Chân Ái Vĩnh Hằng

Chương 77: Ngoại truyện (14)




Editor: Thủy Nhược Lam

“Trở về.” Thanh âm súng bén nhọn vang lên trong đại dương mênh mông đen tối, có người tê tâm liệt phế rống to, “Mau trở lại, thuyền cứu nạn trở về cứu người.”

“Trở về cứu người.” Jack phẫn nộ đoạt lấy mái chèo thuyền viên, hắn chỉ vào thuyền cứu nạn không có thu hoạch cách đó không xa, cao giọng nói, “Mau mau mau, chúng ta nhanh chút đến đó đi, sau đó rời hết nữ nhân lên một thuyền, rồi quay trở về cứu người.”

“Nơi này rất nguy hiểm…”

“Câm miệng.” Jack lớn tiếng quát bảo thuyền viên yếu đuối kia ngừng lại, sau đó ngồi bên cạnh thuyền, vẻ mặt sốt ruột hô to, “Nhanh chút, chúng ta nếu nhanh chút…”

Mười bốn thuyền cứu nạn cùng làm một hành động, giơ đèn pin, một mặt nghiêm túc tiến hành chỉ huy, “Chúng ta phải đi về, nữ nhân lưu lại, nam nhân cầm mái chèo trở lại đi.”

Xa xa trong bóng đêm tiếng kêu cứu thê lương như địa ngục, theo thời gian trôi qua, tiếng cầu cứu đó bắt đầu yếu ớt đi. Cal cảm thấy thời gian như vậy trôi qua rất lâu, mỗi một giây một phút đều như lăng trì anh. Anh không nhìn thấy người trong bóng đêm, cuối cùng một con thuyền cứu nạn chỉ có mười mấy hành khách.

Cal cầm súng trong tay, bắn tung tóe lên trên mặt nước bị đóng băng, trong mắt có lệ khí đáng sợ, gương mặt anh không chút máu hung ác như dã thú.

Không nhìn đến những người cầu cứu, anh tập trung chú ý, muốn tìm được người trong biển tiếng thét gào kia.

Anh không dám tưởng tượng sau khi Emily rơi xuống nước thì gặp cái gì, con thuyền kia chìm mang theo không ít người. Cal khàn khàn thanh âm, gió lạnh làm dây thanh của anh run run, “Emily…”

Trên người em ấy còn có miệng vết thương, chảy rất nhiều máu, trong tình huống này mà còn bị rơi xuống nước lạnh âm độ, rất nhanh sẽ bởi vì nhiệt độ thấp mà tử vong.

Lại có một người dãy dụa treo lên trên thuyền, dục vọng cầu sinh làm người kia kéo con thuyền cứu nạn rất mạnh, thuyền cứu nạn thiếu chút nữa thì nghiêng. Cal khom người, sạch sẽ lưu loát nắm lấy tay người muốn trèo lên thuyền kia, nghĩ cũng không nghĩ muốn đẩy người này xuống nước. Loại chuyện này anh làm không hề có áp lực, đánh mất áp lực tuyệt vọng, nó đã không thể áp chế được lãnh khốc điên cuồng trong nội tâm anh.

Anh không còn sức lực, cũng không có thời gian đến đóng giả một thân sĩ đúng chuẩn. Anh phải tìm ra Emily càng nhanh càng tốt, chẳng sợ một giây trôi qua, em ấy đều có khả năng chết.

“Chờ một chút, đợi chút…” Người bị rơi xuống nước cuống quýt nói thanh âm đông cứng, hắn liều chết cầm tay Cal, nhưng sức lực tứ chi bị đông cứng vô lực, căn bản không thể so sánh sức lực với Cal.

“Tôi muốn tìm người.” Cal táo bạo nói, trong bóng đêm anh không nhìn rõ ai với ai, “Ngươi đừng cản trở tôi.” Từng người từng người cầu cứu đều làm anh mất dần kiên nhẫn, bọn họ chen chúc tới cướp đoạt chỉ càng làm chậm thời gian cứu Emily.

“Tôi biết, tôi biết… Tóc của cô ấy là màu vàng, cô ấy ở chỗ đó.” Người bị rơi xuống nước như bám được vào tấm phao cứu mạng, liều mạng lặp lại, “Tôi nhìn thấy, ở trên sàn tàu anh cõng cô ấy, tôi nhìn thấy cô ấy ở chỗ đó…” Người cầu cứu đông lạnh không chịu được thỉnh thoảng phát ra âm thanh, “Để tôi lên thuyền… Tôi mang anh… Mang anh đi tìm cô ấy.”

Cal nắm chặt lấy cổ áo hắn, lớn tiếng chất vấn: “Em ấy ở chỗ nào?”

“Để tôi đi lên, tôi liền nói cho anh…” Người nam nhân sắp chết cứng hoàn toàn không tin tưởng Cal, hắn sợ mình vừa nói xong chỗ đó liền bị người đàn ông hung ác cầm súng này đá xuống biển lần nữa. Hắn chưa từng gặp người thượng đẳng hung ác như vậy, quả thực so với tên giết người khoang hạng ba còn khủng bố hơn.

Cal tay dùng thêm chút lực, người bị rơi xuống nước kia thuận theo lực kéo của anh, thật vất vả mới lên thuyền cứu nạn. Vừa lên thuyền cứu nạn, người bị rơi xuống nước theo bản năng liền cởi áo, trên thuyền cứu nạn còn có nữ tính, nhìn thấy động tác của hắn gần như muốn ngất xỉu.

“Em ấy ở chỗ nào, đến cùng là ở chỗ nào?” Cal kéo áo người đàn ông, dùng sức lay hắn hỏi.

Người bị rơi xuống nước đang làm công tác tự cứu bị thét thì chỉ về hướng con thuyền cứu nạn vừa đi qua, “Chỗ đó, ở bên cạnh thuyền viên đang thổi còi, tôi nhìn thấy cô ấy sắp không được.”

Tiếng còi? Lực chú ý của Cal rốt cục chuyển tới cái còi, anh quay đầu nhìn về phía không gian đen tối không nhìn thấy gì kia, người cầu cứu vẫn còn giãy dụa trong nước cầu cứu. Thanh âm còi bén nhọn vang lên trong đêm tối như chỉ dẫn, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng còi ngừng lại, sau tiếng còi là tiếng người thét to: “Mang thuyền cứu nạn trở lại đi, nhanh chút…”

Ngu xuẩn. Những phế vật sợ chết kia sao lại dám đưa thuyền cứu nạn trở lại chứ. Cal nghe thấy thanh âm người phó chỉ huy, anh ở trên RMS Titanic lúc giao tiếp với thuyền trưởng có gặp hắn. Mà tiếng còi của hắn bám riết không tha, cho Cal chỉ dẫn chính xác.

Cal nhét súng vào trong túi, lòng nóng như lửa đốt nói với một người đàn ông đang cầm mái chèo: “Trở lại đi.” Mệnh lệnh của vô cùng có lực uy hiếp, đây là hiệu quả vừa rồi anh dùng súng bắn một người đầu rơi máu chảy.

Bọn họ bắt đầu cầm mái chèo, nỗ lực đi về phía trước, tiếng còi vẫn còn vang lên, Cal chưa từng có khắc nào cảm ơn công tác của thuyền viên như bây giờ, bởi vì chỉ dẫn này mà anh có thể tìm được phương hướng của Emily.

Anh chưa từng ra sức lớn như vậy, giống như một người khốn khổ bán sức lao động của mình. Cal rốt cục tiếp cận người thổi còi, anh thả lỏng mái chèo, ghé vào sát mạn thuyền nhìn xuống biển, người phó chỉ huy nhìn thấy có thuyền cứu nạn quay trở lại thở nhẹ một hơi, khuôn mặt lạnh lẽo của hắn đã đông lạnh thành sương, gần như không thể hô hấp.

“Để cho người khác lên thuyền…” Người phó chỉ huy run run nói, “Còn có nữ nhân mang theo đứa nhỏ, để các cô ấy lên thuyền…”

Cal căn bản không có chú ý lời hắn nói, đôi mắt anh đỏ bừng nhìn chằm chằm mặt biển, ở nơi này, Emily ở nơi này sao? Anh lo lắng Emily bị đẩy đi xa, ở trung tâm Đại Tây Dương này, một người bị nước biển cuốn đi thì ngay cả thi thể cũng không tìm thấy.

Emily…

Cal cho tay xuống nước biển, muốn nhìn xem bóng dáng quen thuộc kia ở chỗ nào. Dưới trời sao lạnh như băng, nó phát ra ánh sáng lóng lánh như lân phiến, có mái tóc nhẹ nhàng trôi nổi. Cal ngay từ đầu chỉ nhìn thấy nữ nhân tóc dài, trong lúc nhất thời còn chưa phản ứng lại đó là mái tóc màu vàng. Chậm rãi, thuyền cứu nạn tiếp cận, anh rốt cuộc nhìn thấy cơ thể trôi nổi kia.

Cô mặc áo cứu sinh màu trắng, áo khoác dài nặng nề nổi trên mặt biển, sợi tóc ẩm ướt dính chặt trên trán, lông mì kết một tầng sương trắng mỏng. Anh chưa từng gặp người nào có sắc mặt trắng như vậy, bạch giống như một bức tượng được khắc ra, căn bản không có một chút sinh khí nào.

trong nháy mắt đó Cal không thể phản ứng được, anh thậm chí không có kinh hoảng, cũng không có nổi điên, chỉ là yên tĩnh nhìn cô, như đang nhìn một thi thể râu ria. Sau đó mới kinh hoàng, nhanh chóng tiếp cận hít thở không thông.

Định dùng tay kéo cô, nhưng người bị rơi xuống nước vừa rồi lại kéo áo Cal, hắn vội vàng nói: “Ngươi muốn nhảy cầu sao?”

Con thuyền phải dùng vài giây nữa mới đến gần Emily, nhưng vài giây này đối với Cal lại dài hơn một thế kỉ.

Cal khom người, vươn cánh tay rốt cục cầm được tay Emily, độ ấm trên ngón tay cô lạnh như nước biển. Cal từng chút từng chút một, sợ ông nắt cô, ôn nhu vươn hai tay ôm cô từ trong nước biển lên.

Nhưng là cô lại không chút phản ứng, đầu vô lực cúi xuống tựa vào vai anh, mái tóc dán lên mặt Cal.

Không thể cảm nhận được hô hấp của cô, Cal như trong mơ ôm cô trong lòng, thậm chí không dám gọi cô, sợ vừa lên tiếng thì phát hiện người trong lòng đã chết rồi.