Chân Đế

Chương 46: Luyện đan trong đêm




Buổi tối, Cổ Tước ở trong phòng mình, lấy ra túi không gian mà Thanh Ngọc trước lúc chia tay đưa cho hắn, bên trong có đầy đủ dược liệu cùng với thú đan mà hắn cần.

Có điều, hắn nhìn kỹ thì thấy có tới tận hai viên thú đan tam biến. Xem ra là Thanh Ngọc đã bỏ một phen tâm huyết, chạy lòng vòng Lam Hà sơn mạch tìm thú đan cho hắn.

- Ài... Tội lớn thế này, ta gánh sao hết a...

Cổ Tước nhớ lại lúc nói chuyện hứa hẹn trong hang động ngầm của cẩu nhân, không khỏi mỉm cười.

Nhưng hắn nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng lại, ngồi xuống đất nhập định. Cổ Tước mượn lực lượng Cửu Thiên Quyết Tứ Thiên nâng đỡ, hút lấy thiên địa chi khí, luyện ra huyền khí rồi dẫn đi khắp cơ thể qua mấy chu thiên, giúp nhục thể đạt tới trạng thái đỉnh cao.

Sau đó hắn lấy dược đỉnh ra, ném tất cả dược liệu cùng với một viên thú đan tam biến vào.

Linh Hỏa màu lam bùng cháy, Đa Luyện Tĩnh Dẫn phát động.

Mục tiêu của Cổ Tước tối nay là một viên Huyền Đan tam biến để hỗ trợ hắn Khai Thiên Địa. Viên tinh thần trong đan điền Cổ Tước đã lấp hết toàn bộ không gian, có muốn giãn ra nữa cũng không được. Phải nhớ là lúc Cổ Tước lần đầu mở đan điền, hắn nhờ vào kinh nghiệm cùng kiến thức của Khai Thế Tiên Vương mà làm cho đan điền của mình nới rộng hơn tu sĩ bình thường rất nhiều, nhờ vậy mà viên tinh thần của hắn cũng to hơn người khác.

- Lần này không thể chỉ ra một viên ngũ tinh là làm ta hài lòng được a...

Cổ Tước nheo mắt, quyết định dốc hết sức ra, thay đổi dược pháp thành Đa Luyện Động Dẫn. Nếu là đan dược bình thường thì hắn có thể dùng Tĩnh Dẫn luyện ra ngũ, lục tinh như chơi. Nhưng nếu là Huyền Đan cho bản thân hắn dùng thì không thể chỉ có ngũ, lục tinh được.

Vì thế, Cổ Tước muốn tinh luyện dược liệu theo kiểu thủ công, dùng thủ pháp phức tạp mà cẩn thận từng li từng tí vắt ra tinh hoa bên trong dược liệu.

Cứ mỗi một phút, tay Cổ Tước lại kết một cái thủ ấn mới. Sau chín chín tám mốt thủ ấn, Cổ Tước bắt đầu đổi nhịp điệu, nhanh hơn một chút, nhưng lại cẩn thận gấp đôi, vì đã tới giai đoạn quan trọng.

Qua một canh giờ, hai canh giờ, ba canh, rồi bốn canh giờ......

Cuối cùng, các loại thảo dược trong dược đỉnh đã hoàn toàn bị đốt thành trò, chỉ còn sót lại những khối tinh hoa đa dạng đa sắc. Có điều, mỗi khối đều là lấp la lấp lánh, mờ mờ tỏa ra khí tức vương giả. Đặc biệt là viên lõi của thú đan tam biến, nó hóa thành một con tiểu bạch hổ gầm gừ ra oai.

Cổ Tước thở nhẹ một hơi, hai tay lại chuyển trở về Tĩnh Dẫn, cố gắng duy trì nhiệt độ bảo quản tinh hoa các loại dược liệu, tranh thủ nghỉ ngơi một chút, hắn đã liên tục sử dụng tinh thần lực trong vòng bốn canh giờ rồi a, tuy cường độ không cao lắm, nhưng cũng rất mất sức.

Đúng lúc này, một bàn tay mềm mại nhỏ xinh vươn ra đặt lên vai Cổ Tước. Tiếp theo là một dòng khí mát rượi chạy khắp người hắn, giúp hắn xóa đi mệt mỏi, hồi phục nhanh hơn một chút.

Cổ Tước không thể lo ra được, nên không thể quay đầu lại, chỉ nhanh miệng nói một câu:

- Đa tạ.

Sau đó hắn tiếp tục kết thủ ấn, căng mắt cẩn thận mang các khối tinh hoa lại với nhau.

Mỗi khối đều được tinh luyện rất tỉ mỉ, vừa thành phẩm đã có Vương khí ẩn hiện, nên bọn chúng rất kiêu ngạo, đến gần nhau thì bắt đầu muốn đánh nhau tranh địa bàn xưng vương.

- Hỗn trướng! Tất cả câm miệng cho ta!!

Cổ Tước gầm lên, hai tay chắp lại, Linh Hỏa màu lam hóa hình thần sư, lông bờm màu xanh cực kỳ oai phong, khí thế hiên ngang lẫm liệt, như thể muốn đạp qua bát hoang cửu giới.

Người ngồi phía sau Cổ Tước đưa tay che miệng, khẽ cười một tiếng rất nhẹ. Nàng chưa từng thấy qua dược sư chăm chú luyện đan mà còn có không gian đi nói chuyện với tinh hoa dược liệu. Có điều, trong lòng nàng biết đây không phải chuyện ngốc nghếch gì. Trong điển tịch đời trước lưu truyền lại, dược sư mà có thể nghe được, cảm nhận được “giọng nói” của dược liệu, chính là một đại tông sư chân chính.

Trong truyền thuyết mà nàng được biết tới, ngoài Bách Dược Tiên Vương từ nhỏ mới tí tuổi đầu đã bắt đầu nói chuyện với thảo dược ra thì rất ít người có được khả năng kỳ lạ này.

Bên trong dược đỉnh, Linh Hỏa thần sư mở to miệng, rống lên một tiếng khiến không gian bên trong run lên ầm ầm, dọa cho đám tinh hoa dược liệu sợ mất mật, đông đông lui về, không dám lấn lối làm càn nữa.

Nhưng trong đám vẫn có một đứa muốn nghịch thiên, chính là lõi thú đan tam biến.

Nó hóa thành hình tiểu hổ, ngao ngao chống đối Linh Hỏa thần sư. Nhưng chưa ê ô được mấy câu thì bị thần sư đưa chân trước vỗ một cái ngang mặt, lăn vòng vòng trong dược đỉnh.

Tiểu hổ ngồi dậy, ngao ngao càm ràm, vẻ mặt vô cùng ấm ức, nhưng cuối cùng không dám làm càn nữa, bị Linh Hỏa thần sư nuốt vào bụng cùng với cả đám tinh hoa dược liệu xung quanh.

Thần sư nuốt tinh hoa xong, nằm xuống co người lại nhắm mắt ngủ ngáy o o.

Lúc này, Cổ Tước mới có thể nới lỏng thêm một lần nữa, trở về Tĩnh Dẫn. Hắn thở ra một hơi nặng nề, bây giờ mới có cơ hội quay sang nhìn người phía sau mình một chút.

Hắn vừa quay qua, lọt vào tầm mắt là một khuôn mặt tuy có dạng trái xoan nhưng hơi hơi tròn hơn một chút, ánh mắt sáng như sao trời nhưng lại có một ít từng trải, cái mũi nhỏ xinh xắn, còn có đôi môi đào đỏ hồng. Nàng mặc một bộ áo váy màu xanh biển, dáng người tuy ngồi gập xuống, nhưng vẫn nhìn ra được vẻ thướt tha yêu kiều. Đây nếu không phải là một mỹ nữ thì thiên hạ đại loạn rồi.

- Ách...... Tú Nhi.

Cổ Tước cứng hàm, hắn không nghĩ người tới là Lam đại tiểu thư. Hắn cứ nghĩ một là Dạ Tuyết hai là Vân Kỳ đến giúp hắn vượt khó một chút, nhưng không ngờ lại là Lam Tú Nhi.

- Ừm, lúc chiều ta định vì chuyện giảm đau cho ta mà đến cám ơn ngươi, nhưng mà ta đợi mãi ngươi vẫn không có luyện đan xong nên đành trở về. Đến lúc nãy ta trở lại, thấy ngươi như cái đèn cạn dầu nên mới đi vào giúp ngươi một chút, xem như lời cám ơn của ta đi.

Tú Nhi bình thản nói ra, bàn tay trên vai Cổ Tước vẫn đang giúp hắn thêm một chút huyền khí.

- Chuyện đó là thỏa thuận giữa đôi bên a, nàng đã đồng ý đi theo làm việc cho ta thì ta cũng phải dốc chút sức lực, việc gì phải khách sáo như vậy? Nàng không nên lúc mới bắt đầu đã tốt với đối tác làm ăn như vậy, sẽ bị người ta lừa sạch tiền a......

Cổ Tước cười khổ nói ra. Đây là hắn chân thành khuyên từ kinh nghiệm bản thân. Lúc trước hắn cũng đã từng bị lòng tốt giả mạo lừa gạt qua rồi, cũng may có Dạ Tuyết đi đòi lại công bằng cho hắn, nếu không lúc đó hắn thật sự là thảm, bị người lạ lừa cạn túi.

- Được rồi, về sau ta sẽ cẩn thận hơn.

Tú Nhi cũng không có tranh cãi gì thêm, chỉ gật đầu nói một câu như vậy rồi tiếp tục im lặng.

Cổ Tước thì lại hiểu ra Tú Nhi thật là một nữ tử kiệm lời, không thích nói nhiều, cái gì đáng nói mới nói, còn không thì sẽ không chủ động nói nhảm. Lúc nàng bước vào giúp Cổ Tước, lẽ ra có thể thông báo một hai câu rằng mình là ai, nhưng rốt cuộc Tú Nhi lại im re, chỉ là thẳng thắn đưa tay giúp hắn hồi phục thể lực.

Cổ Tước thấy Lam Tú Nhi không có phản bác lời hắn nói nên cũng không nhiều lời gì thêm, trở lại tập trung vào dược đỉnh, hai bàn tay bắt đầu liên tục kết thủ ấn.

Linh Hỏa thần sư theo đó mà mở mắt, bắt đầu đứng lên gầm thét.

Sau một lúc lâu giữ lửa để trộn các loại tinh hoa vào với nhau, hiện tại thời khác dung hợp chân chính đã tới. Lúc này không còn là Đa Luyện nữa, nên Cổ Tước cũng không tiếp tục tốn công dùng thủ pháp làm gì, chỉ đánh ra mấy cái thủ ấn để điều chỉnh một chút rồi trở về Tĩnh Dẫn.

Tâm trí hắn hoàn toàn tập trung vào ngọn lửa, cũng chính là trạng thái của Linh Hỏa thần sư.

Cổ Tước cẩn thận từng chút một điều chỉnh nhiệt độ, khiến cho từng loại tinh hoa một bắt đầu hoàn toàn hòa quyện vào nhau. Sau khi tất cả đã bị hợp thành một viên tròn lẳng, Cổ Tước hít một hơi thật sâu, mở to mắt ra, Cửu Thiên Quyết Tứ Thiên vận chuyển, thuộc tính Lôi rót vào.

Bùng!!

Hỏa diễm phực lên, màu sắc đột nhiên chuyển thành màu tím, trong ngọn lửa còn có ánh chớp của lôi điện.

Lam Tú Nhi trợn mắt nhìn hắn, nàng không ngờ hắn còn nắm giữ dị hỏa.

Ùng, ùng......

Bên trong dược đỉnh liên tục phát ra tiếng sấm vang vọng không ngừng.

- Hợp cho ta!!

Đến thời điểm mấu chốt, Cổ Tước chắp hai tay lại, dồn hết chút sức lực cuối cùng vào trong Lôi Hỏa thần sư, khiến nó gầm lên thật lớn, phun ra một tia sét màu tím kỳ bí.

Đùng!!

Nửa trên của dược đỉnh tầm thường bị đánh nổ thành sắt vụt, ánh sáng máu tím vụt tắt, khói trắng thuần khiết như tiên khí trào ra, một viên đan dược từ trong đám khói bay lên.

Cổ Tước đưa tay đón lấy, nhìn Huyền Đan trong tay thở hồng hộc.

- Tam biến bát tinh. Ngươi...!

Lam Tú Nhi cảm thấy khó tin đến tức ngực, trừng Cổ Tước một cái.

Còn hắn thì cười hì hì, lấy ra hộp gỗ của Bách Dược Tiên Vương, đặt Huyền Đan mới luyện vào. Hắn định ngày mai mới dùng, hôm nay đã quá kiệt lực rồi, điều kiện tu luyện không lý tưởng lắm.

Tú Nhi nhìn thấy viên Huyền Đan tứ biến cửu tinh mà Bách Dược Tiên Vương tặng Cổ Tước thì há mồm định nói gì nhưng lại thôi, không thèm đôi co nữa, nuốt câu chữ xuống bỏ cuộc.

- Đừng lo, viên tứ biến kia không phải ta luyện ra đâu. Ta còn chưa đạt trình độ này.

Cổ Tước vỗ vỗ vai Tú Nhi nói ra.

Lúc này Tú Nhi mới khẽ thở ra một hơi nhẹ nhõm.

- Khuya rồi, ta đưa nàng về phòng.

Cổ Tước nhỏ giọng nói, đứng lên định đi ra cửa, nhưng bị Tú Nhi nắm lại.

- Ngươi nghỉ đi, ta còn chưa vô dụng tới mức đó.

Nghe nàng nói vậy, Cổ Tước chỉ có thể cười gật đầu, tiễn nàng ra cửa.

Hắn lập tức nhảy lên giường, lăn ra ngủ ngon lành tới sáng hôm sau.