Chân Ái Vĩnh Hằng

Chương 34: Tỉnh ngộ




Editor: Thủy Nhược Lam

Chỉ có mấy người như ngươi mới nói ra được mấy lời kịch kinh sợ như vậy, tôi lạnh nhạt xem nhẹ. Lão Poodle vô cùng tận trung với cương vị công tác, ông ta đi ra ngoài không lâu sau lại quay trở lại, không có quăng tôi trong phòng mặc tôi tự sinh tự diệt mà chạy theo cố chủ, mà đẩy một xe chở thức ăn vào. Tôi cũng không rõ họ cho nhân viên phục vụ bao nhiêu tiền, mà có thể tùy ý lấy đồ trong phòng bếp.

Ông ta đi đến bên giường, lại không biết từ nơi nào biến ra một cái bàn nhỏ đặt lên trên giường, đem nó đặt trước mặt tôi. Hai tay tôi bị trói lên trên lan can đầu giường, đầu dựa vào trong gối nằm, giương mắt có thể nhìn thấy cạnh bàn, lại nỗ lực mấy cũng không nhìn thấy được mặt bàn.

Lão Poodle rất quen đem bữa trong xe chuyển lên trên bàn, tôi nhìn thấy ông ta đã dọn xong, thuận tiện trả lại cho tôi một bộ dao nĩa. Sau đó ông ta đứng bên cạnh giường, một mặt mặt than nhìn tôi, giống y như cún canh xương.

Tôi rất muốn hỏi ông ta, muốn tôi biểu diễn dùng bộ ngực để di chuyển bàn ăn sao, sau đó cổ biến dài ra nửa thước để lấy đồ ăn trên mặt bàn sao? Tư thế này đâu giống như muốn tôi ăn cơm, nhìn thế nào cũng giống như ra oai phủ đầu với tôi.

Tôi yên lặng nghĩ xem trên bàn có món gì, có một bát canh, tôi ngửi được hương vị canh cá. Có thể là món cá do bếp trưởng làm, nhất định Cal rất thích món ăn này, bởi vì có thể làm anh phát huy sở trường đến mức tận cùng. Còn có thạch hoa quả chocolate, ba món điểm tâm ngọt, nhân tiện còn có một đĩa bít tết... Tôi cảm thấy lão Poodle tám phần là thấy trong phòng bếp có cái gì thì lấy đại cái đó, Loại phối hợp đồ ăn lộn xộn không hài hòa chút nào.

Ngửi thấy mùi đồ ăn, tôi nhàm chán dựa vào gối đầu, ngẩn người đếm số chocolate, có mấy cái mâm, một bộ dao nĩa dùng để ăn cơm tây và mấy cái thìa...

Cứ như vậy lão Poodle đứng ở một bên, tôi nằm ở trên giường, hai người nhìn nhau không nói, chỉ còn lại mùi canh cá lượn lờ trong không khí, gia tăng cảnh đẹp cho không khí buồn tẻ nơi này. Nếu có họa sĩ ở đây, phỏng chừng hắn có thể vẽ xuống được khung cảnh này không sót thứ gì.

Đèn chiếu sáng, đồ trang trí mới tinh lại hoa lệ, một nữ nhân bị trói trên giường cùng một lão bộc mặt liệt.

Cỡ nào đánh sâu vào thị giác.

Nằm lâu một tư thế máu không tuần hoàn, tôi mất tự nhiên giật giật cổ tay, ý đồ muốn làm lỏng sợi dây thừng. Lão Poodle liếc mắt nhìn động tác của tôi, nếu dây thừng bị tôi ngoài ý muốn tránh thoát, ông ta sẽ đi lên một lần nữa giúp tôi cột chắc lại.

Thật sự phục vụ rất chu đáo.

Tuy rằng biết nói cũng vô ích nhưng tôi vẫn không nhịn được hỏi: "Ông có thể giúp tôi cởi nó ra không?"

Lovejoy không có nhìn tôi, ông ta quay đầu nhìn ngoài cửa, thanh âm không mang theo cảm xúc nói: "Người già rồi, không chạy kịp."

"Thuyền đã rời bến, tôi không có nơi chạy." Tôi bình thản an ủi ông ta, thuyền đã đi hơn hai ba trăm km, tôi một người trên tay không có vé tàu thì chạy đi nơi nào, tránh ở trên thuyền cứu nạn, chưa kịp đợi thuyền chìm thì đã chết đói rồi.

"Cô nói lời không có danh dự, nếu cô tính toán muốn chạy trốn, chỉ sợ khi tôi cởi dây thừng dùng súng dí sát sau lưng cô cũng dám nhảy qua cửa sổ." Lão Poodle tiếp tục dùng giọng điệu tán gẫu, nhàn nhạt nói, hơn nữa còn hơi ưu thương sờ sờ áo khoác của mình, giống như trấn an khẩu sủng bên trong áo.

Thì ra trong mắt ông ta chữ tín của tôi đã hoàn toàn phá sản, tôi không nói lại được, tiếp tục tán gẫu với ông ta, "Trói tôi như vậy thì làm sao tôi ăn được, bằng không ông để cái bàn xuống dưới chân tôi đi, tôi thử dùng chân gắp bít tết rồi gập chân lại, không biết có ăn được không nữa."

Lão Poodle im lặng không nói gì, mặt ông ta nghệt ra, khóe miệng co giật liên tục.

Tôi vẫn rất tôn trọng truyền thống kính già yêu trẻ, có lòng tốt nói với ông ta, "Tôi chưa từng dùng chân ăn cơm đâu, cho nên có khả năng sẽ làm bẩn ga trải giường, nếu không ông lấy mấy thứ trên giường xuống đợi tôi ăn xong thì để lại."

Lão Poodle vuốt tây trang tay chậm rãi dùng sức, gần như muốn cào rách áo tây trang của mình thành một cái lỗ, trong nháy mắt trên mặt ông ta xuất hiện biểu tình thê lương, mỏi mệt. Sau đó ông ta rốt cục chậm rì rì nói: "Cô thoạt nhìn thật khỏe mạnh."

Tôi lập tức không nói chuyện, đầu tiếp tục oai đến trên gối đầu xem đồ ăn ngẩn người. Cô nhìn thật khỏe mạnh, cho cô đói một hai lần cũng không chết được, đây là lão Poodle ra oai phủ đầu, cố ý lấy đồ ăn đặt trước mắt người đang đói khát.

Trong phòng nhất thời im ắng, hai chúng tôi đều im lặng không nói gì, tiếp tục một người gác một người nhìn trời ngẩn người. Tôi nhàn rỗi nỗ lực tìm kiếm cách để trốn ra được cái phòng quỷ quái này. Lừa lão Poodle rất khó, thời thời khắc khắc thần kinh ông ta luôn buộc chặt, rất khó có lúc thả lỏng.

Tiếp đó lại bắt đầu suy xét, thuyền làm sao mà bị chìm, ngay từ đầu chìa khóa phòng đặt kính viễn vọng đã bị cầm đi, làm cho sáu nhân viên quan sát chỉ có thể dùng mắt để nhìn, kết quả thấy không rõ thuyền liền va vào núi băng rồi. Vấn đề là tôi đến mới phát hiện, nhân viên trên đài quan sát của công ty White Star Line chủ yếu đều dùng mắt thường để quan sát đường biển, có hay không có kính viễn vọng đối bọn họ mà nói không phải là vấn đề quan trọng, bởi vì ngay từ đầu  lúc huấn luyện, liền bồi dưỡng thói quen cho bọn họ chỉ dùng ánh mắt quan sát.

Điều này cũng là một phần quảng cáo với bên ngoài của công ty White Star Line, nhân viên quan sát của họ không cần đến kính viễn vọng cũng có thể quan sát được mọi vật từ xa. Cho dù ngươi cho họ kính viễn vọng, thì nhân viên quan sát cũng chả mấy khi sờ đến nó.

Cho nên cho dù tôi có mở được phòng đặt kính viễn vọng ra, đặt kính viễn vọng lên đài quan sát thì đám nhân viên quan sát kia có khi cũng chả dùng đến nó.

Về phần tốc độ thuyền quá nhanh, không có phương pháp kịp thời giải quyết.

Suy suy xét xét, tôi lại nghĩ đến Rose và Jack trên RMS Titanic. Nếu không có nhớ lầm, RMS Titanic buổi tối ngày thứ hai Jack Rose liền trình diễn một màn gặp nhau kinh điển, ngươi nhảy ta cứu.

Tuy nhiên Jack hẳn là rời thuyền rồi.

Đều đứng ở tiền sà lan, hắn đáp ứng tôi phải rời thuyền, với một nam nhân mà nói thì hắn nhất định sẽ tuân thủ ước hẹn... Đợi chút, không có Jack, Rose chạy tới nhảy ai tới cứu?

Tôi không chút do dự quay đầu nói với Lovejoy đứng bên cạnh: "Ông khóa cửa lại rồi đi tìm vị hôn thê của cố chủ ông đi, tôi đáp ứng ông tối nay tôi sẽ không rời khỏi nơi này."

Lovejoy quỷ dị chuyển tròng mắt, thân thể không nhúc nhích tiếp tục gác, ông nói thầm: "Đây là cái quỷ kế gì, lừa đảo thật sự là quỷ kế ùn ùn kéo tới."

Ở trong mắt ông ta tín nhiệm của tôi ầm ầm sụp đổ, nói dối cũng không nên nói lời này chứ. U buồn thở dài, tôi giương mắt nhìn trừng trừng lên trên trần nhà, thật sự là gặp chuyện không thuận, từ khi lên thuyền thì chuyện không may lũ lượt kéo tới, cũng tại cái đồng hồ đáng chết kia.

Ngay ở lúc tôi cho rằng mình và lão Poodle nhìn chằm chằm nhau đến đêm khuya, cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, bước chân hơi dồn dập, nhanh tới cửa lại dừng lại rất đột ngột. Chủ nhân tiếng bước có vẻ tâm phiền ý loạn, cho nên không có chú ý tới tiết tấu của mình đang hỗn loạn. Anh ở cửa đứng vài giây, lại vô cùng khó hiểu đi trở lại, nhưng giây tiếp theo lại quay đầu đi tới. Tới tới lui lui, ít nhất hai ba lần tiếng bước chân dừng lại, tiếp đó yên tĩnh không tiếng động.

Tôi nghi ngờ nhìn về phía Lovejoy, ông cũng rất muốn biết bên ngoài là ai, nhưng vẫn tẫn trách đứng gác.

Tiếp đó người ngoài cửa rốt cục đi vào, tôi híp mắt nhìn qua, phát hiện là Cal đang mặc áo bành tô. Một bàn tay anh cắm ở trong túi quần, một mặt trấn định đi đến cạnh cửa, tóc tối màu trong ánh đèn nhuộm một tầng ánh sáng, ở bên ngoài áo sơmi mặc một cái áo đen, nhìn anh rất tự phụ lại tao nhã.

Tốc độ ăn cơm chiều của anh thật sự rất kinh người, chẳng lẽ anh lấy bàn ăn rồi ngồi ngoài cửa giải quyết? Chút ít thời gian đó không đủ để anh ở trong tiệc xã giao qua lại một vòng đâu.

Cal đi đến bên giường, anh nhìn thấy cái bàn trên người tôi, cười nói: "Ăn bao nhiêu."

Ngữ khí này chẳng khác nào nông chủ đang nói với đám ngan của mình cả, ăn nhiều một chút, ăn no rồi đem ngươi làm thịt nấu canh.

"Nàng cự tuyệt ăn cơm." Lão Poodle mặt vô tội thành khẩn, ông ta rõ ràng không có biểu cảm gì, nhưng cặp mắt kia lại làm cho người ta vô hạn tin tưởng.

Tôi... Hận lão già kia.

Cal tươi cười lập tức kéo xuống dưới, đổi bộ mặt tức giận."Cự tuyệt ăn cơm?" Anh cười lạnh một tiếng, tiếp đó tức giận tới cực nhanh, hai bước đi đến đầu giường cúi người, tay duỗi ra nắm chặt cằm của tôi, bắt buộc tôi cùng anh mặt đối mặt nhìn nhau. Tôi có thể nhìn thấy rõ ràng trong mắt anh tràn đầy giận dữ, ngay cả cơ mặt cũng vặn vẹo.

"Em cho là làm vậy thì có thể trốn sao? Cho dù em chết đói cũng đừng mong anh cởi dây thừng ra."

Vì muốn mở dây thừng mà nhịn đói, thật điên khùng. Đối với cái tên vừa tức lên là nắm chặt cằm tôi kia, tôi cảm thấy kì quái lại phiền chán, anh có thể tôn trọng người khác một chút không?

Tôi dùng sức lắc đầu, tính toán giãy ra khỏi cía tay đang nắm cằm tôi, đồng thời nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi đói chết không vừa vặn giúp anh giải quyết phiền toái, anh rõ ràng có thể đem tôi gói lại trong ga trải giường rồi ném xuống biển, phát điên cái gì chứ."

Cái tên xui xẻo này không phải có chứng táo bón chứ, mỗi lần nhìn thấy anh, anh không phải đang tức giận thì chính là đang tức giận.

"Anh nổi điên, a." Không biết tôi nói đâm phải chỗ nào của anh, anh đột nhiên nhe răng cười một chút, tiếp đó nụ cười biến mất, vẻ mặt mang theo cảm giác không rõ còn mang theo chút ủy khuất. Thanh âm anh run run sau đó nói, "Anh nổi điên, đúng, anh cảm thấy mình điên rồi. Em có biết vừa rồi anh đang nghĩ cái gì khộng? Không có biện pháp khống chế nó, đầu óc anh giống như là bị người thay đổi,còn chưa ra khỏi cửa thì đã liều mạng muốn quay trở về, bởi vì sợ em sẽ biến mất, anh chỉ cần không có ở đó em sẽ lập tức biến mất."

Anh nổi giận lớn tiếng lên án, giống như mình đang chịu nỗi oan khuất to lớn. Tay càng thêm dùng sức nắm chặt cằm tôi, hơi thở anh hỗn loạn nói với tôi: "Tất cả đều không đúng, chúng ta mới biết nhau có một ngày, không đúng, đã sắp hai ngày, mới hai ngày anh liền hoàn toàn điên rồi. Loại cảm giác này làm anh phát điên, căn bản không thể đè nén được,anh ngay cả nhà ăn cũng chưa kịp vào thì đã chạy về."

Tôi đau đớn thở dốc vài tiếng, bệnh thần kinh này phát điên cái gì. Tôi bị anh đuổi tới mức lỡ mất cơ hội rời thuyền tôi cũng không điên thành như vậy, anh trái lại còn bị thiên đại ủy khuất?