Chân Linh Cửu Biến

Chương 1322: Nghịch tập chung chiến (tiếp 3)




Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người nhìn về phía Lục Bình đều tỏ ra phức tạp. Trước đó bọn họ dưới tình cảnh đối mặt lấy ít địch nhiều đều không từng đạt tới chiến quả lý tưởng, nguyên vốn vẫn có chút tiếc nuối. Nhưng khi họ thấy cảnh tượng kinh hồng thoáng hiện trong Chiếu Ảnh Thạch của Lục Bình, lúc này mới phát hiện thì ra là lúc ấy hắn gặp cục diện phải nghiện nghi hơn nhiều so với bọn họ.

Đám người Tạ Thiên Dương người nào không phải là hạng người tâm cao khí ngạo, sau khi nhìn hết thảy thoáng hiện trong Chiếu Ảnh Thạch còn không phải không thừa nhận. Thực lực chân thật của Lục Bình sợ rằng cao hơn so với bọn họ suy đoán. Mà sự chênh lệch giữa bọn họ và Lục Bình cũng hiển nhiên phải lớn hơn nhiều lắm so với trong tưởng tưởng của bọn họ trước đó.

Ma la đại quân mới vừa tản đi, nhưng không biết sau một khắc có lập tức lần nữa triển khai vây công hay không? Bởi vì mọi người mặc dù do chuyện ước chiến náo loạn một trận, nhưng điều gì trọng yếu vẫn phân rõ ràng. Sau khi họ tách ra lập tức mượn linh khí của Chân Linh phái trú địa miễn cưỡng ngưng tụ bắt đầu mỗi người khôi phục chân nguyên tiêu hao trong cơ thể, để ứng đối đại chiến tùy thời cũng có thể phát sinh.

Mặc dù Lục Bình không tham dự đại chiến mới vừa nãy, cũng không muốn quấy rầy mọi người nên muốn đi ra, không ngờ bị Tạ Thiên Dương gọi lại.

- Phải cảm tạ Lâm Vũ tiền bối. Trước đó Hàn Vô Nhai xuất thủ xem ra chính là duyên cớ của lão nhân gia ông ta. Nếu không có lão nhân gia ông ta xuất thủ, vừa rồi mạng nhỏ của ta đây không chừng sẽ phải giao phó trong tay của con A Tu La đó.

Lục Bình nhún vai một cái, hỏi:

- Bây giờ huynh có thể tìm được lão nhân gia ông ta không?

Sau khi A Tu La xuất hiện trước đó, Lâm Vũ lão tổ đột nhiên biến mất trong trú địa của Chân Linh phái. Nhưng Lục Bình có thần niệm tu vi cao siêu lại có thể khẳng định Lâm Vũ lão tổ vẫn còn trong Chân Linh phái trú địa. Chẳng qua là ông ta thu liễm toàn bộ thân hình, khí tức tự thân khiến cho người ta không phát hiện được mà thôi.

- Cho nên ta mới hỏi huynh a. Trước đó huynh một mực trong trú địa, lão nhân gia ông ta đi đâu huynh nhất định biết được.

Tạ Thiên Dương nói như đó là chuyện đương nhiên vậy.

Lục Bình bất đắc dĩ khai ích hai tay, nói:

- Ta cũng không biết!

Lục Bình dĩ nhiên là biết được Lâm Vũ lão tổ ở đâu, chẳng qua là Lâm Vũ lão tổ đột nhiên ẩn giấu bản thân đi biển nhiên là có đạo lý của ông ta. Lục Bình xem như phát giác vị trí của Lâm Vũ lão tổ, nhưng cũng không sẽ đi phơi bày ông ta ra.

Tạ Thiên Dương có chút kỳ quái hỏi:

- Tại sao Lâm Vũ tiền bối giấu đi chứ? Chẳng lẽ là muốn chơi con A Tu La đó một số sao? Nhưng lấy thực lực của lão nhân gia ông ta dường như cũng không cần như thế chứ?

Lục Bình đương nhiên sẽ không nói ra chuyện Lâm Vũ lão tổ người bị thương nặng, ngược lại nhìn lướt qua bốn phía bên ngoài, nói:

- Tạ huynh, huynh biết trước đó ma la đại quân vì sao không nổi lên đè ép toàn lực tấn công bản phái trú địa, mà là trước sau chỉ có tám con Ngọc Ma La xuất chiến không? Nếu ba đầu A Tu La kể cả Ngọc Tu La còn dư lại cùng xuất thủ, chỗ đóng quân này của chúng ta cuối cùng là không thu được rồi!

Ánh mắt của Tạ Thiên Dương cũng liếc mắt nhìn hư không bốn phía bên ngoài, bĩu môi, giễu cợt nói:

- Điều này có gì kỳ quái chứ! Ma la đại quân gây ra động tĩnh lớn như vậy, môn phái chung quanh Chân Linh phái trú địa cũng không chỉ một nhà. Thậm chí toàn bộ môn phái tham dự lần này vẫy trừ ma la đại chiến sợ rằng đều đã lấy được tin tức, chỉ sợ đã có rất nhiều người sớm đã nằm vùng trong hư không phụ cận chung quanh rồi. Chỉ là người người đều khoanh tay đứng nhìn, hoặc là chờ nhặt tiện nghi có sẵn thôi. Nhưng A Tu La hiển nhiên cũng phát hiện những địch nhân núp trong hư không. Nó lo lắng mình toàn lực xuất thủ nhưng bị người đánh úp hết đường lui dưới sự ném chuột sợ vỡ đồ hiển nhiên không dám đem toàn bộ lực lượng đều áp đến công kích chỗ trú địa này.

Tạ Thiên Dương nói tới chỗ này đột nhiên tỉnh ngộ, hỏi:

- Huynh nói là Lâm Vũ tiền bối muốn dẫn những tu sĩ núp trong hư không xuất thủ sao?

Lục Bình cười khổ đáp:

- Nếu không phải nghĩ biện pháp khiến cho những người này không ra tay, một khi ba đầu A Tu La không kềm chế được xuất thủ, huynh cho rằng chỗ trú địa này của chúng ta có thể chống đỡ được chăng?

Tạ Thiên Dương có chút không rõ nói:

- Lão nhân gia ông ta trực tiếp rõ ràng thân phận không phải là được rồi sao, lấy thực lực của lão nhân gia ông ta chí ít cũng có thể kiềm chế hai con A Tu La chứ. Cho dù toàn bộ ba con đỡ được cũng chưa chắc không khả năng. Hơn nữa hiệu triệu lực của Thuần Dương lão tổ, một khi chung quanh tu sĩ xuất thủ, phần thắng còn rất lớn.

Lục Bình hiển nhiên không thể báo cho cho hắn biết tin tức bây giờ Lâm Vũ lão tổ người bị thương nặng, chẳng qua là thở dài nói:

- Lục huynh, Chân Linh phái không phải là Tử Dương Cung các huynh, Lâm Vũ lão tổ cũng không so được Thuần Dương lão tổ của Tử Dương Cung. Những người này cũng đều là những kẻ không thấy lợi thì không chịu nhúng tay vào, muốn khiến cho bọn họ xuất thủ, cho dù có mười thành phần thắng, cũng phải dưới tình huống có thể bảo đảm bọn họ tự thân an toàn mới có một tia có thể như vậy.

Lục Bình cười khổ nói:

- Lần này ma la nghịch tập chung quy là tiến về phía trú địa của bản phái, coi như bị ma la từ nơi này đã thông một lối đi phá vòng vây, cũng là bản phái phụ trách. Dưới tình huống chuyện không liên quan mình, bọn họ tình nguyện thưởng thức bản phái chiến tới cuối cùng một bình một tốt cũng không xuất thủ tương trợ.

Tạ Thiên Dương không phải là không hiểu những thứ này, mà là bởi vì xuất thân của hắn. Hắn căn bản cũng không cần cân nhắc những thứ đồ này. Dù sao tu luyện giới không người nào có thể bức bách Tử Dương Cung đến quân cảnh như vậy.

- Lâm Vũ tiền bối phải dùng thủ đoạn như thế nào để dẫn những người xem trên vách xuất thủ?

- Lau mắt mà đợi đi!

Chân Linh phái trận chiến này thương vong cũng phải không ít. Đoán đan kỳ tu sĩ đạo binh đại trận bỏ mình năm, còn có gần mười người bị thương. Lục Bình nhất nhất nhìn mấy người bị thương thế nghiêm trọng, lúc này mới cảm thấy có Vũ Anh Lan ở đó.

Tang Du hiện tại hối tiếc muốn chết. Hắn chẳng qua nhất thời tẩu thần, chỗ Vũ Anh Lan đã liên tiếp bị Huyết Ma cùng Huyết Tu La đánh lén trọng thương. Còn thực lực của Vũ Anh Lan cũng không kém, thương thế cũng không nguy hiểm sinh mạng, đan dược trong tay của Lục Bình hiển nhiên chuẩn bị đầy đủ. Sau khi Lục Bình nhét một viên Hoàn Hồn đan đã khiến cho nàng ta từ trong hôn mê tỉnh lại. Tuy nhiên muốn hoàn toàn bình phục hiển nhiên không phải nhất thời mà có thể thành công, đánh một trận là đừng nghĩ vượt qua rồi. Thậm chí Lục Bình hoài nghi coi như đến lúc đó Vũ Anh Lan bình phục, Tang Du cũng không cho phép nàng tham dự đại chiến.

Trừ Vũ Anh Lan ra, Thiên Phàm, Thiên Tuyết, Tần Vũ, Tần Cương, Cơ Thiên Hiên trên người mấy người hoặc nhiều hoặc ít đều mang chút thương thế. Chẳng qua là những thương thế đó đối với thực lực tự thân của bọn họ cũng không ảnh hưởng bao lớn. Nếu bọn họ cũng không cách nào xuất chiến, sợ rằng lần này Chân Linh phải coi như thật sự tiêu rồi.