mẹ nói cho anh biết, đây là một bức tranh, đó là do họa sĩ tưởng tượng mà vẽ ra, thế giới này căn bản không có người này. Lúc đó anh có phản ứng gì nhỉ, Cal cơ bản đều quên sạch. Dù sao loại chuyện ngây thơ này, khụ.., may là anh không có thói quen viết nhật kí, nên chuyện này anh chưa từng làm. (Anh thật vô lại =))

Rose có một đôi mắt xanh, làn da rất trắng, vô cùng phù hợp với thẩm mĩ của Cal. Anh tiêu rất nhiều tiền trên người nàng, anh có dự tính đi du lịch một vòng ở Châu Âu, rồi mang nàng đến nước Mĩ đính hôn. Về phần vị hôn thế có thói quen buồn bực kia, Cal cảm thấy đây là do sự đa sầu đa cảm của thiếu nữ, quý tộc thiếu nữ luôn có thời điểm kì lạ.

Anh chưa từng nghĩ tới nguyên nhân vị hôn thê không vui là do mình, anh trẻ tuổi nhiều tiền, lại kế thừa một đế quốc khổng lồ, ở trong vòng giao tiếp với nữ giới anh vô cùng thành công. Người khác vô cùng thích cách anh đối nhân xử thế, cùng với tiền tài của anh.

Lúc RMS Titanic thử thuyền thì anh mới chứng kiến cái gọi là hoa lệ, xưởng chế tạo Belfast đóng chiếc tàu chở hàng lớn nhất, đồng thời cũng là phương tiện giao thông lớn nhất thế giới, đủ để lấy được vương miện dành cho chiếc thuyền xinh đẹp nhất. Mà sắt thép trên con thuyền này chính là do xưởng nhà anh tạo ra.

Vì thế Cal còn cố ý để mấy tòa báo có quan hệ tốt với nhà anh, dùng sức lớn tung hô RMS Titanic vĩ đại thần kỳ, tỷ như mười sáu phòng hơi nước tự động. Điều này sẽ mang đến lợi ích không tưởng được cho sản nghiệp của anh, chỉ cần RMS Titanic thuận lợi, như vậy đối với RMS Titanic mới là sự tuyên dương lớn nhất.

Anh đã sớm đặt mấy cái phòng xa hoa, ở nửa tháng trước khi đến Mĩ anh có qua xưởng Belfast nhìn bản vẽ chế tạo con thuyền. Ismay đã nói qua, vì trang hoàng dành cho khoang thượng đẳng trên thuyền White Star Line khai cho Harland Wolff một chi phiếu trống.

Anh tính toán lúc trở về nói với Rose, nàng xem, phương tiện giao thông lớn nhất trên thế giới này là do nhà anh cung cấp.

Cho nên vui vẻ chút, không có chuyện gì mà tiền không mua được.

Lúc tới Southampton, anh để lái xe đi nhanh chút, để cho vị hôn thế sớm nhìn thấy RMS Titanic, bị sắt thép khổng lồ mà xinh đẹp làm cho khuynh đảo. Bên ngoài xe tràn đầy người, anh không kiên nhẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Khoang hạng ba bán ra không ít vé, vậy nên trên bến tàu tòn là bình dân muốn lên khoang lớn của Titanic. Nghe nói vì muốn RMS Titanic càng thêm hoàn mĩ nên nhà thiết kế đã thay đổi vài khung cảnh trên khoang tàu, khoang hạng ba có cả bồn rửa bằng đá cẩm thạch và hệ thống sưởi ấm, quả thực là dùng đãi ngộ loại hai mà.

Cal cười nhạt tỏ vẻ, căn bản không cần thiết thiết kế như vậy, bọn họ rất nhiều người thậm chí không dùng vòi nước.

Ô tô chậm rì rì không tiến thêm một chút nào, Cal ngồi bên trong không vui lấy gậy gõ cửa xe, nói với lái xe: “Ngươi nhanh chút, đừng để tôi cảm thấy anh không xứng đáng với chức vị này.”

Lái xe vội vàng ấn còi, đám người bị xua ra bốn phía. Đáng tiếc người quá nhiều, tốc độ xe vẫn không nhanh hơn chút nào, thậm chí càng chạy càng chậm, cuối cùng vì không muốn ngồi trong xe nữa, lái xe chỉ có thể dừng lại cho họ xuống xe. Kết quả không đợi xe ngừng lại, Cal đột nhiên chợt nghe thấy tiếng lái xe kinh hô, anh nhìn theo tầm mắt lái xe chỉ thấy một bóng đen nhanh chóng leo lên đỉnh chiếc xe.

Cái gì vậy? Cal cảm thấy trên đỉnh xe truyền đến tiếng vang, rất nhanh anh liền ý thức được có người trên đỉnh đầu. Loại cảm giác bị người khác coi thường làm anh vô cùng tức giận, anh lập tức mở cửa đi ra ngoài, hung hăng kêu lên: “Xảy ra chuyện gì?” Anh luôn chán ghét chuyện làm cho kế hoạch hoàn mỹ của anh xảy ra chuyện, xe bị đám đông bên ngoài không di chuyển được, thế nhưng còn có người hạ đẳng leo lên đỉnh xe, leo lên đầu anh.

Anh đi ra khỏi xe rồi ngẩng đầu, tính toán cho tên to gan lớn mật này một chút giáo huấn. Sau đó anh nhìn thấy ánh mắt kia, nó tràn đầy ánh sáng hải dương, Là ánh sáng trong biển cả vào mùa hè, nóng kinh người. Trong một giây kia ý nghĩ trong đầu anh dừng lại, thậm chí nhanh chóng rút lui, tìm được thiếu nữ trong bức tranh sơn dầu kia, màu xanh nhạt giống y đúc trong bức tranh.

Tiếp theo một bóng đen đổ ập xuống, theo bản năng anh muốn tránh ra, nhưng thân thể chưa kịp tránh, một vật nặng đè anh xuống, mà trong mắt anh chỉ thấy khuôn mặt kia, màu xanh kia vẫn còn lưu trong mắt. Ngực mông đau đến mức làm cho người ta sợ hãi, điều này làm cho anh có phản xạ tìm lão phó đắc lực nhất, “Lovejoy…”

Đó là một cái gì… Trong nháy mắt, anh hoàn toàn mất đi thanh âm, một mảng vàng kim rũ xuống, so với ánh mặt trời càng thêm tiêm diễm, bao trùm mặt anh, vây anh trong một không gian nhỏ hẹp, trong đó chỉ có anh đối mặt với ánh mắt màu xanh xinh đẹp kia.

Tóc vàng mắt xanh, đây mới là vẻ đẹp hoàn mỹ trong mắt anh.

Nơi bị đè nặng càng thêm rõ ràng, Cal cảm thấy bản thân không thể hô hấp, thậm chí quên bản thân nằm ở trong này làm gì. Bị bắt, bị màu xanh này mạnh mẽ đánh trúng.

Trong nháy mắt, Cal cho rằng bản thân bị chết chìm, hô hấp khó khăn, ánh mắt không chuyển ra được.

Thẳng đến khi anh bị tiếng thét kinh hãi của người phục vụ lôi ra khỏi trạng thái thất thần, anh mới nhìn rõ mặt đối phương… Đen, căn bản nhìn không ra hình dáng, một con chuột đáng chết vừa bò ra từ nắp cống. Cal rốt cục biết tức giận rồi, anh thế nhưng bị loại người hạ đẳng đè trên mặt đất, đây là bến tàu Southampton, để người hắn quen biết nhìn thấy thì trong vòng xã giao anh sẽ bị chê cười.

Thiếu chút nữa liền nhịn không được chửi ầm lên, Cal tức giận tính toán đẩy người không biết từ chỗ nào xuất hiện này ra, ánh mắt đối phương biến đổi, loại ánh mắt màu xanh nhạt tràn đầy sức sống này trở nên vô cùng sắc bén, tiếp theo anh cảm nhận được ngực bị đè nặng, một mảng tóc vàng vướng vào đồng hồ của anh trên cổ tay, một ít tóc còn lại rơi xuống cổ anh, điều này làm cho anh có loại cảm giác mái tóc vô cùng phù hợp với thẩm mỹ của anh, lại sinh trưởng ở trên một con chuột đáng ghét, anh có cảm giác muốn nhanh chóng cắt chóng đi.