Chân Ái Vĩnh Hằng

Chương 32-1: Âm mưu (1)




☆Editor: Thủy Nhược Lam

Nghe nói thời đại này nam giới có tinh thần thân sĩ rất mãnh liệt, ví dụ như bảo vệ phụ nữ và trẻ em, cử chỉ tao nhã, khiêm tốn công chính... Mấy điều này Caledon Hockley đều tuyệt đối không có khả năng có.

Anh thế nhưng trực tiếp dùng dây thừng trói tôi ở trên giường, còn là trên giường của anh nữa. Phòng nghỉ của anh có hai phòng ngủ, một cái là của Rose Bukater, phòng thừa còn lại chắc chắn là của tên đang đứng trước mặt mới trói tôi lại, không có một chút phong độ thân sĩ này rồi. Anh dáng vẻ kiệt sức, mất hết phong độ, thân thủ liền trực tiếp kéo ghế dựa cạnh giường, đặt mông ngồi xuống, sau đó phiền phán mà dùng sức vuốt đống tóc hỗn loạn trên đầu.

Lovejoy hai tay sau lưng, đứng ở trước cửa, cặp mắt cảnh giác nhẹ nhàng lướt qua chỗ chúng tôi.

Tôi hoàn toàn không muốn nghĩ đến  hình tượng bản thân lúc này, hai tay bị trói lên trên lan can đầu giường, xương cốt tôi lại mềm mại không thể ngửa cổ cắn đứt dây thừng.

Cal ngồi ở trên ghế tựa, tay chống cái trán, quần áo trên người anh còn chưa kịp cởi, áo sơmi xé mở một mảng lớn, lộ ra lồng ngực màu đồng khỏe mạnh. Anh dùng ánh mắt đặc biệt quỷ dị mà vụng trộm liếc nhìn tôi, làm tôi xem thường liếc trở về, ánh mắt anh trốn tránh, khẩn trương liếm môi, kết quả liếm đến miệng vết thương khóe miệng, nhịn không được đau đến nhíu mày.

Tôi âm thầm kéo kéo dây thừng trên cổ tay, cũng không biết lão Poodle lấy từ nơi nào, thực sự đủ rắn chắc. Tôi nhìn thoáng qua lão Poodle đứng ở cửa, phát hiện ông ta đặc biệt trung thực nhìn bên ngoài, giống như đang lo lắng có người đến.

Tôi hít sâu một hơi, ý đồ thoát ly dây thừng, sau đó giọng điệu bình thản hỏi: "Bây giờ sắp bảy giờ, buổi tối ngày mười một tháng tư?"

Cal thân thủ túm túm quần áo rách nát của mình, anh hình như không có thói quen quần áo không chỉnh tề, khóe miệng dùng sức mím chặt, mặt như sợ quỷ. Anh nghe xong câu hỏi của tôi, cũng không đáp, chỉ phất tay về phía lão Poodle, ở cửa lão Lovejoy lập tức lấy đồng hồ trong túi ra, mở ra sau đó nghiên trang nói."6 giờ bốn mươi lăm phút tối, hôm nay là mười một tháng tư năm 1912." Ông ta báo cáo xong, còn thật tự nhiên lấy ra một hộp thuốc, đi đến bên người Cal, lấy ra một cái đưa cho anh, còn đưa cả bao diêm.

Cal tiếp nhận điếu thuốc, châm xong thì kẹp giữa hai ngón tay. Lão Poodle nhìn thấy mình hoàn thành nhiệm vụ, lại lập tức trở về cửa, âm trầm nhìn bên ngoài, dùng biểu tình như ác long thay chủ canh cửa.

"RMS Titanic rời khỏi cảng Queenstown đã hơn bốn giờ, bây giờ chúng ta đang ở Đại Tây Dương, cho dù em hiện tại chạy đi, cũng không có cách nào rời khỏi nơi này." Cal hít một ngụm thuốc, giảm bớt cảm giác khẩn trương, sau đó nhìn tôi xuyên qua làn khói, biểu cảm trên mặt tối nghĩa không rõ.

Đã Hơn bốn giờ, lấy tốc độ của con tàu chở khách này, tôi cho dù có nhảy xuống đại dương cũng chỉ có thể chết đuối. Cảm giác hụt hẫng, luồng lực lượng cường đại chống đỡ cơ thể tôi biến mất, hai tay âm thầm dùng sức cũng chỉ yếu đuối vô lực. Tôi hai mắt vô thần nhìn lên chiếc đèn chiếu sáng trên đỉnh đầu, tốt lắm, lần mạo hiểm này không cẩn thận để lại mạng luôn. THành khách khoang hạng ba chết bao nhiêu người nhỉ? Nhớ được hành khách nữ chết hơn một nửa. Nam thảm hại hơn, bốn năm trăm người sống sót ngay cả một trăm nam giới cũng không tới.

Nếu không, tôi nên đến phòng bếp dùng dao gọt hoa quả, đặt ở trên cổ Ismay bắt hắn ra mệnh lệnh ngừng thuyền lại. Một ngàn năm trăm người mất mạng ngay trước mắt, quả thật là tận thế.

"Nghe nói, em biết RMS Titanic sẽ chìm?" Cal tỉnh táo lại, mặt anh không biểu cảm nhìn tôi, mất đi biểu cảm vặn vẹo, trên người lộ ra khí chất lãnh khốc của nhà tư bản.

Tôi không nói gì nhìn anh, anh bắt chéo hai chân, dựa lưng vào ghế dựa, tay đặt ở trên tay vịn, trên ngón tay không chút để ý kẹp điếu thuốc. Nếu bỏ qua quần áo lộn xộn do té ngã, thì tư thế ngồi đặc biệt này của anh thật nhân mô dạng cẩu, bên ngoài cửa là nam phó, hình ảnh bại hoại của xã hội thượng lưu liền hiện ra.

"RMS Titanic sẽ chìm?" Anh khinh thường cong lên khóe miệng, lộ ra nụ cười mười phần châm chọc, "Tin tức buồn cười như vậy em lấy được từ đâu?"

Một trăm năm sau, mọi người đều biết.

Tôi nhàm chán giương mắt nỗ lực nhìn nhìn tay bị trói dây thừng ở lan can trên giường, lười để ý tên ngu ngốc muốn hại chết tôi này. Nếu không phải tình huống không cho phép, tôi thật sự là hận không thể lấy sợi dây thừng kia trói anh lại hung hăng đánh một trận.

"Nó không có khả năng chìm, biết không?" Cal căn bản không cần thiết trả lời tôi, trái lại ngồi một bên tự vui vẻ thổi phồng, "Anh xem qua bản vẽ của nó, thiết kế của nó, nó là phương tiện giao thông tiên tiến nhất trên cái thế giới này, cũng là an toàn nhất. Không ai tin tưởng, nó sẽ chìm. Ngay cả khi nó chìm cũng không thể ở ngay lần đầu tiên được."

Phải phải phải, cho nên cho dù tôi nói nó sẽ đâm phải núi băng xong đời, nthì anh cũng có thể dùng một vạn từ nói nó không chìm. Tôi rốt cục nghiên cứu rõ ràng, chất liệu trên lan can là đồng thau.

"Em không nên biết nó sẽ "Chìm nghỉm", chẳng lẽ em cho nó là Olympic kia?" Cal đột nhiên ngừng lại nụ cười trào phúng làm người ta ngán ngẩm lại, giọng điệu nhanh quay ngược trở lại, trở nên vô cùng nghiên túc, âm ngoan. Thân thể anh hướng lên trước mặt, dễ dàng tiếp cận tôi, gần đến mức tôi có thể dễ dàng nhìn thấy vết cào trên ngực và mùi khói trên người anh.

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy biểu cảm này trên mặt anh, anh vốn dùng biểu cảm kiêu ngạo khinh thường, nay lại không nhìn thấy một chút biểu cảm ấy. Anh âm trầm nhìn tôi, đồng tử màu hổ phách chất chứa âm mưu nhìn tôi, điếu thuốc trên ngón tay khói thuốc chậm rãi tỏa ra, tàn thuốc dừng một chút trên đầu điếu thuốc rồi mới rơi xuống giường.

Tàu Olympic là chuyện gì? Tôi đột nhiên có dự cảm không tốt, anh có phải lại hiểu lầm cái gì rồi không?

"Em là ai?" Cal đột nhiên hỏi, đây là một loại mệnh lệnh thẩm vấn đầy áp bách.

"Emily." Tôi lười cùng anh mắt to trừng mắt nhỏ, trực tiếp trả lời, dù sao tên tiếng Anh của tôi ít khi dùng, nói cũng không sao.

"Tên đầy đủ." Thái độ không hợp tác của tôi hiển nhiên chọc giận nhị đại thuộc dòng dõi nhà giàu mới nổi, muốn gió được gió muốn mưa được mưa này, Cal ngay cả ghế dựa cũng không ngồi, trực tiếp dựa vào đầu giường, ý đồ dùng thân thể cao lớn áp bức tôi.

"Emily." Tôi lạnh nhạt tiếp tục dùng cùng một đáp án đến trêu chọc anh.

"Họ em." Anh cắn điếu thuốc, lại phát hiện khói thuốc đã cháy hầu như không còn, tùy tay ném điếu thuốc xuống, động tác kia có khác gì tên côn đồ chứ. Nữ giúp việc dọn phòng anh chắc chắn rất cố sức, anh không tìm được chỗ để vứt thuốc sao?

"Không có, cô nhi." Đáp án này trực tiếp nghẹn chết anh, một cái cô nhi nào biết lão ba lão mẹ mình họ gì chứ.

"Cô nhi?" Anh mất tự nhiên lại lộ ra tươi cười trào phúng đầy cao cao tại thượng, sau đó miễn cưỡng hạ môi, thấp giọng hỏi: "Em trước kia làm gì để sống?"

Trước kia? Bao lâu trước kia? Trước khi tôi xuyên không toàn đi khiêu vũ, dựa vào khiêu vũ mà sống. Sau này gãy chân phải dựa vào lợi tức ngân hàng để sinh. Máy bay rủi ro khi bay đến nước Anh làm tôi trường kì phải làm công ngắn hạn để sống, đánh đố làm xiếc, hoặc là được một ít nữ nhân tâm địa tốt cho bánh mì ăn.

Suy nghĩ một chút, cuộc sống phấn khích mấy tháng này của tôi lộ ra. Cuộc sống phong phú của người tầng dưới chót trong xã hội  có thể viết được hơn trăm bộ sách đấy.

Có thể là tôi nghĩ lâu lắm, còn không có trả lời Cal cũng đã ở một bên não bổ giúp tôi một đáp án. Anh lập tức nói: "Về sau không cho đi trộm này nọ, kẻ trộm không có kết cục tốt gì."